Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 51: Trì Võng - Người dẫn đầu xu hướng (2)



Nửa đêm, trên đường vắng tanh, Trì Võng nhẹ giọng hỏi: "Sa Thạch, ta không ngờ ngươi lại có thể có được thân thể bằng xương bằng thịt.. cuối cùng thì ngươi là thứ gì vậy?"

Từ lúc Phòng Lưu thắc mắc, Sa Thạch cũng đã ẩn thân, bây giờ nghe Trì Võng hỏi, Sa Thạch lại thấy thụ sủng nhược kinh.

"Cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ngươi đã nhận ra ta rồi đúng không? Chúng ta đúng là có duyên mà, hí hí hí hí."

"Ngươi từng nói mặt ngươi rất trẻ con, lại còn nửa đêm lén lút sờ mó ta, mấy cái này chắc chỉ mỗi ngươi thôi."

Sa Thạch cảm thấy nguy hiểm, không dám tiếp lời. Nhưng Trì Võng cũng không dây dưa thêm, y hỏi tiếp: "Sa Thạch, ngươi và Chân Gà kia có phải là cùng một loại không?"

"Gà.... Nha, không cùng loại đâu. Ta thấy, hình như ta... không phức tạp và hoàn chỉnh như nàng, cho nên mỗi lần gặp phải nàng thì ta đều cần ngươi yểm trợ, đến bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện ra ta."

Trì Võng nghiêm túc hỏi: "Thế có phải chúng ta vừa mới giết được nàng không?"

Sa Thạch thành thật trả lời: "Nàng có mặt ở khắp mọi nơi, chúng ta chỉ mới xử lý được một phần của nàng thôi. Chỉ cần có thời gian, nàng vẫn có thể khôi phục lại như ban đầu."

"Ở khắp mọi nơi, nàng cũng từng nói nàng là một... vị thần?"

"Ta cũng không biết nữa, đúng là nàng cực kỳ mạnh, dù nàng có tự phong thần thì cũng không ai ngăn được."

Trì Võng tản bộ trên phố giữa đêm khuya, bước chân từ từ chậm lại: "Sa Thạch, chỗ ta vừa đi vào vừa nãy ấy, là cái gì thế?"

"Là một cái hiệp gian*" Sa Thạch trả lời rất nhanh: "Chân Gà bắt được ngươi rồi nhốt ngươi trong đó... Nàng đã làm gì ngươi rồi?"

*raw: 狭间 - hiệp gian, dịch thô thì là không gian rất nhỏ, khoảng cách rất nhỏ, nhưng tạm thời chưa tìm được từ nào gần nghĩa hơn nên để thế này, bạn nào biết thì góp ý nhé.

"Trước khi ngươi tới, ta cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mộng, sau đó lại phát hiện có chỗ nào sai sai."

Sa Thạch đắc ý: "May mà ta tới cứu ngươi kịp lúc nha."

Trì Võng thản nhiên nói: "Nếu ta phải chờ ngươi đến cứu, không biết cỏ trên mộ được bao nhiêu lứa rồi."

Sa Thạch khóc rống lên: "Sao ngươi tàn nhẫn với ta thế? Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta lại một chút thì chết à?"

Trì Võng tiện thì nói luôn: "Ngươi nhân lúc ta còn chưa tỉnh lại, ngoài mặt ra thì ngươi còn trộm sờ mó chỗ nào nữa không?"

Sa Thạch lập tức đàng hoàng lại, không giả vờ ăn vạ nữa, làm một bảo bảo an tĩnh.

"Chân Gà bắt ta vào đó làm gì?" Trì Võng yên lặng suy nghĩ hổi lâu, rồi hỏi: "Nếu như ta bị thương khi ở trong đó, thì trong hiện thực có bị thương giống thế không?"

Sa Thạch bị ném cho nan đề: "Ầy..."

Trì Võng lại nói tiếp: "Trông ngươi thế này thì chắc cũng chẳng biết, nhưng cũng không cần thử. Ta sẽ cố gắng nhớ lại thật đầy đủ cách nàng tấn công ta, so với thương tổn trên thân thể, có vẻ nàng càng thiên về tấn công tinh thần hơn."

"Bắt đầu từ việc phá vỡ tinh thần của ta để giết ta à?" Trì Võng trầm tư nói, "Có một chuyện nàng từng nói khiến ta phải lưu ý... Nàng nói sau khi bị ép offline, nàng vẫn có thể lưu chuyển năng lượng bình thường, tức là nàng còn có nguồn cấp năng lượng khác nữa."

"Ta đang nghĩ, nguồn năng lượng của nàng là cái gì? Có giống như ta trước đây không, có phải là người sống không?"

Trì Võng kéo tơ lột kén phân tích: "Nói cách khác, có khả năng, có người cũng giống như ta trước đây, là đối tượng bị nàng trói định, bị nàng rút năng lượng liên tục để vận hành."

Sa Thạch đã bị năng lực học một biết mười của Trì Võng làm cho chấn kinh, nó luôn chậm hơn Trì Võng mấy nhịp, hơi hơi xấu hổ: "Có ngươi ở đây, ta cũng không cần phải động não."

Lúc này nếu Sa Thạch có thể hóa thành thực thể, có lẽ Trì Võng sẽ xoa xoa đầu nó: "Cái gì cũng không cần ngươi nghĩ, mấy chuyện này cứ giao cho ta, ta động não là được rồi, hiểu chưa?"

Bé ngoan Sa Thạch nói: "Hiểu."

Nghĩ tới Chân Gà vừa mới hóa thành bụi sáng lúc nãy, Trì Võng hỏi: "Vừa nãy ngươi ăn được bao nhiêu năng lượng?"

Sa Thạch cười hì hì nói: "Không ít đâu, ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn người truy tìm thứ nàng nhắc tới, nguồn năng lượng của nàng." Trì Võng suy nghĩ một hồi: "Ngươi có kiến nghị gì không?"

"Ta vẫn luôn nghiên cứu một bộ cấu thành, Trì Võng, chính là Bách Hiểu Sinh kia ấy. Bách Hiểu Sinh chính là một bộ cấu thành của Chân Gà, tại sao hắn có thể tách khỏi nàng, sống như một người độc lập?"

Trì Võng gật đầu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Ta muốn làm một con rối Bách Hiểu Sinh, rồi đặt nó ở chỗ nên đặt, biết đâu lại thu hoạch được gì đó."

"Cũng được." Trì Võng nói, "Cứ làm đi, để xem có thu được gì hay không."

Sa Thạch nói: "Còn về phần năng lượng kia, ta muốn trả lại cho ngươi. Trì Võng, tuy rằng ngươi không cần tăng thêm nội lực cũng đã rất mạnh rồi. Nhưng theo dữ liệu xác suất vận hành của ta, nếu nội lực của ngươi quá thấp, ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng..."

"Sau khi chuẩn bị xong con rối, ta sẽ hồi phục 2% nội lực cho ngươi. Sắp xếp như thế được không?"

Tất nhiên là Trì Võng không có ý kiến gì, y đi giữa con đường không một bóng người, thoạt nhìn thì trầm ổn và bình tĩnh, thế nhưng Sa Thạch dựa theo thời gian y đi lòng vòng bên ngoài cũng thấy được chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới Trì Võng.

Sa Thạch do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: "Trì Võng, vừa rồi lúc ngươi bị kéo vào trong hiệp gian kia ấy, tất cả những thứ ngươi thấy đều là giả thôi, tuyệt đối đừng để bị ảnh hưởng."

"Ta biết." Trì Võng thở dài một hơi, "Ta đã nghĩ, nếu như chuyện này lại xảy ra thì..."

Trì Võng chưa nói hết câu đã dừng lại giữa đường.

"Xin lỗi Trì Võng, do ta quên mất chưa tính đến việc này. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ đặt phòng ngự cho ngươi ở khoản này, sau này ta sẽ chia ra một ít năng lượng để bảo vệ ngươi, không để nàng thừa cơ bắt nạt ngươi nữa."

Trì Võng cười: "Ai bắt nạt được ta chứ?"

Sa Thạch "Ồ" một tiếng thật dài nói: "Xem ngươi bây giờ, ta cũng rất tò mò. Ngươi lợi hại như vậy thì năm đó sao Trang Diễn lại bắt được ngươi?"

Mái tóc chưa kịp buộc lại của y bay nhẹ trong gió, Trì Võng vén tóc ra sau tai, cúi đầu nói: "Thế thì đã sao chứ? Người đó cũng chết rồi."

Sa Thạch nhỏ giọng nói: "Nhiều sao luôn mà, Trì Võng, ta cũng hiểu ngươi hơn rồi. Ví dụ như... Ngươi có sợ gì không? Có thể nói cho ta nghe, bình thường hai chúng ta tâm sự, ta cũng có thể giúp ngươi thoát khỏi tê liệt, sau này nếu có bị Chân Gà thừa cơ bắt được, thì ta cũng sẽ không loạn."

Trì Võng vô cùng kiên quyết cự tuyệt: "Tại sao ta lại phải nói cho ngươi nghe? Không đúng, ta lòng kiên chí định, không gì công phá được, sao lại phải sợ cái gì được chứ?"

Phòng Lưu thức đến tận canh ba để đọc sách mà Trì Võng giao, vừa mới chợp mắt được một lúc, đã nghe thấy một tiếng sấm ở chân trời.

Tiếng sấm này khiến cậu giật mình thức giấc, mơ mơ màng màng trở mình rồi lại ngủ thiếp đi.

Nhưng mới ngủ được hơn nửa canh giờ, cậu lại bị đánh thức lần nữa.

Phòng Trì Võng ở sát vách đã bắt đầu lục đà lục đục, chỉ cần là chuyện liên quan đến Trì Võng, thì mỗi ngày trời vừa sáng là Phòng Lưu cũng có thể tỉnh dậy, xuống giường ngay được.

Cậu sang gõ cửa phòng Trì Võng: "Tiểu Trì ca ca, ngươi dậy rồi à?"

Phòng Lưu đã quen ăn canh bế môn của Trì Võng, không thể ngờ được rằng sao lần này cửa lại dễ dàng bị cậu gõ mở như thế.

Mở cửa thấy Trì Võng đang đứng cạnh cửa, y mới tắm rửa xong, vừa mặc xong y phục thì đã ra mở cửa cho cậu.

Y phục thấm nước nước dính sát vào trên người, Phòng Lưu liếc mắt nhìn đường cong cơ thể y, nhất thời cổ họng khô khốc.

Trì Võng thấy ánh mắt của cậu chạy loạn, thì gõ lên trán cậu một cái, chỉ chỉ cho cậu nhìn tóc của mình.

Phòng Lưu cũng chấn kinh luôn rồi, sao chỉ một đêm không gặp mà tóc y đã quăn đến mức này rồi.

Trì Võng cố tỏ ra bình tĩnh, "Đến đúng lúc lắm, cứ theo cách lần trước ngươi làm thẳng tóc cho ta, xử lý luôn giúp ta đi."

Hai tay Phòng Lưu vỗ một cái: "Cái này thì... Tiểu Trì ca ca, cho ngươi xem lễ vật mà ta đặc biệt mang từ nam cảnh tới đây cho ngươi."

Que gỗ có một đầu bọc kim loại, trên đó khảm một tấm thép mỏng thẳng băng. Có tất cả hai tấm thép khảm ở cuối hai cái que gỗ. Cuối mỗi que gỗ được thợ thủ công dùng một cái lò xo bằng thép ghép lại với nhau. (túm lại thì nó là cái là tóc sơ khai nhất á)

Sáng sớm, Phòng Lưu đã gọi tiểu nhị bưng một chậu than lên phòng. Cậu ngồi cạnh chậu than, vừa nung nóng mặt kim loại trên lửa, vừa giải thích: "Lần trước ta và Tiểu Nhiễm tỷ là thẳng tóc cho ngươi xong, lúc trở về, Tiểu Nhiễm tỷ tỷ đã phát minh ra vật này, nàng gọi vật này là cái là thẳng tóc, gọi tắt là cái là tóc, vì nó có thể dùng hơi nóng làm thẳng tóc."

So với điệu bộ ngốc nghếch khi dùng hai thanh trọng đao thì dùng hai tấm thép vừa mỏng, vừa nhẹ là tóc thẳng ra càng khiến người ta vui vẻ hơn.

Phòng Lưu xoay xoay cái là tóc trong tay, để cho tấm thép được nóng đều, lại nói tiếp với Trì Võng: "Sau khi Tiểu Nhiễm tỷ phát minh ra cái là tóc, đã nói muốn mở tiệm buôn bán, thử bán trong phạm vi nhỏ trước xem hiệu quả thế nào, rồi tùy thời mà cải biến thêm. Lúc nào hoàn thành, nàng sẽ bán ở quy mô lớn hơn. Nàng cũng nói qua, sau cái này nàng sẽ làm thêm một cái kẹp tóc xoăn, chuyên dùng hơi nóng để làm tóc xoăn lại, mấy cái này rất nổi tiếng trong nhóm các cô nương ở hoàng đô, rất nhiều người đặt hàng trước. Lúc ta rời khỏi hoàng đô, tiệm của nàng đã rất đắt khách rồi."

Trì Võng hỏi: "Bộ Nhiễm cũng làm kinh thương à?"

"Nàng là thiếu chủ Bộ gia, mấy đời trước Bộ gia vẫn là võ tướng, sau này võ nghệ suy sút, chuyển sang làm hoàng thương, vải vóc trong cung đều do Bộ gia phụ trách, mấy năm trước khi quan phủ cho phép người dân buôn bán muối trà, cũng do Bộ gia độc quyền."

"Được rồi." Phòng Lưu cầm cái là đã được làm nóng, nhấc một lọn tóc của Trì Võng lên, đặt vào mặt thép mỏng, kéo nhanh một cái.

Khi thép mỏng ép qua, lọn tóc bất ngờ đứt ra, rơi xuống.

Lọn tóc đen như mây nhẹ nhàng rơi xuống đất, mang theo mùi khen khét.

Hai người nhìn chằm chằm lọn tóc trên đất, Phòng Lưu cũng hoảng theo: "Không... không thể nào, ta còn cố tình luyện cách dùng với Tiểu Nhiễm tỷ, ta cũng chưa từng làm hỏng tóc của cô nương nào ở hoàng đô nữa! Ta... ta thử lại."

Phòng Lưu lại cầm một lọn tóc ở góc khác của Trì Võng lên.

Sau đó, trên đất lại càng nhiều tóc đứt ra hơn, hai người lâm vào trầm mặc.

Lát sau, Phòng Lưu nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu Nhiễm từng nói qua mấy điểm cần chú ý khi dùng cái này, ta đều nhớ kỹ.... Còn chưa để nóng đến mức đó, dùng lực rất nhẹ, thế thì chỉ còn lại một lý do. Tiểu Trì ca ca, có thể là trong khoảng thời gian này tóc của ngươi đã bị nóng quá nhiều lần, sợi tóc giòn, gặp nóng là đứt."

"Nếu không, nếu không thì..." Phòng Lưu cố nén hốt hoảng xuống, "Tiểu Trì ca ca, ngươi tinh thông y thuật, không bằng làm ít thuốc mỡ, dưỡng tóc của ngươi... hoặc là trực tiếp thoa lên tóc, sau đó ta thử lại cho ngươi, được không?"

"Để ta thử." Trì Võng thở dài, "Nhưng ngươi xem, tóc tai của ta thế này, sao dám ra ngoài gặp ai?"

Lan Thiện Đường mở cửa.

A Miễu hôm nay rất hớn hở vì Trì Võng tới sớm, không ngờ lại không thấy Trì Võng ngồi chẩn bệnh, mà lại dắt nàng tới phòng chế dược.

A Miễu ngơ ngác hỏi: "Trì lão sư, hôm nay ngài đổi kiểu tóc à?"

Trì Võng nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: "Sao thế?"

"Sao ngài lại tết tóc thế này? Chưa nói đến dễ thương... trông cũng rất mới lạ, nhẹ nhàng."

Đây là chủ ý của Phòng Lưu, tết hết tóc lại thành một cái bím tóc, thì không ai biết được tóc xoăn hay thẳng.

Thấy Phòng Lưu nói cũng có lý, vì vậy Trì Võng để cậu tết bím tóc cho mình.

Chỉ là mấy chỗ tóc bị đứt nên không tết lại được, lại còn đúng hai lọn tóc sát mặt. Phòng Lưu nhìn nhìn một hồi, lấy kéo tỉa lại một chút rồi để cho y ra ngoài.

A Miễu lộ ra vẻ hâm mộ: "Hai lọn tóc này là cố ý cắt ngắn để xoăn lại, thả xuống hai bên tai, phía sau lại thắt thành bím tóc... Là vị sư phụ nào trong thành cắt tóc cho ngài vậy? Lát nữa ta cũng muốn đi cắt thế này, rất đẹp nha."

Trì Võng nghe thế thì chỉ chỉ Phòng Lưu đang đứng bên ngoài, A Miễu sững sờ nhìn Phòng Lưu.

Phòng Lưu vừa soái vừa trẻ con, đang ngậm một cái dây cột tóc, kéo hết tóc ra đằng sau, cũng tết một cái bím tóc giống như của Trì Võng.

Cậu còn dùng tay làm rối tóc trên trán, để mấy lọn tóc cong cong rủ xuống hai bên mặt, vừa đáng yêu vừa đẹp trai.

Yến nương đang đừng chờ bên cạnh Phòng Lưu, nhờ Trì Võng kê đơn và A Miễu chăm sóc, đôi mắt Yến nương cơ bản đã hồi phục, bây giờ nàng đã có hy vọng sống, không còn muốn tìm đến cái chết nữa.

Nàng đang cầm mấy xúc vải, đưa tới cho Phòng Lưu xem.

Phòng Lưu nghiêm túc lựa chọn, nói: " Màu xanh sẫm này quá mờ, màu tím nhạt... hơi bắt mắt quá, thế thì chọn tấm màu ngân bạch này đi, cả cái màu xanh trứng vịt nữa... ta sẽ viết số đo ra giấy cho ngươi."

A Miễu buồn nhiều trong lòng một ít, thời đại này nam nhân lại thích chưng diện thế sao? Một cô nương như nàng thế mà lại không bằng cả một tiểu hài tử.

Trì Võng không để ý chuyện bên đó, đây là lần đầu tiên y điều chế mấy thứ này, ngẫm nghĩ một hồi mới phối ra một lọ thuốc mỡ cho mình, dặn dò A Miễu: "Ngươi nấu chung mấy thứ này lại, để nguội rồi cho vào bình nhỏ, phải xong trước tối nay cho ta."

A Miễu sau khi nhớ kỹ thì nói: "Không thành vấn đề, ta làm lát là xong"

Trì Võng nhìn hòm thuốc vừa mở ra lúc nãy, y cuối cùng cũng không dùng đến phối phương trong đó.

Y vốn định đóng ngăn thuốc lại, vừa đóng được một nửa đã dừng tay lại.

A Miễu đã nhớ kỹ phối phương mà Trì Võng căn dặn, đột nhiên lại nghe thấy Trì Võng gọi nàng.

Nàng lập tức quay lại, hỏi: "Trì lão sư, ngài còn gì phân phó sao?"

Chân mày Trì Võng cau lại, thở dài nói: "Cái đơn thuốc ta vừa mới đưa cho ngươi ấy, cứ để đó, làm sau cũng được, giờ sắc cái này trước cho ta."

"Được, ngài cần thuốc gì?"

Thần sắc Trì Võng khiến người khác không nhìn ra ý gì: "Ta muốn làm rất nhiều loại thuốc, nếu hôm nay không có bệnh nhân nào cần chẩn trị gấp, thì ngươi và ta cứ ở trong này đi, chúng ta cùng làm mấy loại thuốc này trước đã."

A Miễu tự biết hiếm lắm mới có cơ hội học được thủ pháp chế thuốc của Trì Võng, nhất thời hớn hở: "Ngài cứ nói đi, ta sẽ ghi lại."

"Khương hoạt, tước vỏ, bỏ rễ, một hoặc hai nửa. Bạch phục linh bỏ vỏ, nhân sâm quế tâm...mỗi thứ một, hai cây."

Trì Võng vừa suy nghĩ vừa phối chế, y nói thêm: Xuyên khung một lạng, nấu với gạc hươu, một, hai nửa... Không, chếch tử cũng là một nửa."

A Miễu gạch đi mấy cái vừa viết, lại viết phân lượng vừa sửa, không khỏi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Trì Võng khai đơn lại cẩn thận, do dự thế này.

Phần lớn thời gian Trì Võng đều tính toán kỹ càng trong đầu từ trước, lúc kê đơn chỉ một lần là xong, chưa bao giờ thấy y phải sửa đổi, suy sét kỹ càng nhiều lần thế này.

Y từ từ kê đơn, lại nhíu màu suy nghĩ thật lâu, mới chậm rã nói: "Đơn này chế thành dược tán."

Y tự tay kiểm tra đơn thuốc trong tay A Miễu, chắc chắn không sai sót gì mới nói tiếp: "Giờ ta sẽ kê thêm một phương thuốc khác, có chỗ tương tự với phương thuốc này, nhưng hiệu quả khác hẳn nhau, ngươi ghi lại cho cẩn thận."

Thấy thái độ Trì Võng khác hẳn bình thường, A Miễu càng thấy phải cẩn thận hơn, nghiêm túc đáp: "Vâng."

Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, Trì Võng nói tiếp: "Phương thuốc này chế thành viên. Hay là dùng khương hoạt và ma hoàng... mỗi cái một nửa... Thông khí sáu tiền, chích quá cam thảo, bảy tiền..."

Sắc trời tối dần, đại phu trong Lan Thiện Đường đã có thể xong việc về nhà, thì có người đến.

Phòng Lưu đang ngồi canh cửa, trên gối đặt một quyển: "Tứ nguyệt dân lệnh", cậu đợi Trì Võng xong việc rồi cùng đi ăn tối.

Ban ngày Tiểu Trì ca ca từng nói muốn ăn chân gà, cậu đã cố tình nghe ngóng được một nhà chuyên làm chân gà rán ở Kim Thành, chân gà bọc lòng đỏ trứng muối đem đi rán đến vàng giòn, nghe đồn nam nữ già trẻ quanh đây đều thích ăn.

Trong không khí nhàn nhã như vậy, lúc người kia xuất hiện, Phòng Lưu đã phát hiện ra ngay lập tức.

Khi cậu cất sách, nhìn thấy người tới, sắc mặt khẽ biến trong nháy mắt.

Cậu bật lên về phía trước Lan Thiện Đường, vững vàng chào hỏi: "Chuyện gì khiến chưởng môn Phật môn đại giá tới đây vậy? Đúng là rồng đến nhà tôm.... Cố Hư pháp sư, mời vào, để ta gọi tiểu đồng dâng trà cho ngài."

Cố Hư pháp sư một đường phong trần mệt mỏi, rõ ràng là đã vất vả chạy gấp tới đây, chân mày nhiễm sương gió của lão tràn đầy lo âu, "Phòng công tử không cần khách khí, lão tăng đến đây là vì muốn thỉnh Trì thí chủ ra tay chữa trị cho một vị hòa thượng của chúng ta, việc này cấp bách, không thể trì hoãn."

Phòng Lưu bị lão hòa thượng một câu nói thẳng ra thân phận của mình, thần sắc không đổi, vẫn cười khanh khách: "Tiểu Trì ca ca của ta vô cùng bận rộn, ngài cứ vào ngồi trước đi đã..."

"Không cho lão vào."

Một giọng nói trong sảnh truyền ra, Trì Võng cũng vừa lúc bay ra.

Lúc y đứng cạnh Phòng Lưu, trên người nồng nặc mùi thuốc, Phòng Lưu nghiêng đầu, bất động thanh sắc ngửi một cái.

Cố Hư pháp sư cầm chuỗi hạt một trăm linh tám hạt bồ đề, lão cũng Trì Võng có chút duyên phận. Đầu tháng ba, trước khi lão tới mộ Trang Diễn, đã gặp y ở thị trấn nhỏ nam cảnh.

Lần đầu tiên gặp mặt, lão hòa thượng này đã muốn độ y, đúng là không biết điều.

Bây giờ gặp lại, Trì Võng vẫn không có ấn tượng tốt đẹp gì với lão như trước, lúc đi qua người Cố Hư pháp sư, còn ra vẻ như không thấy ai, đạm mạc nói: "Lưu Lưu, đi, đi ăn cơm."

Phòng Lưu sửng sốt một cái rồi lập tức chạy theo.

Chưởng môn Phật môn cứ thế mà bị ăn bánh bơ trước cửa Lan Thiện Đường, lão sững người một lát, chưa kịp đuổi theo đã bị một nữ đại phu trong Lan Thiện Đường gọi lại.

A Miễu lễ độ nói: "Pháp sư xin dừng bước, Trì lão sư biết tại sao ngài tới đây, y đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi."

Nàng cẩn thận lấy ra một cái hộp, bên trong đầy chặt những bình thuốc, cung kính nói: "Đây là vật ngài cần, thỉnh nhận lấy."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoàn đội cao cấp phụ trách tạo hình của Trì Võng chính thức ra đời.

Phòng Lưu: thợ trang điểm kiêm chuyên viên làm tóc.

A Miễu: chuyên gia điều chế thuốc uốn tóc bao đẹp bao chất lượng, nguồn gốc thiên nhiên, không có thành phần nhân tạo.

Yến nương: nhà thiết kế hàng đầu, chuyên may đo y phục thiết kế theo cá tính.

Chậu tinh: gương, phụ trách chiếu sáng