Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 126: Con kiến trên phong thư



Tử An sâu sắc cảm thấy bản thân không thể trả lời được câu hỏi này, hắn hiểu rõ Trì Võng muốn biết điều gì, nhưng hắn không muốn lừa dối y, cho nên cũng chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng chỉ im lặng thì không được, Tiểu Trì sẽ tức giận, nhìn điệu bộ của y thì có lẽ đã đến mức muốn ra tay đánh người rồi. Tử An suy nghĩ một lát, tay sau lưng chạm vào cửa, cánh cửa kim loại giống như nhận được lệnh, nhanh chóng tự động mở ra từng lớp từng lớp một.

Thân thể hắn nhanh chóng lùi về sau, xoay một cái đã biến mất vào trong hang động nước ngầm.

Thế mà hòa thượng lại chạy mất một lần nữa.

Sa Thạch tách ra khỏi quầng sáng màu xanh lam, thân thể nó lại thực thể hóa lần nữa, khinh bỉ nói: "Thế mà lại chạy mất? Còn dám trộm đồ của ta, không đáng làm nam nhân!"

So với Sa Thạch đang phát ti3t hết cảm xúc ra ngoài, Trì Võng nhìn qua lại không lộ ra phản ứng gì, có lẽ do y đã quen che giấu bản thân quá sâu, cho nên mới không dễ dàng lộ ra. Y không đuổi theo hòa thượng, còn chĩa mũi dùi về phía Sa Thạch: "Đừng có nhảy sang chuyện khác, Sa Thạch, ngươi có quan hệ gì với Mộc Bắc Hy."

Sự thoải mái trên mặt Sa Thạch biến mất, lộ ra ánh mắt tang thương, "Ngươi mà cũng không biết sao?"

Đúng là Trì Võng không biết thật, nhưng y cũng không gấp gáp truy hỏi. Quả nhiên một khắc sau đó, Sa Thạch chưa trải đời đã khai sạch: "Ta họ Mộc, tên Sa, nhũ danh là Sa Thạch, Mộc Bắc Hy đúng là xuất thân từ gia tộc của ta... Hắn đã kể chuyện của ta cho ngươi biết à? Nếu không thì tại sao quyển thứ bảy treo đầu dê bán thịt chó kia lại viết được chính xác tên của ta như thế được?"

Trì Võng: "..."

Y thấy hơi áy náy, y đúng là viết bừa tên nhân vật chính trong quyển "Túy Tụ Đào" kia thật, mấy tình tiết trả thù sảng khoái như thế cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ mà trúng, ai mà ngờ đó lại là tên thật của Sa Thạch chứ?

"Ngoài tình thân và tình bằng hữu ra, giữa ta và Mộc Bắc Hy không có bất kỳ quan hệ nam nam không thuần khiết nào hết ấy." Sa Thạch nghĩa chính ngôn từ giải thích, "Năm đó ta bệnh nặng, cho nên mất sớm, những chuyện Bắc Hy làm sau đó, e là ta còn biết ít hơn ngươi."

Trì Võng gật đầu, không hỏi xem tại sao Sa Thạch lại mất sớm, y nhìn thiết bị nhỏ đang phát sáng, tạm thời thì y không hiểu gì về tất cả mọi thứ ở đây, một lát sau mới nói: "Khi Mộc Bắc Hy còn sống, lúc say rượu nói chuyện, hắn đã từng nói với ta mấy câu, lúc đó ta tưởng hắn say nên nói linh tinh... Bây giờ nhớ lại xem ra, từng câu từng chữ trong đó đều ẩn giấu huyền cơ."

Sa Thạch trợn mắt hỏi: "Hắn đã nói gì?"

"Hôm đó, hắn cho người cầm tới một cái phong thư rất dày, trong lúc chúng ta uống rượu trong sân, đã nhặt một con kiến từ dưới đất lên, rồi đặt lên trên phong thư."

Trì Võng rơi vào trầm tư: "Chúng ta nhìn con kiến đó bò từ bên trái sang bên phải phong thư, khi nó tới được mép phong thư, cứ nghĩ bản thân sắp thoát khỏi nguy hiểm, không chờ được mà bò sang mặt bên kia của phong thư."

"Nhưng nó không biết, Mộc Bắc Thư chỉ lật phong thư một cái, nó đã trở về vị trí ban đầu, chỉ có thể bò từ trái sang phải một lần nữa, cứ lập đi lập lại như thế... Nó cố gắng chạy trốn, nhưng lại vĩnh viễn không thể thoát được cái phong thư đó."

Trì Võng phất tay giữa không trung, những điểm màu vàng lúc ẩn lúc hiện như ánh sáng lấp lánh dưới nước, "Lúc đó Mộc Bắc Hy đã nói một câu, con kiến này rất đáng thương, nó vĩnh viễn bị giam ở đây, nhưng nó cũng rất may mắn, bời vì dù có cố gắng cả đời thì nó cũng không phát hiện ra chân tướng."

Sa Thạch cúi đầu, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc hơi phờ phạc: "... Nha."

Trì Võng nhìn Sa Thạch chăm chú, "Đến giờ ta nghĩ lại, đây chính là chân tướng đúng không?"

Sa Thạch suy nghĩ một hồi, mất tinh thần, lắc đầu một cái, "Ngươi nói chuyện đó sao? Đó chỉ là trò mèo thôi, sao mà gọi là chân tướng được?... Ta nhận ra được tiến trình kết nối lại của Chân Gà đã đạt tới 88%... Chắc là ta chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng may mà ngươi đã phát hiện ra chỗ này, đúng là đã giúp cho ta rất nhiều."

Dưới ánh sáng vàng kim dịu dàng trong phòng, dường như Sa Thạch rất thoải mái, nó chỉ lười biếng nằm úp sấp trên đất như chó con, thân thể tan ra rồi lại hợp lại, "Ở đây, ta có thể dễ dàng thực thể hóa, không cần tiêu hao năng lượng... Nơi này đúng là được lựa chọn rất tốt, trong huyệt có thiết bị gây nhiễu, địa thế hang động bên dưới huyệt quá phức tạp, có cho mấy trăm năm nữa thì Chân Gà cũng không phát hiện ra được sự tồn tại của nguồn năng lượng này, ngươi biết đấy, ta là một thể năng lượng, cần phải được nạp năng lượng thường xuyên, ta ở đây giống như cá gặp nước vậy."

Trì Võng nhìn khối kim loại trong tay, "Đây là cái gì? Tại sao ngươi lại muốn ta lấy xuống."

"Đây là loại vật chất gì thì ta cũng không biết, nhưng nó có sức mạnh đặc biệt, có thể thẩm thấu qua đơn vị nhỏ nhất của ta... Nói ra thì rất phức tạp, có thể ngươi nghe không hiểu. Nhưng đại khái chính là thân thể này của ta là giả, không thể chịu được trọng lượng của thứ này, nếu cầm trong tay, nó sẽ bị rơi xuống đất, bây giờ ta còn chưa cầm được nó."

Trì Võng xoa xoa huyệt thái dương của mình, "Ta nghe và thấy quá nhiều thứ ở đây, nhưng lại chỉ càng thêm nghi ngờ và mông lung... Vừa rồi ta đột nhiên cảm thấy, ta chính là con kiến bò mãi không thoát ra được...Trừ khi có thể vượt qua hạn chế về tầm nhìn của con kiến, đứng ở góc độ cao hơn, mới có thể hiểu hết được những thứ này."

Sa Thạch lại biến thành ánh sáng màu lam, dịu dàng tiến vào trong thân thể Trì Võng, thanh âm trẻ con giòn tan vang lên trong đầu y, "Chỉ cần cho ngươi một ít thời gian, ngươi sẽ hiểu được.... Ngươi là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất mà ta từng gặp, ta biết ta không làm được... nhưng nếu là ngươi thì ngươi nhất định sẽ làm được."

Sa Thạch cổ vũ y vừa chân thành vừa ấm áp, Trì Võng dừng một chút, nhẹ giọng đáp: "Câu hỏi còn lại, chúng ta sẽ từ từ tìm đáp án. Việc cấp bách bây giờ chính là việc ngươi và tên kia đều đang lo lắng, nếu Chân Gà có thể kết nối lại được thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Sa Thạch mê mang nói: "Ta cũng không tính ra được... Chắc là nàng sẽ lại tìm tới ngươi, dù sao thì việc ngươi sống lâu như vậy là không phù hợp với lẽ thường, mục đích của nàng từ trước tới nay là dùng phương thức phù hợp với lẽ thường để tiêu diệt ngươi, trả giá thấp nhất để duy trì sự ổn định và trật tự cần thiết của nàng. Mà lần này nàng quay lại, có thể khôi phục lại sức mạnh ban đầu, tất nhiên là sẽ cực kỳ khó đối phó, vạn nhất nàng phán định ngươi là Superbug quá nguy hiểm, không chừng có thể nhận được đặc quyền, sử dụng phương thức không phù hợp với lẽ thường, trả giá lớn hơn để tiêu diệt ngươi. Mà kết cục của ta... nếu ta bị nàng phát hiện, không đánh lại nàng, thì chắc là... toi đời?"

Trì Võng nhẹ giọng hỏi: "Vậy nên, tại thời điểm nàng quay lại, chúng ta sẽ phải đối diện với tử vong chân chính, đúng không?"

Sa Thạch: "Có lẽ là như thế, rất đáng sợ nha."

Tại thời điểm quan trọng thế này, Sa Thạch như trẻ con lại thở dài vô vọng và bất lực giống như mọi khi, Trì Võng thở dài, "Thật ra ta có ý tưởng thế này... vừa rồi ta luôn suy nghĩ, từ hơn bảy trăm năm trước, lần đầu tiên khi Chân Gà tìm được ta."

"Như thế nào?"

"Đó là khi ta vừa mới học y thuật xong, cứu được người sắp chết đầu tiên." Trì Võng trầm ngâm nói: "Tuy hiện giờ ta chưa phát hiện ra nhưng nhất định giữa hai việc này có liên quan đến nhau... Sa Thạch, chúng ta ra khỏi đây đã, trước khi Chân Gà kết nối lại được, ngươi chuẩn bị của ngươi, mà ta có một chuyện cuối cùng phải hoàn thành."

Sa Thạch: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đi cứu người thôi, ta đã rất gần con số hoàn thành rồi, rất gần rồi."

"Tại sao ngươi lại muốn cứu người? Chân Gà kia cũng quái thai, đếm cho ngươi mà lại đếm ngược như thế."

Ánh sáng vàng kim trong phòng tụ lại trước mặt Trì Võng, tạo thành một tấm bản đồ cho y, Trì Võng xem tấm bản đồ đó hết sức chăm chú, không trả lời câu hỏi của Sa Thạch ngay.

Sa Thạch tưởng y không nghe rõ, lại hỏi thêm một lần nữa.

"Ồ." Ánh mắt Trì Võng trống rỗng trong nháy mắt, y thấp giọng trả lời, "Sau khi Trang Diễn... chết rồi, có một phong tuyệt bút của người ấy khi còn sống được chuyển tới tay ta... Người ấy muốn ta đáp ứng một chuyện."

Sa Thạch ngạc nhiên kêu lên: "Trang, Trang Diễn? Chính là tình nhân cũ mà ngươi đi viếng mộ khi ta tỉnh lại ấy hả? Chính là người mà ngươi nói là trông giống dâm tăng... A! Xin lỗi, ta im."

Sa Thạch đột nhiên xin lỗi, là vì vừa rồi nó thấy trong mắt Trì Vóng lóe lên một cái rồi biến mất, Sa Thạch đột nhiên nhận ra y sắp sụy đổ rồi.

Thời khắc này, cuối cùng Sa Thạch đã hiểu, dù Trì Võng có kiên cường thế nào thì y cũng chỉ là một con người, sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn.

"Ta mệt lắm, Sa Thạch." Trì Võng nhẹ giọng nói: "Sống càng lâu, càng có nhiều chuyện không hiểu rõ được. Ta cũng không biết, bản thân có cơ hội để làm rõ mọi chuyện không... Đi trước đã."

Ở trong khối cầu màu bạc này vẫn còn một thông đạo khác đã bị khóa lại. Sau khi Sa Thạch nhận được toàn bộ quyền hạn, đã mở cửa ngầm ra cho Trì Võng, y hít một hơi thật sâu, nhìn lại một lần cuối cùng cảnh tượng không chân thực sau lưng, rồi quay người đi ra ngoài.

Mà ở góc bí mật bên ngoài hang động, Tử An đang lặng lẽ ngồi, nhìn dữ liệu màu vàng mà hắn mới trộm được, phá giải mật mã cuối cùng.

Ký ức mấu chốt sắp quay lại thân thể hắn, chìa khóa dẫn tới bí mật của hắn.Hắn không do dự, chọn tiến vào "20???"

Hắn lại quay về bảy trăm năm trước, trở thành Trang Diễn đang hoà đàm với Tiểu Trì, ở trên bàn dài trong quân chướng viết ra hơn một nửa bản dự thảo hiệp nghị đình chiến, do lần thảo luận đình chiến trước đó đã bị tạm dừng lại vì người đứng đầu của hai bên lần lượt chạy ra khỏi doanh trướng.

Hắn nhớ ngày hôm đó, Tiểu Trì đứng dưới ánh tà dương, nói ra ước hẹn tới vườn trà với hắn. Trong lòng hắn lo lắng, phân vân lăn qua lăn lại giữa đi và không đi.

Vì tâm phúc giám thị vườn trà cả ngày lần đêm của hắn đã đưa về một tin tức khiến hắn điên tiết không chịu được —— Mộc Bắc Hi đến.

Ba ngày tiếp theo, tên nam nhân đó ở trong phòng phu nhân hắn, một tấc không đi một ly không rời. Trang Diễn suy nghĩ ba ngày, cuối cùng nghiến răng hạ quyết định.

Hắn không tới vườn trà.

Đi làm cái gì? Đi để nhìn người yêu của mình trong lồ ng ngực nam nhân khác sao?

Suy nghĩ này thời thời khắc khắc thiêu đốt trái tim Trang Diễn, khiến hắn vô cùng buồn bực, đành quyết định tìm chuyện khác làm, di chuyển sự chú ý của bản thân.

Hắn nhớ tới sư huynh của mẫu thân Thiện nương tử khi người còn sống, Tần lão đại phu mới bị Mộc Bắc Hy bắt đi mấy ngày trước, sau khi lão bình an trở về, hắn còn chưa tới thăm, vì vậy bèn chuẩn bị ngựa, mang theo lễ vật đến nhà lão bái phỏng.

Trang Diễn và Tần đại phu đã nhiều năm không gặp, lần này gặp lại, cho dù là thân phận của Trang Diễn hay cục diện ở bắc cảnh đều đã khác hẳn trước đây, hai người cùng ngồi xuống, trong lòng có chút ý vị cảnh còn người mất.

"Già rồi, tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi." Râu của Tần lão đại phu đã hoa râm, lão cảm khái nói: "Nếu Thiện nương có thể nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ngươi, không biết sẽ cảm thấy thế nào."

Trang Diễn thi lễ của vãn bối, pha trà cho lão đại phu.

Tần lão đại phu nhìn Trang Diễn, đột nhiên nói: "Lần này ta bị đưa tới phía nam, là để chẩn trị cho một đứa nhỏ, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đó chắc cũng là người làm đại sự, nhưng tuổi cũng không lớn lắm, lại chỉ có thể sống chưa tới một tháng nữa, ta cũng đành bó tay... Aizzzz, thật là đáng tiếc."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Bắc Hy: Cõng một tấn nồi, chuẩn bị lồ ng bảo hộ cho ta.