Thời Hoàn, chư hầu nam cảnh* là một người vô cùng thần bí, mỗi khi gã xuất hiện tất sẽ có chuyện lớn.
* QT để là giang bắc nhưng đoạn trước đã nói ở phía nam có Mộc Bắc Hy và Thời Hoàn, Trang Hầu cũng từng định đưa Tiểu Trì qua sông xuống phía nam để giao cho Thời Hoàn nên mình sửa thành nam cảnh.
Năm đó khi Mộc Bắc Hy nói về người này cho Tiểu Trì, thần sắc trịnh trọng, đủ để tỏ rõ hắn vô cùng để ý, đề phòng gã, "Cho dù xưa nay ngươi chưa từng gặp Thời Hoàn, nhưng chỉ cần gặp một cái là ngươi sẽ nhận ra gã ngay —— chỉ nhìn một cái ngươi sẽ biết đó là gã, gã giống tượng đá được thợ thủ công khắc ra, từ đầu tới chân đều hoàn mỹ, không tì vết, không cử động, không có hơi thở của người sống."
Cho nên ngay khi Tiểu Trì nhìn thấy người kia, liền nhớ tới những lời Mộc Bắc Hy miêu tả gã. Thời Hoàn chỉ đứng trong góc nhỏ, gã rõ ràng đang tồn tại ở đây, rồi lại giống như hoàn toàn không tồn tại, ánh nến trong phòng như xuyên qua thân thể của gã rọi thẳng lên vách tường, cả một mảnh tường quỷ dị không có cái bóng nào hắt lên.
Rõ ràng bên ngoài phòng có đồ đệ của ngọc tượng và thuộc hạ của y, họ đều có thể vào trong nhưng hơn nửa ngày rồi Tiểu Trì cũng không thấy ai đi vào, cũng không nghe thấy âm thanh của họ.
Tất cả mọi chuyện trước mắt đều quá mức quỷ dị, không thể dùng lẽ thường để lý giải. Tiểu Trì trầm giọng hỏi: "Ngươi là người hay quỷ?"
Ánh mắt Thời Hoàn trống rỗng, không nhìn Tiểu Trì, ánh mắt của gã rơi xuống khối ngọc bội trong tay Trì Võng.
Khối ngọc bội từng bị ngọc tượng chắc chắn rằng "chỉ có đại la thần tiên hạ phàm, làm phép thì mới có thể khôi phục về nguyên trạng" giờ đã khôi phục như cũ đến bảy, tám phần. Ngọc bội vốn chạm khắc năm loại dược liệu khác nhau một cách tinh tế, nhẵn mịn, nhưng đã từng bị Tiểu Trì ném vỡ tan tành, dường như đang được một bàn tay vô hình cẩn thận gắn lại, vài mảnh vỡ như bị một sức mạnh kỳ ảo hợp lại từ bên trong, vân mịn ở mặt ngoài đang từ từ biến mất.
Đây rõ ràng là cảnh tượng chỉ có ở trong mộng, trong suốt hai năm qua, Tiểu Trì đã đi khắp nơi tìm ngọc tượng có tay nghề giỏi, nhưng chưa có ai dám cam đoan, ba hoa rằng có thể sửa chữa khối ngọc bội này lại như ban đầu.
Mà kỳ tích này giờ lại đang xảy ra trước mắt y, trên chính bàn tay y.
Cảnh tượng này có lẽ sẽ khiến người ta sợ hãi, ngọc bội giống như đã thành tinh, tự liền lại với nhau, nếu kẻ nào nhát gan nhìn thấy, có thể đã ném luôn mảnh ngọc yêu quái này đi. Vậy mà Tiểu Trì chỉ ngẩn ra, lại càng thêm nâng niu nó trong lòng bàn tay.
"Ngươi đang làm gì đây?" Tiểu Trì híp mắt hỏi.
Có lẽ việc Tiểu Trì cứ cố chấp truy hỏi khiến cho Thời Hoàn thấy phiền, khi ánh mắt gã chuyển tới trên người Tiểu Trì, ngọc bội đã sắp được gắn lại hoàn hảo đột nhiên lại nứt ra từ chính giữa, vỡ thành hai nửa.
Mà ngọc tượng đang giả vờ bận rộn, sau khi không còn bị khống chế nữa cũng đã ngã xuống đất.
"Như ngươi thấy đấy, ta đang gắn lại ngọc bội." Cuối cùng Thời Hoàn cũng chịu mở miệng, trên mặt không có biểu cảm gì, càng thêm không hài hòa với đôi môi đang khép mở của gã: "Mà ngươi, làm phiền ta."
Người này khác hẳn với tất cả những người y từng gặp qua, Tiểu Trì nhíu mày: "...Trăm phương ngàn kế tìm cách giết ta cũng là ngươi, thế mà lại còn giúp ta sửa ngọc bội sao? Ngươi..."
Không thể lý giải được chuyện đang xảy ra, Tiểu Trì nhìn ngọc bội trong tay, từ vô số mảnh vỡ tàn khuyết đến giờ đã trở lại bình thường, chỉ còn hai mảnh, thì vẫn khó lòng tin tưởng vào những gì mình tận mắt chứng kiến.
Lúc này, hai mảnh ngọc bội bóng loáng trong tay Tiểu Trì dường như bị một sức mạnh nào đó gắn lại với nhau, một lát sau, Thời Hoàn chớp chớp mắt.
.. Trừ khi là đại la thần tiên hạ phàm, làm phép thì mới có thể khôi phục nó về nguyên trạng. Nhưng người trước mắt rõ ràng không phải là thần tiên.
Thời Hoàn đều đều lên tiếng: "Không phải ta muốn giết ngươi, vì điều đó cần thiết để duy trì trật tự. Vì ổn định vĩnh hằng, hy sinh là cần thiết."
"... Ngươi nói cái quái gì thế? Nếu ngươi không muốn giết ta, vậy làm thế nào mà công pháp Tiểu Nghệ lại rơi vào tay ta? Trước đó một chút, tại sao ngươi cố tình khiến cho Trang Hầu chú ý tới ta, muốn mượn tay ông ta để diệt trừ ta?"
"Trọng điểm của ngươi sai rồi." Thời Hoàn đạm mạc nói: "Ta chưa bao giờ tồn tại, có phải ta làm hay không, đều không quan trọng."
Tiểu Trì cảm thấy trong hai người bọn họ, chắc chắn có một người bị điên rồi, cái loại đối thoại gì đây chứ, hai người ông nói gà bà nói vịt, mỗi bên tự biên tự diễn.
"Mặc dù đúng là ta đổ thêm dầu vào lửa, nhưng mọi chuyện từ trước tới nay đều do ngươi tự chọn, ngươi cũng không phải hoàn toàn vô tội." Ngữ điệu Thời Hoàn đều đều: "Ta cũng không làm gì ngọc bội của ngươi, ta sẵn lòng tác thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi."
Tiểu Trì lập tức vọt lên: "Ngươi có ý gì? Chờ chút! Đứng lại —— "
Chỉ trong nháy mắt, Thời Hoàn đã biến mất, vách tường sau lưng gã không có cửa sổ, gã cứ như vậy mà biến mất một cách thần kỳ.
Có người tiến vào trong, nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người một đứng một nằm, lập tức hét to một tiếng: "—— Sư phụ! Ngươi đã làm gì sư phụ của ta?"
Tiểu Trì nghiêng người, né tránh đồ đệ của ngọc tượng đang kích động, nghi ngờ không thôi nhìn về phía góc tường đã không còn một bóng người, dường như hoài nghi tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng ngọc bội hoàn hảo trong tay lại nhắc nhở y rằng những chuyện vừa rồi thực sự đã xảy ra.
Y để lại một khoản thù lao hậu hĩnh, rồi dẫn thuộc hạ rời đi.
Ngày hôm sau, khi trở về đến Tây Nhạn Quan, y quả nhiên gặp được vị danh y mà Mộc Bắc Hy đã mời từ bắc cảnh tới cho y, lão đang chờ trong phủ của y. Tiểu Trì còn đang buồn bực, mất tập trung, vốn cũng không để ý tới vị đại phu này, không ngờ vị đại phu này còn rất giỏi cáu gắt, trung khí mười phần mà chỉ vào mặt Tiểu Trì mắng: "Ngươi có xem bệnh không đây? Nếu xem thì nhanh cái mông lên, già trẻ lớn bé nhà ta đều đang ở bắc cảnh, mất hơn nửa tháng đường xá xa xôi dằn vặt nhau mới tới được đây, một thân già cả, xương cốt sắp gãy rồi, người nhà ta còn đang trông chờ ta đấy!"
Thuộc hạ lớn tiếng với đại phu: "Không được vô lễ với Úy Trì đại nhân!"
Tiểu Trì thấy lão đại phu ria mép hoa râm, tuổi tác lớn như vậy còn bị "thỉnh" tới đây, phỏng chừng trong lòng cũng không thoải mái, cho nên ngăn thuộc hạ đang định làm khó dễ lão, mệt mỏi nói: "Nếu đã như vậy thì giờ xem luôn đi, đành phải phiền ngài phí tâm."
Lão đại phu họ Tần, là người được Mộc Bắc Hy cố tình thỉnh tới, y thuật tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Quả nhiên, sau khi vọng, văn, vấn, thiết xong*, lão đại phu lộ vẻ kinh ngạc: "Người trẻ tuổi, ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao lại..."
*Vọng, văn, vấn, thiết: là nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ nắn/ bắt mạch
Tiểu Trì bình tĩnh hỏi: "Ngài cứ nói thẳng, ta còn sống được bao lâu nữa?"
Lão đại phu nhìn y, thái độ cũng không kịch liệt như vừa nãy nữa, ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều: "Ngươi... nhiều nhất chỉ còn một tháng."
"Chỉ còn có một tháng sao...quá ít rồi." Tiểu Trì thở dài, trên mặt lại không hề sợ hãi, còn có vẻ rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Tiểu Nghệ đã vét cạn thân thể y từ lâu, bây giờ chỉ còn một cái vỏ ngoài giả vờ như không có gì, nhưng cái vỏ ngoài này cuối cùng cũng sắp nát bét.
Quá nửa số người ở Tây Nhạn Quan đi theo Tiểu Trì là người La Ngạc, tuyệt đối trung thành phục vụ vị vương tử đã đưa tộc nhân từ cố quốc tới vùng đất mới, bọn họ đã phải chờ đợi ở bắc cảnh rất nhiều năm, vì nói được tiếng Hán mà được chọn ở bên cạnh Tiểu Trì, giờ lại nghe được chẩn đoán của lão đại phu, nhất thời sợ hãi đến quên sạch tiếng Hán, thốt ra một tràng tiếng La Ngạc, tức giận đến mức muốn dùng kiếm chĩa thẳng vào lão đại phu, quên mất rằng lão đại phu người ta nghe mà như vịt nghe sấm.
Tần lão đại phu cũng lộ ra vẻ không đành lòng: "An dưỡng tử tế một chút, có lẽ còn cố được nhiều hơn một tháng."
Tiểu Trì lắc đầu, vuốt v e khối ngọc bội đã được y gói kỹ trong tầng tầng lớp lớp gấm lụa: "Chuẩn bị lượng hóa công tán đủ dùng trong vòng một tháng tới cho ta."
Thuộc hạ lau nước mắt, khi đưa thuốc tới lại thấy ngựa mà Tiểu Trì sai người dắt tới, nhất thời sững sờ: "Úy Trì đại nhân, ngài định đi đâu?"
Tiểu Trì nhận lấy hóa công tán, xoay người lên ngựa: "Thay ta cảm tạ vị Tần đại phu này cho tốt, cho người hộ tống ngài ấy trở về... Ta muốn quay lại bắc cảnh một chuyến."
Thuộc hạ còn chưa kịp nói y đừng mệt nhọc nữa, nghỉ ngơi tử tế một chút, chỉ thấy Tiểu Trì một người một ngựa đã biến mất như tên bắn.
Hắn thấy mình không ngăn được, cũng chỉ đành rưng rưng ngóng nhìn theo hướng mà vương tử đã rời đi, dõi mắt nhìn thật xa xa theo bóng hình y.
Nửa tháng sau, Tiểu Trì tới được Vũ Thủy Thành.
Mộc Bắc Hy ngẩng lên khỏi công án*...... Là Úy Trì Vọng sao? Để y vào."
*bàn xử án, bàn làm việc á.
Lúc Tiểu Trì tới nơi, nghe thấy có người đang bẩm báo với Mộc Bắc Hy: "Về việc mua ngựa tốt, có thể bắt mối với bộ lạc người Hồ ở vùng núi bắc cảnh, tất cả ngựa ở bắc cảnh giờ đều nằm trong tay tiểu Trang Hầu, quân ta không có ngựa tốt, không thể địch lại kỵ binh của họ..."
"Còn về quân nhu chuẩn bị cho chiến đấu, tất nhiên là không thể lơ là được." Mộc Bắc Hy thấy Tiểu Trì tiến vào thì ngắt lời, nói: "Việc này người phải lưu tâm nhiều hơn, tối nay ta sẽ thương nghị tiếp với ngươi sau, lui xuống trước đi."
Khi người kia lui ra thì cố tình liếc nhìn Tiểu Trì một cái, tuy rằng Tiểu Trì phong trần mệt mỏi, nhưng dung mạo vẫn xuất chúng như thường, Mộc Bắc Hy tự nhiên chào hỏi y: "Sao đột nhiên lại chạy tới đây? Ta còn thỉnh đại phu cho ngươi..."
Tiểu Trì ngắt lời hắn: "Giao tranh đã hai năm nay, thế cục của bắc cảnh đã định, cũng đến lúc ngươi và Trang Diễn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nuôi quân, chuẩn bị lương thực rồi chứ?"
"Ngươi ở nam cảnh mà cũng nắm được chuyện ở đây. Đúng là ta có ý như vậy, nếu có thể đình chiến hai năm, khôi phục lại thông thương giữa các nơi, tất nhiên cũng là chuyện tốt." Mộc Bắc Hy khen một câu, "Chính tích của ngươi mấy năm nay đúng là cực kỳ nổi bật, ta cũng chẳng nỡ để ngươi phải ra đi sớm như thế, ngươi cố gắng an dưỡng thân thể, sống thêm vài năm nữa."
Khí hậu ở bắc cảnh lạnh hơn nam cảnh rất nhiều, mới đầu thu mà gió đã lạnh rồi.
Y ăn mặc đơn bạc, tay chân đều đã lạnh như băng, thân thể không chút nhiệt độ, nhưng trái tim y thì nóng rực.
"Mộc Hầu, ta..." hiếm khi Tiểu Trì lại không giữ được bình tĩnh như vậy, y cắn môi, buộc mình phải nói ra: "Nếu như có ý định đình chiến với Trang Diễn có thể để ta làm sứ giả được không?"
Mộc Bắc Hy quay đầu lại nhìn y: "Chạy vội đến đây như thế là để nói chuyện này với ta sao?... Thân thể của ngươi, đã đến mức không còn trì hoãn được nữa rồi à?"
"Tâm nguyện cuối cùng của ta cũng đã hoàn thành, cuối cùng..." Tiểu Trì cúi đầu ngầm thừa nhận, hít một hơi thật sau, mới chầm chậm nói ra: "Còn muốn... được gặp lại người ấy một lần."
Mộc Bắc Hy cũng cảm động, gật đầu: "Được, ta sẽ phái ngươi làm sứ giả đi đình chiến với Trang Diễn."
"Đa tạ."
Mộc Bắc Hy thở dài: "Đã lâu không gặp, dù sao cũng là lão bằng hữu, chiều nay chúng ta ôn chuyện một chút đã."
Hai năm trước, sau khi chiếm được Vũ Thủy Thành, Mộc Bắc Hy từng vác Tiểu Trì về thành trước mắt tất cả mọi người, hơn nữa, với dung mạo của Tiểu Trì, thì mấy năm nay cũng không thiếu mấy lời ô ngôn uế ngữ.
Nhưng thực tế không hề giống những gì người ngoài nghĩ, Mộc Bắc Hy trọng dụng vị vương tử La Ngạc quốc này cũng không phải vì giữa họ có quan hệ sâu xa tế nhị nào, mà chỉ là vì cả hai đều là những người thông minh có chí lớn, đồng cảm gặp được nhau, khi nói chuyện thì không cần phải nhiều lời, sự ăn ý ngầm giúp cho đôi bên hợp tác với nhau rất thoải mái.
Tiểu Trì ngẫm lại cả cuộc đời này của y, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói được mấy câu cùng với Mộc Bắc Hy, người mà không biết có được coi là bằng hữu với y hay không nữa.
Y đột nhiên rất muốn có ai đó để trò chuyện, y không muốn đời này phải sống vô thanh vô thức, đến khi xuống đất rồi lại không có ai chịu nhớ tới y.
Mộc Bắc Hy giữ y lại dùng cơm, y đồng ý, lúc ăn cơm còn uống chút rượu, Tiểu Trì sợ sau khi uống rượu có thể không cẩn thận làm hỏng ngọc bội, bèn lấy ra, nhờ thị nữ tạm thời cất giữ cẩn thận giúp y.
Mộc Bắc Hy không uống nhiều, buổi tối hắn còn hẹn người tới trao đổi chuyện quan trọng, đang định tạm rời đi một lát, ánh mắt đột nhiên rơi trên ngọc bội: "Cái gì đây?"
"Là ngọc bội... có người giúp ta gắn lại." Tiểu Trì trả lời ngắn gọn, "Đừng nói cái này, đặt mua chiến mã là đại sự, ngươi cứ đi đi, về lại nói tiếp."
Mộc Bắc Hy nghĩ đi nghĩ lại, biết rõ cái ngọc bội kia, chỉ vì ngọc bội đó có ý nghĩa đặc biệt với Tiểu Trì, những miếng ngọc bội khác nát thì nát thôi, sao còn phải nhặt nhạnh lại cho bằng hết rồi tốn không biết bao nhiêu công sức để sửa lại đây chứ?
Trong nhất thời, Mộc Bắc Hy vô cùng kinh ngạc: "Đã nát tới mức đó mà còn có thể gắn lại được sao?"
"Đúng vậy, chuyện này liên quan đến Thời Hoàn, bây giờ nhớ lại ta cũng không dám tin là thật."
"Ngươi nói ai cơ?" Mộc Bắc Hy dừng lại, mặt hơi đổi sắc, lại ngồi xuống phất tay một cái: "Tất cả các ngươi, lui!"
Tiểu Trì bất ngờ nhìn hắn, "Không phải tối nay ngươi có việc quan trọng sao?"
"Những chuyện kia không trọng yếu bằng chuyện này." Mộc Bắc Hy cau mày, "Kể lại cho ta nghe tất cả những lời gã nói với ngươi, toàn bộ! Một câu cũng không được sót."
Thời gian gặp Thời Hoàn rất ngắn, Tiểu Trì chỉ nói loáng cái đã xong, nhưng Mộc Bắc Hy cứ quấn lấy không thôi, bắt y thuật lại từng chi tiết nhỏ nhất, mãi cho tới tận đêm khuya, sau khi đã chắc chắn rằng Tiểu Trì đã kể lại tất cả các chi tiết liên quan đến Thời Hoàn cho mình nghe, cũng đã đích thân kiểm tra ngọc bội "Bạch thủ bất tương ly", sau khi chắc chắn không còn có thêm manh mối nào khác, mới rơi vào trầm lặng lâu thật lâu.
Mộc Bắc Hy cau mày: "Ta nghĩ mãi cũng không ra, dựa theo nhiều năm đấu trí với Thời Hoàn, mỗi lần gã xuất hiện đều không làm việc vô ích. Gã sửa lại ngọc bội cho ngươi, mà ngọc bội kia lại không có gì khác thường... Làm thế để làm gì?"
"Nếu như là người khác, việc này giống như là đang bồi thường vậy..." Mộc Bắc Hy đi qua đi lại, "Hành động theo cảm tính là thứ khó xuất hiện trên người Thời Hoàn nhất."
Trong ấn tượng của Tiểu Trì, Mộc Bắc Hy đã ba mươi tuổi cũng là một người trầm ổn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên Tiểu Trì nhìn thấy hắn cũng có lúc đứng ngồi không yên, lượn vòng vòng muốn chóng cả mặt.
Trước đây, Tiểu Trì chưa từng thực sự nói chuyện với Thời Hoàn bao giờ, không biết rõ về gã như Mộc Bắc Hy, y cũng không nắm được bao nhiêu chuyện liên quan tới Thời Hoàn, nên cũng chỉ có thể ngồi im mà nghe.
"Gã nói gã không tồn tại, để duy trì trật tự... cần phải hy sinh ngươi?" Mộc Bắc Hy đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Trì chằm chằm, mắt sáng quắc: "Ý gã là gì?"
Tiểu Trì hờ hững nhìn hắn, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Mộc Bắc Hy cũng hiểu, hắn hỏi thế thì Tiểu Trì cũng chịu, không biết được đáp án, bèn gật đầu, nói: "Ta biết rồi, cũng đã muộn rồi, ta sẽ chuẩn bị chỗ trong phủ cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi cứ nghỉ ở chỗ của ta đi. Chờ đến khi có thể hòa đàm với Trang Diễn, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Mộc Bắc Hy cho người chuẩn bị phòng riêng cho Tiểu Trì, cuối cùng y cũng được an giấc, y đã chạy nhanh nhất có thể từ Tây Nhạn Quan tới bắc cảnh, đã quá mệt mỏi rồi.
Y cũng không ngờ bản thân lại ngủ sâu như vậy, đã sắp tới giữa trưa ngày hôm sau,
Mộc Bắc Hy không tới gặp y, còn ném cho y một đống sổ sách ở bắc cảnh, có ý giúp y nhanh chóng nắm được tình hình ở đây, đồng thời còn sai người chuyển tin tốt cho y: "Đã phái người bàn bạc với Trang Diễn, hắn đồng ý tiến thêm một bước, sẽ gặp mặt để thương lượng, địa điểm là ở ngoại ô Vũ Thủy Thành, thời gian là ba ngày sau."
Tay Tiểu Trì nắm chặt thành quyền giấu trong tay áo, dừng lại một lát mới nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Ngoại ô Vũ Thủy Thành vẫn luôn có quân của Trang Diễn bao vây, buộc một, hai tòa thành của Mộc Bắc Hy ở bắc cảnh phải biến thành cô thành, không thể qua lại với các thành trấn khác ở bắc cảnh, tất cả vật tư đều phải vận chuyển từ nam cảnh tới, tuy rằng chi phí vận chuyển đắt đỏ, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết được.
Xuân, hạ, thu có thể dùng thuyền, nhưng tới mùa đông thì không thể nào dùng thuyền qua sông được nữa, vấn đề vật tư biến thành một cái dằm khó nhổ, Mộc Bắc Hy đã phải chịu dằn vặt hai mùa đông, đến mùa đông năm nay thì không muốn phải chịu tội thêm nữa.
Ngược lại, đối với Trang Diễn thì việc quân đội của hắn trường kỳ đóng quân ở đây cũng là một vấn đề nan giải, dù đã cho di tản toàn bộ các hộ dân xung quanh, trưng thu đất đai của họ làm quân điền, dùng để bổ sung cho quân lương tiêu hao, nhưng dù như thế thì nếu cứ bao vây trường kỳ như vậy, quân dụng và quân thảo cũng không phải là một khoản nhỏ với Trang Diễn.
Lần đình chiến này là mong muốn của cả hai bên, nhưng ai xuống nước trước sẽ rơi vào thế hạ phong, mất đi cơ hội lên tiếng và quyền chủ động.
Chỉ là không ai ngờ rằng Mộc Bắc Hy lại chịu xuống nước trước, lại còn là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người khác.
Ba ngày sau, thiết kỵ xếp thành hàng ở ngoại ô, nghiêm mặt "hoan nghênh" sứ giả tự nhảy vào đầm rồng hang hổ.
Tiểu Trì mặc một thân quan phục sứ giả phức tạp, nhìn những gương mặt từng quen biết hoặc xa lạ, đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ hoặc coi thường, tựa như không hề hay biết mà một mình tiến về phía trước, cho dù đi đến giữa đường bị kỵ binh phóng ngựa tới hý lên đe dọa, y cũng không biến sắc, ung dung đi tiếp, không mất đi nửa phần khí khái.
Hơn hai canh giờ sau, Trang Diễn đang ở trong quân trướng phê duyệt công văn, lạnh lùng hỏi: "Sứ giả của Mộc Bắc Hy tới chưa?"
Phó tướng bẩm báo: "Đã tới rồi, dựa theo dặn dò của Hầu gia, đang cho hứng gió bên ngoài."
Hai năm qua, đường nét trên gương mặt Trang Diễn đã thêm mấy phần lạnh lùng và nghiêm khắc. Hắn chăm chú đọc phong thư trong tay, không hề hoang mang nói: "Kệ cho hắn hứng tiếp. Tần bá trở về rồi à?"
"Tần lão đại phu mất tích hơn một tháng nay, đã được Mộc Bắc Hy thả về, cũng không phải chịu bất cứ dằn vặt nào, nghe lão nói, chỉ là bị đưa xuống nam cảnh khám cho một người bệnh, ăn chút khổ vì lên đường gấp rút, người đen với gầy đi một chút, còn lại thì không có gì đáng lo."
"Tần bá là sư huynh của mẫu thân ta, bây giờ tuổi tác cũng đã lớn, sớm đã không nên ra ngoài chẩn bệnh, ông ấy rời khỏi Vũ Thủy thành, chẳng qua là muốn tới phía tây nương nhờ, dựa vào con cháu mà dưỡng lão, lại bị Mộc Bắc Hy bắt đi..."
Thần sắc Trang Diễn không giận tự uy, "Tần bá là bằng hữu nhiều năm của mẫu thân ta, Mộc Bắc Hy lại dám lớn lối ngông cuồng như vậy, rõ ràng là không xem ai ra gì, coi thường bắc cảnh chúng ta không có ai sao? Ngươi phái người dâng lễ, thay ta an ủi Tần bá cho tốt, chờ ta xong chuyện ở đây, sẽ đích thân tới phủ bái phỏng."
"Thưa vâng. Sứ giả kia xử trí thế nào?"
Trang Diễn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Để thêm hai canh giờ nữa, rồi cho ai đấy ra đuổi đi. Nếu đã muốn đến chỗ ta nghị hòa, trước tiên phải mài hết nhuệ khí của hắn, buộc hắn phải cung kính một chút, mỗi ngày cũng không cần cho ăn uống quá nhiều, không cho phép tự ý rời đi, cũng không được liên lạc với bên ngoài, cứ bỏ đói mấy ngày đã rồi tính sau."
Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, Trang Diễn liền gọi hắn lại: "Đúng rồi, Mộc Bắc Hy phái mấy người tới?"
"Một người."
Trang Diễn cười: "Hóa ra gã cũng rất biết điều, phái một người hay phái mười người cũng chẳng khác bao nhiêu. Mà người dám đơn độc tới đây, cũng can đảm lắm... Gã phái ai tới?"
Phó tướng nhất thời không lên tiếng, Trang Diễn đang đề bút chấm mực, nhận ra điểm bất thường, ngẩng đầu nhìn phó tướng, lại thấy hắn có vẻ do dự.
Trang Diễn hỏi: "Không nghe thấy ta hỏi gì sao?"
"Hầu gia bớt giận, mạt tướng không dám."
Phó Tướng quỳ một chân xuống thỉnh tội, thần sắc không cam lòng nói: "Sứ giả lần này Mộc Bắc Hy phái tới là... Úy Trì Vọng."
Bút của Trang Diễn dừng lại giữa không trung, không hạ xuống giấy, vô số hạt mực nhỏ rơi xuống, nhuộm trang giấy thành một màu đen kịt khiến người khác nhìn mà giật mình.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Diễn: Đi hay không đi, đó là vấn đề*.
Tần lão đại phu: Các ngươi có nhớ ta không? Năm đó khi Trang Diễn vẫn còn là Trang thiếu gia, ta cũng bị hắn ăn vạ đi xem bệnh đó nha.
Editor: *nhái của: To be or not to be, that is the question.
Sống hay chết, đó mới là câu hỏi - câu độc thoại kinh điển trong vở Hamlet của Shakespeare.
Thế là các bạn biết độ chột dạ của Trang thiếu gia rồi đấy =)))))))))))