Mục Nham nói liền một mạch, rồi thản nhiên nhìn Diệp An An thống khổ. Dáng vẻ này của nàng lại khiến anh cảm thấy nguôi ngoai. Trên đời , luôn có một thứ khiến anh cảm thấy vô cùng đau khổ. “Diệp An An, cô đã cố tình khơi lại vết thương của tôi. Kết cục này là cô tự chuốc lấy” Trong lòng anh thầm nghĩ, một chút thương tổn này đối với nàng mà nói cũng không có gì là quá đáng.Thế nhưng, anh không hề biết rằng, khi anh làm nàng tổn thương thì cũng đã gián tiếp làm thương tổn đến chính mình.“ Thực xin lỗi” Diệp An An cúi đầu, cảm giác nóng rát, đau đớn trên mặt truyền đến, thế nhưng so với nỗi đau trong lòng nàng thì nó cũng chẳng đáng là gì. Trừ bỏ lời xin lỗi này, nàng cũng không biết nói gì hơn, bởi nàng biết, nàng không xứng, cái gì cũng không xứng. Cô gái tên Y Y kia là người mà Mục Nham yêu thương nhất. Còn nàng thì sao? Chẳng qua, đối với anh, nàng chỉ là một cô gái tự mình đa tình mà thôi.Nàng không xứng, quả thực không xứng.“ Tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ tha thứ cho cô, Diệp An An” Mục Nham đột nhiên xoay người, một thứ áp lực nặng nề bao trùm lên toàn bộ căn phòng. Chỉ bỏ lại một câu, rồi anh xoay người bước đi, tấm ảnh trong tay cũng vô tình bị nắm đến nhàu nát.Khi anh ra đi, để lại nàng một mình với căn phòng trống trải, một mình đối diện với những xót xa đến tận cùng. Lúc này, nàng chỉ có thể khóc. Sao một người đàn ông lại có thể tàn nhẫn đến mức này, lại có thể dùng người con gái mà anh ta yêu để làm tổn thương nàng. Mục Nham thực sự làm được điều này. Anh quả thực là một thương nhân đáng sợ, một thương nhân rất, rất thông minh. Anh có khả năng làm được mọi thứ. Thế nên, anh đã thành công, hoàn toàn thành công trong việc làm tổn thương nàng.Người đàn ông này, đối với cô gái mà anh ta yêu, anh ta coi như trân bảo. Nhưng đối với người anh ta không thương, thì ngay cả cỏ dại cũng không bằng. Chính vì anh không yêu nàng, không thương nàng, thế nên, anh nhất định sẽ không vì sự thống khổ của nàng mà bận tâm.Diệp An An lau đi những giọt nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể lau hết. Những giọt nước mắt ấy chứa đựng biết bao uất ức, biết bao thống khổ, biết bao tuyệt vọng. Chiếc áo ướt dính sát vào người nàng. Thế nhưng lúc này, nàng lại chẳng hề cảm thấy lạnh. Chỉ có sự tê buốt trong tâm can cứ mỗi lúc lại dày vò nàng, bao trùm lấy thân thể nàng, cái lạnh thấm sâu tận đáy lòng.Nàng chỉ có thể ngồi dưới đất khóc mãi, tưởng chừng như có thể đem toàn bộ bi thương theo dòng nước mắt tuôn chảy ra ngoài.Sau một lúc lâu, nàng bắt đầu cảm thấy toàn bộ cơ thể đã mỏi rã rời. Lúc này, nàng mới cựa mình đứng dậy. Bàn tay khẽ đưa lên má, nước mắt vẫn chưa kịp khô khiến nàng càng cảm nhận nỗi đau rõ ràng hơn.Cánh tay buông thõng xuống. Một lần nữa, nàng lại đi lấy một chậu nước khác, rồi bắt đầu lau dọn như chưa có chuyện gì xảy ra. Khi mọi thứ đã ngăn nắp, sạch sẽ, nàng mới giống như một người mất hồn rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, nàng hơi quay lại nhìn lại căn phòng một lần nữa. Nàng đã rõ rồi, cả đời này, nàng cũng sẽ không vọng tưởng nữa.Mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm, nàng trở về phòng mình. Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì. Thế nhưng một chút cảm giác đói nàng cũng không có. Ngay cả đến thứ bản năng cơ bản nhất này của con người mà nàng cũng không có, liệu nàng còn lại cái gì đây?Trên giường, nàng cầm lên chiếc áo len đã gần hoàn thành. Vuốt ve mấy sợi len, trong mắt chỉ còn là một khoảng trống rỗng.Thời tiết lúc này đã rất lạnh. Nàng như thì thào nói “ Mùa đông… không biết đến bao giờ mùa xuân mới trở lại đây?”Phải tới khi nào, mùa xuân của nàng mới đến?Chiếc xe của Mục Nham vun vút phóng đi, anh đột nhiên dùng sức đập vào tay lái. Quả thực, anh thừa nhậ, anh đã không giữ được bình tĩnh, anh đã quá xúc động.Diệp An An chết tiệt. Không hiểu vì sao, bên má sưng đỏ cùng đôi mắt thống khổ của nàng cứ mãi ám ảnh, khiến anh không thể lái xe.Diệp An An, nàng lại khiến anh một lần nữa cảm thấy đàn bà đều không thể tin tưởng được. Nàng đã hủy đi tấm ảnh, hủy đikỷ vật cuối cùng về Y Y của anh, cũng chính là hủy đi sự tin tưởng mà anh dành cho nàng. Cuối cùng thì, mọi người đàn bà đều giống nhau, đều ích kỷ như vậy.