Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 124: Y nói cần ánh sáng



Đúng là có tiếng động từ trong quan tài vọng ra, Bộ Nhiễm sợ đến mức hoa dung thất sắc, còn Phòng Huân sau khi vũ trang đầy đủ đã lao tới chỗ quan tài.

Mà khiến người phải kinh ngạc chính là vì khi nàng kiểm tra quan tài băng thêm một lần nữa, bên trong lại vẫn... trống không?

Phòng Huân ngơ ngác: "Ta không nghe nhầm đâu, rõ ràng vừa nãy có tiếng động phát ra từ đây mà."

Bộ Nhiễm gật đầu khẳng định: "Chắc chắn là có tiếng động trong mộ thất... Chỗ nào ở đây cũng quai quái, Huân tỷ, ngươi lại đây, chúng ta đừng ở trong này quá lâu, cùng ta xem thử xem ở đây còn có tranh thêu của những ai nữa, lên danh sách để trở về điều tra tiếp, rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây."

Phòng Huân cởi ngoại bào của mình ra, không nói gì thêm mà khoác lên người Bộ Nhiễm, sau đó nàng không nhịn được run cầm cập, "Là ảo giác sao? Như thế nào mà sau khi nghe thấy tiếng động kia, ta lại thất mộ thất này lạnh hơn hẳn lúc trước."

Thực tế thì nàng không hề bị ảo giác.

Ngay lúc Tử An không trụ được nữa mà đè lên người Trì Võng, lần đầu tiên trong hơn bảy trăm năm nay, Trì Võng mới biết quan tài băng của y có giấu huyền cơ.

Cứ tưởng rằng bên dưới quan tài băng chỉ là lòng đất, cho nên Trì Võng chưa từng nghĩ tới chuyện dưới đáy quan tài của y lại có một không gian khác.

Đáy quan tài đột nhiên biến mất, thân thể đột nhiên mất trọng lượng mà rơi xuống khiến cho Trì Võng không phòng bị gì giật cả mình, nhưng trước khi y kịp nắm lấy cái gì đó để giữ vững thân thể, y đã rơi thẳng xuống dưới.

Có lẽ người rơi xuống cùng y còn có hòa thượng kia nữa. Tuy rằng Trì Võng không nhìn thấy gì, nhưng ở đây vừa lạnh vừa tối, đến mức giơ tay trước mặt cũng không nhìn thấy ngón tay, y chỉ nghe rõ được tiếng nước trong khi đang rơi xuống nhanh như gió.

Trì Võng giỏi bơi lội lập tức nhịn thở, quả nhiên một khắc sau, thân thể y rơi vào trong làn nước lạnh thấu xương, Trì Võng dựa theo độ cao mà mà đoán rằng có khả năng mình đã rơi vào đầm nước ngầm bên dưới.

Ai mà ngờ được, nền đất bên dưới mộ thất lại bị đào rỗng, còn có thêm một tầng cơ quan thế này? Đừng nói tới chuyện người khác không nghĩ ra, ngay cả người đã ở trong mộ bảy trăm năm như Trì Võng cũng không phát hiện ra được, y chưa bao giờ nhìn thấy khu vực này trong bảng vẽ xây dựng lăng mộ.

Thân thể đau đớn khi rơi mạnh xuống nước, Trì Võng vô thanh vô thức rên lên một tiếng, rất nhanh đã chìm xuống dưới nước. Dù thân thể y đã quen chịu lạnh, cũng bị làn nước lạnh như băng ở đây làm cho cóng đến tê rần cả người.

Nhưng mà... tên chậu tinh kia đâu rồi?

Tuy rằng Tử An cũng biết bơi, nhưng hắn không chịu lạnh giỏi như Trì Võng, nếu còn là lúc chẳng có chút quan hệ gì với nhau như trước đây, có lẽ Trì Võng cũng chẳng thèm bỏ công đi tìm cứu một con lừa ngốc làm gì, nhưng sau khi xác định hắn là Trang Diễn, Trì Võng không thể mặc kệ hắn được.

Y nổi lên khỏi mặt nước, hét lớn: "Trang ——lừa ngốc, chậu tinh!"

Dòng nước vỗ lên má y, y không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí, vội vàng ngậm miệng nín thở.

Mà thứ tạo ra sóng nước vỗ lên mặt y cũng không phải dòng nước ngầm chảy xiết, trong khi y đang dựa theo âm thanh để tìm Tử An, hắn ở dưới nước cũng đang tìm Trì Võng, giơ tay đã bắt được y, thấp giọng nói: "Tiểu Trì, ta ở đây."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng Trì Võng nhất thời an ổn lại, y tìm kiếm trong bóng tối, dựa theo bàn tay trên vai mình, hỏi: "Chậu tinh, người ngươi lạnh quá." Trong bóng tối đen kịt không nhìn thấy được cả tay mình, thanh âm Tử An vang lên trên mặt nước: "... Tiểu Trì, em không sao chứ?"

"Ta không sợ lạnh." Trì Võng duỗi tay lần mò, phát hiện thân thể tên chậu tinh đã bắt đầu đông cứng, vì vậy liền nâng cánh tay của Tử An lên, đặt lên vai mình, giúp hắn đạp nước nổi lên.

Tình cảnh bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Trước giờ y cũng không hề biết, Mộc Bắc Hy thế mà còn táy máy mộ thất của y, bên dưới quan tài trong mộ thất mới là thông đạo chân chính.

Trước đây y không phát hiện ra cơ quan dưới đáy quan tài băng, lần này phát hiện ra thông đạo, có lẽ là vì Tử An bất ngờ ngã đè lên người y, không biết chạm vào đâu mà mở ra cơ quan, đánh bậy đánh bạ rơi xuống đây.

Chính y đã ngủ trong quan tài băng nhiều năm như vậy, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ rơi xuống đây. Cho nên nói... điều kiện để mở cơ quan, có khi nào là do trọng lượng không?

Trì Võng từng nói với Sa Thạch, y không biết Mộc Bắc Hy chết ở đâu, cũng không biết hài cốt của hắn thực sự được mai táng ở đâu, bây giờ phát hiện ra cửa thông đạo bí mật bên dưới mộ thất, đã cho y một hướng suy đoán mới.

Y đã trông coi lăng mộ này cho Mộc Bắc Hy nhiều năm, Trì Võng dĩ nhiên không phải chưa từng nghi ngờ mục đích của hắn, thứ Mộc Bắc Hy muốn y trông chừng nếu không phải là để trăm năm sau mộ táng vẫn còn được hoàn chỉnh, thì chắc chắn là vì bí mật giấu trong đó.

Nếu như nơi này do Mộc Bắc Hy bố trí, như vậy trong này chắc chắn có đường sống.

Trì Võng phun nước trong miệng ra, gian nan nói: "... Ngươi cố gắng một chút, ta sẽ bơi ra bên cạnh, tìm chỗ nào không có nước."

"Ừm... Tiểu Trì." Thanh âm Tử An đã hơi cứng lại: "Nhân lúc chân ta còn chưa tê cóng đến mất tri giác, hai chúng ta bơi nhanh lên đi."

Đầm nước dưới này rộng kinh người, Trì Võng kéo theo một ngươi bơi thực sự rất tốn sức, nhưng mãi không tìm được bờ khiến cho hy vọng của y càng lúc càng vơi dần.

Cảm thấy người bên cạnh càng lúc càng yếu đi, Trì Võng lên tiếng động viên hắn: "Đừng ngủ, Trang Diễn."

"Được rồi mà, đừng lo cho ta, không chết được." Thanh âm Tử An rất nhẹ, nếu không phải Trì Võng có thính lực kinh người, e là sẽ bị tiếng nước vang vọng khắp nơi át đi hết, không thể nghe được hắn đang nói gì, "Đây chưa phải thời điểm cuối cùng, ta không thể chết được, quãng đường còn lại... Quá khó khăn, không thể để mình em đơn độc đi qua được."

Trì Võng nghe rõ hắn nói gì, y cắn chặt răng, giữa dòng nước không thấy rõ được gì, dựa vào trí nhớ của mình cố gắng bơi về một hướng, một lát sau thì y cũng chạm tới được chỗ không có nước, hình như là một tảng đá bóng loáng.

Trì Võng đẩy Tử An lên hòn đá, bản thân cũng cố gắng trèo lên, trong bóng tối đen kịt, khi thị giác bị tước đoạt cũng chỉ có thể dựa vào xúc giác mà lên.

Y lần mò chạm vào cái đầu bóng loáng, hòa thượng đã ngồi dậy, vì thế mà Trì Võng cũng ngồi xuống cạnh hắn, đợi cho thân thể từ từ ấm lên.

Trì Võng thở dài, "Không hiểu sao... Ta luôn cảm thấy không thể gọi ra được tên ngươi khi nhìn ngươi thế này."

"Nhưng bây giờ em không nhìn thấy ta, vậy có thể gọi được không?"

Thanh âm Tử An rất dịu dàng, Trì Võng cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng phủ định: "Đến bây giờ ta vẫn không dám tin đó là ngươi... Chuyện này quá sức hoang đường, ngươi còn giấu diếm ta rất nhiều thứ, trước khi ngươi nói rõ mọi chuyện, ta không thể tin tưởng ngươi được."

Tử An không hề tức giận, còn thấp giọng bật cười, hắn lần mò tới chỗ Trì Võng, hỏi một câu: "Ta hơi lạnh, có thể ôm em được không?"

Trì Võng dứt khoát từ chối: "Không được, chừng nào chưa nói rõ ràng, chừng đó đừng mơ tới ôm ấp gì hết."

Vì vậy hòa thượng kéo Trì Võng đứng dậy, đổi thành cầm tay nhỏ, sờ sờ hòn đá bên cạnh: "Là thạch nhũ, chỗ này địa hình phức tạp, nếu cứ đi về phía trước, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống nước thêm một lần nữa, chuẩn bị nhé."

Lần này Trì Võng không từ chối nữa, hòa thượng đi trước dò đường, hai lần lảo đảo rơi xuống nước, đều được Trì Võng kéo lên, nhưng sau đó, rõ ràng Trì Võng cảm thấy bọn họ đã rời khỏi bờ đầm, ra khỏi phạm vi thạch nhũ, tiến vào nơi tràn đầy không khí.

Trong bóng tối, Tử An hỏi: "Đây là chỗ nào?"

"Ta không biết, chưa bao giờ tới đây." Trì Võng thành thật trả lời, "Ta thậm chí còn không biết chúng ta có ra khỏi đây được không nữa."

Trì Võng gọi thầm trong lòng: "Sa Thạch, ngươi nghe được không?"

Chỉ có yên lặng đáp lại y, Sa Thạch không có bất kỳ động tĩnh nào, khiến cho Trì Võng đã lâu không nghe được tiếng Sa Thạch càng thấy trong lòng nặng nề hơn.

Bên tai truyền tới thanh âm của hòa thượng, hình như hắn đang cười, nói nhỏ: "Nhưng nghe có vẻ như em không hề vội vã."

Trì Võng đúng là rất trầm ổn: "Sóng to gió lớn nào mà ta chưa từng gặp, thế này đã là gì? Đi một bước tính một bước, đường là do người đi mà thành, xưa này không bao giờ lại chỉ có một con đường chết."

"Xưa này không bao giờ lại chỉ có một con đường chết." Tử An nhẹ giọng lập lại lời y: "Nói không sai, Tiểu Trì, em vẫn luôn rất kiên cường, ta thích em như thế này."

Trì Võng thờ ơ nói: "Chú ý ngôn từ, hành vi. Không phải ngươi đã xuất gia, một lòng hướng phật sao? Còn trêu chọc ta?"

Bao nhiêu năm rồi, cứ nhắc tới chuyện này, Trì Võng liền nổi giận, nhưng nghĩ tới việc cái tên chậu tinh này cứ thần thần bí bí, cái gì cũng không chịu nói cho y, trong nhất thời càng điên tiết hơn, vì thế mà y hất tay Tử An ra, dù Tử An đã cố bắt lấy tay y mấy lần cũng không thể nắm được tay nhỏ nữa.

Hai người lặng lẽ đi một hồi lâu, Trì Võng đột nhiên hỏi: "Làm thế nào mà ngươi vào được mộ thất của ta? Nếu ngươi vào trong lăng mộ, không thể nào lại không kinh động tới ta."

"Vào từ lĩnh vực của em, cánh đồng tuyết trắng xóa, hết sức kinh người." Tử An cuối cùng cũng chịu trả lời một câu hỏi: "Lực cường tất cạn, âm thịnh tất suy, em vẫn chưa sử dụng được hết cảnh giới của mình, còn phải lĩnh ngộ và tập khống chế nhiều hơn, nhưng em đừng bao giờ đánh giá thấp nó."

"Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu..." Trì Võng thất thần trong nháy mắt: "Tại sao ta lại thấy... mà thôi."

Y chưa thể nói ra thành lời được, y vẫn luôn cảm thấy tên chậu tinh này giống hệt như Trang Diễn của y, nhưng bây giờ khi hắn nói chuyện lại cảm thấy giữa hai người vẫn còn khoảng cách và cảm giác xa lạ.

Trì Võng rất nhanh đã đặt mê man sang một bên, "Việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách để ra khỏi đây. Nếu có thứ gì giúp chiếu sáng để nhìn rõ hoàn cảnh chỗ này thì cũng dễ nghĩ ra cách giải quyết hơn."

"... Ngươi cần ánh sáng sao?" Thanh âm trẻ con nhẹ nhàng, dịu dàng đột nhiên vang lên trong bóng tối, Trì Võng chưa bao giờ cảm thấy thanh âm của nó lại dễ thương như vậy, trong lòng dấy lên vui mừng mà chính y cũng không nhận ra, "Sa Thạch, ngươi đã đi đâu vậy?"

"Tiểu Trì, tránh xa tên hòa thượng này ra."

Trì Võng bỗng phát hiện, lần này thanh âm của Sa Thạch không phải chỉ vang lên trong đầu y.

Thanh âm trẻ con lạnh lùng vang lên bên cạnh Trì Võng, có tiếng vọng lại từ vách động, "Tiểu Trì, ngươi phải tin ta."

Tay của Trì Võng được một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy.

Trong bóng tối đột nhiên không có ai lên tiếng, Sa Thạch búng tay một cái, "Sáng."

Hang động dưới nước được một chùm sáng bao phủ, ánh sáng chiếu tới tận sóng nước trong đầm, càng thêm chói mắt. Không gian chuyển từ tối sang sáng ngời làm cho Trì Võng nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng khi mắt của y thích ứng được với ánh sáng mạnh như vậy, lại thấy trước mặt có một gương mặt trẻ con đang cực kỳ đề phòng, chính là Sa Thạch đã lâu không gặp.

Sa Thạch không mặc cái quần ngắn cũn như trước đây, nó đang mặc một bộ y phục áo trắng quần đen, cảnh giác nhìn Tử An.

Nhưng trang phục kỳ quái của Sa Thạch không hề khiến Trì Võng chú ý.

Y híp mắt lại, quay người nhìn về phía nguồn sáng phát ra, trong nháy mắt mở to hai mắt, quên cả hít thở.

Trì Võng cố hết sức duy trì trấn định: "... Sa Thạch, chuyện gì thế này?"