Lúc Trì Võng tỉnh lại thì trời cũng đã sáng, ván giường bên dưới vừa lạnh vừa cứng, làm cho y ngủ không thoải mái tẹo nào.
Y vẫn còn nhớ một ít sự tình trước khi rơi vào hôn mê, nhớ lại khi mình rơi vào tình trạng mất khống chế sau khi giết người, nhưng bây giờ tỉnh lại y đã an toàn thoát khỏi vòng vây.
Trì Võng gọi: "Sa Thạch, sau khi ta mất khống chế thì xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm Sa Thạch vang lên, đều đều nói: "Hòa thượng Tử An đánh ngất ngài, rồi đưa ngươi rời khỏi Thiên Sơn Giáo. Phòng Lưu và Phong Vân Tranh tự dẫn theo người của mình hành động, phân phát dược liệu lấy được từ chỗ Thiên Sơn Giáo, trong hai ngày trong khi ngươi hôn mê, ôn dịch ở bắc cảnh đã được khống chế."
Trì Võng phát hiện ra Sa Thạch không bình thường: "Sa Thạch, người lại làm sao thế?"
"Vì tiêu hao năng lượng quá lớn, ta đã ngắt tất cả những chức năng không cần thiết." Thanh âm trẻ con của Sa Thạch đã biết mất... ngữ điệu không còn lên xuống nhấn nhá, đơn điệu đến cứng nhắc: "Bao gồm cả chức năng mô phỏng tính cách nhân vật."
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc đắng chát, Trì Võng nhảy từ trên giường xuống, đi ra khỏi căn phòng nhỏ chật chội này.
Vừa ra ngoài, sắc mặt Trì Võng đã lạnh đi vài phần: "Tại sao lại đưa ta vào trong chùa? Số ngày ta ở trong chùa gần đây còn nhiều hơn trong cả hai trăm năm nay cộng lại."
Y loanh quanh trong chùa mấy vòng, tâm tình càng lúc càng tệ, cuối cùng ở chỗ không xa bên ngoài chùa, giữa đống hòa thượng lớn hòa thượng bé, tìm được con lừa ngốc mà y biết.
Nồi to nồi nhỏ đặt bên ngoài chùa đều đang được dùng để sắc thuốc, Tử An đang nói những tiểu tiết cần phải lưu ý trong quá trình sắc thuốc, tránh làm giảm hoặc biến đổi dược hiệu.
Trong đó có một tiểu hòa thượng tuổi tác không lớn lắm, đang nhìn Tử An với ánh mắt sùng bái khác thường: "Y thuật của sư huynh thật là giỏi, đã cứu được rất nhiều bách tính ở phụ cận nhiễm phải ôn dịch, sư huynh, ngươi dạy y thuật cho ta có được không?"
Hòa thượng lớn tuổi hơn đứng bên cạnh vỗ cái đầu trọc lốc của nó: "Tử An pháp sư là đại đệ tử thân truyền của Cố Hư pháp sư, bối phận hơn ngươi nhiều lắm, sư huynh ở đâu ra? Đừng có kêu loạn."
Tử An mỉm cười nói: "Tất thảy đều là hư danh. Ngươi và ta đều là người Phật môn, không cần tính toán bối phận, mấy cái này vốn không liên quan, không tồn tại, mà cũng không quan trọng."
Hắn nhìn tiểu hòa thượng vừa hỏi xong còn bị đồng môn giáo huấn, ôn hòa đáp: "Nếu ngươi có lòng học y, có thể bắt đầu từ "Luận về bệnh thương hàn", "Kim Quỹ yếu lược" trước, đây đều là sách nhập môn."
Bước chân Trì Võng dừng lại.
Trong giây lát, Tử An đang đứng cách đó không xa, một lần nữa nhập thành một với Trang Diễn trong trí nhớ của y, trùng khớp một cách đáng sợ.
Y nhớ năm đó, Trang Diễn mỗi tháng đều sẽ dành một ít thời gian, đặc biệt chạy tới Lan Thiện Đường, quản lý tâm huyết lúc còn sinh thời của mẫu thân người ấy. Có một lần Trang Diễn dẫn y theo, y đã tận mắt chứng kiến trong lúc thầy thuốc ở Lan Thiện Đường không đủ, Trang Diễn đã tự mình ra trận chẩn trị cho bệnh nhân.
Sau lần đó, Tiểu Trì mới thật sự tin rằng y thuật của Trang thiếu gia cũng không phải nói khoác, thế mà người ấy lại không hề thua kém đám đại phu đang ngồi chẩn bệnh ở Lan Thiện Đường tẹo nào.
Sau khi rối ren qua đi, đại phu của Lan Thiện Đường mới đi ra tiếp nhận lại bệnh nhân của Trang Diễn, Trang Diễn mới có thể rời đi. Lúc ấy Tiểu Trì cũng chỉ vừa mới dậy lên chút tâm tư với Trang Diễn, thấy trình độ y thuật thượng thừa của người, lại càng thêm kính ngưỡng người bác học đa tài, khi trở về, mới cố ý hỏi một câu: "Thiếu gia, nếu như ta cũng muốn học y thuật thì nên bắt đầu từ đâu?"
Lúc ấy, Trang Diễn đã trả lời y thế nào nhỉ?
Ngày ấy, trên bàn cơm, trang Diễn cười với y, cẩn trọng trả lời: "Nếu có hứng thú với y đạo, thì bắt đầu từ "Luận về bệnh thương hàn", "Kim Quỹ yếu lược" trước, đây là sách vỡ lòng mẫu thân giảng cho ta."
Trì Võng nhìn Tử An ở đằng xa, trên mặt lạnh te không chút biến hóa, nhưng tim đập thình thịch nhanh hơn hẳn mọi khi mấy cái.
Nếu chỉ có khuôn mặt, thanh âm tương tự nhau thì cũng thôi đi, trong suốt bảy trăm năm nay, giữa biển người mênh mông, ở khắp trời nam đất bắc, y đã từng thấy hai người không có mối quan hệ nào lại giống nhau đến khó tin, loại trùng hợp này dù hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có.
Nhưng con lừa ngốc kia không chỉ biết y thuật và võ công, đến động tác, sao đến thần sắc cũng giống Trang Diễn y như đúc thế kia? Lúc hắn nói ra tên hai quyển sách, tựa như chính là Trang Diễn đứng trước mặt y, diễn lại đối thoại giữa hai người cách đây bảy trăm năm.
Tưởng niệm trong lòng không muốn bị ai phát hiện đang phá kén mà ra, nỗi lòng Trì Võng chấn động, y thậm chí còn nghĩ theo tam giới lục đạo luân hồi của Phật môn, nếu như Trang Diễn có thể đầu thai làm người, liệu có phải trông sẽ giống như người kia không?
Tâm tình của Trì Võng còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy Tử An ở bên kia nói: "Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, tại sao lại muốn học y thuật?"
Tiểu hòa thượng cao giọng trả lời: "Ta muốn học y thuật, là để cứu người! Ta muốn được giống như Tử An sư huynh, viết một phương thuốc sắc một bát thuốc, lại có thể khiến cho người ta cải tử hồi sinh!"
Thấy tiểu hòa thượng đâm đầu vào ngõ cụt, Tử An vẫn ôn hòa như cũ: "Đã đọc "Duy-ma-cật sở thuyết kinh"* chưa?"
*Vimalakirti Sutra
Tiểu hòa thượng mặc áo xám không hiểu sao trả lời: "Đọc rồi."
"Vậy ngươi phải nhớ trong đó có một chương viết về "Văn thù hỏi về bệnh tật"." Tử An kiên trì khai đạo: "Bồ tát nói, bệnh của ta bây giờ đều là do vọng tưởng và đủ loại loạn lạc phiền não sinh ra. Tức là tất cả bệnh tật trên thế gian đều là do vọng tưởng, loạn lạc mà ra, nếu như có thể thoát khỏi vọng tưởng loạn lạc, người người thành Phật, vốn sẽ không có ai sinh bệnh."
Nghe mấy lời này, tâm Trì Võng đã nguội lạnh, y khôi phục bình tĩnh, mặt vô cảm nghĩ —— đúng là cái chậu tinh không biết điều, sao y có thể coi hắn là người kia được chứ?
Tử An không biết điều thấy Trì Võng tới gần, trên mặt lộ ra ý cười, dường như thần thái trong nụ cười đó có hơi khác với nụ cười khi nhìn đồng môn, dù là rất nhỏ: "Trì thí chủ, ngươi thấy thế nào?.... Vừa đi vừa nói chuyện một chút."
Bên ngoài chùa đều là nồi sắc thuốc, khói mù mịt không có chỗ đặt chân, không chỉ lắm hòa thượng, mà dân chúng đến nhận thuốc cũng rất đông, thực sự không thích hợp để nói chuyện.
Hai người đành vào trong chùa, bây giờ bên trong lại rất thanh tịnh.
Trì Võng đi vào cùng Tử An, lại hơi thất thần.
Tử An kể chuyện phát sinh sau khi y hôn mê: "Bây giờ dược liệu chúng ta lấy về đã được phân phát khắp bắc cảnh, mặc dù trong quá trình phân phát bị đám người Thiên Sơn Giáo trong tối giở trò, nhưng người của Lưu công tử, đồng môn Phật môn, thậm chí cả võ phu ở tiêu cục đều tự nguyện lập thành nhóm đi theo hộ tống, phần lớn dược liệu đều được đưa tới nơi trị bệnh."
Trì Võng nhìn hắn, Tử An tựa như đã biết được y muốn hỏi cái gì, ăn ý nói: "Đồng thời đã truyền ra ngoài, từ lúc chúng ta chưa xuất phát, nói rằng Phổ Đà Tự đã thử ra được phương thuốc rồi."
Nói đến chính sự, Trì Võng lên được một tí tinh thần: "Phương thuốc kia còn chưa hoàn thiện, người không luyện võ uống vào sẽ tổn thương đến thân thể, nếu bệnh nhân lúc đầu còn chưa phát bệnh rõ ràng, sau khi uống vào có khi còn rơi vào tình trạng nguy kịch."
"Đúng vậy, nên ta đặc biệt lưu ý mọi người khi dùng thuốc, nhất định phải chú ý thật kỹ."
Tử An đưa Trì Võng quay lại gian phòng nhỏ mà y đã tỉnh lại, làm một động tác "Thỉnh, nếu Trì thí chủ đã tỉnh lại rồi thì chúng ta lại thương lượng một chút, nên khai thêm phương thuốc tẩm bổ, trung hòa dược hiệu của phương thuốc đầu tiên."
Trì Võng cau mày nói: "Để làm gì? Ta thèm vào mà phải ở trong chùa, thành trấn gần đây nhất là Kim Thành đúng không? Tại sao ngươi không đưa ta tới đó nghỉ trọ?"
Tử An bình tĩnh giải thích: "Ở khách đi3m đắt lắm, bần tăng không có nhiều tiền như thế."
Trì Võng: "..."
Y đang định móc mớ ngân phiếu trong người ra, ném thẳng vào mặt tên hòa thượng này, lại thấy Tử An thần thái ôn hòa, ăn vạ trước: "Trì thí chủ, chùa này không bằng được với Phổ Đà Tự, không có nhiều phòng, chỉ đành phải ở tạm. Đây là gian phòng đồng môn chuẩn bị cho ta, mấy ngày nay đều để ngươi nghỉ ngơi, bần tăng chỉ dám nằm dưới đất, cũng không dám nói gì."
Nhìn ngũ quan, thần sắc của Tử An đều rất thân thuộc với y, Trì Võng trầm mặc trong chốc lát, lập tức giãy lên: "Ngươi để chăn nệm chỗ nào dưới đất?"
Tử An chắp tay trước ngực nói: "Dưới giường ngươi."
Trì Võng lại nhìn y phục của mình: "Thế trong lúc ta hôn mê, ai đã thay y phục cho ta?"
Lúc nghe thấy câu này, Tử An hiếm khi lại dời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào y.
Thấy không khí bắt đầu rơi vào lúng túng, Trì Võng đành đổi đề tài: "Ngươi không hiếu kỳ tại sao lúc ở vườn dược liệu của Thiên Sơn Giáo ta lại mất khống chế?"
Thấy Trì Võng không truy cứu chuyện thay y phục, dường như Tử An cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Trước khi động thủ cũng đã nhắc nhở ngươi, không được tạo sát nghiệp."
Trì Võng nhíu mày: "Ta cũng đã muốn hỏi từ lâu, lúc ở chỗ Thiên Sao Giáo, Lưu Lưu giết người, ngươi không quản, Phong Vân Tranh giết người, ngươi cũng không có ý kiến, tại sao lại cứ nhắm vào ta?"
Hòa thượng cười nhạt một tiếng: "Tại vì ngươi không giống bọn họ, ngươi không thể tiếp tục giết người nữa."
Trong chớp mắt ấy, ánh mắt của Tử An như chọc thủng một bí mật mà Trì Võng chưa bao giờ nói ra. Trì Võng không xác định được làm thế nào mà hắn biết được chuyện đó, hay là liệu hắn có thực sự biết hay không, nhưng theo trực giác của y, hòa thượng này thực sự đã biết được chuyện gì đó.
Con ngươi Trì Võng hơi co lại, đây là phản ứng tự nhiên của y khi y cảnh giác và nghi ngờ. Y nói trong đầu: "Sa Thạch, lập tức công phá hồ sơ nhân vật của tên chậu tinh này."
Âm thanh máy móc đều đều của Sa Thạch nói: "Ở trạng thái hiện tại, không thực hiện được mệnh lệnh này, thỉnh chờ đến lúc đủ năng lượng để khởi động lại."
Trên lý thuyết, việc trao đổi giữa y và Sa Thạch sẽ không bị người thứ ba nghe được, nhưng hòa thượng này, hắn luôn biết được y đang nghĩ cái gì, cứ như là có quỷ vậy.
Ánh mắt Tử An nhìn y lại ấm áp đến khó hiểu. Nhưng lời nói ra lại tựa như có ẩn ý khác: "Trì thí chủ yên tâm, chỉ cần ngươi không tạo ra thêm sát nghiệp, bần tăng vĩnh viễn sẽ không đối địch với ngươi."
"Lần đầu tiên được gặp Trì thí chủ, tuy rằng còn cách một bức tường giăng kín hoa tử đằng, nhưng ta thấy được công đức của ngươi."
Ánh mắt Tử An nhìn y lặng lẽ, trân trọng: "Nhưng ngươi bây giờ..."
Dường như ánh mắt của hòa thượng nhìn vào bên cạnh y, thấy được thứ đáng lẽ ra không thể thấy được.
Lục đạo tam giới, luân hồi không ngừng.
Địa ngục vĩnh khổ, không có một tia vui vẻ. Luyện ngục dung nham, tiếng kêu r3n vang vọng khắp nơi, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi.
Máu chảy ròng ròng, một nửa quỷ quái đột nhiên hiện thế, nhưng trong chớp mắt lại trở về dáng vẻ bất lão câu nhân của người trước mặt.
"Tên hòa thượng nhà ngươi, có muốn phổ độ chúng sinh thì cũng chừa ta ra, ta không bao giờ muốn xuất gia." Trì Võng lạnh lùng quay người đi. "Ta ra ngoài một chút, sớm tìm ra phương thuốc bổ thân, rồi cho người phân phát ra khắp bắc cảnh."
Tử An đột nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ để mắt tới ngươi."
Trì Võng chả hiểu gì nói: "Ai cần mắt ngươi? Bên ngoài nhiều người bệnh như thế, ngươi cũng ra hỗ trợ a, đi thôi."
Hòa thượng cũng không giải thích, thực ra hắn cũng không có ý như vậy.
Tử An nhìn theo bóng lưng Trì Võng, thầm nghĩ người tốt như vậy... Không nên chịu loại nghiệp báo như thế kia.
Kể từ bây giờ, hắn sẽ luôn ở bên cạnh Trì Võng, đảm bảo y không lại tạo thêm sát nghiệp nữa.
Tử An cười khẽ, cất bước đi ra ngoài.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Võng không biết rằng hòa thượng đã bắt đầu dõi theo y, cũng lặng lẽ mở ra hình thức trói chặt.