Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 146: Thức tỉnh



Vấn đề cấp bách hiện giờ chính là tìm ra vị trí của văn minh An Tháp, nhưng so với vị trí của nó, thứ khiến người ta khó hiểu hơn chính là, văn minh An Tháp rốt cuộc là thứ gì? Đây mới là vấn đề mang tính quyết định.

Cần phải giải quyết nan đề này thật nhanh, theo hiểu biết của Trì Võng, chỉ có Mộc Sa và Trang Diễn mới có thể đưa ra được đáp án, có thể Mộc Bắc Hy cũng có thể nhưng hắn đã nghịch đất lâu rồi nên đương nhiên là không được.

Trước mắt, chuyện tìm đáp án chỉ đành dựa vào bản thân Trì Võng, suốt cuộc đời này y đã chứng kiến rất nhiều biến cố, đây là nan đề đầu tiên mà y hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu, khiến cho y rơi vào trạng thái loạn cào cào hiếm thấy.

Tất cả những gì xảy ra trên số hiệu Vô Chính đã lật đổ toàn bộ thế giới quan của y, đưa y tới một thế giới y không bao giờ ngờ tới được.

Thăng trầm thủa thiếu thời trong số mệnh Trì Võng khiến y đã lĩnh ngộ một đạo lý từ sớm —— sở dĩ một người sinh ra hoảng loạn mê man, loạn đến mức không biết phải làm sao, là do bản thân tự hạn chế năng lực của mình, giống như sườn núi bị mây mù che mắt, nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn so với mây trên đỉnh núi, mới có thể quan sát được toàn bộ dãy núi.

Sau này khi Trì Võng trưởng thành hơn, từng nhớ lại những trải nghiệm thời niên thiếu của mình, không phải là không thổn thức. Những năm y ở bên cạnh Trang Diễn, cả ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ, thiếu niên nóng vội lo sợ không yên, nếu như năm đó mình có được sức mạnh và định lực của trăm năm sau, có thể nhận ra được chính xác tâm ý của mình với Trang Diễn và tình cảm của người ấy đối với y, có lẽ y sẽ chọn một con đường khác, không cực đoan đẩy Trang Diễn đi như vậy, dẫn đến những năm tháng bị bỏ qua sau này.

Như vậy y có lẽ sẽ có thể bình an qua hết một đời, trải qua vui buồn sướng khổ, sinh lão bệnh tử giống như một người bình thường, sau đó cùng với người thương bạc đầu giai lão, cả đời bên nhau, cuối cùng thì hợp táng trong cùng một mộ. Trên bia mộ sẽ khắc tên Trang Diễn và Úy Trì Vọng, đó chính là một kết cục khác.

Càng nghĩ càng phát hiện ra nhân quả trong đó. Năm đó y không hề biết mỗi một lựa chọn của mình đều có quan hệ nhân quả không nhìn ra được với thế giới này. Mỗi một ảnh hưởng nhỏ bé đều liên kết chặt chẽ y với thế giới, tới tương lai và quá khứ của chính y, cũng liên quan đến quá khứ và tương lai của người khác. Tất cả những liên kết ảnh hưởng nhỏ bé nhất, đã đẩy y tới bước đường ngày hôm nay.

Y ở trong số hiệu Vô Chính, quan sát quá khứ và hiện tại của mỗi một cái nhân quả.

Trong bảy trăm năm qua, Trì Võng ở trong trạng thái tạm dừng. Thân thể của y sẽ không già không yếu đi, thời gian của y kéo dài ra vô tận, nhưng những thứ y có thể nhìn thấy cũng dừng lại trong giai đoạn tạm dừng này.

Y thuật của y tịnh tiến, nhưng y thuật vô cùng kỳ diệu, y dừng lại trước lằn ranh sinh tử, rồi toàn thân trở ra. Y đọc một lượt kinh phật, cũng không chịu rời bỏ lục giới, không loại bỏ d*c vọng trần thế, quay lại làm một người phàm.

Trong bảy trăm năm dài đằng đẵng, d*c vọng của y đã nhạt đi vô cùng, trái tim y vừa nhu hòa vừa kiên cường, giống như những người đã tu hành nhiều năm.

Y đã mấy lần đứng ở sát ranh giới, lại không thể bước thêm một bước "giác ngộ" này, mới lựa chọn quay đầu, làm một người mông muội. Bước tới một bước chính là vô định, vô định này khiến cho Trì Võng cảm nhận nỗi sợ hãi mà y chưa từng biết, nhưng bây giờ, vào thời khắc này, y đã giác ngộ được chính mình một lần nữa lại đang đứng trước ranh giới đó.

Y đứng lên, chậm rãi quay về gian phòng mà Trang Diễn từng sống trong thời gian ở trên số hiệu Vô Chính, tĩnh tọa minh tưởng thật lâu trong căn phòng còn lưu lại dấu vết của người ấy.

Trì Võng lúc có lúc không chạm tới manh mối, trong đầu đồng thời hiện ra rất nhiều khốn cục không có mối liên hệ nào với nhau, nhưng ở nơi sâu nhất có một sợi dây liên kết mỏng manh rất khó nhận ra đang kết nối mọi thứ lại với nhau. Y nhớ tới bảy trăm năm trước, khi thế giới của y còn chưa bị thời không của mấy chục ngàn năm làm cho biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như khi y vẫn còn là một người bình thường, uống rượu cùng với Mộc Bắc Hy vào đêm hôm đó.

Rượu vào đêm trăng tròn như càng thơm hơn, Mộc Bắc Hy lại không quan tâm đ ến rượu, những ám chỉ mập mờ của hắn khi đó, như có như không đưa ra một khái niệm. Nếu không phải trong lòng Trì Võng phát hiện ra có chút khác thường, e là y cũng không thể nào nhớ rõ như vậy đến tận bây giờ.

Hiện giờ, xem ra năm đó Mộc Bắc Hy cũng không tiết lộ cho y được bao nhiêu thông tin, thứ nhất là vì hắn cũng đang bị Vi Tháp giám sát, không thể nào nói rõ ra nguyên nhân thực sự của mình, thứ hai là hắn biết rõ một đạo lý, trên đời này, có một số việc, người biết tự nhiên sẽ hiểu, hiểu không được là do không có duyên, sao có thể cưỡng cầu được?

Y không ngừng nhớ lại con kiến bò qua bò lại trên hai mặt của phong thư, bất lực, giãy giụa tìm lối thoát. Y chưa bao giờ vừa đứng ở góc độ của con kiến không biết trời kia cao bao nhiêu, lại đồng thời có được sự bàng quan của người đang nhìn con kiến, cảm nhận được đất dưới chân rộng thế nào.

Cho dù là hướng tới thế giới rộng lớn từ một nơi rất lớn, hay là hướng tới một hạt bụi nhỏ bé nhất ở một nơi cực kỳ nhỏ, thì đều có kết cục giống nhau.

Giống như âm và dương của đạo gia, sinh sôi liên tục, giống như lục đạo vô tướng của phật gia, tuần hoàn bất diệt, cũng giống như lá rụng về cội hóa thành bùn đất, chờ tới mùa xuân ấm áp năm sau, kết thành duyên mới như nguyện, quay về nơi nó từng xuất phát.

Trì Võng lặng lẽ ngồi xếp bằng dưới đất, vào thời khắc này, y đang ở đâu, đến từ đâu, cuối cùng đã không còn quan trọng nữa.

Y từng đọc toàn bộ điển tích phật giáo một lần, cũng từng biện luận với tăng nhân, tất cả những nhân duyên mà y tích lũy được từ trước tới nay đâm hoa kết trái vào thời khắc này, cuối cùng y cũng hiểu được.

Khi phật chứng đạo và niết bàn đều đã trải qua cảnh giới "Tứ thiền bát định"*, Trì Võng tinh thông phật pháp, đương nhiên biết rõ đây là ý gì, nhưng cho tới nay, y chỉ biết chứ không chịu hiểu, không muốn bước vào cảnh giới đó.

*Tứ thiền bát định: là sơ thiền, Nhị thiền, Tam thiền, Tứ thiền, là bốn lớp thiền của cõi trời Sắc giới. Có thiền là có định, nên Tứ thiền cũng là bốn thứ định, cộng thêm bốn thứ định của cõi trời Tứ không (Vô sắc giới) thành tám thứ định, gọi chung là Tứ Thiền Bát Định.

(https://phatgiao.org.vn/tu-dien-phat-hoc-online/tu-thien-bat-dinh-k27339.html)

Mặc dù "tứ thiền bát định" thuộc về "định lực của thiên nhân", nhưng thế nhân với x@c thịt phàm thai, cũng có thể thông qua tu hành để đạt được loại năng lực này, những người có thể lĩnh ngộ có thể tự do nhập định, tâm sáng như gương, không còn tạp niệm, có được sức mạnh phi thường.

Từ cổ chí kim, đã có vô số người đạt được tới cảnh giới thần bí này, được lưu lại trong sử sách. Hoặc là cao tăng tu hành đạt tới tam thế luân hồi, từ bi với nỗi khổ của chúng sinh hoặc là đạo gia chứng đạo, thấu hiểu vạn vật trên đời, lý giải được "thiên địa là một, cuối cùng không phải là kết thúc".

Dòng nước dưới đáy sông chảy qua tinh hạm càng lúc càng xiết, nhưng chưa bao giờ Trì Võng nhìn rõ được hướng dòng chảy như thế này.

Y nhắm hai mắt lại, dường như thấy rõ từng gợn sóng do gió thổi lướt qua trên mặt sông, mỗi một sinh mệnh đang bơi dưới nước, cùng với nhân quả của chúng ở kiếp trước kiếp này.

Ánh mắt y tập trung vào một con cá nhỏ trong sông, thông qua nó, y thấy rõ những thứ căn bản nhất cấu thành nên một sinh mệnh, một khắc tiếp theo y lại nhìn ra xa vô tận, thấy được nơi xa hơn cả trời đất, đại đạo vô cùng.

Những gì xảy ra trong quá lướt qua trước mắt y, cùng với y trong quá khứ, còn có y ở hiện và cả... y trong tương lai.

Cùng với vô vàn chúng sinh, biến hoá hiện có trong chặn điểm này và đột phá trong tương lai.

Thần thông có sáu loại biến hóa*.

*chém từ từ điển phật học Đạo Uyển (https://vuonhoaphatgiao.com/tu-dien-phat-hoc/luc-thong/)

Thần túc thông, có thể vượt qua giới hạn vô hình về mặt vật chất, tiến vào chiều không gian mà ngươi chưa từng biết tới.

Thiên nhãn thông, thời gian không còn là một đường thẳng nữa, quá khứ, hiện tại và tương lai đều tại cùng một điểm.

Thiên nhĩ thông, âm thanh dù có xa đến đâu, nhỏ thế nào cũng vẫn có thể nghe thấy được, không có âm thanh nào trốn được khỏi ngươi.

Tha nhân thông, có thể thấu hiểu được suy nghĩ của người khác, thấu hiểu nhân tâm.

Túc mạng thông, có thể nắm được lục đạo luân hồi trong lòng bàn tay.

Trì Võng không biết mình đã ngồi bao lâu, cũng không biết thời gian đã chảy trôi bao lâu, y thấy được vạn sự trên thế gian mà y chưa từng nhìn thấy. Nhân quả nghiệp báo không ngừng luân chuyển, bản chất của cây cỏ, con kiến, chúng sinh bị hãm trong chấp niệm và d*c vọng, luân hồi vô số lần vẫn không thể nào thoát ra được.

Những loại thần thông là này chính là hướng tiến hóa của sinh vật có trí tuệ trong văn minh An Tháp, Trì Võng cuối cùng có thể hiểu được thời gian trong mắt họ là gì.... đó chính là vô hạn điểm cô đọng tại một điểm.

Thể duy nhất của thời gian chính là chiều không gian thứ tư, có thể nắm được nó sẽ có được chìa khóa đi tới vô hạn.

Tất cả các chặn điểm đều cùng tồn tại trong vô hạn, mỗi chặn điểm là một tồn tại độc lập, tất cả đều hướng tới điểm hoàn thiện cuối cùng.

Y không thể nhìn thấy điểm cuối cùng kia... Y còn có chấp niệm không thể bỏ xuống được.

Thức đứng đầu ngũ thông —— lậu tận thông.

Vô tư chấm dứt toàn bộ d*c vọng của bản thân, vô ngã không thể nắm bắt được, Chư phật như lai đồng quy, nhận thức viên mãn nhập vào hư vô.*

*đoạn này tác giả trích từ thơ mà có vẻ hơi khó hiểu, trích lại từ điển phật giáo cho bạn nào còn ngơ ngác này: "Lậu tận thông: Dứt tất cả phiền não, hoặc nghiệp chứng đến quả vị hoàn toàn giải thoát."

Đó chính là nơi tận cùng y nên tới, y phải bỏ lại tất cả những thứ thuộc về ý thức của mình, mới có thể chân chính gia nhập nơi tận cùng mà mọi thể trí tuệ đều kính ngưỡng.

Y nhìn thấy càng nhiều thứ, thần thức lại càng rời xa thân thể hơn.

Không quan trọng y sẽ đi tới đâu, thân thể không cảm thấy nặng nề, y đã rất gần điểm tận cùng rồi, tâm tình càng thêm thư sướng.

Mãi cho tới khi y gặp được một người thì bước chân mới chậm lại. Bởi vì y nhìn thấy người khiến mình muốn dừng lại —— Trang Diễn.

Những chuyện trong quá khứ từ từ hiện ra trước mắt, Trang Diễn cũng từng đi trên con đường này, cũng đã lưu lại vết tích của người ấy. Người ấy đã từng đi trên con đường tiến hóa của văn minh An Tháp, nhận được năng lực thần thông, thấy được thời gian nhất thể, cơ thể người ấy không còn chịu giới hạn, có thể di chuyển tức thời trong không gian...không hiểu tại sao người ấy lại dừng lại khi đã tới trước cửa rồi?

Trì Võng không cần nghĩ cũng biết được, đó chắc chắn là bởi vì y... vẫn luôn chỉ có y.

Trang Diễn cô độc đi một quãng đường dài vô tận, đến cuối cùng lại vì chấp niệm với một người, cho nên không thể rời đi một mình được.

Trì Võng không thể nào từ bỏ việc tìm kiếm, chẳng qua cũng là vì y có điều vướng bận, cho nên không thể chỉ lo cho mỗi bản thân mình.

Tầng tầng lớp lớp điểm tận cùng như ẩn như hiện trong tầm mắt của y, Trì Võng nhanh chóng chạy tới phía trước, y không cần phải nhập vào tận cùng của đại đạo, y chỉ cần tiến về phía trước một chút, một chút nữa thôi là có thể tới trước mặt Trang Diễn, có thể thể nhìn thấy tất cả những gì người ấy từng trải qua trong quá khứ.

Trong phòng của Trang Diễn trên số hiệu Vô Chính, khối kim loại lấy được từ trong mộ của Mộc Bắc Hy được Trì Võng mang theo bên mình, vẫn ở trong cái túi y buộc chặt vào người nhưng đang phát ra ánh sáng rực rỡ kinh người. Trì Võng đang đắm mình trong dòng chảy điên cuồng của đại đạo, chỉ nhìn một cái đã nhận ra được nguồn gốc của khối kim loại này, đó chính là "Chìa khóa" mà văn minh An Tháp tôn thờ như thần linh, có thể đi tới chiều không gian mà bản thân bị hạn chế.

Sau khi ánh sáng ngợp trời biến mất, Trì Võng mở mắt ra, lại phát hiện bản thân đang ở một nơi mà y vô cùng quen thuộc.

Đó chính là nơi mà sau khi Sa Thạch rời đi, y không thể nào tự mình tiến vào nữa - cánh đồng tuyết trắng.

Nói cảnh vật nơi đây quen thuộc nhưng nơi đây đã không còn như trước đây nữa. Trước đây, chỗ này chính là một cánh đồng tuyết trắng bằng phẳng, kéo dài vô tận, bây giờ nó đã bị gió bão giày xéo, từng ụ tuyết chất chồng lên nhau như cồn cát trong sa mạc, liên tục biến đổi.

Mây đen dày dặc che kín bầu trời, mưa tuyết ngợp trời, không một tia sáng nào có thể lọt xuống được.

Tất cả đã không còn giống như trước đây.

Y còn nhớ, Trang Diễn đã từng nói với y, đây chính là "chiều không gian kỳ quái, lĩnh vực" của y, là thứ mà người ấy không muốn bất kỳ ai biết được nhất.

Trong lúc còn y chưa rõ ràng, y còn tưởng rằng chiều không gian tồn tại khác thường này là một dạng "thông đạo", giống như "thông đạo" của văn minh An Tháp, có thể phá bỏ giới hạn về không gian, đưa thân thể y từ thôn Tử Đằng ở Bắc cảnh tới thẳng ngôi chùa ở phía nam, thấy được hòa thượng Tử An đang chịu phạt.

Hóa ra tất cả đều đã thực sự xảy ra.

Như vậy... Việc tiếp theo y muốn làm, chính là tìm lại Trang Diễn.

_____________

Tác giả có lời muốn nói: bả giải thích tràng giang đại hải về lý do tại sao vẽ ra bộ truyện này, túm lại là kết hợp giữa tôn giáo, chế độ giáo dục và trải nghiệm của bản thân bả.

Bạn nào tò mò mà giỏi tiếng anh có thể tìm hiểu

"Buddhis·m has the characteristics of what would be expected in a cos·mic religion for the future: It transcends a personal God, avoids dogmas and theology; it covers both the natural and the spiritual, and it is based on a religious sense aspiring from the experience of all things, natural and spiritual, as a meaningful unity."

Cuối cùng là bả vô cùng cám ơn mọi người đã theo tới đây tiếp theo là đại kết cục rồi.

__________

Chi chít chú giải trích dẫn, nhưng não xoắn cực đại rồi, không chơi nữa ;0;