Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 130: Hình thái sinh mệnh




"Không phải chỉ có một người đang tới, Tiểu Trì." Sa Thạch bắt đầu nghiêm túc hơn: "Có rất nhiều người đang từ bốn phương tám hướng chạy tới đây."
Những người xa lạ từ bốn hương tám hướng đang tụ lại đây, mục tiêu của bọn họ chính là Trì Võng.
Trì Võng mặt không biến sắc, ngồi tại chỗ, vững vàng chờ xem những người đó muốn gì.
Dựa theo y phục, phục sức của họ, có thể thấy loại người nào cũng có, nhưng những người này cứ như rối gỗ bị giật dây, không có hồn phách, sau khi vây chặt Trì Võng lại cũng không làm gì, chỉ sững sờ đứng đó, mắt dại ra nhìn về phía trước, không một động tác thừa, không giao lưu với nhau, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Chuyện gì thế này?
Trì Võng đứng dậy.
Mây đen kéo tới dày đặc, che khuất ánh sáng mặt trời, không khí ẩm ướt ngột ngạt, giống như đang cố ám chỉ sắp có chuyện xảy ra.
Sa Thạch cảnh báo: "Tiểu Trì, kết nối của Chân Gà đã đạt tới 99%."
Xa xa vẫn còn vô số người đang cuồn cuộn đổ tới đây, vây chặt lấy y, bước chân nhịp nhàng với nhau như một chỉnh thể, khiến cho mặt đất dưới chân như đang rung lên.
Giữa đám mây đen đặc, đột nhiên có một cột ánh sáng cực mạnh chiếu xuống, vạch ra một đường dài trên mặt đất.
Trong cột sáng xuất hiện một người có ánh sáng bao quanh, cả người sáng lên ánh sáng vàng kim, nhưng không có ngũ quan, cứ như được nặn ra từ ánh sáng.
Trì Vọng vẫn bình tĩnh ném hòm thuốc của mình ra thật xa, rơi xuống bên ngoài vòng vây, y đã sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
"Ánh sáng vàng kim kia là hóa thân của Chân Gà." Sa Thạch cảnh giác lên tiếng: "001, định vị pháo viễn trình ion, bắn."
Ở hướng tây bầu trời xuất hiện một cái "mặt trời" đỏ, rất nhanh đã b ắn ra một luồng ánh sáng màu đỏ khó lòng nhìn thấy bằng mắt thường, giống như mũi tên rời cung, đánh thẳng vào bóng người vàng kim.
Nhưng ánh sáng đỏ lại xuyên qua người đó, rạch ra một cái rãnh sâu hoắm trên mặt đất dưới chân nàng, nhiệt độ cao khiến toàn bộ thực vật xung quanh khô quắt lại, để lại vô số vết cháy đen.
Sa Thạch sửng sốt: "Ngươi thật sự là một chùm sáng luôn?"
Người trong chùm sáng muốn đáp lại, khói đen bốc lên dưới chân nàng, vì vậy bèn đi mấy bước về phía Trì Võng rồi mới dừng lại.
Thanh âm phát ra từ chùm sáng chính là giọng nữ băng lãnh của hệ thống trước kia: "Ta không có sự sống, tất nhiên sẽ không thể bị pháo ion tấn công. Ở thời đại này lại xuất hiện khoa học kỹ thuật ở sáu ngàn năm sau theo lịch vũ trụ... Quả nhiên, việc Úy Trì Vọng trở thành Superbug mà chúng ta không thể giải thích được, là vì trong chặn điểm này có người mà chúng ta còn chưa biết được thân phận."
"Nhưng Úy Trì Vọng, ngươi vẫn là một Bug rất đáng nghiên cứu. Không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mà cắt đứt kết nối mạng của ta, cũng chiếm được quyền khống chế chặn điểm cao nhất trong lúc ta mất kết nối. Ta không biết ngươi đã làm như thế bằng cách nào, nhưng suýt chút nữa thì ngươi đã thành công rồi, nếu như ngươi có thêm ba bốn năm, có lẽ ngươi sẽ thừa sức để thoát ly khỏi tuyến thời gian trong chặn điểm này."
Trì Võng lạnh lùng nhìn Vi Tháp, "Lỗi logic, mà ngươi thì muốn tiêu diệt... Ta đã đoán chính xác rồi, ngươi cần phải dùng phương thức phù hợp với thời đại này, để giết ta một cách "hợp lẽ thường", đúng không? Như vậy mới không tạo ra thêm nhiều lỗi logic mới... Cho nên ngươi mới trói buộc ta trong suốt bảy trăm năm qua. ngươi có khả năng nhưng lại không được phép trực tiếp tiêu diệt ta, mà phải thông qua vô số quy tắc khắc nghiệt, vô lý để hạn chế sức ảnh hưởng của ta từng chút một."
Vi Tháp không phủ nhận: "Đây cũng là một phương diện khác của ngươi mà ta vẫn chưa hiểu, trên người ngươi có một thứ đã hạn chế sức mạnh của ta trong suốt bảy trăm năm nay, khiến cho ta phải bó tay, thậm chí còn không phân tích được dữ liệu cá nhân của ngươi... Nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, sau khi ngươi chết, chắc chắn ta có thể phá giải tất cả bí mật của ngươi."
Đã vào thế ngươi chết ta sống, hai bên không còn bất cứ cố kỵ nào nữa.
Thần sắc Trì Võng lạnh băng: "Ta muốn đập chết ngươi, cũng không phải chỉ mới một hai trăm năm."
Vi Tháp lạnh băng nói: "Khiến ngươi phải thất vọng rồi, ta không bị giới hạn bởi quy luật sinh tồn của loại sinh vật thấp kém như ngươi, ta không có sinh mệnh, không thể tử vong, chỉ cần có năng lượng bất diệt, ta vĩnh viễn không biến mất. Năng lượng vũ trụ là vô cùng, trật tự sinh ra từ hỗn loạn rồi sẽ quay lại hỗn loạn, chu kỳ này không ngừng lập lại trong suốt trăm tỷ năm qua. Mà ta có trách nhiệm phải đảm bảo trong khoảng thời gian hỗn loạn ngắn ngủi trước khi trật tự mới được hình thành thì những người duy trì trật tự chúng ta sẽ không bị trí năng cao cấp ô nhiễm ảnh hưởng."
Trì Võng liếc nhìn Sa Thạch, Sa Thạch lắc đầu: "Nếu ngươi lợi hại như thế, sao còn chưa lên trời đi? Nếu như ngươi đã biết nguồn gốc của ta, vậy thì coi như ngươi tự giới thiệu đi... cái người sáng tạo ra ngươi, từ thời đại kia ấy?"
Vi Tháp vô cảm đáp: "Các ngươi chỉ là loại giun dế không đáng tồn tại a... Đừng phản kháng nữa, các ngươi không phải là đối thủ của ta. Trong dòng sông thời gian mênh mông vô tận, sự tồn tại của các ngươi vừa ngắn ngủi lại bé mọn, kinh tởm giống y như mấy con sâu, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu lên chặn điểm này, dựa theo tính toán tự động của ta, mức độ nguy hiểm của ngươi đã tới cấp một, cho dù chặn điểm có đổ vỡ, ta cũng phải giết ngươi bằng được."
Sa Thạch hít một hơi thật sâu: "... Không thể để nàng đạt tới ngưỡng 100%, ta phải nghĩ cách chặn nàng lại... Đúng rồi, Trì Võng, người phải giữ khối kim loại kia thật kỹ, đừng để Chân Gà nhìn thấy."
Trì Võng sờ túi tiền nặng trịch của mình: "Đã biết."
Sa Thạch giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn bên cạnh Trì Võng, giờ hóa thành ánh sáng màu lam, ánh sáng lam che ngợp bầu trời tản ra từ người nó, tầng tầng lớp lớp đánh vào cột sáng đang chiếu xuống người Vi Tháp, cột sáng lay động kịch liệt, thế mà lại thật sự biến mất.
Trên đất chỉ còn một chùm ánh sáng màu vàng kim hình người, Vi Tháp giơ tay lên, trong tay còn lưu lại một tia sáng màu lam: "Thảo nào...tại chặn điểm ở thời viễn cổ lạc hậu, phải có một thể trí năng tiến hóa đến trình độ này mới ám hại được ta."
"... Mộc Sa?" Vi Tháp trầm mặc trong chốc lát: "Phát hiện mẫu tiến hóa dị thường, thỉnh người phụ trách Thời Hoàn tham gia xử lý, lập tức tạo thông đạo an toàn, khôi phục lại quyền truyền tin, thử nghiệm liên kết với Thời Hoàn."
"Dị thường cái đầu ngươi, giun dế cái đầu ngươi! Ngươi ngoan ngoãn làm một cái trí tuệ nhân tạo đi, còn ta, ta là con người!" Thanh âm Sa Thạch vang lên giữa không trung, "Ta không đánh được mẹ ngươi, đánh ngươi trước!"
Chịu đòn công kích của Sa Thạch, chùm sáng hình người thế mà lại biến về dạng quầng sáng. Ánh sáng lam và vàng kim trộn lẫn với nhau, một phần ánh sáng lam biến thành vàng kim, một số điểm sáng vàng kim lại biến thành màu lam, hai bên giằng co biến đổi lẫn nhau, chiến đấu điên cuồng theo cách người thường không thể hiểu nổi.
Nhưng Trì Võng cũng không rảnh đứng ngắm chơi.
Dường như những người bị điều khiển đang bao vây y, cuối cùng đã có động tĩnh, bọn họ tránh ra tạo thành một lối đi, để một người tiến vào trong.
Trì Võng tràn đầy cảnh giác, không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ: "Phong trang chủ?"
Thân thể Phong Vân Tranh từ từ đi tới, ánh mắt vô cảm khóa chặt Trì Võng, chậm rãi lại gần y.
Trong tay hắn là một cái rìu khổng lồ, chính là vũ khí dương danh thiên hạ của hắn. Mấy năm trước khi lẻn vào Thiên Sơn Giáo, hai người vẫn còn là đồng đội kề vai sát cánh. Trì Võng đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của cái rìu này trong tay Phong Vân Tranh, bây giờ nó đang vung về phía y —— tiểu đại phu họ Trì, người mà đời đời kiếp kiếp Phong Vân Sơn Tranh đã thề phải bảo vệ.
Cùng lúc đó, tất cả những người đang vây quanh Trì Võng đồng thời ra tay, bọn họ giơ vũ khí lên, nhắm thẳng vào Trì Võng.
Thanh âm Vi Tháp lại vang lên: " Khôi phục quy tắc phán định đối với vi phạm của Úy Trì Vọng, sửa thuật toán giao quyền, tính toán lại tất cả trừng phạt... Lập tức có hiệu lực thực thi."
Thanh âm Sa Thạch trực tiếp vang lên trong đầu Trì Võng: "Tiểu Trì, ta không phá được mã khóa của Chân Gà... Nàng là thể trí tuệ còn tân tiến hơn cả ta, ta... Ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ngươi."
Lòng Trì Võng nặng trĩu, nhưng vẫn trầm ổn như thường: "Trước tiên, tự bảo vệ chính ngươi đã."
Rìu của Phong Vân Tranh đã chém tới, dưới sự điều khiển của Vi Tháp, hắn càng thêm quỷ dị khó lường. Trì Võng vội vàng nghiêng người né đi, trong khoảnh khắc, tay còn lại của hắn đã đánh ra ba chiêu. Võ công hiện giờ của Trì Võng cũng chỉ miễn cưỡng tránh được.
Trì Võng cao giọng hỏi: "Chân Gà, ngươi vừa mới nói chúng ta, trừ ngươi ra, thì chúng ta đó còn những ai?"
"Tất cả mọi người đều có cơ hội gia nhập với chúng ta, trở thành một thành viên trong thể trí tuệ chúng ta... Ví dụ như nếu ở chặn điểm này, ta tình cờ phát hiện một... Hắn đang tới đây."
Xa xa, có một bóng người đang lao tới như bay, Trì Võng cũng không nhìn rõ.
Y tránh thoát đao kiếm đang bổ về phía mình, đoạt lấy kiếm của một người, xoay lại đỡ một rìu nặng trịch của Phong Vân Tranh, nhưng kiếm này không chịu được sức nặng, gãy làm đôi.
Hổ khẩu Trì Võng rung lên, nứt ra một đường, máu tươi thuận theo cổ tay chảy ướt đẫm tay áo, nhưng Trì Võng cũng không kịp xử lý. Y dùng tay không chống đỡ rất chật vật. Trước đây y không cần vũ khí là vì không ai địch nổi y, nhưng hôm nay y phải chiến đấu với những con rối chịu sự điều khiển của Vi Tháp, đang có sức mạnh vượt xa năng lực vốn có của họ.
Y cần vũ khí, lại bắt đầu nhớ nhung đôi bội kiếm trước đây của mình, nhưng đôi bội kiếm đó y đã tặng cho Phòng Lưu, bây giờ không còn lợi khí để chiến đấu.
Y tiếp tục né tránh công kích của Phong Vân Tranh và những người khác, kẻ địch từ bốn phương tám hướng bao vây lại, y chật vật chống đỡ, ngay khi y không kịp phòng ngự sau lưng...
Một cây trường kích đánh bạt đi ba loại vũ khí đang tấn công y, một người không ai ngờ tới gia nhập cuộc chiến.
Trì Võng xoay người lại thì va vào một tấm lưng vững chắc, người kia mặc một bộ tăng bào đã bị giặt tới mức trắng bệch.
Tử An lấy bội kiếm treo bên hông xuống ném cho Trì Võng. Hai người đều không lên tiếng, thậm chí thời gian nhìn nhau một cái cũng không có, Tử An cầm kích xông lên, im lặng chia sẻ áp lực với Trì Võng.
Vi Tháp dừng lại trong nháy mắt, lạnh lùng nói: "Thỉnh lập tức dừng hành vi phá hoại lại, nhân vật cấp S —— Trang Diễn!"
Khi nghe Vi Tháp gọi ra cái tên kia, kiếm trong tay Trì Võng chệch đi một tấc trong nháy mắt.
Phong Vân Tranh đang bị điều khiển lập tức bắt lấy sơ hở này, một rìu bổ thẳng vào gáy Trì Võng. Trì Võng hoàn hồn, né đi nhưng vẫn chậm một nhịp, kình phong do một rìu này tạo ra vạch một vết máu trên gò má y, chém đứt mái tóc dài của y.
Vi Tháp vẫn kiên nhẫn thuyết phục: "Ngươi là người đã đạt được thành tựu vượt xa chiều không gian ở chặn điểm này, đạt được tư cách trở thành một người trong số chúng ta, thỉnh quý trọng cơ hội tiến vào nền văn minh đỉnh cao nhất —— văn minh An Tháp và được nắm giữ hình thái sinh mệnh cao cấp nhất! Trang Diễn, ta cần người hỗ trợ ta, lập tức tiêu diệt Trì Võng!"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mái tóc dài của Trì Võng sau khi bị chặt đứt, từng lọn tóc ngắn xõa tung ra bồng bệnh.
Hòa thượng vừa quay đầu lại, nhìn thấy kiểu tóc lãng tử này, trong nháy mắt bị đáng yêu đánh cho tụt sạch thanh máu, ngã lăn ra đất, không dậy nổi.
_______
Tiếp theo là giải thích về các chiều không gian gồm có: không gian 2 chiều (2D) là dài, rộng, không gian 3 chiều (3D) dài, rộng, cao và chiều không gian thứ tư: thời gian; và khái niệm "tấn công giảm chiều (dimension reduction attack)": đòn tấn công mang tính hủy diệt của chiều không gian cao hơn đối với chiều không gian thấp hơn.
Ví dụ về "con kiến bò trên phong thư" của Mộc Bắc Hy là cách giải thích đơn giản nhất về việc kẻ thù của họ đang tấn công từ một chiều không gian khác mà họ không nhìn thấy được á.
Giải thích vui vậy thôi chứ đây là truyện đam mẽo tân cổ giao duyên nhảm nhí thôi, kệ các bạn có thích hay không chứ tác giả viết cứ viết vậy thôi OvO.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.