Tẩy Trắng Ái Tình

Chương 5:




Lý Đông Hải rốt cục ổn định cục diện, trong vòng nửa năm chiếm được đại bộ phận sản nghiệp của Chu Đào như toại nguyện, Bách Hợp môn đổ vỡ, không còn bất kì kẻ nào có thể cùng Lý  Thị tranh phong, Lý Thị làm ăn hợp pháp lấy hắc lấp đầy bạch cao hơn tầng lầu, lúc mọi nơi kinh tế tiêu điều đình trệ thì kinh tế Lý Thị có vẻ vô cùng thịnh vượng phồn vinh.
Thời điểm Lý Thị quyền cao thế mạnh, Đông Tuyết đi du lịch trở về.
Lý Đông Tuyết đã nhiều năm chưa từng quay về Hồng Kông, cho tới bây giờ Bách Hợp môn bị lật đổ, Thịnh phụ tuổi già mới an tâm cho nàng quay về Hồng Kông ăn mừng năm mới. Đông Tuyết là một nữ lang thời thượng vô tâm vô phế, mái tóc dài nhuộm một màu đỏ nhạt. Hôm nay Đông Hải phải đi Macao tuần tra khách sạn mới xây của Lý Thị, Đông Tuyết liền quấn quít đi cùng, chính sự xong xuôi thời gian còn sớm, Đông Hải bị Đông Tuyết làm cho đau đầu đành phải dẫn theo nàng đi mua sắm.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, Lý Đông Hải ở đầu đường nhìn thấy một người, bộ dạng rất giống Lý Ngân Hách.
Lúc ấy Đông Tuyết đang cẩn thận chọn vòng cổ, các nhân viên cửa hàng chung quanh ân cần tiếp đãi, Đông Hải từ trước đến nay rất ít khi vào cửa hàng trang sức vì thế chỉ đứng ở cửa thủy tinh nhàm chán trông qua khu quảng trường ồn ào huyên náo.
Một nam hài tử ngồi ở đường cái phía đối diện. Đó là một siêu thị đóng cửa bán hộ, bức tường ảm đạm có chút điểm bong ra từng mảng, nam hài tử dựa vào tường ngồi trong bóng tối, mờ mịt nhìn đường cái, có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi lúc đi ngang qua ném một đồng xu vào cái nón trước mặt cậu, nam hài tử thẳng thẳng thắt lưng, môi mấp máy.
Nam hài tử kia tóc rất dài, cả người bẩn hề hề, gầy tựa như khúc củi, gương mặt cùng dung mạo có chút giống Ngân Hách, nhưng có một vết sẹo xa lạ thật dài từ khóe mắt uốn lượn đến cằm, ánh mắt cũng ngơ ngác không có thần thái của Ngân Hách.
Ngưng mi nửa ngày, Đông Hải quyết định đi qua nhìn rõ, Đông Tuyết đúng lúc này đẩy cửa từ phía sau chạy lên. Kéo cánh tay của hắn, Đông Tuyết cười hỏi cái nhẫn kim cương hình đầu lâu trong tay mình xem có đẹp không. Đông Hải cúi đầu đánh giá cười nói ‘hảo’, cô nói ‘vậy gói lại đi’, ‘ca ca ngươi đi quét card’.
Đông Hải cùng Đông Tuyết ra khỏi cửa lên xe, trên chỗ ngồi phía sau chất đầy đồ vật này nọ của cô, Đông Hải lắc đầu ngồi vào bên cạnh lái xe. Phía trước đèn xanh đèn đỏ, lái xe quẹo đầu xe một vòng U-turn (*)trở về, xe chậm rãi tiếp tục đi thẳng, thủy tinh ám màu trượt xuống, Đông Hải lại ngưng thần nhìn ra bên ngoài. Nam hài tử kia đang từ từ dựa tường đứng dậy, tựa hồ đang nhìn cái gì đó xung quanh, thời điểm y ngẩng đầu, mặt cơ hồ đối diện hắn, làm cho tâm hắn khẩn trương khó hiểu. Bất quá hắn lập tức lại thất vọng, đây không phải là Ngân Hách, bởi vì mặt của nam hài tử kia đảo qua mặt của Đông Hải nhưng không chút thay đổi, chỉ giương mắt nhìn về phía xa xăm nào đó. Hắn có chút thất vọng kéo cửa sổ lên, trong kính chiếu hậu, nam hài tử lảo đảo cúi hạ thắt lưng thu nhặt mũ của mình.
Ngày hôm sau, lúc trong phòng làm việc chủ tịch nhìn thấy Thủy Nguyên, Đông Hải chơi đùa với cái bật lửa trong tay, nhắc lại chuyện ngày hôm qua.
” Khuôn mặt cùng bộ dáng của nam hài tử kia rất giống Ngân Hách, nếu không phải cậu ta không nhận ra ta, ta thật sự muốn đi đến chào hỏi.”
“Nói không chừng cậu ta thật sự là Lý Ngân Hách. Mắt của Ngân Hách bị mù, nhận không ra ngươi cũng là chuyện bình thường.” Thủy Nguyên nói.
“Ngươi nói cái gì, mắt của Lý Ngân Hách bị mù?” Cái bật lửa đang chuyển động đột ngột dừng.
“Lúc ấy tính làm phẫu thuật cấy ghép giác mạc cho cậu ấy, nhưng chính cậu ấy bỏ đi, cho nên tôi nghĩ cậu ta nhất định bị mù.”
Lý Đông Hải  cau mày không nói lời nào.
“Đúng, cậu ấy còn bị phá tướng mạo.” Thủy Nguyên nói.
Đông Hải ngẩng đầu.”Trên mặt để lại một vết sẹo rất dài phải không?”
“Ân.”
“Xem ra, ta ngày hôm qua nhìn thấy chính là cậu ấy.” Đông Hải ngừng trong chốc lát mới nói: “Thủy Nguyên, phái một người đi Macao, đến phụ cận tiệm vàng Verse tìm xem, nếu tìm được Ngân Hách rồi, dẫn cậu ta về đây hảo hảo thu xếp, dù sao cũng từng là người của ta.”
“Vâng.” Thủy Nguyên đi tới cửa lại quay đầu hỏi: “Nếu Lý Ngân Hách không chịu trở về thì sao?”
“Quên đi.”
***
Người của Lý Đông Hải không tìm được Ngân Hách, bởi vì Lý Ngân Hách cách đó một ngày đã ly khai Macao. Ngày đó ban đêm thời tiết chợt chuyển lạnh, Ngân Hách mò được một tấm vải bạt liền trèo lên trên xe tải để tránh gió, đến khi hừng đông tỉnh lại thì xe đã ở trên đường cao tốc.
Tuy rằng lúc ấy được trị liệu đúng lúc, thân thể của Ngân Hách vẫn hoàn toàn suy yếu, mỗi khi đến mùa mưa dầm xương cốt giống như bị tháo rời, đau đến nỗi không nhấc thắt lưng lên được, ngay cả khí lực đi ăn xin trên đường cũng không có. Đáng tiếc thời tiết Hồng Kông cứ cố tình ẩm ướt như vậy, cậu đã nghĩ chắc phải đến phương bắc, nhưng suy nghĩ thật lâu cũng không thể hạ quyết tâm.
***
“Đường một chiều” Là tên của một quán bar, lão bản là Hào ca.
Cứ tới thời điểm bốn giờ chiều mỗi ngày, Hào ca mới lảo đảo dọc theo đường Phúc Yên đi đến trong quán, quán bar cách nhà trọ bất quá hai cái quảng trường, bảy tám năm qua mỗi ngày đi hai lần như vậy, Hào ca dần dần đem nơi này trở thành địa bàn của mình.
Rẽ qua con đường Thượng Hải đông đúc, Hào ca lại nhìn thấy người mù. Người mù mặt sẹo kia mấy tháng trước đến chỗ này, mỗi ngày đều lui ở một chỗ ngơ ngác chờ người đi đường bố thí, không biết người mù một ngày có thể kiếm bao nhiêu, chỉ sợ còn phải đóng phí bảo hộ cho bọn lưu manh. Đã từ lâu, Hào ca phát hiện người mù kia thường xuyên cầm một miếng giấy các-tông khoa tay múa chân đến rồi lại khoa tay múa chân đi, liền có chút ngạc nhiên, mỗi lần đi ngang qua bên cạnh y đều liếc mắt một cái, nhưng chung quy vẫn không thể hiểu được y đang làm cái gì.
Hôm nay người mù không dựa vào tường ngồi giống như bình thường, hình như không được thoải mái, cuộn thân mình nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, thì ra mùa đông đã đến. Hào ca đi qua bên cạnh y, đi qua vài bước lại đứng lại, không có biện pháp a, chính mình năm đó cũng là một đứa nhỏ lưu lạc, hiện tại thấy người mù liền nhịn không được nhớ tới những ngày ngủ trong ống xi măng.
Đi qua đi lại đánh giá, người mù sắc mặt trong sạch im lặng tựa như chết. Không phải là đã chết chứ, Hào ca đưa chân đạp đạp bờ vai của cậu. Người mù run run, theo bản năng đem cánh tay nâng lên, bảo vệ đầu.
“Ai, tiểu nhị, làm sao vậy?” Hào ca ngồi xổm xuống.
Người mù chậm rãi buông cánh tay, mờ mịt mở to mắt.
“Là… Chưa ăn cơm nên đói phải không?”
Người mù gật gật đầu, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo.
Hào ca nhìn trong chốc lát, hỏi: “Đến chỗ ta ăn chút gì đó không? Không xa, ngay phía trước.”
Người mù sửng sốt một chút, gật gật đầu. Hào ca đứng lên chờ cậu, nhìn người mù sờ soạng đem mũ cất vào túi, nhặt mấy miếng giấy các-tông trên mặt đất lên.
“Bên này.”
Hào ca bước chậm ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu chờ.
Người mù tư thế đi đường rất kỳ quái, duỗi thẳng cánh tay vuốt chân tường, rồi lâu lâu chân lại chạm vách tường. Hào ca ngẫm lại mới hiểu được, người mù vì sợ đụng tới cửa nhà của người khác, ngoài ra cách tường xa một chút cũng có thể tránh vấp phải bậc thang.
“Vì sao không tìm một cây gậy nhỏ?”
“Bị bọn họ cầm đi rồi.” Người mù xem ra thật sự rất đói bụng, nói chuyện hữu khí vô lực, đi đường cũng lảo đảo.
Hào ca thở dài, đi qua nắm lấy cánh tay của y, người mù vừa tránh ra lại lập tức dừng lại, yên lặng để cho người ta kéo đi. Hào ca đi không nhanh, nhưng người mù cũng phải phi thường cố hết sức.
“A Tề, cho người mù kia một chút thức ăn đi?” Hào ca vào quán hô to.
“A u, Hào ca dẫn ai a? Đệ đệ của ngươi a!”
“Đi ngươi ***, nhanh lên.” Hào ca mắng, A Tề cầm đồ ăn này nọ cười đi ra ngoài.
“Hào ca! Ngươi mau tới, hắn hình như đã chết rồi!!” A Tề đột nhiên ở ngoài cửa kêu.
“Khắm lắm, lúc nãy còn hoàn toàn khỏe mà.” Hào ca vội vàng đi ra ngoài, người nếu chết ở trước cửa quán của mình vậy thì cũng không được tốt lắm.
Thấy người mù nằm ở trên bậc thang vẫn không nhúc nhích, Hào ca cũng hoảng sợ, kéo quần áo rách rưới của y lật người trở lại. Người mù nhắm chặt hai mắt, xanh cả mặt, trên trán tất cả đều là mồ hôi dày đặc.
“Ai, ngươi không bị bệnh chứ?” Hào ca dùng bàn tay to vỗ vỗ mặt của y hỏi.
Người mù nằm nửa ngày mới chậm chạp ngồi dậy, cậu mở to mắt, chậm rãi dùng hai khuỷu tay nhấc thân lên, lắc lắc đầu thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, hôm nay… Do.. Trời đầy mây, ta đi không được… Là… bệnh cũ.”
Nhìn y chống đỡ tiếp nhận đồ ăn trong tay A Tề, Hào ca lúc này mới an tâm đốt điếu thuốc, ngồi ở trên bậc thang bên cạnh.
Lúc khoảng mười tuổi ở trên đường hỗn tạp, giấc mộng lớn nhất của Hào ca chính là có một bộ quần áo ra dáng, cũng không thể so sánh được với người mù cơm cũng không kịp ăn này. Hào ca thở ra vòng khói, quay đầu nhìn xem người mù, cậu ăn xong ổ bánh mì, sờ soạng dùng mũ bọc phần còn lại rồi đứng lên.
“A Tề, lấy thêm hai ổ bánh mì lại đây, bỏ thêm nhân giống như thế!”
Người mù khóe miệng co rúm, lộ ra một tia tươi cười cảm kích, nhìn vết dao trên mặt y nhu động, Hào ca trong lòng phát lạnh, dời mắt đi, vươn tay lấy mảnh giấy các-tông bên cạnh người mù.
“Đây là cái gì?” Trên giấy các-tông đều là lổ nhỏ dày đặc, Hào ca hướng ánh mặt trời tò mò xem, Là chữ nổi sao?”
Người mù không nói lời nào.
Hào ca nhìn hồi lâu, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, Là nhạc phổ?”
Người mù cầm lấy túi, thấp giọng nói: “Đại ca, ta phải đi.”
“Cho ta mượn xem một chút được không?”
Người mù không nhúc nhích. Hào ca không để ý tới cậu, xoay người vào quán bar.
“A Tề, Michael có tới không?”
“Bên đây, đang ngủ gật ở phía sau.”
Michael là nhạc công của quán bar, tóc dài xõa đến vai, buổi tối cũng mang kính râm, cuộc sống loạn thất bát tao nhưng rất chuyên nghiệp.
Chỉ chốc lát sau, Michael mắt buồn ngủ mơ màng bị kéo đến trước đài của quán bar, cùng Hào ca đối với miếng giấy các-tông đầy lỗ kim nhỏ kia ngẩn người. Lổ nhỏ lộ ra dưới ánh đèn chỉnh tề sắp hàng hình thành hình dạng kỳ lạ, chỗ giống chữ, chỗ còn lại là ký hiệu gấp khúc.
“Đây là cái quỷ gì vậy? Muốn ta phải xem như thế nào, không hiểu… Ngươi, ngươi chờ một chút, *** này, hình như là.. Là bản nhạc!!” Michael nhức đầu, “Ta chưa từng thấy qua loại bản nhạc này.”
“Có thể đàn không? Thử xem.”
Michael đến khán đài cầm lên cây đàn ghi-ta của mình.
“A Hào ngươi đừng lộn xộn, giơ cho đúng, phải đối diện ánh đèn ta mới có thể thấy rõ ràng.”
Cố gắng phân biệt, nốt nhạc nhu hòa từ dưới ngón tay của Michael bắn ra, Hào ca cẩn thận lắng nghe.
Ở cửa quán bar, người mù kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Rốt cục, huyền thanh tựa như nước chảy véo von mà gấp khúc, sau một lúc lâu, Hào ca cầm miếng giấy các-tông đi tới cửa, người mù có chút bất an nhìn chằm chằm phương hướng của bước chân, Hào ca ở bên cạnh y chậm rãi ngồi xổm người xuống.
“Huynh đệ, ngươi, tên gọi là gì?”
“…”
Nhìn dấu vết đáng sợ trên mặt cùng trên tay của y, hay là đã từng trải qua chuyện gì  không thể cho ai biết?
“Làm sao vậy, không thể nói sao?”
“Ta gọi là Lý Ngân Hách.”
***
Kể từ ngày nhìn thấy Ngân Hách trên đường về sau, Đông Hải  trong lòng luôn có điểm không thoải mái, thời điểm lái xe thỉnh thoảng nhìn thấy đứa trẻ ăn xin trên đường, không tự chủ được nhiều lần đảo mắt, nhưng sau lại nghe Thủy Nguyên hồi báo nói tìm không thấy Ngân Hách, Đông Hải cũng chỉ đành quên đi.
Một ngày tháng tư, Đông Hải giữa trưa từ công ty vừa ra tới liền nhìn thấy trên quảng trường mọi người đang vây lại xem, ma xui quỷ khiến hắn đi qua nhìn. Trong đám người là một con chó nhỏ vừa mới bị xe đụng chết, một tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ đang khóc lóc. Đông Hải từ trong đám người đi ra, đứng ở trên đường thật lâu không thể động đậy, vẫn yên lặng nhìn dòng người tới lui, vệ sĩ tiến tới nói ‘chủ tịch xe đã đến’, Đông Hải lại nói ‘trước tiên không đi chúng ta quay về công ty’.
Thủy Nguyên đối với Ngân Hách vẫn canh cánh trong lòng, hắn để cho người đi tìm nhưng hơn phân nửa vẫn là qua loa cho xong, ngày đó trở lại văn phòng, từ trong ngăn kéo của Đông Hải lục ra tấm ảnh lúc mười bảy tuổi của Ngân Hách, trực tiếp gọi tới người phụ trách của bộ tin tức.
Đông Hải không biết mình vì cái gì còn muốn tìm Lý Ngân Hách, về công về tư, đều không có lý do gì.
Ước chừng sau một năm rưỡi, người của bộ tin tức nói cho Lý Đông Hải  biết, trong một quán rượu ở Cửu Long tìm được một ca sĩ tên là Lý Ngân Hách.
Đẩy cửa thủy tinh của “Đường một chiều” ra, bên trong là một quán bar rất lớn, đồng hồ đến chin giờ, khách nhân ngồi tụ tập tốp năm tốp ba. Bọn vệ ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa, Lý Đông Hải thì đi thẳng đến trước quầy bar sáng ngời, ngồi lên trên ghế cao, gọi mình một ly rượu Martini. Đông Hải thả lỏng ngồi, yên lặng nhìn rượu màu vàng trong ly lay động, thời điểm uống đến ly thứ hai, hắn nghe được thanh âm của Lý Ngân Hách.
Hắn giật mình nghiêng mặt qua. Đúng là Lý Ngân Hách. Y thoạt nhìn so với lần trước nhìn thấy đã khá nhiều, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng tối thiểu quần áo sạch sẽ, tóc cũng cắt chỉnh chỉnh tề tề, vết sẹo trên má thoáng phai nhạt một ít, bất quá vẫn rất khó khăn phá hủy khuôn mặt tuấn tú kia.
Ngân Hách đi đến trước quầy bar ngồi bên cạnh Đông Hải.
“A Tề, bia.” Ngân Hách đối Bartender (người pha rượu) nói.
“Ngân Hách, hôm nay tới sớm a.”
“Ở đây ấm áp.” Ngân Hách cười nói.
Đông Hải vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt của Ngân Hách, cậu uống ngay vài hớp, dừng lại nhìn phía trước. Bartender đột nhiên cảm thấy được người này có điểm kỳ quái, quầy bar vẫy vẫy trước mặt hắn thử hỏi: “Vị tiên sinh này, các ngươi biết nhau sao?”
Đông Hải đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Bartender, dựng ngón tay thẳng lên ở ngoài miệng, nhẹ nhàng xốc lên vạt áo tây trang.
Nhìn thấy khẩu súng trên thắt lưng của Đông Hải, Bartender ngây ngẩn cả người.
Ngân Hách nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn đến phương hướng của Đông Hải.
“Ai vậy?”
Đông Hải buông vạt áo, Bartender biết điều sửa miệng: “Không ai, vừa rồi bên cạnh có một vị tiên sinh nhìn chằm chằm ngươi, ta nghĩ rằng hắn biết ngươi. Nhưng đã đi rồi.”
Ngân Hách đôi mắt trong suốt nhưng vô thần nhìn chằm chằm phương hướng của Đông Hải, tựa hồ đang lắng nghe. Mặc dù biết cậu nhìn không thấy, Đông Hải vẫn ngừng hô hấp. Ngân Hách rốt cục nghiêng đầu đi, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên mặt của mình, đối với Bartender cười cười nói: “Nhất định là chưa thấy qua vết sẹo nào dài như vậy.”
Bartender không nói tiếp.
Ngân Hách thật trưởng thành, Đông Hải nghĩ.
Đông Hải nhìn cậu đem một ly bia nhanh chóng uống hết, trong lòng lại nhớ tới tình cảnh ba năm trước đây, khi đó Ngân Hách còn chưa biết uống rượu, vừa uống đã say, vừa say liền đau đầu.
“Ngân Hách, mấy giờ nữa sẽ đến phiên cậu.”
“10 giờ một lượt, 12 giờ một lượt. Hào ca đâu?”
“Không thấy hắn, nói là đi bốc hàng.”

“Đến ta, đi đây A Tề.”
Dứt lời, Ngân Hách sờ soạng đứng lên. Đông Hải cẩn thận lui lui thân mình ra phía sau, Ngân Hách lại đứng lại, nhẹ nhàng hất hất cái mũi, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Ngân Hách làm sao vậy?” Bartender hỏi.
“A Tề, bộ dáng người vừa rồi ra sao?” Ngân Hách hỏi.
Đông Hải dùng ánh mắt nhìn Bartender.
“Là một tên vừa đen vừa thấp.” A Tề nói.
Ngân Hách nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Thật sự là rất nhiều người đều dùng nước hoa Gevallia.”

Mặc dù gạt được toàn bộ thế giới,
Ta không lừa được chính mình.

Lý Ngân Hách ngồi ở dưới ánh đèn hôn ám nhu hòa, ôm đàn ghi-ta hát. Ngân Hách hát luôn làm cho người ta thực cảm thấy kỳ quái, có lẽ là bởi vì y nhìn không thấy, cho nên không thể trao đổi ánh mắt cùng người xem, cậu ngồi ở trên băng ghế, đôi mắt mở rất lớn nhìn phía trước, bộ dáng giống như hát cho mình nghe, thanh âm nhu hòa mà khàn khàn lại nhiều điểm tích tích gõ vào tâm tình người khác.

Kể từ ngày nhìn thấy ngươi
Ta từng chút từng chút
Rời xa tầm mắt của thượng đế
Ngươi đội lên đỉnh đầu ta vòng nguyệt quế đầy gai
Khiến cho ta học được
Cách dùng nụ cười ngả ngớn
Đáp lại chỉ trích của thế gian
Mỗi khi ta định trở lại bên cạnh thiên đường
Mỗi khi ta nghĩ rằng có thể quay đầu lại là bờ
Mới biết được
Đây chính là ái tình cấm kỵ,
Đã là thói quen khó sửa
Dạy cho ta,
Như thế nào mới có thể quen,
Như thế nào mới có thể cam tâm tình nguyện
Làm đứa trẻ bị thượng đế vứt bỏ,
Buông tha cho kẻ phản bội không lý do
… …
Ngân Hách thật sự đã hoàn toàn mù, không hề lo lắng cậu nhận ra chính mình, Đông Hải tìm một nơi đối diện khán đài ngồi xuống, hớp rượu yên lặng lắng nghe.
Ca khúc được yêu thích luôn thể hiện sự thương cảm, viết ra một mối tình thắm thiết, Lý Ngân Hách cũng giống vậy, Đông Hải đối với chính mình nói.
Đợi cho đến khi Ngân Hách hát xong, trong quán rượu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, Ngân Hách thuần thục đem đàn ghi-ta cất kỹ, một nam nhân tráng kiện mặc đại sam cài móc giống kiểu Trung Quốc bước lên trên đài, đỡ cánh tay của Ngân Hách cẩn thận đưa cậu đến trước quầy bar ngồi, hai người mỉm cười nói chuyện, sau đó nam nhân kia đặt một ly rượu ấm trong tay Ngân Hách, cậu tiếp nhận uống cạn.
Thời gian không còn sớm, Lý Đông Hải đứng dậy ly khai quán bar.
***
Vào lúc ban đêm sau khi “Đường một chiều” đóng cửa, Lý Ngân Hách cùng một người tên là Hào ca cùng nhau ly khai quán bar, đi bộ ước chừng hai cái quảng trường, vào một nhà trọ sau một lúc lâu không đi ra nữa. Nghe xong báo cáo của vệ sĩ, Đông Hải có chút ảm đạm, xem ra đã có tin tức về cuộc sống của Ngân Hách, tái tiếp tục điều tra cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng Đông Hải vẫn có chút kiềm lòng không được muốn gặp Ngân Hách, cho nên thời điểm rãnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ đến trong quán rượu kia nghe Ngân Hách hát.
Có một ngày cuối tuần ngẫu nhiên, Đông Hải nhàn rỗi vô sự lại đi tới quán bar. Ngân Hách đang lúc ca hát, trong ánh đèn hôn ám, có hai nam nhân đi đến, đánh giá bốn phía một chút chọn bàn trống bên cạnh Đông Hải ngồi. Lúc cậu gần hát xong, Đông Hải nghe được tiếng kinh hô truyền từ phía sau đến.
“Trời, không nghĩ tới tiểu tử này chưa chết!”
“Người nào?”
“Cái tên đang hát đó, hắn gọi là Lý cái gì Hách ấy, từng là tình nhân của Lý Đông Hải.”
“Cường Căn, ngươi đừng có lầm lẫn, như thế nào lại biết là người của Lý Đông Hải?”
“Ta không biết Lý Đông Hải, hắc hắc, bất quá, ta từng ăn nằm với tiểu tử này.”
Lý Đông Hải hơi hơi nghiêng mặt qua.
“Ngươi không phải nói khoác đấy chứ.” Người bên cạnh cười sỗ sàng.
“Lúc đó ta đi theo Đào ca, đang nở mày nở mặt đấy chứ. Trước khi Bách Hợp môn chưa sụp đổ, Đào ca đem hắn trói lại, từ trong miệng hắn móc ra hướng đi của Lý Đông Hải, ai biết *** Lý Đông Hải lão hồ ly kia tạm thời sửa lại kế hoạch, còn cấu kết với cảnh sát Việt Nam.” Cường Căn nói.
“Tiểu tử này giống như quái vật, như thế nào lại…”
“Trước khi vào trong tay chúng ta hắn rất đẹp trai, Đào ca ngay từ đầu đem hắn giao cho chúng ta, hắc hắc, dáng người của tiểu tử này thật không còn gì để nói, chúng ta bốn năm người, thượng hắn suốt một đêm, tới sáng sớm ta đã gần như tê liệt, nhưng tiểu tử này ngay cả  thốt cũng không thốt. Sau đó lão đại của chúng ta đến, bắt đầu một mất một còn chỉnh hắn, kết hợp với thẩm tra ba ngày, cái gì cũng đều dùng tới, bàn ủi giáp côn, còn có loại đồ chơi thời xưa —— cái kẹp ngón tay, từng chút từng chút đem ngón tay cắt đoạn, phi, đảm bảo ngươi chưa từng thấy qua.”
Lý Đông Hải vẫn không nhúc nhích lắng nghe.
“Thấy mắt của hắn không, là do ta dùng vôi phấn, khi đó tiểu tử này bộ dạng đã không giống ai, vẫn không chịu mở miệng, cuối cùng thật sự không có biện pháp, Chu Đào dùng dao nhỏ rạch mặt của hắn, chậc chậc, ta đứng ở bên cạnh, thấy tay của lão Đại cũng run run.”
Đông Hải nâng lên một bàn tay, chậm rãi đè xuống trán của mình.
“Đáng thương, vậy chi bằng cứ khai ngay từ đầu.” Người bên cạnh nói.
Cường Căn thở dài: “Đó là *** ngươi! Tiểu tử này, nói hắn cố chấp cũng đúng, nói hắn là một người rắn rỏi cũng đúng, dù sao chúng ta tổng cộng mười người, cùng hắn chịu đựng ba ngày, đến cuối cùng hắn cũng không nói một câu có liên quan đến Lý Đông Hải.”
“Ngươi không phải nói hắn khai sao?”
“Ngươi nghe nói qua TOX chưa?”
Lý Đông Hải ánh mắt chớp lên, người phía sau không trả lời, nghĩ chắc là lắc lắc đầu.
“Biết chắc là ngươi không biết mà, đó là phát minh của Israel Mossad gì đó, được Chu Đào vận chuyển suốt đêm từ Trung Đông đến, nếu không có thứ đó…”
Phía sau Cường Căn còn đang nói gì đó, Đông Hải sửng sờ ở trong bóng tối.
Có thật không, Ngân Hách?
Đông Hải ngẩng đầu hướng xa xa nhìn, Ngân Hách đang ngồi ở trước quầy bar cùng A Tề nói chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau, có người muốn bia, A Tề xoay người đi chào hỏi khách khứa. Cậu chính mình đối với ly cà phê ngẩn người, đột nhiên vươn tay lấy lọ đường bên cạnh, Đông Hải mạnh mẽ hạ thấp người, Ngân Hách nhận lại lọ đường đã rơi trở về từ một người khách nhân nào đó, A Tề chạy tới sát quầy bar, Gia Thần hô hấp, chậm rãi ngồi trở về.
Phía sau vang lên thanh âm ghế dựa kéo ra, Đông Hải ổn định, móc ra di động trong túi trước.
Vệ sĩ ngồi ở bàn bên cạnh cửa đứng dậy.
***
Giữa trưa ngày thứ hai, Lý Đông Hải nhận được báo cáo nghiệm thương ba năm trước đây của Lý Ngân Hách khi được đưa vào bệnh viện cùng với lời khai một đêm của Cường Căn.
Hắn tự giam mình ở trong phòng làm việc, xem suốt một buổi chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.