So với cô, Thượng Quan Thuyên thì lại lộ vẻ tâm tình vô cùng tốt, anh gắt gao nắm lấy tay Giản Tiểu Phương, trong tay có cô lại ấm áp như vậy, tựa như nơi đáy lòng kia một mảnh trống rỗng, rốt cục cũng được lấp đầy. Thì ra, điều anh muốn thực sự rất đơn giản, chỉ như vậy thôi, nhiều năm tìm kiếm rốt cục cũng tìm được tình cảm mà mình muốn.Cho nên, tiểu phương, em nhất định là chạy không thoát.Hai người cùng nhau đi vào trong một văn phòng làm việc cực kì rộng lớn, Thượng Quan Thuyên trực tiếp gõ cửa.“Mời vào”, bên trong truyền ra một giọng nói cực kỳ trong trẻo. Cậu ta quả nhiên ở bên trong.Thượng Quan Thuyên lúc này mới buông tay của Giản Tiểu Phương ra, đẩy cửa ra rồi đi vào, Ti Hạo ngồi ở trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy hai người bước vào, mà hai người kia sao lại ở cùng một chỗ nhỉ?! Đương nhiên, anh đối với chuyện của bọn họ, cũng là chứng kiến từ đầu đến cuối, nói cho cùng, ai lúc trẻ mà chẳng lông bông xốc nổi đôi chút, mà lúc ấy, tham gia vào chuyện kia, cũng có thể xem như là một mình cậu ta, cho nên khi Giản Tiểu Phương nhìn thấy, cậu ta cũng chỉ có thể gượng gạo cười, thật đúng là, có chút ngượng ngùng a.Thượng Quan Thuyên trực tiếp đi vào, lại quay đầu lại, đem Giản Tiểu Phương kéo thẳng đến sô pha ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh. Giản Tiểu Phương chỉ nhàm chán trừng mắt liếc Ti Hạo một cái, đối với những tên đàn ông đã từng đùa giỡn kia, tuy rằng cũng không có hảo cảm mấy, bất quá Ti Hạo này so với bọn họ, còn thuận mắt hơn nhiều người.Anh ta chính là người duy nhất trong ba người, có thể nói là giữ mình trong sạch nhất, hơn nữa nghề nghiệp của anh ta lại không tồi, bác sĩ, lại còn là một bác sĩ tay nghề rất tốt. Trong ngoài nước đều rất nổi tiếng. Đương nhiên chi phí phẫu thuật của anh ta cũng không thấp. Tuy là bác sĩ nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ anh ta đơn giản chỉ là một bác sĩ, kỳ thật anh ta cũng giống như Mục Nham, một thương nhân chính gốc. Hơn nữa, cũng là một gian thương không kém gì so với Mục Nham.“Hai người đến đây”, Ti Hạo chỉ nhẹ nhàng cười, thực tự nhiên đứng lên, đi đến bên máy pha cà phê, đưa cho họ mỗi người một ly cà phê.Anh cũng làm ình một ly, sau đó lại ngồi lại chỗ của mình, đem tư liệu đặt sang một bên, anh cũng xem như một người biết hưởng thụ, trừ làm việc, anh cũng mong được nhẹ nhàng như vậy, không có áp lực gì, thực ra bác sĩ cũng chỉ là một đam mê thôi.“Hạo, tôi muốn hỏi cậu một chuyện”, Thượng Quan Thuyên buông ly cà phê trong tay xuống, chậm rãi mở miệng, anh hơi hơi nheo mắt lại, thấy được trong mắt Ti Hạo có chút mệt mỏi.“Chuyện gì?”, Ti Hạo tựa lưng vào ghế ngồi, đem toàn bộ sức nặng thân thể để ra phía sau. Anh xoa nhẹ mày của mình, quả thật có chút mệt mỏi, vì hai người kia..“Tôi muốn biết, bệnh nhân trong phòng VIP 309 kia là ai?”, không chờ Thượng Quan Thuyên mở miệng, Giản Tiểu Phương nhịn không được hỏi, hai người họ đến đây là để hỏi chuyện, không phải đến để ôn chuyện.“Thì ra, hai người cũng biết rồi”, Ti Hạo hơi hơi thằng người, Giản Tiểu Phương quan tâm đến Mục Nham như vậy, là vì Diệp An An sao?“Hạo, rốt cuộc là ai sinh bệnh, sao Mục gia lại không có chút tin tức gì vậy?”, theo lí ra thì không thể có chuyện mới đúng, cha của Mục Nham và mẹ cậu ta thân thể vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa cũng không có nghe nói thân thích gia đình họ sinh bệnh hay gì gì đó.Cho nên, Mục Nham gần đây liên tục đến bệnh viện này, thật đúng là làm cho người ta không ngờ, đương nhiên lại càng kỳ quái.Ti Hạo đứng lên, gắt gao nhếch miệng mới thở dài một hơi, anh ngẩng đầu lên, để mặc cho vị đắng của cà phê trong miệng dần dần nhạt đi.Hồi lâu sau, anh mới xoay người, nhìn về phía bọn họ. Mà Giản Tiểu Phương giống như không ngồi yên được nữa.“A Thuyên, cô ta quay về rồi”.Cái ly trong tay Thượng Quan Thuyên thoáng run rẩy một chút, anh không thể tin được nhìn về phía Ti Hạo, vừa rồi không phải anh nghe sai điều cậu ta nói chứ.Cô ta đã quay lại.Cô ta, cô ta sao, người kia sao?!