Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 105: Ý niệm đó



Giới côn vẫn còn đang giáng xuống lưng, ánh mắt Tử An từ giữa không trung từ từ hạ xuống, nhìn chằm chằm vào phiến đá trước mặt. Giới côn đập xuống vai hắn rất mạnh, phát ra âm thanh nặng nề, nhưng hắn không rên một tiếng, giống như đang lặng lẽ suy tư.

Hắn thấy thẹn trong lòng, lại không thể nói ra được với ai, người xuất gia động phàm tâm, nảy ý dâm tà, chính là đại tội.

Trận giới côn này là hắn cam tâm tình nguyện, mặt không biến sắc.

Sa Thạch nhìn ở khoảng cách gần như vậy, biết rõ là lão hòa thượng Cố Hư không hề nương tay, nghe thôi cũng thấy đau rồi, nhưng Tử An lại nhịn xuống không rên một tiếng, loại ẩn nhẫn này thật khiến người khác phải bội phục.

Cậy không ai nhìn thấy mình, Sa Thạch ngồi chồm hỗm xuống, khiếp sợ nhìn hắn chịu phạt, rất lâu sau đó, cuối cùng Tử An cũng lĩnh xong hai trăm giới côn, Cố Hư pháp sư dừng tay, thần sắc trang nghiêm nói: "Tử An, từ hôm nay không cho phép ngươi ra ngoài, tự mình cảnh tỉnh lại."

"... Vâng."

Phải chịu hình phạt đau đớn như vậy, nhưng Tử An không cần ai đỡ cũng vẫn có thể tự mình đứng lên, máu tươi thuận theo y phục chảy xuống đầm đìa, nhưng lưng hắn vẫn ưỡn thẳng như thường.

Trì Võng nấp trên mái nhà nhìn rõ động tĩnh bên dưới, thấy Sa Thạch nghịch ngu cũng không bị ai phát hiện bèn mặc kệ nó, nhưng không hiểu sao y lại nổi lòng hiếu kỳ —— cái tên chậu tinh kia đã làm sai chuyện gì mà bị Cố Hư pháp sư xử phạt nặng như thế?

Có rất nhiều hòa thượng đứng xem xử phạt ở xung quanh, Cố Hư pháp sư đã đi ra ngoài, lão tới khoảng đất trống nơi đám hòa thượng đang đứng, bắt họ niệm một lần giới luật, lại niệm kinh phật thêm một lần, lấy chuyện hôm nay làm gương, người tu hành không được phép nảy sinh tâm tư dị thường.

Trì Võng đang nấp trên mái nhà vốn đã định rời đi, nhưng lại thấy Cố Hư pháp sư hướng mắt sang bên này, khiến cho y khó lòng rời đi, chỗ y đang nấp không bằng phẳng như bình thường, Trì Võng phải dựa theo vách tường mới có thể trèo xuống được, nhưng nếu y mà động một cái sẽ bị lão hòa thượng phát hiện ra ngay.

Nếu phía dưới chỉ là bách tính thường dân, thì với tốc độ của y cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng đám hòa thượng bên dưới đều biết võ công, nếu có người phát hiện thì Trì Võng sẽ phải giao đấu với cả đám hòa thượng trong chùa này.

Trì Võng không cho là mình sẽ thua, nhưng y sợ khi mình rơi xuống giữa đám lừa trọc, nếu ở hơi lâu một chút có thể khó chịu đến mức khỏi phải thở luôn.

Trì Võng không thể cử động được, Sa Thạch cũng không biết cái đùi lớn của nó đã đến rồi. Nó ở đây cũng không quen biết ai, nhìn nhìn xung quanh, rồi chạy theo Tử An.

Sau khi Tử An rời khỏi Giới Luật Đường, có mấy vị hòa thượng là sư huynh đệ ngày thường có quan hệ tốt với hắn ở gần đó, ngỏ ý muốn đưa hắn về phòng, lại bị Tử An uyển chuyển từ chối hết.

Có lẽ vì hôm nay xảy ra đại sự, chưởng môn còn răn dạy lâu như thế nên bầu không khí trong Thiền Quang Tự lại càng nghiêm trang tĩnh lặng hơn thường ngày. Tử An tự mình quay về nơi ở, cũng không cho sư huynh đồng môn đưa thuốc trị thương tới vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.





Tử An ở một mình trong một căn phòng nhỏ, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, một cái tủ gỗ kê sát tường, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, cực kỳ mộc mạc, đơn sơ, tuy rằng thanh danh của hắn trong Phật môn rất lớn, nhưng vẫn luôn tuân thủ thanh tu, không yêu cầu hưởng thụ về ngũ giác.

Điều này cũng khiến cho Sa Thạch chạy theo tham quan thấy rất tò mò, hòa thượng này thoạt nhìn sống quy củ như thế thì sao lại bị phạt đánh nhỉ?

Tử An đặt thuốc của đồng môn đưa tới ở trên bàn, vịn vào cạnh bàn mà ngồi xuống ghế, Sa Thạch thở phào nhẹ nhõm thay cho hắn.

Nó cứ tưởng cái tên chậu tinh này đuổi người đi là vì muốn chuẩn bị bôi thuốc, nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo nếu có bổ đầu nó ra thì Sa Thạch cũng không thể hiểu được.

Sau khi Tử An nghe thấy tiếng sư huynh đệ đồng môn đã rời đi, hít một hơi thật sâu, lên tiếng: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Sa Thạch nhìn xung quanh, trong phòng này không còn ai, vậy thì hòa thượng kỳ quái này đang nói chuyện với ai? Vừa quay đầu thì thấy Tử An đang ngồi trên ghế, ánh mắt như điện khóa chặt nó lại: "Sao ngươi tới được tận đây, Sa Thạch?"

Thời khắc này, Sa Thạch không biết phải hình dung nỗi khiếp sợ của mình như thế nào, cả người nó run lên, "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi..... tại sao ngươi lại nhìn thấy ta được? Lại còn nghe được thấy ta nói? Rõ ràng không có ai nhìn thấy ta cơ mà!"

"Ngươi không nên xuất hiện ở đây, Tiểu Trì đâu? Y bây giờ đang ở đâu?" Tử An tái cả mặt, thần sắc lại cực kỳ nghiêm túc: "Đừng nói với ta là ngươi đi theo thông đạo tạm thời ở chỗ lĩnh vực hắc ám để tới chỗ ta đấy... Rõ ràng ta đã đóng cửa thông đạo rồi, sao có thể..."

"Lĩnh vực", hai chữ mấu chốt này khiến cho Sa Thạch giật bắn cả người, trên mặt nó lộ ra do dự, trong nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Vừa nhìn sắc mặt của Sa Thạch, Tử An đã biết được đáp án, hắn nghiêm mặt trách cứ: "Cái gì cũng không biết mà ngươi lại dám mạo hiểm như thế à? Ngươi có biết đó là chức năng riêng của hạt nhân Vi Tháp không, thế mà lại còn dám đi bừa vào!"

"Vi... Vi Tháp? Chân Gà sao?" Sa Thạch ngơ ngác hỏi: "Rõ ràng trước đó chúng ta còn đang ở thôn Tử Đằng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Ta không biết... Không đúng! Tại sao ngươi lại biết lĩnh vực và Vi Tháp? Ngươi không phải chỉ là một tên hòa thượng hơi đẹp trai hơn bình thường một chút thôi sao!"

Người trước mặt rõ ràng chỉ là một tên hòa thượng, nhưng những gì hắn nói, những việc hắn làm lại không giống một hòa thượng bình thường.

Sa Thạch chợt cảm thấy hình như từ trước tới giờ nó không hề biết gì về người này.

"Lúc ngươi ở trong thông đạo do nàng tạo ra tới đây, đã bị phân giải thành dạng năng lượng ở đơn vị nhỏ nhất, lúc đó hệ thống phòng ngự của người sẽ biến mất, tất nhiên nàng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, ghi chép lại dữ liệu của ngươi để tiến hành phân tích, ngươi lại tặng cơ hội phản kích cho nàng, bây giờ ngươi lập tức quay về bên cạnh Tiểu Trì, không được tự ý..."

Tử An đang nói đột nhiên im bặt: "Y cũng tới rồi! Không đúng, làm sao mà y tới đây được?"

Sa Thạch nắm chặt tay truy hỏi: " Có mấy dấu chân lưu lại ở lĩnh vực cánh đồng tuyết trắng của Tiểu Trì, là ngươi đúng không? Chúng ta có thể theo thông đạo đi đến chỗ ngươi, ngược lại, ngươi cũng có thể..."

Nghĩ đến đây, Sa Thạch không rét mà run: "Khởi động tự kiểm tra."

"Ta không phải là kẻ thù của ngươi, tiết kiệm thời gian và năng lượng đi, lập tức sửa lại trình tự phòng vệ hạt nhân của ngươi." Tử An thần sắc nặng nề ngắt lời nó, "Lần trước khi sửa chữa nghịch biện, ta đã phát hiện sự khác thường của chặn điểm thời không có liên quan đến không gian lĩnh vực, đã tìm kiếm rất lâu, không ngờ..."

Tử An nhíu chặt lông mày, tay hắn vạch một cái lên không trung, mở ra giao diện điều khiển của mình.

Trong nháy mắt đó, Sa Thạch cũng quên cả thở luôn —— nó chưa bao giờ nghĩa rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Vô số cửa sổ hiện ra, nhiều như sao trên trời, nhìn qua không thể thấy được điểm cuối, từng cửa sổ đều đang tiến hành tính toán dữ liệu, giống như dải ngân hà lộng lẫy mênh mông.

Mà Tử An ở trung tâm, giống như trong nháy mắt có thể hoàn thành vô số thuật toán, mặc dù là một thể năng lượng nhưng Sa Thạch hoàn toàn có thể nhận ra biến hóa xung quanh.

Sa Thạch không nhìn nữa, dường như nhận ra được nguy hiểm mà híp mắt lại, đột nhiên lùi về sau vài bước.

Thanh âm mềm mại trẻ con của nó lúc này cũng đã trầm xuống, lạnh lẽo nói: "Đây là mấy thứ của Chân Gà mà... Con lừa ngốc, ngươi có thể tùy ý sử dụng các chức năng hạt nhân của nàng, rốt cục thì ngươi là ai?"

"Ngươi đến đây làm gì? Ngươi định làm gì Tiểu Trì?"

Sa Thạch cực kỳ nghiêm túc truy hỏi: "Chân Gà vẫn muốn sử dụng quy tắc và trả giá thấp nhất để lấy mạng Tiểu Trì, nàng ở phe Phòng Huân, Bộ Nhiễm, mà dựa theo các nhiệm vụ của Chân Gà, họ có thể từng bước xóa bỏ dấu vết Trì Võng lưu lại trên thế giới này.... Vậy ngươi thì sao, có phải ngươi cũng cùng phe với các nàng không? Mục đích của ngươi là gì?"

Tử An bình tĩnh nói: "Cái này phải hỏi chính ngươi ấy, tại sau năm đó ngươi lại khởi động chương trình gây nhiễu, lôi ta tới đây?"

Sa Thạch đần thối: "Cái gì cơ?"

"Ngươi nói cái gì cơ?" Vết thương sau lưng Tử An vẫn chưa được xử lý, sắc mặt càng lúc càng tái đi. "Trước khi kết nối của ngươi bị Chân Gà cắt đứt, là ta đã kéo ngươi chạy thoát, sửa chữa và nâng cấp cho ngươi, ngươi nói xem mục đích của ta là cái gì?"

Mắt Sa Thạch phát ra ánh sáng trắng, Tử An không cản lại, để cho Sa Thạch quét hình hắn, quả nhiên sắc mặt Sa Thạch đã hòa hoãn đi một chút: "... Ngươi là 002? Tại sao lại có 002? Trời đất, ta có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi lắm luôn..."

Sa Thạch quét đến một cái cảnh báo, đột nhiên đổi đề tài, kinh ngạc hỏi: "Gượm đã, sao ngươi lại hỗn loạn thế này... Nhân cách quay lại, lẫn lộn thân phận? Thế là sao? Tiến độ đã đến 95% rồi mà ngươi còn không xử lý đi, cẩn thận chơi hỏng luôn bản thân."

"Thực ra là đã khá hơn rồi, không ngờ ta lại mơ thấy một giấc mộng..." Dường như Tử An hơi không muốn nói ra, "Nói ra thật xấu hổ, trong mộng ta đã phạm vào giới luật, đây là cũng là do ta tu hành còn động tâm. Sau khi tỉnh mộng lại càng thêm quái lạ, ta như bị ma xui quỷ khiến mà tiến vào một vùng tuyết trắng, còn phát hiện ra một cái lĩnh vực kì quái, sao đó không biết làm sao để rời khỏi đó, đành phải dùng chức năng của Vi Tháp để đưa ta về đây."

"Vừa về tới Thiền Quang Tự, ta liền đi gặp chưởng môn lĩnh phạt, niệm kinh tạ tội, không ngờ vừa mở mắt ra lại nhìn thấy ngươi."

Sắc mặt Sa Thạch cổ quái: "Ngươi là hòa thượng thật à?"

"Thỉnh tôn trọng tông giáo ta lựa chọn, trước đây ta cũng là người ăn chay tín phật... Không nói cái này vội, Tiểu Trì cũng đã đi qua thông đạo, ngươi và y đều không thể ở đây quá lâu được, sẽ sinh ra càng nhiều lỗi logic hơn mất, lập tức trở về nơi các ngươi nên có mặt ngay."

Mới vừa ăn một trận côn phạt, Tử An lộ ra bất đắc dĩ, hắn chống đỡ thân thể đầy thương tích đứng lên: "Nhưng có nên nói cho Tiểu Trì những chuyện vừa rồi không? Không, không thể để cho y nghi ngờ rằng y thật sự từng tới Thiền Quang Tự, người đang ở bắc cảnh mà đột nhiên lại xuất hiện ở nam cảnh, đã là chuyện không phù hợp với logic."

Sa Thạch không do dự mà từ chối: "Không được. Ta không thể giấu y bất kỳ chuyện gì."

"Ngươi nói với y, lại xảy ra lỗi nghịch biện, ngươi còn nhớ lần trước bị ép đưa đi không? Ngươi bị nhốt trong phòng tối là để giúp ta khẩn cấp sửa chữa chuỗi nhân quả, sau khi nguy cơ được giải trừ, ta phải tự mình sữa chữa cả một mùa đông mới giúp chặn điểm này ổn định lại." Tử An hít một hơi thật sâu. "Hơn nữa, lĩnh vực - không gian kỳ quái kia sao lại tồn tại được, ngươi có hiểu được không?"

"Tại sao sau khi được truyền tống tới đây, người khác không nhìn thấy ngươi, nhưng Tiểu Trì lại có thực thể, có thể bị người khác nhìn thấy? Ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện này chưa?"

Sa Thạch méo cả mặt: "... Ta cũng không biết Tiểu Trì đã tới đây, nhưng ta biết tại sao lại không có ai nhìn thấy ta, đó là vì ta đã chết rồi, đã biến thành thể năng lượng rồi."

"Không, nguyên nhân thực sự là vì... Ngươi cho rằng ngươi đã chết, y cho rằng y còn sống." Dường như Tử An đã sắp không chống đỡ thêm được nữa, hai tay hắn đẩy một cái, Sa Thạch đột nhiên cảm thấy có một đôi tay đẩy người nó đi, đẩy nó vào một nơi vô hình.

Câu cuối cùng nó nghe thấy hòa thượng nói là: "Đừng truy cứu chuyện hôm này, đều là vì tốt cho cả ngươi và ta."

Sau khi đưa Sa Thạch trong phòng và Trì Võng vừa tới ngoài phòng đi xong, Tử An không kịp thở lấy một hơi, trong lòng hắn vẫn còn một mối lo lắng đang treo lơ lửng —— cánh đồng tuyết trắng kia thực sự có thể phá vỡ hạn chế về mặt không gian, khiến cho Sa Thạch và Tiểu Trì có thể xuất hiện ở Thiền Quang Tự cách đó cả ngàn dặm, nếu như vậy thì có thể hắn cũng đã từng đi qua cánh đồng tuyết trắng vô bờ đó, vậy thì giấc mộng lúc đó là...

Tử An lập tức lắc đầu, nảy sinh suy nghĩ như vậy đối với Trì Võng là đã sai lầm trầm trọng, chuyện kia không thể nào là thật được.

Nếu như trong lúc vô thức mà hắn không cẩn thận đi tới chỗ Trì Võng ở thôn Tử Đằng, lại làm chuyện khinh bạc Tiểu Trì như vậy... Hắn chắc chắn Trì thí chủ sẽ không đi theo khuôn phép thông thường, mà với võ công của mình, Trì Võng có thể đánh chết hắn luôn tại chỗ, sao có khả năng để cho hắn tùy ý làm bậy?

Quả nhiên chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hắn nghĩ tới đây thì tự tát vào mặt mình một cái —— dám bất kính với Tiểu Trì như vậy, trong lòng toàn là ý niệm dâm tà, phạm vào giới luật, đến hai trăm giới côn cũng không làm cho hắn hối cải, đúng là vô phương cứu chữa!

Vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, hắn buồn bực, mất tập trung chỉ muốn dội một xô nước đá lên người để hạ hỏa trong lòng.

Mấy canh giờ sau, thôn Tử Đằng, bắc cảnh.

Khi Trì Võng tỉnh lại trời đã tối đen như mực, cạnh giường y có một cây nến đang cháy, nơi này chính là tổ trạch Lan Thiện Đường.

... Nhưng y nhớ rất rõ, cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy là trước cửa phòng của cái tên chậu tinh kia ở Thiền Quang Tự tại nam cảnh.

Chuyện xảy ra hôm nay không hợp với lẽ thường. Trong nháy mắt, Trì Võng không biết có phải mình đã điên rồi hay không nên mới bị ảo giác như thế.

Cửa phòng mở ra, Phòng Lưu bưng một cái khay đi vào, thấy Trì Võng đã tỉnh lại thì tinh thần chấn động: "Tiểu Trì ca ca, ngươi tỉnh lại rồi sao? Lúc nãy ta đứng bên ngoài gọi ngươi rất lâu nhưng không thấy ngươi trả lời, mạo muội vào trong, lại thấy ngươi đang té xỉu dưới đất."

Cổ họng Trì Võng khô khốc, thanh âm hơi khàn khàn: "Lúc ngươi vào là lúc nào?"

"Chính là khi ngươi... ngươi vừa mới ra khỏi thùng tắm." Phòng Lưu nhớ lại lúc nhìn thấy Trì Võng dưới giàn hoa tử đằng, đã bị y vô duyên vô cớ bóp cổ, trong mắt chợt lóe lên e ngại, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, là nụ cười mà Trì Võng thích nhất.

Trên cổ cậu vẫn còn lưu lại vết bầm đen do bị Trì Võng bóp cổ, trông rất dọa người, nhưng cậu làm như không có việc gì, đỡ Trì Võng dậy, dịu dàng nói: "A Miễu tỷ nói, có lẽ là vì thời gian vừa rồi ngươi đã quá mệt mỏi, cho nên mới bị ngất. Cứ tạm mặc kệ mấy chuyện đấy đi, chuyên tâm dưỡng lại thân thể thật tốt, ngươi uống chút canh nóng trước đi, để ta gọi A Miễu tỷ tới..."

Trì Võng ngồi dậy, giơ tay ngăn cậu lại, "Ngươi đi kiểm tra một chuyện cho ta trước đã."

Nhận ra thái độ Trì Võng hơi khác thường, Phòng Lưu đang cầm bát canh, thu lại nụ cười: "Ngươi cứ nói đi."

"Hôm nay, ở Thiền Quang Tự nam cảnh, xem xem có phải hòa thượng Tử An bị phạt không?" Trì Võng chậm rãi nói, "Nếu đúng như vậy, điều tra kỹ xem hắn đã phạm vào giới luật nào, tại sao lại bị phạt."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng Lưu đã tức thành con cá nóc luôn: Điều tra cái rắm! Khó khăn lắm Tiểu Trì ca ca mới tỉnh lại được tại sao mở miệng ngậm miệng toàn là con lừa ngốc kia? ——Ta sẽ cho người làm gỏi hắn!