Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 140: Đi tìm truyền thuyết



Lần này Phòng Lưu đích thân ra tay trùng kiến lại Vô Chính Môn, cậu đem toàn bộ sản nghiệp từ lớn thu nhỏ lại, chia nhỏ ra một cách tinh tế rồi ẩn lại vào trong dân chúng, để không bị người khác chú ý tới. Mỗi một bước Phòng Lưu đều làm hết sức cẩn thận, cũng là vì cậu vẫn luôn vô cùng hổ thẹn vì đã không bảo vệ tốt Vô Chính Môn, khiến mọi người bị bắt.

Nhưng Trì Võng cũng không trách cứ gì cậu, sau khi Bộ Nhiễm và Phòng Huân hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, toàn bộ hệ thống truyền tin huyết mạch của Vô Chính Môn đã bị hai người họ nắm được, hơn nữa các nàng đã trù tính trong tối từ lâu, thừa dịp Vô Chính Môn như rắn mất đầu, đã nội ứng ngoại hợp đánh tan Vô Chính Môn, đây thật sự không phải lỗi của Phòng Lưu.

Chỉ là sau khi mạng lưới trong tối của Vô Chính Môn được gây dựng lại, vẫn chưa tìm được tin tức của người mà Trì Võng muốn tìm.

Hắn vẫn chưa quay lại Phật môn, ngay cả tăng nhân của Thiền Quang Tự cũng đang tìm kiếm hắn khắp mọi nơi, tựa như hắn đã biến mất khỏi thế gian này, không để lại bất kỳ manh mối nào, tất cả người Vô Chính Môn đã tìm từ cuối hạ tới đầu đông, thế mà không có chút tiến triển nào.

Cùng biến mất còn có Phòng Huân và Bộ Nhiễm, dường như hai vị cô nương này đã cắt đứt toàn bộ liên hệ với trần thế, hình như là bặt tin tức cùng lúc với Tử An. Thời cơ vi diệu như vậy, khiến cho mọi thứ đều không còn là trùng hợp nữa.

Trì Võng càng lúc càng chắc chắn, vào ngày thứ ba kể từ thời điểm Vi Tháp bị tê liệt, họ đã làm chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu mà y không biết được.

Từ khi Tử An biến mất một cách ly kỳ, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, giống như mỗi một ngày sóng yên biển lặng trong hơn bảy trăm năm qua. Nhưng Trì Võng vẫn tỉnh táo nhận ra, những ngày sau này không còn giống như trước đây, Trang thiếu gia của y đã quay lại trong một thời gian ngắn ngủi, rồi lại lặng lẽ rời đi thêm một lần nữa.

Y đã thấy được ánh sáng ấm áp, nhưng còn chưa kịp đón lấy, ánh sáng đó đã lọt qua kẽ ngón tay y mà trốn mất.

Bảy trăm năm trước y không biết rõ hắn, đến bây giờ vẫn là tầng tầng lớp lớp bí ẩn. Đến giờ y vẫn không tài nào hiểu được tại sao năm đó Trang Diễn lại đột nhiên đoạn tuyệt trần duyên, xuống tóc đi tu, chắp hai tay dâng lãnh địa giàu đẹp của mình lên cho Mộc Bắc Hy. Còn cả việc Trì Võng quên mất y đã từng tử vong một lần, không nhớ rõ rằng hai người họ đã từng làm hòa từ bảy trăm năm trước, cứ tưởng là đời này cả hai người đã vĩnh viễn âm dương hai đường, không còn bất kỳ cơ hội nào để bù đắp nên y mới để vụt mất một lần.

Nhưng lần này, Trì Võng đã tận mắt chứng kiến một phần bí mật bị chôn giấu hơn bảy trăm năm, chân tướng vừa mới lộ ra một phần, đã lại một lần nữa nặng nề chìm xuống sông, khiến người ta không có bất kỳ manh mối nào để tìm kiếm. Người duy nhất có lẽ biết được tất cả những chuyện xảy ra năm đó, Mộc Bắc Hy, bây giờc đến hài cốt ở đâu còn không tìm được, người còn lại biết được chân tướng lại một lần nữa vô thanh vô thức biến mất, chỉ còn lại một mình Trì Võng với tình cảm và ký ức đã bị mài mòn dần theo thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng biến thành một kẻ mà đến y cũng không quen biết.

Trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay rơi rất sớm, khi hoa tuyết rơi xuống, nước Khoan giang Giang vẫn còn chưa đóng băng hết.

Người lái thuyền tranh thủ những buổi trưa ngắn ngủi còn lại để đưa được càng nhiều người qua sông càng tốt, nhưng sau khi thuyền rời bến, tất cả đều bị đắm, một đi không về.

Khi Phòng Lưu báo tin này cho Trì Võng, thậm chí còn có ý dò xét: "Kể từ mùa hạ năm nay, nước Khoan Giang đột nhiên không còn bình lặng như trước, mấy tháng nay, phàm là thuyền hơi kém một chút, thậm chí còn không chống chịu được dòng ám lưu chảy xiết ở giữa sông, không tới được bờ bên kia. Chỉ có những thuyền mới do thợ tài giỏi của ụ tàu Vô Chính Môn đóng ra mới có thể vượt qua dòng nước xiết, nửa năm nay, có rất nhiều người hỏi mua thuyền của chúng ta... Nhưng ngươi không cho nhận đơn hàng, dù chỉ một chiếc, cuối cùng là muốn ụ tàu ở phía tây làm gì?"

Từ lúc vào thu tới nay, Trì Võng mơ hồ phát hiện có lẽ là y không chờ được hòa thượng quay lại nữa rồi, bèn đi tới điểm tận cùng phía tây ở bắc cảnh, Phía tây hẻo lánh, không có thứ gì, nhưng Trì Võng đã ở đây tới mấy tháng liền, một câu oán giận cũng không có.

Nhưng thứ có thể khiến Trì Võng trái lo phải nghĩ lưu lại đây, có lẽ cũng chỉ có một thứ... ụ đóng tàu ở phía tây bắc cảnh.

Kể từ khi hòa thượng biến mất tới nay, Trì Võng càng thêm trầm mặc lạnh nhạt, Phòng Lưu không hỏi được ý định của y, nhưng cũng có thể dựa vào một ít manh mối mà đoán được ít nhiều.

Trì Võng quanh năm không thèm quan tâm đ ến sự vụ trong môn phái, trước giờ chỉ có duy nhất một lần y ra tay can thiệp, chính là khi bỏ ra một số lượng lớn kinh phí cấp cho ụ tàu phía tây, để họ nghiên cứu chế tạo loại thuyền mới có thể chịu được dòng nước xiết. Càng đừng nói tới việc sau khi tới phía tây, thỉnh thoảng Trì Võng lại chạy tới xem loại thuyền mới, y thậm chí còn nảy lên một ít hứng thú hiếm hoi, học cách điều khiển thuyền.

Sau khi Phòng Lưu biết được thân phận thật sự của y, trong lòng vô duyên vô cớ thêm vài phần kính nể, nhưng không còn có thể không kiêng dè gì như trước đây nữa, mỗi lần nhìn mỹ nhân trước mặt, tâm tình cậu thường xuyên rất phức tạp. Nhưng cho dù có thế nào, cậu đều hy vọng Trì Võng có thể sống những ngày vui vẻ, có được những gì y muốn, mỗi tội trước giờ Phòng Lưu đều không hiểu được Trì Võng, không đoán được y muốn gì.

Mãi cho tới khi toàn bộ mặt Khoan giang đóng băng, lo lắng mơ hồ trong lòng cậu mới vơi đi một ít —— nước sông đóng băng rồi, Trì Võng không thể qua sông nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bắc cảnh.

Tuy rằng trước đây Trì Võng một thân thanh lãnh quý khí, nhưng lại không giống như dáng vẻ hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian giống như bây giờ, trong lòng Phòng Lưu có một loại lo lắng bất an khó nói, luôn cảm thấy y giống như một cơn gió trên sông, gió vô tung vô ảnh, quay đầu một cái, y sẽ vô thanh vô thức biến mất như một cơn gió.

Trong lòng Phòng Lưu cẩn thận kiểm tra lại một lần, bây giờ Trì Võng chẳng còn lại bao nhiêu ràng buộc với nhân thế, liền cố ý bồi dưỡng quan hệ với y, cậul nghe nói hai ngày trước Trì Võng đã cho người đi làm một cái túi vải thật bền, còn nói rõ kích thước hơi nhỏ một chút, trông thế nào cũng không sao, quan trọng nhất là phải thật chắc chắn, bèn đích thân làm một cái túi bền chắc nhất cho y.

Bây giờ, nước sông đã đóng băng, cậu mang túi tới cho Trì Võng, cuối cùng mới yên lòng rời khỏi phía tây, xuất phát tới vùng núi phía bắc bắc cảnh, đi xử lý sự vụ trong Vô Chính Môn.

Sau khi Phòng Lưu rời đi, Trì Võng mở túi vải, cẩn thận lấy khối kim loại trong người ra, đặt vào trong túi, buộc thật chặt rồi buộc vào bên eo.

Khối kim loại không biết là thứ gì này chính là thứ mà Sa Thạch từng ỉ ôi ăn vạ y lấy hộ ở kiến trúc bên dưới mộ thất trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy. Tuy rằng y đã nghiên cứu rất kỹ, nhưng đến giờ vẫn chưa biết nó dùng để làm gì, bây giờ luôn cẩn thận mang theo bên người, là vì y đã làm xong bước chuẩn bị cuối cùng.

Lão bản ụ tàu đích thân tới gõ cửa phòng Trì Võng: "Chưởng môn, thuyền đã chuẩn bị xong rồi."

Lúc đó, Trì Võng đang cẩn thận lau chùi hòm thuốc đã bầu bạn với y nhiều năm, y đặt toàn bộ y thư đã viết ra trong mấy tháng qua vào trong hòm thuốc.

Y để lại một phong thư cho Phòng Lưu, lần này đi không biết bao giờ mới về, thư này chính là lời từ biệt. Đây là chuyện cuối cùng mà y vẫn luôn lo lắng —— nếu y không thể trở về, thì truyền thừa y thuật của Thiện nương tử cũng không nên bị y làm đứt đoạn, nên có ai đó nối nghiệp ngài ấy.

Y đi tới bờ sông cùng với lão bản ụ tàu, sau khi có đủ kinh phí và nhân thủ, lão bản ụ tàu đã đem sở học của ba đời tổ tông nhà mình ra, biến thành một chiếc thuyền có một không hai trong toàn bộ Trọng triều.

Con thuyền do chính mình đóng sắp hạ thủy lần đầu tiên, thần sắc lão bản ụ tàu có phần hưng phấn, nhưng cũng mơ hồ lo lắng: "Chưởng môn, không hiểu tại sao năm nay Khoan Giang đột nhiên rất bất thường, dòng ám lưu dưới sông chảy xiết đến khác thường, tới mùa đông càng không thể nào qua sông được. Nếu là những mùa đông trước đây, thật ra ta còn có lòng tin thử qua sông, nhưng năm nay thì..."

"Chúng ta không phải qua sông tới bờ phía nam." Ngày đông giá lạnh, Trì Võng lại chỉ mặc một tầng y phục mỏng nhẹ dễ hoạt động, mặt không đổi sắc nói: "Chúng ta sẽ đi tới phía tây, đi tới nơi chưa từng có ai sống sót trở về."

Sau khi khiếp sợ qua đi, lão bản ụ tàu lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nhưng lại bắt đầu xoắn quẩy chần chừ. Trì Võng cũng hiểu được tại sao: "Chuyến này... có thể là một đi không trở về, người có gia có nghiệp tất nhiên sẽ có vướng bận, không thể nói đi là đi luôn, dựa theo nguyên tắc tự nguyện, ai nguyện ý đi theo, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng có thể nhận được tiền công của ba mươi năm, nếu một năm sau vẫn chưa quay về, thì phần tiền công này sẽ được chuyển tới gia quyến do người đó chỉ định."

Có tiền là có gan, đến lúc kết lại, có khoảng chừng một phần ba thuyền viên tự nguyện đi tới phía tây. Mà khiến Trì Võng bất ngờ nhất chính là lão bản ụ tàu, ông ta cân nhắc rất lâu, cuối cùng cũng lên thuyền, "Nếu như ta nói không muốn tới phía tây thăm dò một lần, là lừa người dối mình, gần ngàn năm nay, có ai mà không hiếu kỳ xem thủy vực phía tây có cái gì? Mọi người đời đời dựa vào Khoan giang mà sinh sống, nhưng xưa nay chưa có ai biết được nó bắt nguồn từ đâu, cũng không ai biết được tại sao cứ đến mùa đông thì nước sông sẽ đổi dòng.... Câu đố này, vẫn cần có người tình nguyện tìm hiểu."

Trì Võng không ngờ ở một nơi nhỏ bé như vậy, một lão bản nhỏ nhoi cả đời không bước chân ra ngoài lại có chí hướng như thế.

Lão bản ụ tàu nở nụ cười hàm hậu: "Ta không chỉ tin tưởng con thuyền do chính tay mình đóng ra, cũng có tình cảm sâu đậm với nó. Không ai có thể nắm vững cách điều khiển nó bằng ta."

Thuyền lớn được đẩy tới ụ tàu.

"——Phá băng!"

Mặt sông xung quanh đã sớm chuẩn bị hỏa dược, chỉ chờ ra lệnh, một chuỗi tiếng bùm bùm vang lên, trên mặt băng hoàn mỹ lộ ra vô số vết nứt, từng tảng băng bị nổ vỡ ra, rơi ầm ầm xuống lòng sông.

Con thuyền hạ thủy, giương buồm xuất phát trong tiếng hò hét tạm biệt của người ở lại, con thyền tiến thẳng về phía tây, từ từ biến thành một điểm đen nho nhỏ trên sông.

Mùa đông, gió trên sông hiu quạnh lạnh thấu xương, lão bản ụ tàu quấn chặt cả người, nhìn Trì Võng đang đứng trên thuyền đón gió thổi tới, cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình: "Chưởng môn, lần này ngài muốn tới phía tây, có phải là giống như ta, cũng muốn biết phía tây như thế nào sao?"

"Ta muốn tìm một nơi, một nơi mà không ai biết là đâu." Tầm mắt Trì Võng hướng ra mặt sông ở xa xa, "Chính là nơi mà Mộc Bắc Hy đã dành cả đời để tìm kiếm —— Vô Chính Cốc, nhiều năm nay, ta đã đi khắp nơi từ bắc xuống nam, nhưng không tìm được manh mối nào về Vô Chính Cốc hết. Chỉ còn thủy vực ở phía tây là ta chưa từng tới... Như vậy thì đã rõ rành rành Vô Chính Cốc ở đâu."

Lão bản ụ tàu kính nể gật đầu: "Chưởng môn nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng đã tới không ít nơi... Nhưng mà ta có chỗ không hiểu, tại sao nhất định phải đi vào lúc thời tiết xấu như mùa đông?"

Trì Võng nhàn nhạt nói: "Chỉ đến mùa đông thì dòng chảy ở Khoan giang mới đổi hướng, đổi đến đâu thì không ai biết được. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất... Chính là cứ cách mấy năm, đến mùa đông sẽ có một khoảng thời gian mà Mộc Bắc Hy biến mất, cho nên ta đoán —— mùa đông đóng vai trò không nhỏ ở đây."

Lão bản ụ tàu khen ngợi một hơi dài: "Đây là sử liệu ở đâu vậy? Xưa nay ta cũng không biết chưởng môn bác học tinh thâm như vậy. Chưởng môn tuổi còn trẻ, nhưng lại có chí hướng giống như những người đóng tàu chúng ta, sẵn sàng đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm để tìm hiểu về thủy vực chưa ai biết đến, quả thực khiến ta cực kỳ bất ngờ."

Tri Võng khẽ lắc đầu, cũng không phải y có chí hướng phi thường gì.

Không ai biết, y đã rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ.

Y không biết Vô Chính Cốc ở đâu, cũng không biết Vô Chính Cốc là cái gì, có thể có những gì. Y chỉ biết, nơi mà suốt đời Mộc Bắc Hy cũng không tìm được chính là nơi cuối cùng có khả năng.

Y muốn biết toàn bộ chân tướng, muốn tìm tung tích của hòa thượng, muốn dùng toàn lực của bản thân để thay đổi những chuyện xảy ra mà y lại chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi chuyện.

Cho dù chuyến này có một đi không trở lại... Y cũng sẽ chẳng từ nan.