Trang Diễn là người thừa kế duy nhất của Trang Hầu, thân phận cao quý, trong Hầu phủ, phàm là hạ nhân có mắt nhìn một chút, đều sẽ không chủ động đi đắc tội thiếu gia.
Nhưng thân vệ của Trang Hầu thì không cần có mắt như vậy, họ chỉ trung thành với một mình Trang Hầu, cho dù là thiếu gia, nếu tự tiện xông vào viện thì bọn họ cũng sẽ không kiêng nể gì mà ngăn lại.
Trang Diễn không cầm trường kích của hắn theo, nếu mang vũ khí còn tự tiện xông vào chủ viện của phụ thân, như vậy là bất kính.
Hắn đi tay không, vẫn có thể dễ dàng đối phó với thân vệ đang cầm kiếm. Không ai ngăn nổi hắn, chỉ nhìn thấy hắn trơn tuột như lươn, thoát khỏi vòng vây, tiến vào trong phòng.
Thấy Trang Diễn đã xông vào bên trong, đám thân vệ vội vã chạy vào thỉnh tội.
Lông mày Trang Hầu hơi nhíu lại. "Lui xuống."
Tất cả thân vệ lập tức khom người hành lễ, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại.
Trang Diễn chạy thẳng một đường tới đây, một khắc cũng không dám dừng lại, hơi thở gấp gáp, sau khi xác định vị trí của Tiểu Trì thì lập tức vọt tới.
Hai tay Trang Diễn hợp lại, bổ xuống gáy Trang Hầu, Trang Hầu lùi chếch về sau một bước, hai phụ tử trong khoảnh khắc đã ra một chiêu.
Trang Hầu lỏng tay đang nắm tay Tiểu Trì, hai người vừa tách nhau ra, Trang Diễn đã lập tức tiếp được y.
Trong mắt Trang Hầu lộ ra một tia kinh ngạc, lui về sau vài bước, khí độ vững vàng, ngữ khí bình thản nói: "Công phu tiến bộ không ít, chỉ không tới một năm nữa là có thể vượt qua ta rồi."
Dù Trang Diễn được tán thưởng, nhưng hắn không lộ ra biểu tình vui vẻ, chỉ cúi đầu kiểm tra thiếu niên vừa mới tiếp được trong ngực.
Hắn hỏi Tiểu Trì: "Ngươi có sao không?"
Một dòng máu chầm chậm chảy xuống từ tay áo của Tiểu Trì, y lập tức dùng ống tay áo còn lại che đi.
Vào lúc này, không thể lộ ra động cơ ám sát Trang Hầu được, càng không thể nào giải thích được khi y đang mang theo chủy thủ thế này.
Nghe được câu hỏi của Trang Diễn, y cũng chỉ cắn môi, mặt mũi tái nhợt, im lặng lắc lắc đầu.
Mà đây đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Trang Diễn đột nhiên ngẩng đầu, dùng thần sắc mà phụ thân hắn chưa bao giờ nhìn thấy, mang theo ác ý, hung hăng nói: "Đây là người của ta, người không được động vào y."
Trang Hầu nhìn thiếu niên nhu nhược đang dựa sát vào lòng nhi tử của mình, thế mà lại cười: "Lần đầu được nếm ôn hương, đã mê muội thành như vậy. Ai tin dám ngươi là nhi tử của ta chứ?"
"Mỹ nhân như hoa, nhưng lại không thể tồn tại lâu dài. Nếu đang độ khai hoa thì phải tận sức hưởng dụng đi."
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong mắt Trang Diễn: "Y mới chỉ mười lăm tuổi! Phụ thân, ta không giống như người, hài tử mười bốn, mười lăm tuổi cũng xuống tay được!"
"Trang Diễn, trưởng ấu tôn ti, quân thần chi tự, sách thánh hiền đã đọc bị ngươi ném đi đâu rồi?" Thanh âm Trang Hầu trở nên vô cùng uy nghiêm, "Ta là phụ thân của ngươi, mấy tháng không gặp, ta cũng chẳng mong ngươi phải chúc mừng ta thắng lợi khải hoàn, thế mà khi ta quay về, lại thấy ngươi dính líu tới hậu viện của ta, ngươi cho là mình đang làm cái gì?"
"Thắng lợi khải hoàn?" Trang Diễn vốn luôn ôn hòa, thế mà lại lộ ra trào phúng, hắn cũng không lùi một bước: "Người tấn công La Ngạc quốc, dẫm đạp ngàn vạn hài cốt để thắng lợi khải hoàn, khiến cho phía đông máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, đây mà thắng lợi khải hoàn người nói à?"
Trang Hầu nheo mắt lại: "La Ngạc tập kính cửa ải phía đông của bắc cảnh chúng ta, là bọn chúng động thủ trước, tại sao ta lại không thể nhổ cỏ tận gốc? Nếu để cho chúng có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngược trở lại? Ngươi học binh pháp ta đã dạy thế à?"
"Việc này thì liên quan gì đến binh pháp người đã dạy?" Trang Diễn phẫn nộ khôn kể, có lẽ oán niệm phẫn nộ tích tụ trong lòng hắn bao lâu, đến hôm nay đã bạo phát.
"Rõ ràng ở bên này ta đã tiến vào giai đoạn hòa đàm, tại sao La Ngạc quốc vương lại phải tập kích cửa ải phía đông của chúng ta? Phụ thân, người đặt tay lên ngực mình tự hỏi, có phải người thật sự không biết gì không?"
Trang Hầu vẫn bất động hỏi: "Ta phải biết cái gì?"
Trang Diễn tức giận nói: "La Ngạc vốn là một đảo quốc trên sông, gặp phải động đất thiên tai, quốc thổ mười phần chỉ còn lại một, hai phần, có thế nào cũng không phải đối thủ của chúng ta. Trước khi người xuất binh, ta đã từng gặp quốc vương La Ngạc, ngài ấy cũng không muốn phát động trận chiến tất bại này, bởi vậy vốn có ý đầu hàng —— phụ thân, người có dám nói người không hề biết gì về việc
này không?"
Trong mắt Tiểu Trì tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt Trang Hầu lại lạnh như băng, đảo từ y sang Trang Diễn.
"Quốc vương La Ngạc và ta đã có thư từ qua lại, trước khi người tắm máu La Ngạc, ta và ngài ấy đã đạt thành thỏa thuận —— nếu như ngài ấy dẫn dắt tộc nhân đầu hàng, ta sẽ dàn xếp thích đáng cho tộc nhân của ngài ấy, đối xử với người La Ngạc giống như bách tính bắc cảnh, tuyệt không khác biệt."
Ngữ khí Trang Diễn lại nhanh hơn hơn: "Ba tháng trước, ta thậm chí còng từng bí mật tới biên cảnh phía đông để gặp ngài ấy. Sau khi ngài ấy gặp ta, đã đồng ý với chiêu hàng của ta, thậm chí còn đề cập tới chuyện nữ nhi của ngài ấy vẫn chưa thành thân, nguyện ý kết thông gia với Trang gia chúng ta, hy vọng là sau khi bọn họ đầu hàng, sẽ nhận được che chở của ta, đảm bảo cho gia đình họ được bình an."
Tiểu Trì không dám tin nhìn Trang Diễn.
Trang Diễn một thân áo giáp, dưới ánh nến lóe lên ánh sáng băng lãnh. Thân hình hắn thẳng tắp, biểu tình trên mặt lại như liệt hỏa bùng cháy.
"Nhưng ngay sau khi ta đáp ứng thỉnh cầu của ngài ấy, bắt đầu chiêu hàng, phụ thân như người lại làm cái gì?"
Trang Diễn vốn luôn ôn hòa, nhưng trong mắt lúc này lại lòe lòe ngọn lửa phẫn nộ, "Thế mà người lại cho người đi đòi đôi tuyệt sắc long phượng thai của vương hậu La Ngạc! Muốn họ thành người của mình."
"Rõ ràng là đã sắp hòa đàm rồi, thế mà lại bị người phá hoại triệt để như vậy! Việc người thích tửu sắc đã sớm lan truyền tới La Ngạc quốc, dưới gối quốc vương La Ngạc chỉ có một đôi nhi nữ này, làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy? Sau khi nhận được yêu sách của người, ngay đêm đó đã tập kịch cửa ải phía đông của chúng ta, việc này mới là nguyên nhân gây ra chiến tranh!"
Trang Diễn phẫn nộ đến mức thở mạnh: "Rõ ràng tất cả những việc này không đáng xảy ra! Tại sao lại phải gi3t chết nhiều người vô tội như vậy?"
Sau khi bị Trang Diễn chỉ trích, Trang Hầu trầm mặc trong chốc lát, "Tức giận vậy sao, là vì ta làm lỡ hôn sự của ngươi à?"
Trang Diễn bị lời này của phụ thân làm cho sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong lòng lập tức lại trào ra phẫn nộ vì không dám tin: "Chuyện này thì có quan hệ gì đến chuyện hôn sự của ta? Ta chưa từng gặp nàng kia! Đáp ứng yêu cầu của quốc vương La Ngạc cũng chỉ để cho ngài ấy an tâm thôi!"
"Đúng vậy." Thế mà Trang Hầu lại gật đầu: "Thanh danh của ngươi tốt hơn ta, còn là người thừa kế duy nhất của ta. Hắn gả nữ nhi cho người, vừa không hạ thấp thân phận công chúa của nữ nhi, lại có thể đảm bảo cho nàng ta một đời bình an vô lo. Sau khi trở thành thiếu phu nhân của Trang phủ, ngươi tất sẽ không bạc đãi nàng, càng không bạc đãi người thân trong vương tộc của nàng."
Trang Hầu tựa tiếu phi tiếu, mang theo lệ khí khiến người khác kinh sợ: "Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, sao phải tốn nước bọt như vậy? Chỉ cần ta đạp nát cửa thành La Ngạc Quốc, tất cả những gì thuộc về hắn đều sẽ trở thành của ta, muốn là có, sao còn phải cần hòa đàm với đồng ý của người nào? Nếu ngươi thích con nhãi kia, thì nói sớm với ta một chút, ta sẽ bắt nàng tới cho ngươi."
"Việc ta đang tranh luận với người không liên quan gì đến công chúa La Ngạc hết!" Trong mắt Trang Diễn lộ ra thất vọng, hắn khổ sở nói: "Vương tử, công chúa quen sống trong nhung lụa lại phải lưu lạc đến mức trở thành cơ thiếp, luyến sủng của người khác, Quốc vương La Ngạc sao có thể để cho đôi nhi nữ ngài ấy yêu thương chịu loại sỉ nhục đó? Ngài ấy mang theo cả nhà tự thiêu trong hành cung còn chưa đủ thể hiện rõ lập trường và thái độ của ngài ấy hay sao? Sau khi cửa ải phía đông bị tập kích, ta vẫn luôn chủ trương tiếp tục hòa đàm, lúc đó vốn vẫn còn cơ hội tránh được giết chóc! Nhưng phụ thân người không lọt tai, cứ như là không thể chờ đợi nữa, phải lập tức xuất binh tắm máu La Ngạc."
Sắc mặt Trang Hầu trầm xuống: "Hắn dám đánh lén cửa ải phía đông của quân ta, đương nhiên phải chịu hậu quả và kết cục tương ứng! Ngươi họ Trang, trong thân thể ngươi chảy dòng máu của ta, sao lại mềm yếu như vậy? Hòa đàm? Đàm cái gì mà đàm?"
"Nhất định phải khiến cho La Ngạc máu chảy thành sông, khiến cho hai miền nam bắc biết được uy danh của kỵ binh bắc cảnh chúng ta! Dám đối địch với Trang gia chúng ta, đều sẽ phải chịu kết cục giống như La Ngạc!"
Thấy Trang Diễn không có chút hối hận nào, Trang Hầu càng thêm giận dữ: "Lần này tấn công La Ngạc, ta cố tình cho ngươi trấn thủ tại hậu phương, không cho ngươi ra tiền tuyến là muốn ngươi dùng thời gian này suy nghĩ lại lỗi lầm của mình cho tử tế. Thế mà ngươi lại không có tí tự giác nào! Hôm nay còn dám đứng trước mặt ta, để chỉ trích chiến công hiển hách của phụ thân ngươi sao?"
"Ngươi thế này khiến ta nhớ tới mẫu thân ngươi." Ánh mắt Trang Hầu nhìn Trang Diễn càng thêm lạnh lùng. "Nàng cũng là loại người thiện lương, mềm yếu, cho nên cuối cùng cái gì nàng cũng không làm được! Ta luôn luôn rất hài lòng khi nàng là thê tử của ta, truyền cho ngươi tướng mạo của nàng và tư chất tốt nhất của chúng ta!"
"Ngươi văn võ song toàn, tư chất luyện võ còn tốt hơn cả ta, hành quân bố trận cẩn mật chặt chẽ, học thức và tâm trí vượt xa những kẻ đồng trang lứa. Ta đã mời đại danh nho cho ngươi, ai cũng khen ngợi ngươi, cho rằng nếu ngươi có thể lên làm quân, tất sẽ là người tạo phúc cho thiên hạ. Thiện nương sinh hạ ngươi cho ta, ngươi hoàn mỹ kế thừa tất cả những gì tốt đẹp nhất của chúng ta!"
Trang Hầu không thèm che giấu chán ghét trong mắt: "Trong thời đại loạn lạc như vậy, nhân ái lương thiện làm cái gì? Thứ ta tuyệt đối không muốn nàng truyền cho người chính là cái loại thiện lương mà đám nho sinh nghèo túng luôn ca ngợi!"
"Trong người ngươi chảy dòng máu của ta." Trang Hầu ngạo nghễ nói, "Tại sao lại có ý nghĩ ấu trĩ, nực cười như vậy?"
Tiểu Trì ở bên cạnh nhìn hắn, y mãi mãi không bao giờ quên được thần sắc của Trang Diễn khi ấy.
Trong nháy mắt ấy, tựa như có thứ gì đó bị dập tắt trong mắt Trang Diễn.
Trang Diễn nhìn phụ thân mình, hỏi từng câu từng chữ: "Ấu trĩ, nực cười, người đánh giá nương ta như thế sao? Đây là lý do người bức tử bà sao?"
"Là do nàng quá mềm yếu, không chịu đựng được!" Trang Hầu vẫn luôn hỷ nộ khó đoán, cuối cùng cũng phát điên, tức giận với nhi tử duy nhất của mình: "Loại vô dụng như vậy sao có thể trở thành chủ mẫu của Trang gia ta? Nàng cái gì cũng đều tốt, chỉ trừ cái đức tính này là ta ghét nhất, lại cố tình truyền hết cho ngươi!"
Trang Diễn trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói: "Ta nên cảm tạ nương ta, đây là thứ... tốt nhất bà để lại cho ta."
Tranh Diễn băng lãnh nhìn phụ thân: "Lúc nương hấp hối, đã từng nắm chặt tay ta, buộc ta phải đáp ứng một chuyện với bà —— việc này ta cũng chưa từng nói với người."
"Trước khi nương mất, bảo ta không bao giờ được phép trở thành loại người giống như phụ thân."
Trang Hầu ngây ngẩn cả người.
Trang Diễn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không muốn phí lời nữa, khi hắn nắm tay Tiểu Trì mới nhìn thấy vết máu trên ống tay áo của y.
Thần sắc hắn khẽ biến, ôm lấy Tiểu Trì, quay người rời khỏi phòng Trang Hầu.
Trước khi đi, hắn nghe thấy Trang Hầu thấp giọng hỏi: "Hơn mười năm nay... tại sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết?"
Trang Diễn chẳng buồn quay đầu, "Bởi vì người là phụ thân của ta. Ta đã từng cho là mình còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ ảnh hưởng, thay đổi biện pháp của người.... Nhưng vừa rồi ta mới hiểu, hóa ra ngay từ đầu, nương còn hiểu rõ người hơn cả ta."
Trang Diễn ra ngoài.
Trời đã tốt mịt, Trang Diễn mặc một thân giáp bạc lạnh lẽo như bóng đêm mịt mù.
Mặt Tiểu Trì kề sát ngực Trang Diễn, y biết mình nên nói cái gì, nhưng lại không nói được thành lời.
Y chôn mình trong lồ ng ngực Trang Diễn, mặt dán lên áo giáp, đó là một động tác vô ý biểu lộ sự ỷ lại của y, cũng ẩn giấu tất thảy nỗi lòng của y, nỗ lực khép chặt cửa trái tim
Vừa về tới viện của Trang Diễn, đã thấy Lương quản sự đang sốt ruột chờ ở cửa, lão thấy thiếu gia trở về mà không có việc gì thì vui mừng khôn xiết.
Nhưng lão nhanh chóng ngạc nhiên khi thấy thiếu gia ôm tiểu yêu tinh kia, chạy thẳng về phòng mà không thèm để mắt tới ai.
Vui sướng vì thiếu gia trở về tan đi, Lương quản sự nhíu mày, có vẻ lo lắng nhìn về hướng phòng ngủ của thiếu gia.
Về tới nơi đã ở suốt mấy tháng, thấy được khung cảnh quen thuộc, cuối cùng Tiểu Trì cũng có thể thả lỏng cả người.
Ngay cả áo giáp cũng chưa kịp thay ra, Trang Diễn đã vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng và rượu mạnh, băng vải sạch, sau đó lại lấy ra một cái hòm thuốc, hòm thuốc này cực kỳ tinh xảo, trên mỗi ô đựng thuốc đều khắc một con hồ điệp có hình dáng khác nhau.
Chỉ là, bây giờ y không tiện nhìn kỹ, đã bị động tác của Trang Diễn làm cho khiếp sợ.
Cánh tay phải của Tiểu Trì bị thương, hành động bất tiện, lúc Trang Diễn cởi y phục cho y, thì chủy thủ dính máu cũng từ trong tay áo rơi ra.
Trang Diễn liếc mắt nhìn chủy thủ đó một cái, không hề nói gì, chỉ đặt nó sang một bên, lại tiếp tục cởi y phục dính máu ra.
Những thứ thiếu gia yêu cầu rất nhanh đã được đưa vào trong phòng, Trang Diễn dùng rượu mạnh dội lên tay y, thuần thục dùng vải mịn làm sạch miệng vết thương của Tiểu Trì.
Trang Diễn lấy ra mấy loại thuốc trong hòm, trộn với nhau rồi thoa lên vết thương do chủy thủ gây ra.
Không biết thuốc kia làm từ cái gì, vừa chạm vào vết thương thì đau như gai đâm, rồi rất nhanh đã dịu lại, chỉ còn có cảm giác man mát, khiến cho cảm giác đau đớn tạm thời giảm xuống.
Trang Diễn thành thạo dùng vải mịn băng lại, thủ pháp xử lý vết thương có thể sánh với đại phu ngoài y quán, sau khi cầm máu và băng bó vết thương cho Tiểu Trì, bắt đầu rửa sạch vết máu xung quanh vết thương của y.
Trang Diễn chưa từng mở miệng, sau trận cãi vã vừa rồi thanh âm của hắn vẫn chưa bình thường trở lại, nghe lạnh băng: "Tay ngươi bị làm sao?"
Tiểu Trì biết không thể nói dối, Trang Diễn là người trong quân, biết rõ các loại binh khí sẽ gây ra loại vết thương nào, hắn đã kiểm tra vết thương trên tay y nên Tiểu Trì không thể che giấu được.
Y rất nhanh đã nghĩ ra đối sách, thẳng thắn nói: "Thiếu gia, là chủy thủ do ta cầm theo."
Trang Diễn ngưng thần nhìn y: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Trì từ tốn lên tiếng: "Sau khi La Ngạc quốc bị diệt, gia tướng của Trang Hầu thay ông ta đi dò xét trong thành tìm các thiếu niên, thiếu nữ mỹ mạo xinh đẹp... Dù ta vẫn luôn lẩn trốn, nhưng có người từng nhìn thấy ta, đã bẩm báo cho người của Trang Hầu."
Thanh âm của y rất bình thản: "Ta bị Trang Hầu tự tay bắt được, rồi ông ta gọi người đưa ta về phủ. Ta không rõ là sau một tháng thì ông ta có còn nhớ ta hay không nữa, cho nên trước đây đã không kể cho thiếu gia nghe... Nhưng không ngờ ngay ngày đầu tiên Hầu gia hồi phủ, đã cho người đến bắt ta đi, thiếu gia lại không có ở đây, ta.... rất sợ, trong lúc hoảng loạn thì cầm theo chủy thủ."
Trang Diễn bình tĩnh nhìn y: "Ngươi muốn đâm chết người sao?"
Trong nháy mắt, thần sắc Tiểu Trì xảy ra một biến hóa rất nhỏ.
Y cuối cùng đã phát hiện ra chỗ nào không đúng, khí thế và cách thức tra hỏi của Trang Diễn không giống như trước đây.
Thời khắc này, khi hắn hỏi y, thái độ cực kỳ bình tĩnh, khiến cho Tiểu Trì không hiểu sao lại nhớ tới Trang Hầu khiến y kinh hãi kia.
Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.
Bọn họ nhạy cảm giống nhau, Trang Diễn thiếu niên đã thành danh, chưa bao giờ là một kẻ ngu ngốc.
Nhưng Trang Diễn là một người ôn hòa, hắn đối đãi với y quá tốt, khiến cho Tiểu Trì nhất thời buông lỏng cảnh giác.
Trong lòng Tiểu Trì hết sức bất an, y nức nở nói: "Ta làm sao mà giết được ông ta? Ta chỉ là muốn... nếu như ông ta ép buộc ta, ta sẽ, ta sẽ một đao tự sát."
Mặt y trắng bệch, sợi tóc ướt mồ hôi lạnh chật vật dính trên mặt, y mở to đôi mắt đã long lanh nước, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Y nắm lấy ống tay áo của Trang Diễn, nhưng Trang Diễn không trả lời y.
Mắt Tiểu Trì đã đỏ cả lên, cả người run rẩy, nửa thật nửa giả, "Thiếu gia, ta sợ, thật sự rất sợ."
Trang Diễn nhíu mày một cái, cầm tay y, như đang an ủi.
"Ta không chịu được việc bất kỳ ai ngoài ngươi chạm vào ta... Một chút cũng không!"
Hình như Trang Diễn không lường trước được câu trả lời này, đột nhiên sững người. Nhưng vết thương trên tay Tiểu Trì lại rỉ máu, khiến cho Tranh Diễn tỉnh táo lại rất nhanh.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã trở lại thành Trang thiếu gia mà Tiểu Trì quen thuộc.
"Lần sau không được ngu ngốc như vậy nữa." Trang Diễn ôn hòa nhẹ giọng nói. "Không có gì quan trọng hơn mạng sống... Nhưng ta cũng có trách nhiệm, lần sau sẽ không để ngươi xảy ra chuyện nữa."
Trước mỹ nhân đang bất an như vậy, y phục của y đã bị cởi ra để băng bó vết thương từ nãy, bây giờ đang đắp hờ chăn, y phục xộc xệch nhưng ánh mắt lại sạch sẽ, đáng thương, khiến cho Trang Diễn cũng phải đau lòng.
Không hiểu sao, Trang Diễn đột nhiên nghĩ, đây đã là lần thứ hai Tiểu Trì xuất hiện trên giường hắn, y phục cũng không chỉnh tề.
Hắn không dám nghĩ nhiều hơn, trước tiên ra ngoài tự cởi áo giáp, thay sang một thân áo vải, rồi mới quay vào phòng ngủ.
Hắn đỡ Tiểu Trì nằm xuống giường nghỉ ngơi dưỡng thương, giống như thường ngày thuận tay đỡ eo của y, lại quên mất bây giờ không giống thường ngày.
Không có lớp quần áo che chắn, tay Trang Diễn trực tiếp chạm vào làn da của y.
Mượt mà, mong manh và ấm ấp.
Đường cong khiến người ta mê muội, cho dù là hướng xuống dưới hay lên trên đều rất dụ người.
Thân thể Tiểu Trì run lên nhè nhẹ, mái tóc được thả ra, buông xuống vừa dài vừa đen bóng mượt mà, không thể rời mắt.
Trang Diễn nhét y vào trong chăn, thở dài, nhịn xuống ý nghĩ trong lòng: "Ngươi có... Aizzzz"
Trang Diễn để Tiểu Trì nghỉ ngơi trên giường của mình, lại rút tay của y ra, bắt mạch một chút, "Để ta ra ngoài sai người sắc thuốc cho ngươi... Hết cách rồi, may mà là ngươi bị thương, nếu để người có tâm hại ngươi mà nghe được lý do ngươi bị thương, e là sẽ càng thêm phiền phức."
Tiểu Trì thông minh nói: "Ta hiểu rồi."
Hắn thấy Tiểu Trì yên lặng chịu đau, cố tình phân tán sự chú ý của y. "Ngươi cứ yên tâm, y thuật của ta được nương thân truyền, quân y trong quân xử lý ngoại thương cũng không tốt bằng ta. Để ta khai cho ngươi phương thuyết bổ huyết dưỡng khí, chắc chắn là không có vấn đề gì."
Tiểu Trì nhẹ giọng hỏi: "Y thuật của thiếu gia được mấy phần chân truyền của phu nhân?"
"Không tới năm phần." Trang Diễn suy nghĩ một hồi, thở dài: "Ta có quá nhiều chuyện phải làm, không thể dành cả đời để nghiên cứu y thuật, nếu sau này có thể tìm được truyền nhân cho nương ta, giúp y thuật của nàng được truyền thừa thì tốt rồi."
Trang Diễn ở bên Tiểu Trì một lát, động viên xoa xoa má y: "Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở phòng ta, một tháng tới... ngươi cũng cứ ở đây cùng ta đi."
Tiểu Trì hiểu rất rõ, y bị thương, thiếu gia còn muốn để y ở lại trong phòng của mình là thể hiện với mọi người rằng hắn muốn bảo vệ y.
Trang Diễn rất khác biệt, có lẽ hắn... đáng tin.
Hắn đứng dậy, đi xử lý việc quan trọng, rất lâu sau đó cũng chưa trở lại phòng ngủ. Thuốc được sai vặt đưa vào, Tiểu Trì đã đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không chờ được Trang Diễn quay lại.
Lúc trời tối người yên, vết thương của y lại mơ hồ đau xót. Y không ngủ được, mà cảnh tượng tranh cãi giữa phụ tử Trang Diễn cứ không ngừng diễn đi diễn lại trong đầu y.
Ngay cả Tiểu Trì cũng không biết phụ vương khi còn sống đã từng gặp Trang Diễn.
Mà Trang Diễn đã nói ra một khả năng, khiến cho y mê muội mà nghĩ mãi không thôi —— nếu chiến loạn không xảy ra, có phải y và người nhà của y sẽ không cần phải trải qua sinh ly tử biệt tàn khốc như vậy không?
Y càng nghĩ càng không ngủ nổi, y vẫn luôn chờ suốt cả buổi tối, chờ tới khi nến trong phòng đã cháy hết, y mới nghe thấy tiếng cửa mở rất nhẹ.
Giường Trang Diễn rất lớn, hai người nằm vẫn rộng, Tiểu Trì thấy một cái bóng lại gần, không rõ hắn muốn làm gì khiến y càng thấy bất an hơn.
Nhưng Trang Diễn chỉ cúi người xuống, vuốt nhẹ tóc Tiểu Trì, rồi quy củ lùi lại, hắn cũng không nằm xuống giường, mà ôm một bộ chăn đệm từ trong tủ ra, trực tiếp trải trên nền đất.
Tiểu Trì thở dài nhẹ nhõm trong lòng, khó mà nói rõ là đang thấy thoải mái hay là một loại cảm xúc phức tạp chưa biết tên khác.
Đêm nay yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng chim vỗ cánh trên cành cây, hai người trong phòng đều có tâm sự, đã định sẵn là sẽ không chợp mắt được.
Không rõ tại sao, nhưng Tiểu Trì biết Trang Diễn dưới đất cũng chưa ngủ. Y suy nghĩ một lát, cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để nói lời từ tận đáy lòng của mình với Trang Diễn.
Chỉ cần y còn ở trong Trang phủ một ngày, thì Trang Diễn chính là chỗ dựa lớn nhất của y, Trang Diễn cũng là người duy nhất có thể chống lại Trang Hầu ở bắc cảnh này.
Y muốn bắt thật chặt tâm của Trang Diễn, không cho hắn thoát.
Y nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, người đã ngủ chưa?"
Quả nhiên Trang Diễn đáp lại: "Chưa, sao thế? Vết thương lại đau à?"
Trang Diễn ngồi dậy từ trong chăn đệm dưới đất, đến bên giường Tiểu Trì, tay áp vào trán y, "Không nóng mà, không sao đâu."
Lúc hắn muốn rút tay về, không ngờ Tiểu Trì lại dùng tay trái không bị thương giữ hắn lại.
Trong bóng tối, Trang Diễn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, "Tiểu Trì?"
"Thiếu gia, những lời người nói lúc nãy là thật sao?"
Trang Diễn suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu Tiểu Trì đang hỏi cái gì, đáp: "Ta đúng là đã từng cố gắng hòa đàm với quốc vương La Ngạc."
Hắn lại cay đắng nói: "Nếu như có thể tránh được trận chiến đó thì tốt rồi, thế sự... vô thường vậy đấy."
Tiểu Trì nhìn bóng hắn cạnh giường, buồn bã nói: "Thiếu gia, ta không ngủ được, có chuyện ta muốn nói với người."
Thanh âm hắn dịu dàng như cơn gió thổi qua giữa đêm khuya, là giấc mộng đẹp chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới: "Cầu xin người đừng trở thành... người giống như Trang Hầu."
Trang Diễn không nói gì, cũng không cử động.
Hắn đứng thẳng tắp cạnh giường, Tiểu Trì không nhìn thấy sắc mặt của hắn trong bóng tối, nhưng lại như có thể cảm giác được tâm tình của hắn qua cái nắm tay.
"Ta muốn tiếp tục ở bên cạnh người, trở thành người tốt đẹp như Thiện nương tử, có được không?"
Trong bóng tối, con ngươi Trang Diễn hơi co lại.
Đó là thiếu niên đang ngủ trên giường của hắn, mặc y phục của hắn, dùng tên do hắn đặt.
Đây là người của Trang Diễn hắn.
Trang Diễn nắm tay y, cúi người tìm kiếm ngũ quan của y trong bóng tối, tựa như đang khắc sâu hình dáng y vào trong lòng mình.
Lúc chạm vào bờ môi mềm mại của Tiểu Trì, hắn chỉ ngừng lại một chút rồi nhấc tay lên.
Sau đó hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
"Ta đồng ý với ngươi."
Phát hiện ra tâm tình của Trì Võng có nổi sóng bất thường, khiến cho Sa Thạch đang giám sát bị kinh động, nhỏ giọng kêu lên trong đầu Trì Võng: "Trì Võng, ngươi nằm mơ sao? Mau tỉnh lại nha."
Thấy Trì Võng không phản ứng, Sa Thạch tưởng mình gọi quá nhỏ, lại từ từ nâng cao âm lượng, hô to gọi nhỏ: "Trì Võng, Trì Võng!"
Sa Thạch ra sức hò hét, nhưng hai mắt Trì Võng vẫn nhắm chặt, đến đầu ngón tay út cũng không nhúc nhích tí nào.
Sa Thạch thở dài nói: "Ngươi còn không chịu tỉnh là ta hiện hình hù chết ngươi đấy."
Bên cạnh giường Trì Võng, dưới ánh trăng, chầm chậm hiện ra một cái bóng trong suốt với nửa hình người.
Người này chỉ có một nửa trên, từ eo trở xuống như hòa vào trong hư không.
Nó có gương mặt con nít tinh xảo non nớt, nằm nhoài bên giường Trì Võng, lẩm bẩm: "Sao ngươi lại đẹp như vậy nha? Ta cũng không đành lòng gọi ngươi tỉnh."
Lúc ngủ, Trì Võng đã gỡ lớp da dịch dung ra, ngũ quan hoàn mỹ say ngủ, da dẻ mịn màng như món đồ sứ tinh tế nhất.
Sa Thạch càng nhìn càng thấy thích, giơ tay muốn xoa xoa mặt y.
Nhưng tay nó giống như một bóng mờ xuyên qua thân thể Trì Võng, dường như Sa Thạch cũng bị chính mình dọa cho hết hồn, ảo não thu tay lại.
Rất nhanh sau đó, một cái tay nhỏ trắng trắng nộn nộn từ giữa không trung hóa thành thực thể. Sa Thạch thấy tay mình hiện ra, mừng rỡ, trực tiếp sờ mó, trước đây chỉ có thể nhìn không thể sờ đại mỹ nhân, hôm nay cuối cùng nó cũng sờ được rồi nha!
Đang say sưa sờ mó mặt y, Sa Thạch đã sớm vứt chính sự lên chín tầng mây, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Cuối cùng Sa Thạch cũng thấy hốt hoảng, "Trì Võng? Ngươi làm sao thế? Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!"
Bất kỳ lúc nào Trì Võng cũng duy trì cảnh giác, bị Sa Thạch sờ mó nãy giờ mà y vẫn không hề có cảm giác.
Y nhắm chặt mắt, tựa như đang bị vây trong ảo cảnh sâu nhất, nặng nhề nhất mà không cách nào tỉnh lại được.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sa Thạch: "Hí hí hí, hí hí hí, hí hí híhí hí hí hí hí hí" *giơ móng vuốt hèn mọn lên*
Phòng Lưu: nghe đâu nửa đêm xảy ra chuyện linh dị kỳ quái ở phòng sát vách, rất dọa người nha.