*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái tên trước mắt lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của Trì Võng, tại sao trên số hiệu Vô Chính lại có tên của Trang Diễn?
Nếu như ở mỗi phòng trên hàng lang này, chùm sáng trên cửa ứng với tên của chủ nhân gian phòng, vậy tại sao tên Trang Diễn lại có thể xuất hiện ở đây.
Là trùng tên sao? Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, thì cũng vượt quá sức tưởng tượng rồi.
Trì Võng đẩy cửa đi vào, gian phòng đề tên Trang Diễn sạch sẽ đến mức dường như chẳng có gì hết, chỉ có những thứ cơ bản nhất là giường, bàn, bên ngoài thậm chí còn chẳng có món đồ riêng tư nào.
Y đi tới, không thèm khách khí mở tủ y phục ra, giá đỡ kim loại bên trong tự động đẩy y phục ra, Trì Võng lật xem mấy lần, nhận ra mấy bộ y phục quần dài áo dài. Trong nhật ký của Sa Thạch, y đã từng thấy phần lớn những người sống ở số hiệu Vô Chính đều mặc loại trang phục này, cũng không quá ngạc nhiên, y cầm lấy một cái quần trên giá, ướm thử thì vừa hay phù hợp với chiều cao của Trang Diễn.
Trì Võng lại tiếp tục tìm kiếm thứ có thể chứng minh thân phận của chủ nhân căn phòng, y tìm thấy một lưỡi dao khi mở một ngăn kéo.
Không nhìn ra lưỡi dao này để làm gì, Trì Võng đành đặt nó lại chỗ cũ.
Trong đó còn những thiết bị khoa học kỹ thuật mà Trì Võng không biết dùng, Trì Võng lục lọi một hồi, lấy ra một thứ giống với thứ từng nhìn thấy trong phòng Mộc Sa, nó bay lên không trung rồi chiếu ra hình ảnh.
Nhưng khác với cái của Mộc Sa, đây không phải là một nhật ký được quay lại. Trên đó có vô số ký tự đang lóe lên, các ký tự mà Trì Võng không hiểu sau khi sáng lên thì biến thành chữ Hán.
"Máy chủ quang não số 002, tỉnh lại ngày 5 tháng 7 năm XX."
002, số hiệu này cũng không tính là xa lạ với Trì Võng. Y đã từng nghe thấy hòa thượng nhắc tới số hiệu này không chỉ một lần, tên thật của hắn là 002, mà như vừa được khẳng định trong video của Mộc Bắc Hy, 002 chính là thiết bị dành cho Trang Diễn, tất nhiên số hiệu này có liên quan đến Trang Diễn.
"Lúc ta tỉnh lại, thời gian kể từ lúc ta rời khỏi thân thể tới nay đã là ba mươi bảy năm, nói cách khác, ta đã mất ba mươi bảy năm mới biến đổi thành hình thái ý thức. Sau khi thoát khỏi thân thể, ta thành công tới được số hiệu Vô Chính, tất cả mọi thứ ở đây đều vượt qua nhận thức của ta ở thế giới này... Bây giờ, ta cũng không biết ta đang tồn tại ở hình thái nào, ta không có thân thể, trong những ngày vừa qua, ta chỉ lúc được lúc không ý thức được sự tồn tại của chính mình, phải dùng một quãng thời gian rất dài mới có thể từ từ làm rõ những sự việc từng xảy ra."
"Mà điểm tích cực của hình thái này chính là ta có thể làm được những chuyện mà khi còn là nhân loại tuyệt đối không thể làm được, sau khi ý thức của ta thanh tỉnh, đã dùng thời gian ba năm, không ngừng học tập dữ liệu offline lưu giữ trên số hiệu Vô Chính, ta không cần ăn uống nghỉ ngơi, dùng tốc độ khủng khiếp nhất, nhanh chóng bù đắp khoảng cách tri thức mấy chục ngàn năm giữa hai thời đại..."
"Sự xuất hiện của Mộc Bắc Hy đánh thức ta khỏi trạng thái này."
"Khi cửa thoát hiểm ở tầng thứ tư của số hiệu Vô Chính mở ra, ta lập tức cảm nhận được thông qua kết nối với toàn bộ số hiệu Vô Chính. Ta đã quan sát gã suốt cả đường đi, sau đó ta nghe được lời bộc bạch của gã ở trong phòng Mộc Sa, phát hiện được một thông tin mấu chốt —— Mộc Sa chính là quang não số 001 của tinh hạm, nó nắm giữ toàn bộ quyền khống chế tinh hạm và vẫn đang ngủ say. Những gì Mộc Bắc Hy nói ra cũng đã khẳng định mục đích của gã, vì Mộc Sa, bất cứ lúc nào gã cũng có thể từ bỏ Tiểu Trì."
Trì Võng xem đến đây, cuối cùng cũng xác định được thân phận của chủ nhân nhật ký, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Y giơ tay chạm vào ánh sáng trên màn hình giữa không trung, ngón tay của y cũng không chạm vào cái gì, chỉ xuyên qua chùm sáng giả lập.
"Vì gã không phát hiện ra sự tồn tại của ta, ta vốn định ẩn nấp, chờ gã lộ ra thêm nhiều thông tin hơn, nhưng kế hoạch này đã không thực hiện được, bởi ta không ngờ thân thể gã đã suy yếu tới mức đó rồi, việc đó khiến ta không thể không chuyển ý thức sang con chíp của một người máy, dùng hình thức thực thể chữa trị cho gã. Vậy mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta, Mộc Bắc Hy đã phát hiện ra thân phận thật sự của ta."
Văn tự xuất hiện tới đây thì đột nhiên dừng lại, từ dạng chữ chuyển sang dạng âm thanh.
Trì Võng giật mình, đó chính là thanh âm mà y cực kỳ quen thuộc, thanh âm của Trang Diễn.
"Ta vừa mới mở khóa một phương thức mới, ta dùng thanh âm nguyên bản của mình để ghi lại nhật ký. Sau khi ta đưa Mộc Bắc Hy tới phòng y tế ở tầng thứ mười bảy, kết quả kiểm tra thân thể gã không mấy lạc quan, ta trực tiếp khởi động chương trình tự kiểm tra của máy chủ 003 từ xa, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu trình quét hình tự chọn của quang não, tiến hành chuyển đổi."
"Không thể để gã chết được, ta muốn lấy được nhiều thông tin về Tiểu Trì hơn từ gã."
Sau khi thanh âm biến mất, màn hình lại tự động phát nhật ký trong hệ thống. Màn hình đột nhiên sáng lên, đây là một đoạn nhật ký bằng video, một người quái lạ bằng kim loại xuất hiện trước khoang chứa Mộc Bắc Hy, bọn họ đang nói chuyện.
Mộc Bắc Hy đã già, sắc mặt rất tiều tụy, gã nói: "Tiểu biểu cô không có ở đây, không ai có thể giải phẫu gen nữa... Trang Diễn, thế mà ngươi lại có thể chuyển đổi thành công."
Cái tên này khiến cho trái tim Tiểu Trì bóp chặt lại trong chớp mắt, Trang Diễn sao... sao lại biến thành thế này?
Quả nhiên người máy đó phát ra thanh âm của của Trang Diễn, do chất liệu phát ra âm thanh còn hạn chế, nghe có vẻ hơi cứng nhắc: "Ta nghĩ nếu như có thể có lại thân thể nhân loại, có lẽ ta sẽ càng giống một người bình thường hơn, ngươi có cách nào không?"
"Đến Mộc Sa cũng chỉ có thể dựa vào quang võng trong số hiệu Vô Chính và máy móc, thiết bị ở đây, hoặc là bằng thiết bị di động của ta để tồn tại, ngươi không phải là người, chỉ là một đoạn mã hóa phức tạp, đến giờ ta cũng không biết làm thế nào để tái tạo lại thân thể cho ngươi." Hơi thở Mộc Bắc Hy nặng nề, thanh âm cũng suy yếu dần, "Kể từ lúc ngươi chấp nhận thực hiện theo kế hoạch của ta, từ bỏ thân phận nhân loại, để Tiểu Trì có thể tiếp tục sống, đến giờ có thể thành công giữ lại ý thức rồi tỉnh lại trong số hiệu Vô Chính, cũng đã là may mắn trăm người mới có một. Muốn nhiều hơn thì ta cũng không có năng lực giúp được cho ngươi."
"Trang Diễn" trầm mặc một hồi, mới hỏi ra thứ mà mình quan tâm nhất: "Tiểu Trì, em ấy có khỏe không?"
Ở hình thái này, thanh âm Trang Diễn có thêm một chút cứng nhắc ngốc nghếch, nhưng một câu hỏi thăm này lại có thể truyền đạt tình cảm từ rất lâu trước đây mà hắn không thể nói cho Trì Võng.
Mộc Bắc Hy chậm rãi nói: "Y cực kỳ tốt, vì thời gian của y dừng lại ở thời điểm phục sinh, trên người y đã xảy ra một ít biến hóa mà ta không hiểu được, ngoài ra, y còn có thêm một đặc tính thần kỳ, tốc độ lão hóa trên thân thể y cũng đã dừng lại, xem chừng còn sống được lâu hơn so với ta và ngươi. Dung nhan của y dừng lại ở thời điểm xinh đẹp nhất, thần tử của ta khi vào triều thường nhìn y chằm chằm tới mức quên luôn bản thân định tấu cái gì, không thiếu người theo đuổi y, cũng có mấy người không tệ lắm vẫn luôn rất kiên nhẫn, y biết được ngươi xuất gia rồi mất, hai năm sau y đã thoát khỏi bóng tối, có tình yêu mới."
"TrangDiễn": "......"
Chỉ bằng mấy câu nói, Mộc Bắc Hy đã cho hắn biết lượng thông tin cực lớn, chuyển đề tài một cái là bắt đầu bịa như tung trời, khiến cho Trì Võng nghẹn một hơi trong cổ họng, không biết làm sao quay lại bảy trăm năm trước đập cho gã một trận.
"Đừng hoảng, ta lừa ngươi chút thôi." Mộc Bắc Hy chậm rãi hút một ít thức ăn dinh dưỡng tinh khiết, mới giải thích: "Kể từ lúc biết ngươi chắp tay nhường lãnh địa ở bắc cảnh cho ta, một lòng xuất gia, đoạn tuyệt trần duyên, y vẫn không thể vượt qua được. Thậm chí có một lần y uống rượu với ta, không kìm được lòng mà hỏi ta tại sao ngươi phải làm như vậy."
"Trong mấy chục năm nay, số lượng tuấn kiệt trong triều mê đắm y có thể nói là nhiều như cá diếc qua sông, người trước ngã xuống người sau xông lên, nhưng không có bất kỳ ai có thể ở lại bên cạnh y, y vẫn còn nhung nhớ ngươi. Nhưng sau khi Thời Hoàn biến mất khỏi tuyến thời gian, rất nhiều chuyện từng xảy ra đã bị sửa lại, ký ức của mọi người liên quan tới Thời Hoàn bị chuyển thành người khác, việc khác có liên quan, hợp với logic... Tiểu Trì cũng không đủ may mắn mà thoát được, năm đó, việc Thời Hoàn từng đòi y từ trong tay Trang Hầu, lại biến thành việc ta đã làm. Trừ ngươi và ta, trên thế giới đã không còn ai nhớ được Thời Hoàn."
Bây giờ vẫn còn quá nhiều nghi vấn, nhưng "Trang Diễn" lại chần chừ, cuối cùng hỏi ra câu mà hắn quan tâm nhất: "Thế ngươi giải thích vết thương xuyên tim của y như thế nào?"
Mộc Bắc Hy lắc đầu một cái: "Ta nói với y là do ta đâm, năm đó y luyện công gặp sự cố, mất khống chế, trong lúc giao thủ không cẩn thận, suýt nữa bị một kiếm của ta đâm chết, y chấp nhận cách giải thích này. Nhưng y quay người một cái lại cho người vẽ lại hoa văn trên ngọc bội đính ước của các ngươi, tìm thợ trong dân gian, xăm hình vẽ trên ngọc bội để che vết kiếm đâm... Ta cảm thấy, y đã quên việc bị Thời Hoàn đâm một kiếm xuyên tim, cũng không nhớ được sau khi y chết, ngươi đã vì y mà trả giá thế nào, nhưng trong tiềm thức của y luôn nhớ rõ tình cảm sâu sắc với ngươi."
"Trang Diễn" bám trong người máy dừng một lúc, đột nhiên lại chạy vòng quanh tại chỗ mấy vòng, có lẽ là không biết nên dùng cách nào để biểu đạt cảm xúc mãnh liệt đong đầy trong lòng mình lúc này.
Mộc Bắc Hy nhớ lại chuyện cũ: "Ngươi đối với bản thân cũng đủ tàn nhẫn, để y không tìm được ngươi, sợ bị hệ thống quan sát sinh trắc đối với ta của Thời Hoàn phát hiện ra thân phận hai người, thế mà ngươi vẫn có thể nhịn xuống, không đi tìm y."
"Tiếc là ta không thể nói cho Tiểu Trì biết, sở dĩ ngươi đột nhiên xuất gia ngoài dự đoán của mọi người, là để có thể vượt ra ngoài tất cả những dự đoán logic về vận mệnh của Trang Diễn do Thời Hoàn đưa ra, tạo ra một bước ngoặt bất hợp lý, nhằm thay đổi ký hiệu gã lưu lại trên người ngươi... Gã đã đặt cho ngươi ở vị trí cực cao, một đời quyền quý, ngươi lại nhất định thoát ly thân thể, dùng hình thức hiện giờ để tồn tại. May mà thời gian mấy năm này không khác gì mấy giây ngắn ngủi đối với Thời Hoàn, sau khi gã thu được triệu chứng bệnh lý và thông tin Tiểu Trì đã tử vong, ký hiệu trên người các ngươi mất tác dụng, gã cũng không đích thân tới kiểm tra, cứ như vậy mà đưa ra kết luận, chứng minh chúng ta đã lừa được gã."
"Trang Diễn" lại nói: "Bây giờ nhẫn nại để đổi cho ta có cơ hội gặp lại Tiểu Trì một lần nữa."
"Đúng vậy, cho nên ta luôn ước ao được như các ngươi. Nhưng ta nhất định phải chết, Thời Hoàn đã đặt thiết bị truy tung để xác định triệu chứng bệnh tật trên người cả ba chúng ta, ta nhất định phải thực sự chết đi một lần, mới có thể gạt được lần kiểm chứng cuối cùng của gã."
Thần thái Mộc Bắc Hy bình tĩnh, "Trang Diễn, ta không thể chết trong số hiệu Vô Chính được, Thời Hoàn đến từ tương lai hơn xa chúng ta, không biết thiết bị truy tung có thể làm lộ ra địa điểm nơi ta chết hay không, cho nên ta không thể mạo hiểm được. Chờ đến thời khắc cuối cùng, ngươi hãy thả ta xuống sông... Sau khi ta chết, lại thực hiện chuyển hóa, chỉ là không biết ta có thể thuận lợi trở thành quang não số 003 được không..."
"Năng lượng là vĩnh hằng, sinh mệnh kết thúc ở hình thái này, sẽ bắt đầu lại ở một hình thái khác. Mọi thứ đều là tạm thời, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau." Mộc Bắc Hy hơi mỉm cười nói, "Ta có một dự cảm, ta có thể tỉnh lại một lần nữa. Hy vọng đến lúc đó, Bảo Bảo có thể vui vẻ... Bởi vì khi ta biến thành hình thái giống như người ấy, là có thể chơi cùng người ấy rồi."