Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 136: Tín vật và kim thương




Tại sao lại nói cậu không được phép theo đuổi Tiểu Trì ca ca, vĩnh viễn không được ở bên cạnh y?
Nghe những lời này khiến Phòng Lưu giận tím cả mặt, Phòng Huân làm sao mà biết được thái độ của Tiểu Trì ca ca khi ở bên cạnh cậu chứ?
Nếu Trì Võng thật sự chán ghét cậu, sao còn bỏ ra mấy năm liền dạy cậu đọc sách, luyện võ được? Ngay cả tri thức và phương thức đối nhân xử thế nữa, cậu đã đi theo Trì Võng mấy năm, tầm mắt không còn hạn hẹp như trước đây.
Cậu thường xuyên ở bên cạnh một người lạnh nhạt như vậy, mấy năm này Phòng Lưu luôn mở to mắt quan sát, trừ cậu ra, đâu còn ai được y dạy dỗ nghiêm túc như vậy nữa chứ? Tiểu Trì ca ca đối xử với cậu đặc biệt hơn những người khác, sao cậu có thể bị biểu tỷ xa lắc xa lơ ở đâu nhảy ra gây xích mích, ly gián được?
Không ngờ Bộ Nhiễm vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên lại quát một tiếng: "Huân tỷ, đủ rồi! Trước đây đúng là Lưu Lưu không ra gì, nhưng cậu ấy vô tội mà. Chuyện của Tiểu Trì đại phu thì để y tự nói, ngươi đừng có dính vào!"
Nếu như chỉ có Phòng Huân nói cậu như vậy, có lẽ Phòng Lưu còn có thể mặc kệ, nhưng nhìn thái độ ngăn cản của Bộ Nhiễm, lại khiến cho bất an mơ hồ trong lòng Phòng Lưu càng lúc càng lớn hơn.
Mặc dù quan hệ giữa cậu và Bộ Nhiễm không còn gần gũi như trước đây, nhưng mấy năm trước thật sự đã từng rất thân thiết với nhau, cậu hiểu rất rõ tính tình Bộ Nhiễm cũng như phẩm hạnh của nàng, so với Phòng Huân thì thận trọng và đáng tin hơn nhiều.
Nghe Bộ Nhiễm quát, Phòng Huân lộ ra do dự, dường như nàng đang cân nhắc lại việc này, không nói tiếp nữa.
Bộ Nhiễm vẫn còn đang khuyên bảo: "Được rồi, Lưu Lưu, ngươi giao phó chưởng môn lệnh của Vô Chính Môn ra đây, là một cái bán điệp màu đen, đúng không? Đưa cho chúng ta, hai ngày nữa sẽ trả lại cho ngươi, sau đó chuyện này coi như cho qua... Ngươi yên tâm, chỉ cần qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ có được thứ mà ngươi mong muốn trong suốt những năm vừa qua."
Phòng Lưu còn đang triền đấu với Phòng Huân, những người trong Vô Chính Môn không muốn đầu hàng đang tấn công về chỗ Phòng Huân, nỗ lực giải cứu phó chưởng môn Phòng Lưu.
Phòng Lưu không muốn ngoan ngoãn bó tay chịu trói, Phòng Huân cũng không thể thoát khỏi cậu, Bộ Nhiễm không ngờ hai bên sẽ rơi vào thế giằng co như vậy, phái hai cao thủ hộ vệ bên cạnh mình tới giúp Phòng Huân bắt Phòng Lưu.
Bị Phòng Huân toàn lực áp chế, Phòng Lưu đã không còn bao nhiêu sức để tấn công, sau khi hai cao thủ gia nhập, cậu căn bản không thể nào phản kích được nữa.
Phòng Lưu bất chấp nguy hiểm bị thương của Phòng Huân đâm trúng, thu kiếm lại, đột nhiên lộn người ra sau. Phòng Huân đang ác liệt truy đuổi cậu, lúc này chỉ cần nàng đâm một thương vào sống lưng cậu, sẽ khiến cho nửa đời còn lại của cậu sống không bằng chết.
Nhưng Phòng Huân không tiếp tục truy kích nữa, nàng cũng không phải thật sự muốn giết cậu, huống hồ vừa rồi Bộ Nhiễm đã lên tiếng khiến nàng nhận ra một chuyện rất quan trọng —— nàng chính là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, trưởng công chúa thân phận tôn quý, nhưng sau khi nàng và Bộ Nhiễm rời khỏi thế giới này, thì sẽ thế nào?
Nếu như nàng cứ thế mà biến mất, không để lại bất kỳ tung tích nào, vậy Trọng triều chỉ còn duy nhất một hoàng trữ, chính là Phòng Lưu, nàng phải cân nhắc chuyện này thật cẩn trọng.
Cùng lúc này, thần sắc Phòng Huân trở nên kiên định, không còn do dự chuyện sắp làm nữa.
Trên quảng trường Vô Chính Môn, có một cái bản đồng âm dương rất lớn khắc vào núi đá, Phòng Lưu đang rơi vào tuyệt cảnh, đột nhiên xuất thần nhớ tới chuyện rất lâu trước đây, Trì Võng cầm chưởng môn lệnh bán điệp lưu ly, hợp lại với bán điệp màu đen của cậu, tạo thành một con hồ điệp hoàn chỉnh, mở ra bản đồng âm dương đã phủ bụi nhiều năm.
Nói thật thì vào thời khắc ấy, trong lòng Phòng Lưu ẩn chứa vui sướng, đó chính là vì chỉ có cậu và Tiểu Trì ca ca có chưởng môn lệnh trong tay, nếu hợp lại... thì chính là một đôi rồi.
Ý nghĩ tốt đẹp này luôn ngọ nguậy trong lòng cậu. Trong lòng thiếu niên ẩn giấu một phần mong đợi mơ hồ, có thể thân cận với một người hiếm có như Trì Võng, khiến cho ngọn lửa trong tim cậu càng thêm mãnh liệt.
Phòng Huân nghiêm mặt, ngữ khí tỉnh táo khác thường: "Phòng Lưu, ngươi nghe kỹ cho ta ——sở dĩ ngươi lọt vào mắt xanh của Tiểu Trì đại phu, không phải vì y có loại tâm ý kia với ngươi, mà bởi vì ngươi là... người có huyết thống gần với y nhất trên đời này!"
Bộ Nhiễm không đồng ý quát lên: "Huân tỷ!"
Phòng Lưu đang triền đấu với hai cao thủ nhất thời đại loạn, chiêu thức vốn thành thạo điêu luyện lại lộ ra sơ hở, tay phải trúng một đao, máu tươi đột nhiên trào ra.
"Chẳng lẽ chưa có ai nói với ngươi sao, tướng mạo của ngươi và y giống nhau đến hai phần? Y thích nhìn ngươi, không phải vì y thích ngươi... Ít nhất là không phải vì y có loại yêu thích đó đối với ngươi, mà chỉ là loại yêu thích đối với một tiểu bối thông minh có tiềm năng, nhìn ngươi sẽ thấy vui vẻ mà thôi."
Phòng Huân nói tiếp: "Y chăm sóc ngươi, nguyện ý bỏ thời gian tận tay chỉ dạy cho ngươi, chẳng qua là vì y biết ngươi là hậu nhân của mình, mới dốc lòng bồi dưỡng ngươi... Y mãi mãi sẽ không bao giờ ở bên cạnh ngươi, chuyện này vi phạm luân thường đạo lý, huống hồ y căn bản chưa bao giờ có loại ý tứ đó đối với ngươi."
Câu cuối cùng của Phòng Huân như lưỡi kiếm sắc bén nhất, đâm thủng vọng tưởng của cậu. Phòng Lưu chật vật né tránh, lắc đầu lia lịa, kinh hoàng phủ nhận: "Ngươi nói bậy! Ta mang trong người huyết thống hoàng tộc Trọng triều, sao Tiểu Trì ca ca lại có quan hệ huyết thống với ta được? Năm nay y mới bao nhiêu tuổi? Trông thế nào cũng chỉ mới vừa đôi mươi, chẳng qua chỉ hơn ta có mấy tuổi, sao có thể là trưởng bối của ta được?"
Phòng Huân nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi nói đi."
Bộ Nhiễm lại không muốn: "Tại sao ngươi lại muốn nói cho cậu ấy biết? Trước kia đúng là Lưu Lưu có chỗ không tốt, nhưng giờ cậu ấy đã trưởng thành rồi, càng ngày càng tốt hơn, ta cũng đã tận mắt chứng kiến! Trước đây có lẽ cậu ấy chỉ là một nhóc con vô lại, nhưng bây giờ cậu ấy đã có trách nhiệm và có dáng vẻ của một nam nhân rồi, nếu không phải vì chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không muốn phải đối xử với cậu ấy như thế!"
"Ngươi không nói cho nó biết, lừa gạt nó, dỗ dành nó, khiến cho nó càng lún càng càng sâu, cuối cùng không thoát ra được, đó mới là hại nó!"
Phòng Huân đột nhiên cứng rắn hơn: "Đau dài không bằng đau ngắn, đây là vì tốt cho nó, cho nó biết chân tướng, để cho nó phải triệt để tỉnh mộng! Phòng Lưu, ngươi quay về cùng với ta, ta sẽ cho ngươi xem những gì mà Trọng Võ Đế, đệ đệ ngài là Trọng Minh đế và Kế Thừa tướng phát hiện được từ gia phả Phòng thị mà Nhiễm Nhiễm đã tìm được, họ đã phát hiện ra chân tướng từ lâu rồi!"
Phòng Huân nâng thương, lại nhảy vào tham chiến, Phòng Lưu đỡ trái hở phải ứng phó với cao thủ Bộ Nhiễm phái tới tiếp viện, trước mặt là mũi thương Phòng Huân giáng xuống, đánh bay kiếm trong tay cậu, Phòng Lưu tránh thêm một chiêu nữa, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát kim thương của Phòng Huân.
Kim thương chói lọi kề ngang cổ cậu, khi Phòng Lưu ngẩn ra, đã bị người sau lưng gạt một cước, ngã xuống, Phòng Huân thu lại kim thương, lạnh lùng nói: "Dùng xích sắt trói nó lại cho ta!"
Phòng Lưu bị đ è xuống đất, hai tay hai chân đều bị trói lại, cậu biết hôm nay đã không thể cứu vãn được nữa, nếu như Trì Võng không xuất hiện, cậu sẽ không có bất cứ cơ hội nào trở mình nữa.
Thiếu niên lo lắng cho người trong lòng, Phòng Lưu không thể nào bất động thanh sắc được, cậu quay đầu, khẩn cầu với Bộ Nhiễm: "Niệm tình ta và ngươi quen biết đã lâu... Tiểu Nhiễm tỷ, ngươi nói cho ta biết, đây không phải sự thật... có được không?"
Khi cậu nhìn rõ biểu tình của Bộ Nhiễm, trái tim rơi thẳng xuồng hồ băng, lạnh lẽo triệt để đông cứng từ đầu tới chân cậu. Bởi vì thần sắc Bộ Nhiễm nhìn cậu chỉ có đau lòng và do dự.
Nàng tới gần cậu thêm một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Xếp theo bối phận, Tiểu Trì đại phu có thể coi như là tổ tông của ngươi... chính là ông của ông của ông của ông của ông của ông cố ngươi, ngươi không nên suốt ngày gọi y là ca ca như thế."
Phòng Lưu: "..."
"Ta biết chuyện này rất khó tin, nhưng những chuyện này... không phải là không có chút manh mối nào. Trong cung có thư tịch cổ và bút tích của tổ tiên lưu lại, đều có thể làm bằng chứng."
Thời khắc này, trên mặt Phòng Lưu ngoài không thể tin tưởng còn lộ ra một chút thê lương ngơ ngẩn.
Bộ Nhiễm không đành lòng thấy cậu khổ sở chật vật như vậy, quay đầu, ra lệnh: "Soát người."
Ngay khi có người đụng vào người Phòng Lưu, cậu giãy giụa kịch liệt, Bộ Nhiễm đã nói rõ, thứ nàng muốn là phó chưởng môn lệnh của Vô Chính Môn, đây là thứ cậu không muốn giao ra nhất trên đời này.
Có phó chưởng môn lệnh là có thể hiệu lệnh trên dưới Vô Chính Môn ở cả hai miền nam bắc, có quyền quyết định và ra lệnh. Đây chính là lệnh phù tượng trưng cho phú quý và quyền lực, là thứ mà trước giờ Phòng Lưu truy cầu...Cũng là thứ cậu từng quý trọng nhất.
Phòng Lưu liều mạng bảo vệ bán điệp màu đen treo trên cổ mình, nhưng cậu bây giờ đang bị người khác khống chế, có ra sức giãy giụa đến mấy cũng không thể làm được gì, đành phải trơ mắt nhìn phó chưởng môn lệnh bị cướp đi.
Phòng Lưu cao giọng nói: "Người của Vô Chính Môn nghe lệnh —— tất cả người trong phái đột phá vòng vây! Kể từ hôm nay, phó chưởng môn lệnh không còn hiệu lực nữa, chỉ tuân theo chưởng môn lệnh, các ngươi lập tức truyền tin này...A!"
Có người bịt mồm cậu, không cho cậu nói hết câu.
Bộ Nhiễm lập tức ra lệnh: "Ngăn lại, không được phép để lọt tin này ra ngoài, bắt tất cả lại cho ta!"
Phòng Huân nhấc Phòng Lưu lên, vào một gian nhà gần đó nhất, ném cậu xuống đất.
Nàng nhìn Phòng Lưu còn đang giãy giụa dưới đất, lấy vải bố đang nhét trong miệng cậu ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi là loại con buôn không có lợi thì không chịu dậy sớm, làm chuyện gì cũng đã tính toán từ đầu để đạt được lợi ích lớn nhất... Chuyện tới nước này, ngươi cũng đã thấy rõ đại cục, Tiểu Trì đại phu đang bị trọng thương, nằm trong tay hòa thượng ở tận bắc cảnh xa xôi, không thể nào chạy tới đây cứu ngươi. Mà bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng —— hiệp trợ triều đình, tiêu diệt dư nghiệt Vô Chính Môn, ngươi đã lăn lộn trong môn phái này nhiều năm, nắm rõ bố trí ở đây, không có ai thích hợp hơn ngươi."
Nàng từng bước dụ dỗ: "Bây giờ Vô Chính Môn bại chắc rồi, ngươi cũng không thể nào tới chỗ Tiểu Trì đại phu được, ngươi sẵn lòng làm mọi chuyện và trả giá thay cho y nhưng y vĩnh viễn không biết được, có đáng không? Chim khôn chọn cành mà đậu, chỉ có hoàng thất mới nguyện ý tiếp nhận ngươi, ngươi phải suy nghĩ cho bản thân mình!"
Phòng Lưu nằm sấp dưới đất, rất lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Bộ Nhiễm vào trong nhà: "Đã khống chế được tất cả người của Vô Chính Môn, Phòng Lưu, tin tức cuối cùng đó sẽ không được truyền ra ngoài, phó chưởng môn lệnh đã nằm trong tay chúng ta, bây giờ coi như chúng ta đã nắm được hơn một nửa sản nghiệp của Vô Chính Môn... Huân tỷ, hai nhiệm vụ còn lại của chúng ta hoàn thành rồi."
Phòng Huân nhìn thanh nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thanh âm cũng dịu hơn: "Phòng Lưu, lập công chuộc tội đi, ngươi lại có thể quay về làm vương gia, hưởng một đời vinh hoa phú quý."
Cuối cùng, Phòng Lưu cũng hoàn hồn, nhìn sang Bộ Nhiễm hỏi: "Ngươi vừa nói...y là ai cơ?"
Bộ Nhiễm khổ sở nói: "... Thân phận thật sự của y, chính là Úy Trì quốc sư từ thời Thủy hoàng đế —— Úy Trì Vọng."
Phòng Lưu thốt lên: "Sao có thể thế được!?"
"Chúng ta cũng không biết y làm thế nào mà sống được hơn bảy trăm năm... Nhưng ngươi cũng ngẫm lại mà xem, võ công của y cao cường như vậy, còn giỏi y thuật tới mức đó, thông thuộc kinh phật, y còn dạy ngươi đọc nhiều sách như thế, tinh thông chính sử. Nếu y thật sự còn trẻ như vậy, chỉ mới sống chừng hai mươi năm, thì trừ khi y có thuật phân thân, bằng không thì lấy đâu ra thời gian mà tinh thông mọi thứ như thế được? Ngươi học chính sự lịch sử từ y, khả năng của y tới đâu, ngươi là người rõ nhất. Chỉ có Úy Trì quốc sư mới có được tầm nhìn và lòng dạ của một đế sư, lẽ nào lại chỉ là một kẻ thường dân áo vải được? Chưởng môn lệnh của Vô Chính Môn chưa từng truyền cho ai, hơn bảy trăm năm qua vẫn luôn nằm trong tay y, chỉ có y mới là chưởng môn duy nhất của Vô Chính Môn."
Bộ Nhiễm không đành lòng nói: "Ta không lừa ngươi đâu, Lưu Lưu, ngươi nghĩ mà xem, công pháp võ công của ngươi được truyền thừa từ trước tới nay, có bao nhiêu ngươi luyện được song kiếm giống như Úy Trì quốc sư? Thế mà y còn có thể chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi tiến bộ thần tốc, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghi ngờ sao? Còn nữa, tại sao đời đời Phòng thị phải học thêu thùa? Đó là vì Úy Trì quốc sư vốn là người La Ngạc quốc trước đây, lúc đó, kỹ thuật thêu thùa của vương thất La Ngạc đứng đầu thiên hạ, thân mẫu của hai vị hoàng đế khai quốc Trọng triều chính là hậu nhân của Úy Trì quốc sư."
Phòng Huân dường như không còn kiên nhẫn nữa, ngắt lời nàng: "Bây giờ y đã là tượng bồ tát qua sông, bản thân còn khó mà bảo toàn được... Làm gì còn sức tới cứu ngươi? Ta hỏi ngươi, Phòng Lưu, cuối cùng thì ngươi có chịu bỏ tối theo sáng, hiệp trợ Trọng triều thanh trừ môn phái tiền triều hay không? Nếu không, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật lên cho Hoàng di, xóa bỏ thân phận hoàng thất của ngươi, định tội phản nghịch, lập tức chém đầu, trở thành tội nhân thiên cổ."
"Còn một cách khác, đó là ngươi ngoan ngoãn quay về làm hoàng trữ, nói thật, ta cũng không muốn lên ngôi hoàng đế, rất có thể ngươi mới là người có thể đăng cơ làm đế, nắm trong tay vạn dặm giang sơn."
Sắc mặt Phòng Lưu trắng bệch, nhưng thanh âm Phòng Huân càng lúc càng lạnh lùng: "Phòng Lưu, một bên là đường chết, bị vạn người trong thiên hạ thóa mạ, một bên chính là con đường sang quý, trở thành thiên hạ chí tôn, ta hỏi ngươi, ngươi muốn chọn đường nào?"
Rất lâu sau đó, lâu đến mức hỗn loạn bên ngoài đã bị xử lý xong, Phòng Lưu mới lại lên tiếng.
Sau cơn kinh hoàng khi biết thân phận của Trì Võng, cậu vẫn luôn mê mang không dám chắc chắn và hoảng sợ, nhưng không biết cậu nghĩ thông suốt thế nào, sắc mặt lại trở nên trấn định.
Cậu ngẩng đầu lên: "Ngươi giết ta đi, hoàng tỷ. Ta không thể phản bội y được... Cho dù ta vĩnh viễn không thể ở bên cạnh y đi nữa."
Ánh mắt Phòng Huân đột nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi chắc chắn chưa?"
"Ta không phải súc sinh không tim không phổi, y có ơn tái tạo với ta, còn cả tình nghĩa từ trước tới nay, nếu kiếp này đã không được, chỉ có thể chờ tới kiếp sau gặp lại y... Nhưng ngươi nói đúng, trước đây ta đúng là kẻ mượn gió bẻ măng, gặp ai cũng dám nhận cha, cam lòng trở nên thấp hèn vô lại... Ta biết ngươi vẫn luôn coi thường ta, nhưng ta cũng nghĩ kỹ rồi, đời này ta muốn trở thành người có cốt khí nam nhân, ta cũng muốn... được các ngươi tôn trọng một lần."
"Ta thà chết vinh còn hơn sống nhục*... Tiểu Trì ca ca đã dạy ta đọc nhiều sách như vậy, ta nghĩ, y cũng kỳ vọng ta sẽ trở nên như vậy đi."
*thực ra gốc dư này: "宁以义死,不苟幸生" trích từ "Tung tù luận" của Tống Âu Dương Tu, đại ý là thà chết có tôn nghiêm còn hơn ôm may mắn mà sống, nhưng mình thích thế kia hơn.
Phòng Lưu thậm chí còn nở nụ cười: "Ta không xin tha, cũng sẽ không phản bội y, ngươi có giết, có lăng trì ta, ta cũng không đổi ý."
Cậu không nhìn Phòng Huân nữa, thẳng thắn cúi đầu, đưa cổ chịu chém.
Nhưng cậu đợi rất lâu, cũng không thấy Phòng Huân vung thương với mình. Phòng Huân ngồi xổm xuống, thái độ khác thường đỡ cậu dậy.
Lạnh lùng trên mặt Phòng Huân tan biến như băng tuyết gặp ngày xuân, nàng cười cười vỗ đầu Phòng Lưu: "Hoàng đệ, ngươi trưởng thành rồi."
Phòng Lưu ngạc nhiên đến ngơ ngác, cậu hoàn toàn không hiểu Phòng Huân có ý gì, cái gì cần nói đều đã nói rồi, bây giờ là muốn thế nào?
Thần sắc Phòng Huân lộ ra mấy phần phức tạp, lại có thêm vài phần cảm khái: "Là ta và Nhiễm Nhiễm có lỗi với ngươi....Nếu trước đây ta lưu tâm tới ngươi một chút, nói một hai câu cho ngươi, cũng không đến mức để ngươi phải chịu lạnh nhạt từ khi còn nhỏ như vậy, đến tiên sinh giảng bài cũng không có... Ta từng nói tính tình ngươi không ra gì, hóa ra là ta đã sai rồi. Hôm nay ta rất mừng, ngươi là một đứa trẻ ngoan, ngươi bây giờ không còn giống như trước đây nữa... Ngươi trưởng thành rồi, đã trở nên chính trực, thẳng thắn, có tình có nghĩa, đáng được tin tưởng, cũng đáng được chúng ta tôn trọng."
Nàng nhẹ nhàng vuốt v e kim thương trong tay: "Cây thương này ngươi đã từng cầm rồi, nó tượng trưng cho Phòng thị chúng ta, chỉ có hoàng đế và đông cung trưởng công chúa mới được cầm, dùng thương này có thể điều động toàn bộ quân lính ở cả hai miền nam bắc. Bây giờ ta giao lại kim thương cho ngươi... Lưu Lưu, đã lâu rồi Trọng triều chưa có một vị thái tử, ta thấy, bây giờ ta đã có thể yên tâm để ngươi kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi."
Phòng Lưu lộ ra vẻ khiếp sợ: "... Ngươi điên rồi!? Ngươi đang nói cái quái gì thế?"
"Bây giờ hai vị tỷ tỷ của ngươi cần phải mượn phó chưởng môn lệnh của ngươi, chỉ là tạm thời thôi, chúng ta có việc bắt buộc phải làm, vậy thì dùng kim thương này đổi cho ngươi... Nhưng vẫn phải để ngươi chịu oan ức, ở trong ngục thêm mấy ngày, chờ đến lúc ngươi ra ngoài, có lẽ thế cục đã không còn như bây giờ nữa."
Phòng Huân nở nụ cười tươi sáng, kéo tay Bộ Nhiễm, nhanh chân chạy ra ngoài, "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, vĩnh biệt Lưu Lưu... đệ đệ, ngươi hời rồi!"
Các nàng cự tuyệt tất cả những người đi theo hộ vệ, cưỡi ngựa cả đêm chạy tới bắc cảnh.
Thời gian không còn nhiều nữa, tới ngày thứ ba nhất định các nàng phải tới được bắc cảnh, hội hợp với hòa thượng.
Dọc đường Bộ Nhiễm đều trầm mặc: "Chúng ta sắp rời khỏi đây, vừa rồi là lần cuối cùng... Quá gấp gáp rồi, thế mà lại không thể nói lời từ biệt với thân bằng cố hữu ở đây..."
Ngược lại, Phòng Huân đã quen phóng khoáng: "Hợp rồi lại tan, vạn sự trên thế gian đều như vậy. Huống hồ ta còn biết, sau khi chúng ta rời đi, họ đều sẽ sống rất tốt, cứ nghĩ như vậy thì trong lòng không còn lo lắng, buồn bực nữa."
Bộ Nhiễm gật đầu, rầu rĩ không vui đồng ý, rồi nàng phân tích: "Ba nhiệm vụ của chúng ta đều đã hoàn thành, tuy rằng tiến độ tạm thời chỉ mới đạt 75%, nhưng chỉ cần cố gắng duy trì thêm mấy tiếng, là có thể thuận lợi hoàn thành... Í, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nhiệm vụ chưa thấy bao giờ thế này?"
Phòng Huân kinh ngạc nói: "Gi3t chết Úy Trì Vọng... Cái gì? Tại sao nhiệm vụ lại này lại hiển thị là... đã hoàn thành? Tên Hòa thượng kia đã làm gì y rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.