Từ trước tới nay Trì Võng chưa bao giờ thấy chỗ nào giống như ở đây, trong không gian vô cùng rộng rãi lại không có một bóng người sống, cũng không thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên thực tế, ở đây đến cửa sổ cũng không có, trần nhà, vách tường và nền nhà liền thành một khối màu bạc. Màu bạc này giống như chiếc vòng tay bằng bạc của thợ thủ công được phóng đại lên vô số lần. Trì Võng không thể nào tưởng tượng được phải có tài nghệ và trang bị thế nào mới có thể tạo ra chỗ này.
Y chưa đi được mấy bước, đã có một chùm sáng trắng chiếu từ đầu tới chân y, giống hệt như trong mộ của Mộc Bắc Hy, Trì Võng cảnh giác nhìn thiết bị phát ra chùm sáng trắng.
"Xác nhận kiểm tra sinh học: thông qua, Trì Võng, hoan nghênh ngài tới số hiệu Vô Chính." Một thanh âm ôn hòa vang lên giữa không trung.
Ở đây còn có người khác sao? Trì Võng lập tức trở nên căng thẳng, dựa vào thính lực của y thế mà lại không phát hiện ra được âm thanh phát ra từ đâu, khi y nhìn lại xung quanh một lần nữa, căn phòng vẫn trống không và sạch sẽ, cũng không thấy bất kỳ ai.
Chỉ là khi cẩn thận lắng nghe một chút, có thể thấy âm điệu đều đều của thanh âm này rất giống với ngữ khí của Sa Thạch trong trạng thái chờ trước đây, "Trì Võng, ta là trí tuệ nhân tạo hỗ trợ của tinh hạm số hiệu Vô Chính, mệnh lệnh cuối cùng mà căn cứ thu được chính là Mộc Sa đã chuyển giao quyền hạn của ngài ấy cho ngài, đưa ngài vào danh sách những người có quyền điều khiển số hiệu Vô Chính, mở ra tất cả quyền hạn của ngài ấy cho ngài."
Trì Võng không biết thanh âm từ đâu truyền ra, nhưng khi y nghe thấy một cái tên quen thuộc, tinh thần nhất thời trấn động: "Sa Thạch... Mộc Sa đang ở đây sao?"
"Mộc Sa, người thừa kế số hiệu Vô Chính, đã tử vong từ chín trăm năm trước."
"... Vậy những vết chân ngoài kia là của ai?"
"Tám trăm năm trước, số hiệu Vô Chính tiêu hao hết năng lượng, chỉ có thể duy trì những hạng mục tiêu tốn ít năng lượng nhất, vì vậy mà tất cả các chương trình giám sát đều đã bị tắt, ta cũng không có dữ liệu nào trong những năm vừa qua."
Trì Võng không hỏi nữa, tập trung lần theo dấu chân, đi qua mấy khu vực không rõ tác dụng, dấu chân mờ dần rồi biến mất.
Mỗi nơi Trì Võng đi qua sẽ có ánh đèn dìu dịu chiếu sáng cho y, y vừa đi vừa quan sát cấu tạo bên trong nơi rộng lớn này, y rất rõ những kỹ thuật này không thuộc về thời đại của y.
Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đã lật đổ thế giới quan của y, tuy rằng Trì Võng đã chuẩn bị trước, nhưng trên thực tế vẫn cứ bị trấn động như thường.
Đi lên dọc theo cầu thang lại tới một hàng lang rất dài, cửa phòng hai bên hành lang là những cửa phòng cách đều nhau, tiếng chân bước đi trên mặt sàn trơn láng đôi lúc lại phát ra tiếng vọng xa xa. Khi y đi qua mỗi một cánh cửa, trên cửa sẽ có một chùm sáng tụ lại thành chữ.
Trên đường đi, Trì Võng nhìn thấy những cái tên trên cửa, xác định tất cả đều là tên người, ngoại trừ những ký tự y đọc không hiểu, có thể nhận ra đa số đều mang họ "Mộc".
Trì Võng chỉ biết có hai người họ Mộc, một người là Mộc Sa, người còn lại lúc nào là một câu đố, Mộc Bắc Hy. Y nhớ Sa Thạch từng có lần ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, Sa Thạch từng nói toàn bộ gia tộc của nó đều bị kẹt ở đây, mà những người họ "Mộc" kia dường như đang chứng thực cho những thông tin mà Sa Thạch lộ ra trong lơ đãng.
Trên cửa không có tay nắm, cũng không có chỗ nào để đặt tay, nếu y cố gắng mở cửa, khi ngón tay mới chỉ chạm vào cánh cửa thì chùm sáng trên cửa lập tức biến thành dòng cảnh cáo màu đỏ: "Nghiệm chứng sinh học thất bại, không đủ quyền hạn, không được phép tiến vào."
Có lẽ là không vào được, Trì Võng xem thử mấy cánh cửa này làm bằng gì, khi chắc chắn mấy cánh cửa này không thể mở được bằng vũ lực, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Đến lúc đi tới cuối hành lang, cuối cùng y tìm được gian phòng xuất hiện chữ "Mộc Sa", Trì Võng thở phào một cái, ở nơi hoàn toàn xa lạ nhìn thấy một cái tên quen thuộc giúp y cảm thấy được một tẹo an ủi.
Y hít một hơi thật sâu, đặt tay lên trên cánh cửa kim loại, nghe bụp một tiếng, cửa đã mở ra.
Cái cửa này không phải bị đẩy hay kéo mà trực tiếp thu vào trong vách tường, lộ ra căn phòng bên trong.
Trong phòng không có cửa sổ, vết tích trong phòng cho thấy đã lâu không có người ở đây, trong phòng không dính một hạt bụi, dường như mọi thứ đều giống hệt như lúc chủ nhân căn phòng vừa mới rời đi. Theo bước chân Trì Võng tiến vào, ánh đèn mô phỏng ánh nắng sáng lên, bên trong gian phòng này không lạnh lẽo giống như hành lang bên ngoài, có hơi ấm, tuy rằng ở đây có rất nhiều thứ mà Trì Võng không biết là thứ gì, nhưng dựa theo vị trí giường, bàn, tủ y phục, cũng dễ dàng đoán ra đây chính là gian phòng Sa Thạch từng sống.
Trên bàn có vô số điểm sáng màu xanh lục lập lòe, hấp dẫn sự chú ý của Trì Võng. Y tới gần xem xem thứ đang phát sáng, tuy xem cũng không hiểu gì, nhưng Trì Võng lại rất bình tĩnh thử thử một chút, cuối cùng cũng bật mở được thứ đó ra.
Trên không trung b ắn ra hình ảnh lập thể của Sa Thạch, giống như thân thể thực của nó đang xuất hiện trước mắt y. Nhưng Trì Võng rất nhanh đã nhận ra, đó không phải là thân thể thực sự của Sa Thạch.
Mộc Sa lập thể còn nhỏ hơn so với Trì Võng từng thấy lúc nó thực thể hóa ra trước đây, còn thấp hơn một cái đầu. Quả nhiên khi hình ảnh Mộc Sa vừa lên tiếng đã chứng thực phán đoán của Trì Võng: "Hôm nay là sinh nhật thứ mười bốn của ta, tiểu biểu cô vẫn còn nhớ, người nói phải làm cho ta một cái bánh gato... Thật ra cũng chẳng có gì đáng chúc mừng, giờ đã là năm thứ hai chúng ta hạ cánh xuống đây, chúng ta vẫn liên tục phát tín hiệu cầu cứu, nhưng không có ai phản hồi."
Mộc Sa di chuyển không ngừng, khi thì nó chạy qua một mảnh rừng cây xanh biếc dạt dào, khi thì ống kính tình cờ đảo tới mặt nước trong suốt ở phía xa.
Trì Võng hơi cứng người, đây là phía trên mặt sông sao? Y ngồi thuyền tới đây, nhưng chưa bao giờ thấy hòn đảo xanh biếc giữa sông này.
Mộc Sa vừa đi dưới rừng cây xanh hóa, vừa ghi lại suy nghĩ của mình: "Khi tinh hạm của chúng ta thực hiện bước nhảy tinh hệ, đã lọt vào khe hở vũ trụ rất hiếm thấy, cuối cùng thì hạ cánh ở đây. Không rõ tọa độ của tinh cầu này là thế nào, ở đây cũng có nhân loại văn minh sinh sống, hơn nữa, trình độ phát triển của họ còn lạc hậu hơn rất nhiều so với thời đại của chúng ta. Chúng ta không chủ động tiếp xúc hay giao tiếp với họ, thứ nhất là vì chúng ta đã hạ cánh xuống một hòn đảo hẻo lánh, khó lòng qua lại với họ, thứ hai là vì trưởng gia tộc nói không muốn gây thêm phiền phức, sau khi tinh hạm tích đủ năng lượng, là chúng ta có thể phóng vào vũ trụ, tìm kiếm tọa độ để về nhà nha."
Hình ảnh thay đổi, quả nhiên dưới trời xanh mây trắng là mặt sông phẳng lặng, hòn đảo độc lập với sinh cơ bừng bừng, khác hoàn toàn so với bây giờ.
Có thể nhìn ra, ngay từ nhỏ Mộc Sa đã hoạt bát hiếu động, sau cơn mưa, nó chạy vào rừng tìm được một đám nấm mới mọc, vui vẻ giẫm cho xẹp, tiếp tục nói: "Tinh hạm số hiệu Vô Chính của chúng ta vừa hay đáp xuống một hòn đảo nằm ở giữa sông, bởi vì tinh hạm quá lớn, nhìn qua còn giống như thung lũng giữa đảo, ta còn nói không nên gọi nó là số hiệu Vô Chính, phải gọi là Vô Chính Cốc mới đúng, ngày hôm nay ta leo lên đây xem một chút, thấy có thủy cầm bay tới đỉnh tinh hạm của chúng ta để xây tổ."
Mộc Sa đi xa hơn một chút, hướng ống kính về số hiệu Vô Chính, đó là một cái phi thuyền vũ trụ rất lớn, giống như một tòa núi sắt lặng lẽ đứng trên đảo. Mộc Sa nhỏ tuổi nhảy nhót xuyên qua rừng cây, sau khi tới bờ sông thì thốt lên một tràng: "Có cái gì đó đang trôi trên sông kìa!"
Hình ảnh kéo ra xa, Mộc Sa chạy xuống sông, thế mà lại vớt được một cái rổ, trong rổ có một bé trai. Không biết đứa bé đã trôi nổi trên sông bao lâu, đói bụng đến mức thoi thóp, muốn khóc to cũng không có sức.
Bé trai đó thoạt nhìn vừa nhỏ vừa yếu, không biết có đủ tháng không, nhưng bé bẩm sinh đã bị sứt môi, Sa Thạch trợn mắt há mồm nhìn đứa bé một lát, rồi ôm rổ chạy ngược về.
Đoạn hình ảnh này kết thúc ở đây, trên màn hình lại xuất hiện vô số tập tin, Trì Võng nghiền ngẫm một chút, thử nhấn vào một hình vẽ.
Lần này bối cảnh trong hình chuyển thành vị trí của Trì Võng trong gian phòng này, Mộc Sa kích động nhảy lên bàn, ngồi xuống nói: "Ta thế mà lại nhặt được một bé con! Tiểu cô đã bế bé đi rồi. Nàng nói ở thời đại này, người ta xem những đứa bé có tật bẩm sinh là điềm xấu, không được phép nuôi lớn, đều ném đi, mặc cho chúng tự sinh tự diệt... Như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, trong thời đại của chúng ta, mấy tật này cũng không phải vấn đề gì lớn, tiểu biểu cô vừa mới kiểm tra thân thể cho bé, người nói bé không có việc gì, chỉ đói bụng thôi, cho bé chút sữa dinh dưỡng, rồi sẽ có thể khỏe mạnh như thường. Chờ đến khi bé đủ sáu tháng, là có thể phẫu thuật cho bé rồi! Tiểu biểu cô có vẻ rất thích bé, không chỉ tự mình chăm sóc bé, mấy ngày hôm nay còn tra bệnh án liên quan đến hở hàm ếch..."
Mộc Sa nghiêng nghiêng đầu, "Thực ra hôm nay là sinh nhật của ta... nhưng mọi người đều quên mất rồi. Nhưng thế cũng chẳng sao, ta hiểu mà. Từ khi chúng ta bị kẹt lại ở đây, tất cả mọi người đều không vui, rồi dần dần sinh bệnh, lại không có cách nào trị liệu. Tiểu biểu cô là bác sĩ, người nói rằng khi chúng ra rơi vào khe hở vũ trụ, đã bị một loại tia phóng xạ mà chúng ta chưa biết tới làm tổn thương, kỹ thuật cải tạo gen của chúng ta cũng không thể chữa khỏi thương tổn này được... Mấy ngày nay ta luôn cảm thấy không khỏe, nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, vì vậy ta phải tranh thủ chạy ra ngoài chơi, thế mà lại nhặt được đứa bé kia về, hí hí hí hí hí hí hí, ta thật là lợi hại."
Hình ảnh tối dần, Trì Võng nhanh tay chạm vào màn hình, ngón tay vuốt sang, mở bừa một tập tin khác.
Mộc Sa đã lớn hơn một chút rồi, trên đầu gối là một bé con béo ú, Mộc Sa chơi rất vui vẻ, cầm tay nhỏ của bé nghịch nghịch: "Ra đây chào tiểu cô nào! Là người đã chữa sứt môi cho ngươi đó, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta mới là người cứu ngươi về!"
"A, cũng đến lúc đặt tên cho ngươi rồi, ta muốn gọi ngươi là Babi (Bắc Tị), nhưng tiểu cô không đồng ý, nàng bảo ta có thể dùng "Bắc" làm tên, lại lấy thêm chữ "Hi" (Tây), dụng ý là đứa bé trôi dạt đến phía tây mà còn có thể sống được đúng là không dễ dàng gì, bởi vậy nên đặt tên ngươi là Bắc Hy. Chờ ngươi lớn hơn một chút, ta sẽ cho ngươi học tri thức của mấy vạn năm sau. Đến lúc tinh hạm đầy năng lượng, ngươi cũng sẽ theo chúng ta trở về, nhập vào hộ khẩu nhà ta....khụ, khụ, khụ!"
Trong màn hình, Mộc Sa bắt đầu ho kịch liệt dù trước đó không hề có dấu hiệu gì, nó vội vã đặt Mộc Bắc Hy vẫn còn là một bé con lên giường, ngay sau đó quay người đi, dùng tay áo che miệng lại, đưa tay tắt video.
Thần sắc Trì Võng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, đây là lần đầu tiên y dùng loại thiết bị mà y không thể nào hiểu được "tận mắt" chứng kiến mối quan hệ giữa Sa Thạch và Mộc Bắc Hy, y càng thêm chắc chắn nơi đây chính là Vô Chính Cốc, xác thực bí mật kinh người ẩn giấu đã lâu. Y nhanh chóng xem tiếp nhật ký video của Mộc Sa, nhìn thấy Mộc Bắc Hy lớn lên từng năm một, cũng thấy bệnh tình của Mộc Sa chuyển xấu dần theo từng năm, điều này khiến cho Mộc Bắc Hy càng ngày càng thêm trầm mặc.
Lại một đoạn nhật ký khác sáng lên, dáng vẻ người trong đó đã trưởng thành, có thể nhận ra khuôn mặt khi thành niên của Mộc Bắc Hy, Mộc Bắc Hy trẻ tuổi cũng để tóc ngắn cũn giống Mộc Sa, ngồi trong một gian phòng tương tự như phòng của Mộc Sa, Mộc Sa gõ cửa phòng hắn, cười cười hỏi: "Bắc Hy, ngươi đang làm gì thế?"
Mộc Bắc Hy chỉ ngẩng đầu lên nhìn nó một cái, rồi lại nặng nề cúi đầu: "Ta đang học thông tin di truyền tại vị trí 3.014 của gen."
Mộc Sa thuyết phục hắn nói: "Theo ta ra ngoài chơi đi mà, ngươi xem, ngươi đã học bao nhiêu lâu rồi? Mắt cũng đỏ lên rồi, có phải đêm qua lại không ngủ không?"
"Sa bảo, đừng phá ta." Mộc Bắc Hy nhìn qua rất mệt mỏi, nhưng khi hắn nhìn Mộc Sa, mắt sáng lên ánh ôn hòa, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết: "Nếu như có thể sớm tìm ra thuốc chữa cho gen bị tổn hại do phóng xạ, thì có thể cứu được càng nhiều người hơn..."
"Ai nha, vô dụng thôi." Thanh âm Sa Thạch vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như người vô tâm vô phế, "Trước khi tiểu biểu cô rơi vào khe hở vũ trụ, đã là bác sĩ nổi tiếng nhất tinh hệ chúng ta, người hành nghề đã hơn hai trăm năm, còn từng được giáo hoàng ban thưởng thành tựu trọn đời... Người giỏi như vậy còn không có biện pháp, ngươi chỉ vừa mới bắt đầu làm người, có thể đuổi kịp y thuật hơn hai trăm năm của người sao?"
"Vậy thì có thể từ bỏ sao?"
Mộc Sa bị Mộc Bắc Hy đột nhiên gắt lên làm cho sợ hết cả hồn, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Mộc Sa cúi đầu nhìn nó, "Vậy nên ta phải nhìn từng người từng người ra đi trước mặt ta sao? Ta là người khỏe mạnh duy nhất ở đây, ta chỉ hận không thể trao đổi thân thể cho ngươi, đừng để đến lúc cuối cùng cũng chỉ còn mình ta cô độc! Nếu ta có thể bắt đầu sớm một ngày, sớm một ngày tìm ra phương pháp trị liệu, không chừng ta còn có thể cứu được ngươi! Lẽ nào ngươi không muốn sống tiếp sao? Lẽ nào ngươi không muốn về nhà sao?"
Trầm mặc hồi lâu, Mộc Sa mới nói: "Bắc Hy, tối hôm qua... ta đã bắt đầu ho ra máu, bệnh của ta đã vào giai đoạn cuối cùng, không còn thời gian nữa rồi."
Mộc Bắc Hy như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, huyết sắc trên mặt biến đi trong nháy mắt.
Mộc Sa chỉ chậm rãi nói: "Nhưng ngươi vẫn còn rất nhiều thời gian, toàn bộ dữ liệu khổng lồ lưu trữ trong tinh hạm của chúng ta đều đã mở ra cho ngươi, ngươi muốn học cái gì cũng vẫn còn rất nhiều thời gian. Cả kỹ thuật tái sinh gen của chúng ta nữa, có thể giúp ngươi sống thêm mấy trăm năm, không già không bệnh, cũng sẽ không dễ dàng chết đi... nhưng ta không thể sống được lâu như thế, ta chỉ muốn trong những ngày cuối cùng này, được vui vẻ tụ họp với người thân còn sống của ta, như vậy mới không còn gì tiếc nuối. Tuổi tác ngươi kém ta không bao nhiêu, còn chơi cùng ta rất vui, những chuyện khác ngươi có thể từ từ làm sau, nhưng bây giờ chơi cùng ta nhiều hơn một chút đi mà... A! Bắc Hy!"
Mộc Bắc Hy đập robot đang ghi hình rơi xuống đất, đó là một người máy nhỏ có thể bay lên cao, sau khi cánh bị đập hỏng thì rơi xuống đất, ống kính chỉ quay được tới chân của hai người.
Mộc Bắc Hy cúi xuống ôm chặt Mộc Sa, dường như đang trịnh trọng hứa: "Không... ta sẽ không để ngươi chết đâu, ta còn muốn đưa ngươi về thời đại của ngươi nữa."
Sau khi hình ảnh biến mất, tâm tình của Trì Võng cũng khó lòng bình tĩnh được. Mộc Sa tới từ một một thời đại mà y không thể tưởng tượng được, nắm giữ những kỹ thuật vô cùng đáng sợ, mà trong mấy chục năm qua lại với Mộc Bắc Hy, Trì Võng chưa bao giờ thấy Mộc Bắc Hy để lộ tình cảm ra mặt đến mức đó, có thể thấy thấy Mộc Sa có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với hắn.
Mộc Sa đúng là vẫn còn sống.... Nhưng mà sau khi thân thể nó tử vong, dùng hình thái Sa Thạch, trở thành hệ thống của y, cùng nhau phá bĩnh Vi Tháp, bầu bạn bên cạnh Trì Võng hơn ba năm qua.
Đến cùng thì Mộc Bắc Hy đã làm gì Mộc Sa? Liệu có liên quan đến phương thức để Trang Diễn lại một lần nữa xuất hiện sau bảy trăm năm không?
Trì Võng không thể nào mặc kệ ước định năm đó giữa Trang Diễn và Mộc Bắc Hy nữa. Y nhanh chóng lướt tới video nhật ký cuối cùng, khi mở ra lại thấy gương mặt Mộc Bắc Hy.
Đó là một gương mặt già nua, hắn không thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân như lời Sa Thạch, mà đã biến thành một ông lão lọm khọm, giống hệt như dáng vẻ những năm cuối đời của Mộc Bắc Hy trong ký ức của Trì Võng.
Nhưng địa điểm Mộc Bắc Hy ghi lại nhật ký lại là... phòng của Sa Thạch, chính là chỗ Trì Võng đang đứng.
Mộc Bắc Hy đã già, toàn thân ướt đẫm, giống như mới chui từ dưới nước lên, hắn chậm chạp đứng lên, đi đến ngồi trước bàn đọc sách của Sa Thạch.
Mộc Bắc Hy không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn chăm chú bày trí trong phòng Mộc Sa, trong mắt lộ ra nhung nhớ đã ghi tạc trong lòng, sau đó rất lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Ta về rồi."
"Nơi này thật là yên tĩnh a... Trừ ta ra, không còn ai sống ở đây nữa, chẳng mấy chốc ta sẽ giống như những người từng sống ở đây, chờ đợi những giờ phút cuối cùng trong cuộc đời mình. Chỉ là, Sa bảo, thế giới này rộng lớn và phức tạp hơn hiểu biết của ta rất nhiều. Sự xuất hiện của Thời Hoàn đã giúp ta đặt ra giả thiết mới và lời giải thích cho tất cả những gì từng xảy ra trong quá khứ, việc toàn tộc Mộc Gia các ngươi lọt qua kẽ hở vũ trụ đi tới đây hoàn toàn không phải là trùng hợp, mà do âm mưu hãm hại."
"Trăm năm trước, trên dòng sông đột nhiên xảy ra động đất, hòn đảo mà số hiệu Vô Chính đáp xuống bị chìm xuống sông, chôn vùi tinh hạm của chúng ta. Vì tất cả những gì bên trong tinh hạm này đều là những lỗi sai không thuộc về thời đại này, nhất định phải bị chôn giấu... Từ đó, dòng chảy của Khoan giang bị thay đổi, chấn động làm thay đổi địa thế dưới đáy sông, ngay cả La Ngạc quốc cũng bị ảnh hưởng, sau khi động đất xảy ra thì tất cả đều bị chìm xuống đáy sông, khiến cho hoàn cảnh bên ngoài hoàn toàn thay đổi... Không ai có thể đến được thủy vực phía tây nữa, chỉ đến mùa đông, khi dòng nước đổi dòng, mới có thể đưa ta đến nơi gần với ngươi nhất. Ta tự biết đã không còn nhiều thời gian, hôm nay được ăn cả ngã về không, xin ông trời phù hộ, để cho ta có thể tiến vào số hiệu Vô Chính một lần nữa."
Tuy rằng Mộc Bắc Hy đã già rồi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng ngời, trong trẻo như khi còn trẻ: "Ngươi sẽ tỉnh lại, tuy rằng ta không thể chứng kiến ngày ngươi quay về. Nhưng sau khi ngươi tỉnh lại, thì không cần phải sợ hãi gì nữa, sau khi mất đi thân thể, ngươi sẽ dùng một phương thức khác để đạt tới cuộc sống vĩnh cửu."
"Số hiệu Vô Chính cũng đang chậm rãi bổ sung năng lượng, ta sẽ kết hợp năng lực đại não của ngươi với quang não, biến nó thành giống như một chương trình cao cấp của mấy chục ngàn năm sau, ngươi sẽ trường tồn cùng thời gian, khi nhân loại tiến vào thời đại phát triển công nghệ thông tin, ngươi sẽ có mặt ở khắp mọi nơi... Tại một vị trí trên đất liền cách đây rất xa, ta đã phát hiện ra một nguồn năng lượng thích hợp đưới đất, bèn lệnh cho xây lăng mộ của ta ở đó, ta đã bí mật thiết kế một thiết bị nạp năng lượng ở đó, nếu có cơ hội, ngươi có thể tới đó lấy nguồn trữ năng lượng giấu ở đấy, dùng làm nguồn năng lượng khởi động để số hiệu Vô Chính có thể bay lượn giữa bầu trời thêm một lần nữa... Nhưng ta cũng không biết ngày đó có thể tới được hay không nữa, vì ta đoán, có lẽ các ngươi cũng không phải đến từ một tinh cầu xa lạ, mà là thông qua kẽ hở vũ trụ quay về quá khứ nên mới tới đây, cho dù ngươi có thể thật sự khởi động lại số hiệu Vô Chính, thì ngươi cũng chưa chắc đã về lại được quê hương."
"Sau khi ta chết... ta cũng sẽ thử ghi lại trí não của ta, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, ta đã thí nghiệm nhiều người như vậy, nhưng không có ai thành công, chỉ có ngươi thành công nhập vào quang não số 001, Mộc Sa, ta hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy ngươi tỉnh lại một lần nữa biết bao..."
Mộc Bắc Hy có vẻ cực kỳ mệt mỏi, ngay cả lời cũng không nói tiếp được nữa, nghỉ ngơi một chút mới miễn cưỡng nói tiếp: "Cuối cùng người thực sự lưu lại lại là ngươi, cũng không phải là nhờ vào y thuật... Sa bảo, ngươi quá đơn thuần, không thể đấu lại đám người Thời Hoàn kia, ta nhất định phải chuẩn bị thật kỹ cho ngươi. Đến khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ gặp được Úy Trì Vọng, những biến hóa trên người y cũng có thể coi như là nghịch thiên cải mệnh... Bây giờ y đã trở thành Bug ở thế giới này, ngươi ẩn thân bên cạnh y, để y giúp ngươi trưởng thành, đến lúc cần thiết thì thoát khỏi y.... Ở đây, còn có một người không biết có thành công hay không, hắn tên là Trang Diễn."
Tim Trì Võng đập mạnh một cái, y đã cách chân tướng rất gần rồi.
"Thân thể Trang Diễn đã chết rồi, ta đã sử dụng kỹ thuật kết hợp trí não của hắn với quang não giống như ngươi, để lại máy chủ số 002 của số hiệu Vô Chính lại cho hắn. Nếu như hắn có thể thành công chuyển đổi thành hình thức giống như ngươi, hắn sẽ biến thành quang não 002, ngươi là 001, nắm quyền quản chế tuyệt đối đối với hắn. Sa bảo, tất cả mọi thứ phải đặt bản thân lên hàng đầu, ngay cả những người ta đã chuẩn bị cho ngươi, ngươi cũng đừng tin tưởng họ hoàn toàn, ai trong số họ cũng đều có mục đích riêng, sẽ không đặt ngươi lên hàng đầu giống như ta."
Mộc Bắc Hy đã yếu lắm rồi, hắn đã là một ông lão, lại còn phải ngược dòng nước bơi như chó tới đây, thanh âm càng lúc càng yếu ớt, "Chỉ có ta là sẽ không bao giờ hại ngươi, ngươi phải trở về nhà, mới không uổng phí một đời sóng gió vội vàng của ta... Bảo Bảo, đó là thời khắc cuối cùng."
Hình ảnh cuối cùng của Mộc Bắc Hy là hắn từ từ nằm xuống bàn, hô hấp yếu dần, không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa, cho tới bảy trăm năm sau, Trì Võng chứng kiến thời khắc cuối cùng trong sinh mạng của hắn, chầm chậm trôi quá trong cô độc ở nơi tĩnh mịch này.
Có lẽ vào lúc này, Mộc Bắc Hy rất vui, đối với hắn mà nói, nhà của hắn chính là số hiệu Vô Chính, trước khi lâm chung được lá rụng về cội, coi như là đã thỏa ước nguyện.
Nhưng trong nhật ký tĩnh lặng như vậy, cửa phòng sau lưng Mộc Bắc Hy đột nhiên vô thanh vô thức mở ra.
Trên cửa xuất hiện một bóng người, Trì Võng nhìn thấy hình ảnh khiến người ta sởn cả tóc gáy, lập tức quay đầu nhìn cửa phòng Sa Thạch trong hiện thực, thấy cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt, mới thở ra một hơi.
Hình ảnh cuối cùng trong nhật ký, Mộc Bắc Hy tốn hết hơi sức quay người, hắn quay lưng với thiết bị ghi nhật ký, qua ngữ khí cũng thấy hắn hết sức kinh ngạc: "... Là ngươi?"
Tất cả hình ảnh tối đen, Trì Võng lập tức lướt về phía sau tìm kiếm, lại phát hiện đây thực sự là tập nhật ký cuối cùng.
Trì Võng lại một lần nữa xem lại những video lập thể bị bỏ qua trước đó, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ ghi chép gì liên quan đến người trong câu "Là ngươi" của Mộc Bắc Hy. Vào thời điểm cuối cùng trong sinh mệnh của mình, Mộc Bắc Hy đã gặp ai mới có thể kinh ngạc đến như thế?
Còn nữa... Nếu Mộc Bắc Hy đã qua đời trong phòng Mộc Sa, vậy tại sao lại không có hài cốt của hắn ở đây?
Bảy trăm năm trước, trong số hiệu Vô Chính, liệu có phải là còn có một người khác nữa không?
Trì Võng đứng dậy, rời khỏi phòng Mộc Sa, cửa kim loại đóng lại sau lưng y, trên cánh cửa tiếp theo, Trì Võng quả nhiên nhìn thấy tên "Mộc Bắc Hy", y thử nhưng không thể nào mở cửa ra được.
Xa xa là vách tường trên hành lang, thoạt nhìn là đã hết đường rồi, khi Trì Võng định theo đường cũ quay lại phòng Mộc Sa, đột nhiên lại phát hiện ở một góc khó phát hiện cuối hành lang dường như có ánh sáng lành lạnh.
Y đi tới, đầu tiên, phát hiện cửa phòng màu bạc đang mở.
Trước khi đi vào, Trì Võng kiểm tra chùm sáng hiện ra trên cửa, lại thấy được một cái tên mà y không thể nào ngờ tới.
—— Trang Diễn.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Võng: Các nàng ấy đều nói, nếu ta đi qua cánh cửa này sẽ đi thẳng tới thời đại tinh tế trong tương lai, ngươi thấy sao?
Ayzo: Làm sao bảo xuyên là xuyên được luôn? Chúng ta phải nghiêm túc và khoa học tuân theo thiết lập không khoa học chứ ~