N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!”
A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!”
Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!”
A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =”
…
Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!”
A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!”
Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!”
A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.”
Sau đó dùng cái đuôi ngoắc ngoắc đám mèo con, mỉm cười nói: “Gọi gia gia* nào mấy đứa.” (ông nội)
Tiểu Môi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (hòn than nhỏ)
Tiểu Tuyết Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu tuyết nhỏ)
Tiểu Hôi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu màu tro nhỏ)
Tiểu Hoa Cầu* (lễ phép): Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu nhiều màu nhỏ)
Huyền Thanh đạo trưởng: “Gia gia chào mấy bảo bảo.”
Nói xong không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, quơ lấy quơ để cây phất trần.
A Huyền thở dài: “Thật là một đạo trưởng vui buồn thất thường, đoán không ra.”