Đứng thẳng thân mình, anh quay đầu, đi ra cửa, không hề quay đầu, bên trong chỉ còn vọng lại tiếng sập cửa khô khốc.Sau khi anh đi không lâu, Diệp An An ôm chặt lấy tấm chăn.Chồng ơi!Nàng như muốn níu giữ điều gì, nhưng cuối cùng lại buông tay. Hai mắt từ từ mở ra, mông lung nhìn khắp lượt căn phòng không một bóng người. Sau đó, nàng lại khép mắt lại.Chồng ơi, ngày hôm qua, phải chăng chỉ là một giấc mộng thôi sao?Nàng khẽ trở mình, nắm chặt lấy chiếc chăn, trên đó, tựa hồ như vẫn còn lưu lại mùi hương của anh. Nó khiến cho nàng cảm thấy, đây không phải là giấc mơ. Thực sự ngày hôm qua, hai người đã ngủ với nhau, chẳng qua, cũng chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi. Anh không hề động đến nàng. Còn nàng, thật không thể ngờ, ngay cả khi ở bên mình mà anh vẫn gọi tên người con gái khác. Điều đó quả thật khiến trái tim nàng như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.Đau khổ cười, nàng đặt tay lên ngực “ Chồng ơi, có phải nếu em yêu anh ít một chút thì em sẽ không đau như lúc này. Nhưng mà làm sao để em có thể bớt yêu anh đây? Em thật sự đã quá yêu anh mất rồi”Mục Nham, sau khi về phòng mình, anh thay một bộ quần áo màu đen, vừa lạnh lùng, lại vừa khiến người ta cảm thấy áp lực. Đây là thói quen ăn mặc của anh. Tuy nhiên, lúc này đây, chính anh cũng cảm thấy hơi nặng nề. Anh tự pha ình một cốc café rồi cầm tập văn kiện đi tới thư phòng. Mặc dù lúc này còn sớm, nhưng anh cũng không ngủ được, nên muốn làm việc một chút.Một bên là tách café, một bên là tập văn kiện, nhưng anh quả thực là một người cuồng công việc, chỉ chăm chú xử lý đống giấy tờ mà thôi. Trong công ty, bất luận là anh hay các nhân viên, khi làm việc đều đòi hỏi phải thật dụng tâm, thật chăm chỉ.Tính cách này của anh thực ra cũng chỉ là vì trách nhiệm mà thôi.Trách nhiệm, hai chữ này… anh cầm chiếc tách Mã Khắc, ngón tay nhẹ mân mê những hình vẽ in nổi rất tinh xảo bên ngoài của nó, hương café thơm ngát.Tựa lưng vào ghế ngồi, anh vừa thưởng thức café vừa suy nghĩ.Đối với công ty, anh là một người rất có trách nhiệm. Thân là con trai độc nhất của Mục gia, đây là loại trách nhiệm anh không thể thoái thác, từ nhỏ đến lớn anh luôn ghi nhớ kỹ diều này.Nhưng, hai chữ trách nhiệm này, lại khiến anh có chút mơ màng. Đúng vậy, anh đã luôn làm tròn trách nhiệm đối với Tập đoàn Mục Thị , nhưng còn đối với gia đình… anh không hề quên là mình đã kết hôn, mình là người đã có vợ. Mặc dù người vợ này, đối với anh mà nói, không phải do anh cam tâm tình nguyện cưới về, nhưng trên danh nghĩa, đó vẫn là người vợ chính thức của anh. Rõ ràng, anh là chồng nàng, anh cần phải có trách nhiệm với nàng.Bưng tách café lên, anh uống một ngụm lớn, ánh mắt khôi phục vẻ thản nhiên bình thường. Café đen khiến cho đầu óc anh bị kích thích, những suy nghĩ vẩn vơ khiến cả tinh thần và thể xác cảm thấy mệt mỏi. Anh liếc nhìn đồng hồ, hôm nay, thời gian tựa hồ trôi đi quá chậm chạp.Cúi đầu, anh lại cầm tập văn kiện trên bàn lên xem xét, khóe môi mím chặt. Mặc dù, so với ở công ty, khi ở nhà, anh được thoải mái hơn, nhưng sự chuyên tâm khi làm việc của anh thì không hề giảm.Từ ngày hôm ấy, tưởng chừng như mối quan hệ giữa Mục Nham và Diệp An An đã có sự thay đổi. Mặc dù, Mục Nham vẫn là một người cuồng công việc, nhưng gần đây,sau khi xong việc, anh lập tức về nhà, cũng không còn xuất hiện những tin đồn xấu như trước. Hai người ở chung cũng ngày một tự nhiên hơn. Giống như Mục Nham suy nghĩ, mặc dù đây là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng vẫn rất thoải mái, bởi nàng không hề có đòi hỏi nào với anh.Cho nên, về điều này, anh thấy rất hài lòng. Hiện nay, hai người vẫn ngủ riêng phòng, cả hai đều không hề nhắc đến chuyện đêm đó. Dù sao, đối với chuyện đó, bọn họ đều có những ấn tượng không tốt đẹp. Mục Nham khi ở bên cạnh nàng, lại cảm nhận được bóng dáng của Y Y. Mặc dù, anh biết, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau cả về hình dáng và tính cách. Nhưng không hiểu sao, anh vẫn có cảm giác ấy. Chính vì vậy trước mắt, anh chưa có ý định sẽ ở chung phòng với nàng. Hơn nữa, anh cảm thấy, Diệp An An đối với sự đụng chạm của mình, tỏ ra rất sợ hãi. Chuyện ngày hôm đó có lẽ cũng đã ảnh hưởng lớn đến nàng.Cuộc sống chung của họ xem ra cũng khá thoải mái. Diệp An An sắp xếp mọi chuyện rất tốt, anh không cần lo lắng bất cứ điều gì, thêm vào đó, nàng nấu ăn cũng rất hợp với khẩu vị của anh.Đôi khi, anh ngồi ở một bên sofa đọc báo, còn nàng, ngồi bên kia tiếp tục đan áo. Chiếc áo đan cũng đã được gần một nửa. Diệp An An không hề biết rằng, Mục Nham thỉnh thoảng lại vô tình nhìn chiếc áo nàng đang đan dở dang với ánh mắt chờ mong.Chờ mong, chiếc áo đó có thể làm xong sớm một chút.