Tây Song Trúc

Chương 25: Lời nói dối




Trên đường trở về tiểu uyển, trời bắt đầu đổ mưa. Nước mưa lất phất, nghiêng theo gió, hành lang quanh co buông xuống một bức rèm châu dày đặc.
Lục Hoàn Thành quyết định giữ bí mật, sự việc phát sinh ở phật đường hôm nay, y sẽ không cho Yến Sâm biết. Y sẽ soạn một lời nói dối hoa mĩ cho Yến Sâm nghe, nói với hắn, mẫu thân yêu thích hắn nhường nào, thực mong chờ cháu ngoan trong bụng hắn làm sao.
Trong đầu soạn ra năm, sáu những câu khiến người say mê.
Lục Hoàn Thành đi dọc theo con đường mòn quanh co, trông thấy Yến Sâm đứng ở cửa Ngẫu Hoa tiểu uyển.
Yến Sâm không dám ra khỏi sân, nhưng chờ đến nóng ruột, liền xòe một cái ô giấy dầu, đứng chờ phía sau hàng rào gỗ, nhón mũi chân nhìn quanh. Áo khoác xanh nhạt thêu cành lá, hòa vào chùm chùm bóng xanh bên trong cửa uyển, tựa  trúc xanh thanh tú, tĩnh lặng như nước, hệt như một thiếu niên khôi ngô bước ra từ trong tranh, nào có nửa điểm yêu khí?
Hắn nhìn Lục Hoàn Thành không che dù, quần áo ướt đẫm, vội vã đẩy hàng rào ra tiến lên đón, mừng rỡ gọi: “Hoàn Thành!”
Lục Hoàn Thành ôm hắn vào ngực, thuận tay nhận lấy ô: “Chờ sốt ruột rồi hả?”
“Nào có.” Yến Sâm thẹn thùng lắc đầu, nhưng cũng không che giấu được hưng phấn trong lòng, vội vã hỏi, “Ngươi đi lâu như vậy, đã cùng mẫu thân nói những gì? Nàng có yêu thích ta chăng?”
Lục Hoàn Thành gật gật đầu: “Yêu thích, cực kỳ yêu thích, ngày mai lập tức muốn ôm cháu nội đây.”
“A?”
Lỗ tai Yến Sâm nổi lên một vệt hồng, cúi đầu nhìn bụng, vẻ mặt có chút luống cuống: “Chuyện này...... Vậy còn phải chờ mấy ngày, ngày mai ta còn chưa sinh được.”
Lục Hoàn Thành không nhịn được cười: “Ta trêu ngươi thôi, làm sao đã tin là thật hả?”
Yến Sâm hơi run, ý thức được chính mình ngốc, vùi đầu vào hõm cổ Lục Hoàn Thành ngượng ngùng cọ nhẹ. Cọ cọ, hắn như nhớ ra một chuyện quan trọng, đôi tay tìm tòi trong thắt lưng Lục Hoàn Thành, không tìm được đồ vật, lại lặng lẽ dò vào ống tay áo.
Lục Hoàn Thành trở tay một cái, giữ lấy cổ tay nhỏ gầy của Yến Sâm: “Sờ loạn cái gì?”
Yến Sâm cười giãy ra, quang minh chính đại tìm kiếm trong ống tay áo thêm một lần, bên trong tầng vải vóc trống không, liền ngẩng đầu hỏi: “Lễ vật mẫu thân tặng đâu? Ngươi giấu chỗ nào rồi, làm sao ta không tìm thấy?”
“Lễ......”
Lục Hoàn Thành đột nhiên cả kinh, lúc này mới nhớ ra chuyện lễ vật, mồ hôi lạnh lấm tấm.
Y là tay không trở về.
Hễ là báo hỉ, nhất định sẽ tặng quà, huống hồ mang thai là đại hỉ. Mẫu thân nếu thật sự yêu thích Yến Sâm và Duẩn Nhi, bất kể thế nào cũng sẽ tặng một vật ra mắt, cho dù chỉ là khuy ngọc, lược gỗ đàn hương hay các vật nho nhỏ bên người để tỏ rõ tâm ý. Lục Hoàn Thành từ Phật đường đi ra, trong đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào để giấu diếm, sao có thể nhớ ra lễ vật gì?
Vẻ mặt trấn định thoáng chốc tan thành mây khói, Lục Hoàn Thành hoảng sợ cực điểm, không dám nhìn thẳng vào mắt Yến Sâm.
Biến hóa này quá đột ngột, nụ cười Yến Sâm chậm rãi thu lại, gương mặt đỏ bừng cũng vì thế mà nhạt đi, rất nhanh trở nên trắng xám. Hắn lùi về phía sau nửa bước, hoảng sợ nói: “Mẫu thân..... không thích ta?”
“Làm sao có thể?” Lục Hoàn Thành thề thốt phủ nhận, không dám dừng lại một chút nào, “Mẫu thân đương nhiên yêu thích ngươi, thật sự yêu thích. Chỉ là gần đây xuân lạnh dễ mệt mỏi, bà ốm liệt giường, trong tay không có đồ tốt tặng cho ngươi, sau này nhất định bù đắp.”
Yến Sâm chăm chú nhìn Lục Hoàn Thành, lắc lắc đầu, đáy mắt bi thương mà đau khổ.
Hắn nhìn thấy vết tay trên mặt Lục Hoàn Thành.
Má trái sưng đỏ, dấu năm ngón tay mơ hồ hiện ra, búi tóc lệch một bên, vài sợi tóc lộn xộn bung ra, xốc xếch vểnh lên – trong tòa nhà này, ngoài trừ Lục mẫu, còn có ai dám đánh Lục Hoàn Thành?
Mẫu thân...... Không thích hắn.
Cực kì không thích.
Yến Sâm thậm chí tưởng tượng được trận cãi vã trong Phật đường kịch liệt đến thế nào, Lục Hoàn Thành vì bảo vệ hắn, không ngại tranh chấp cùng mẫu thân, nên mới trúng một cái tát mạnh như vậy.
Trái tim Yến Sâm thống khổ, trong cổ họng tràn đầy mùi vị cay đắng.
Hắn lạc giọng hỏi: “Còn hài tử? Mẫu thân không thích ta, có thể yêu thích đứa nhỏ của ta một chút chứ?”
Lục Hoàn Thành không chịu thua, vẫn bảo vệ lời nói dối vụng về kia, lừa hắn nói mẫu thân yêu thích hắn. Yến Sâm  nghe không nổi nữa, hắn đau lòng chính mình, nhưng càng đau lòng Lục Hoàn Thành, liền ngẩng đầu hôn lên môi Lục Hoàn Thành, đem những lời nói dối thiện ý kia ngăn trở lại.
“Hoàn Thành, đừng gạt ta, ta không ngốc.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên gò má sưng tấy của Lục Hoàn Thành, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy: “Mẫu thân không thích ta, không cho ngươi và ta ở cùng một chỗ, ngươi không nghe theo, nên mới bị bà đánh, đúng chứ? Nơi này đau không?”
Lục Hoàn Thành lộ vẻ chán nản, hồi lâu không nói gì, cuối cùng khàn khàn đáp một câu không đau.
“Vậy.... Bà yêu thích con chúng ta chứ?” Yến Sâm vừa chờ mong vừa e sợ nhìn Lục Hoàn Thành, chỉ sợ nghe được tin tức gì xấu, không đợi được Lục Hoàn Thành trả lời, trong lòng đã hắn nổi lên  một trận bất an mãnh liệt, vội vã giải thích, “Mẹ chọn con dâu, đều là nên nghiêm khắc một chút. Ngươi là nhi tử bà yêu quý nhất, bà sợ ta không đủ tốt, ta sau này sẽ sửa chữa. Nhưng mà, nhưng mà con chúng ta có huyết mạch Lục gia, mẫu thân người..... cũng không thích sao?”
Lục Hoàn Thành thở dài một hơi, đem Yến Sâm ôm vào lòng, vỗ về lưng hắn an ủi: “A Sâm, sự tình có thể từ từ tính tiếp từng bước từng bước một. Hiện tại mẫu thân không chấp nhận ngươi, không có nghĩa là sau này cũng không chấp nhận. Ta là do bà dạy dỗ, mẹ con đồng lòng, yêu ghét giống nhau, ta yêu thích ngươi như vậy, làm sao người sẽ không thích cho được? Bà chỉ là quan niệm cổ hủ, không bỏ xuống được một số chuyện. Chúng ta chờ một thời gian, lòng người đều sinh ra từ máu thịt, sáng chiều ở chung, tự nhiên sẽ có tình cảm, nói không chừng bà ôm hài tử một lần, trông thấy ngươi sẽ mềm lòng, khúc mắc cũng biến mất thì sao?”
Yến Sâm  không cam lòng, hỏi tiếp: “Mẫu thân không bỏ xuống được cái gì?”
“Vẫn giống như từ trước đến nay, môn đăng hộ đối.” Lục Hoàn Thành thực buồn bực, “Trong thành Lãng Châu có đến năm, sáu nhà, thiên kim tiểu thư có đến hàng chục người, bà hy vọng ta cưới về một cô nương xuất thân danh môn, thúc giục nhiều năm, còn chưa chịu từ bỏ.”
Y là thuận miệng nói ra, Yến Sâm nghe vào, lại là triệt để tuyệt vọng.
Môn đăng hộ đối.
Bốn chữ này đặt trước mặt Yến Sâm, là một rãnh trời không cách nào vượt qua. Hắn là một cây trúc, hóa ra hình người đã không dễ dàng, chưa nhắc tới hóa thành thân nữ nhi, càng không thể biến ra bối cảnh hào quang hiển hách gì. Rất nhiều chuyện hắn có thể ra sức thực hiện, duy chỉ có điều này, hắn không thể.
Nếu như từ đầu đến cuối Lục mẫu đều không muốn nhượng bộ, một ngày nào đó, Lục Hoàn Thành phải phụng mệnh cha mẹ cưới một chính thê.
Hắn thì sao? Hắn có thể làm cái gì?
Cái gì cũng không làm được.
Sống lưng Yến Sâm mềm nhũn từ lâu, nhão như bùn, mỏng như giấy, không đành lòng ân đoạn nghĩa tuyệt với Lục Hoàn Thành. Không có sự thương yêu của Lục Hoàn Thành, hắn căn bản một ngày cũng không sống nổi – hắn muốn lưu lại Lục gia, không danh không phận cũng cam lòng, cho dù hơn nửa thời gian yêu thương của y đều dành cho cô nương khác, thế nhưng có thể cho hắn lưu lại dù chỉ một chút xíu thôi…cũng tốt rồi.
Yến Sâm không khống chế được tưởng tượng đến một ngày kia. Ngoài phủ treo đèn kết hoa, bên trong phủ song hỷ thành đôi. Tiền viện nhà chính đều thuộc về chính thất, hắn không có tư cách đi vào, bên trong giường ngủ trải nệm gấm, bày biện đầy những trái cây sơn hào hải vị. Kiệu hoa đỏ thắm khiêng vào trong phủ, hài tử vui đùa nháo nhác dọc đường, Lục Hoàn Thành cùng một cô nương xa lạ kết bái, cùng uống rượu hợp cẩn. Hắn trốn ở một nơi không ai biết trong tiểu uyển, cô đơn nằm trên giường, lệ ướt khăn gối, trắng đêm không thể nào ngủ được.....
Thế nhưng, Lục Hoàn Thành không có ở bên.
Đêm đó Lục Hoàn Thành không phải của hắn, rất nhiều buổi tối sau đó, Lục Hoàn Thành cũng không phải của hắn. Hắn ngoan ngoãn làm một người vợ lẽ hiểu chuyện, ở trong góc nơi chính thất không nhìn thấy, len lén đòi hỏi chút ít thương yêu của Lục Hoàn Thành.
Cũng không bao giờ có thể tiếp tục độc chiếm người nam nhân này nữa, không thể nào quang minh chính đại vùi vào lồng ngực y làm nũng.
Tình cảm của Yến Sâm quá yếu đuối, nghĩ đến đây, trong lòng đau nhói như bị kim đâm, trong bụng mãnh liệt thắt lại, hắn khóc lên một tiếng, cả người không đứng thẳng được, xiêu vẹo ngã trên mặt đất. Lục Hoàn Thành không ngờ một câu không đau không nhột sẽ kích thích hắn thành như vậy, cuống quít ném ô giấy dầu,  duỗi ra cánh tay ôm lấy hắn, đem thiếu niên đang run rẩy ôm vào trong lòng, hôn trán hắn, cầu xin hắn đừng sợ.
Trong bụng lăn qua lộn lại nháo loạn điên cuồng, Yến Sâm đau đến mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, mưa bụi li ti xối trên mặt, khuôn mặt ướt đấm, lông mi vương giọt nước lóng lánh.
Một đôi mắt ướt át nhẹ nhàng nhìn vào mắt Lục Hoàn Thành, kéo lấy vạt áo y, khẩn cầu: “Hoàn Thành, ngươi cưới thê, vậy nạp ta làm thiếp đi, ta lưu lại trong viện này, yên lặng làm vợ lẽ của ngươi, giúp ngươi nuôi hài tử, không bước ra ngoài một bước. Ngươi nhớ ta, liền tranh thủ đến thăm một lúc, lưu lại một buổi tối..... Ta không tranh, không tranh danh phận, cũng không tranh sủng ái, nếu như viện tử này cũng không dung được ta, ta còn có thể...... Còn có thể. ... ”
Còn có thể trốn về trong trúc thân, âm thầm giống như trước. Ngươi muốn thấy ta, gọi một tiếng, ta liền chọn một lúc không có người, yên lặng đi ra với ngươi.
“Hoàn Thành, ngươi nói với mẫu thân, nói ta không thể không có ngươi..... một ngày cũng không thể không có ngươi..... ”
Yến Sâm khóc đến run cầm cập, giống như đứa bé khóc thút thít, nấc lên.
Lục Hoàn Thành vững vàng ôm hắn, cuối cùng hiểu ra nỗi sợ hãi mình yêu người khác* của Yến Sâm đã mãnh liệt tới mức nào, không nghĩ đã tới chừng độ này. Y không biết phải an ủi ra sao mới có thể miễn cưỡng khiến hắn không sợ hãi, chỉ có thể lặp lại: “Đừng sợ, A Sâm, đừng sợ. Việc hôn sự này từ khi ta hai mươi tuổi đã được nhắc tới, hiện tại đã là năm năm, cho tới bây giờ cũng chưa thành công. Ta nếu như có ý cưới thê, sao có thể kéo dài đến ngày hôm nay? Ta là đang chờ ngươi, chờ A Sâm đến tìm ta, làm nương tử của ta, cùng ta đến nửa đời sau, sẽ không có thêm ai khác.”
*Bản gốc: nỗi sợ hãi  “di tình biệt luyến” = lúc trước yêu người này, lúc sau lại yêu người khác  = “thay người yêu như thay áo”.
Vậy nhưng thế này còn thiếu rất nhiều, lúc nào cũng nói, mỗi ngày đều nói cũng không thấy đủ.
Thứ Yến Sâm cần, căn bản không phải an ủi.
Lục Hoàn Thành biết mình nợ Yến Sâm một lời cam kết, một cam kết công khai không dễ dàng bị lật đổ, giống như một dấu nung rõ ràng, một khế ước chứng minh tình cảm hai bên tồn tại vĩnh viễn không tách rời –  vì thế Yến Sâm mới đặc biệt quan tâm đến sự tán thành của mẫu thân.
Y nhất định phải cho Yến Sâm một căn cứ cực kì xác thực, tỷ như.......Một nghi thức trang trọng.
Lục Hoàn Thành trong đầu nảy ra một ý kiến, bỗng nhiên có chủ ý. Y nắm lấy tay Yến Sâm, nghiêm túc nói: “A Sâm, ta dẫn ngươi đi bái đường, để liệt tổ liệt tông nhà họ Lục đều biết, ngươi chính là người Lục gia mà ta chính thức cưới về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.