Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 67: Niệm kinh cả đêm (2)



Thấy hòa thượng nói vậy, Sào Tre lập tức phản ứng lại, nói theo: "Đúng, đúng! Hắn tên là Đại Tráng, ta gọi hắn là Tráng ca!"

Trì Võng đột nhiên đứng dậy từ sau bàn, y đã sống bảy trăm năm, trò mèo này sao có thể qua mắt y được?

Sào Tre lập tức chạy ra ngoài: "Nhanh, nhanh! Tráng ca, nhanh đi bốc thuốc cho nương ta."

Trước khi ra khỏi cửa, Tử An thản nhiên đối mặt với Trì Võng, ánh mắt của hắn hòa hoãn, tựa như đang vỗ về cảm xúc của Trì Võng.

Nhưng ánh mắt Trì Võng vừa sắc như đao vừa nóng như lửa, khí thế khiến người khác kinh hãi, y đánh giá Tử An một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang dùng ánh mắt lột da róc xương hắn.

Tử An không nán lại quá lâu, chạy ra ngoài, đuổi theo Sào Tre.

Lại có người bệnh mới vào gian chẩn bệnh, Trì Võng hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xuống.

Không vội, y có rất nhiều thời gian, cũng sẽ có rất nhiều cơ hội.

Không thể tự loạn trận thế, mới có thể bình tĩnh suy nghĩ.

Chỉ là gần đây, tính khí của y.... càng lúc càng khó kiềm chế hơn so với trước đây, thường xuyên mất khống chế khiến cho y dễ cáu kỉnh hơn.

Hôm đó, Trì Võng ngồi chẩn bệnh tới tối mịt, khi y trở lại khách đi3m, Tử An cũng lặng lẽ theo sau y.

Chạy theo tới còn có Sào Tre bị Trì Võng điểm danh.

Về tới khách đi3m, mặt Trì Võng đã lạnh lùng như hàn băng, y không thèm để ý tới Tử An, trực tiếp nói với Sào Tre: "Ngươi theo ta."

Hòa thượng cũng không cản y lại.

Gian phòng của y ở sát vách phòng của Phòng Lưu, y đứng ngoài cửa nghe ngóng một chút, chắc chắn Phòng Lưu vẫn còn đang ngủ, không muốn đánh thức cậu, bèn dẫn Sào Tre vào một gian phòng khác cách đó khá xa để hỏi chuyện.

Y biết rõ, lúc nãy chắc chắn con lừa ngốc kia đã thông cung với hắn, nhưng thế thì đã làm sao?

Chỉ cần Sào Tre này còn thở, Trì Võng có bản lĩnh moi hết chân tướng từ trong miệng hắn ra.

Hai người mật đàm, đóng cửa lại, câu đầu tiên Trì Võng hỏi là: "Hắn tên là gì?"

Sào Tre đờ người: "Hòa thượng kia sao? Gọi là Tử An. Lúc hắn ở Thiên Sơn Giáo đã đội tóc giả, dùng tên giả là Đại Tráng."

Đã nhẫn nại nghiêm chỉnh cả tối, Trì Võng ngẩng đầu lên, gương mặt y xinh đẹp mê người, nhưng thần sắc lại âm u đến khó lường: "Ngươi biết rõ ta hỏi cái gì, còn dám ăn nói nhảm nhí, ta sẽ bắt nương ngươi đang ở Lan Thiện Đường tới đây, để cho ngươi thấy rõ người vì ngươi mà chết trước mặt ngươi."

Trong nháy mắt, mặt tiểu tử này đã trắng bệch, sợ đến run rẩy cả người: "Ngươi muốn làm gì? Tráng ca của ta còn ở bên ngoài, ngươi đừng tưởng có thể làm bậy..."

Thanh âm Trì Võng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Ngươi muốn dựa vào hắn sao? Vậy người nhìn ta tự tay lăng trì con lừa ngốc kia trước nhé."





Lúc nói câu này, đôi mắt của Trì Võng biến thành màu đỏ, nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, y đã động sát tâm, điệu bộ cực kỳ đáng sợ.

Trì Võng bước về phía trước một bước, Sào Tre quát một tiếng, tê liệt ngã xuống, sau đó thì bò lại, thanh âm run run: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Hắn gọi là Đại Tráng a!"

"Ngươi gọi hắn là... Trang ca. Đồng âm không đồng nghĩa, ta nghe được rất rõ ràng, muốn lừa gạt người khác thì thôi đi, còn dám lừa cả ta."

Trì Võng ngồi xổm xuống, ánh mắt chết chóc nhìn thẳng mặt Sào Tre: "Có phải hắn từng nói với ngươi là hắn họ Trang không?"

Mặt Sào Tre dại ra, ngơ ngác: "Trang? Họ Trang? Đại Tráng ca họ Trang?"

Trong một khắc ấy, Trì Võng hơi khựng lại.

Dường như đây là lần đầu tiên Sào Tre nghe thấy họ "Trang", xa lạ và kinh ngạc trên mặt hắn xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền bị ngơ ngác và kinh sợ thay thế.

Phản ứng của hắn thế này cũng không giống đang nói dối.

Trì Võng nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ y nghe nhầm thật?

Không, không thể nào.

Trì Võng lắc mạnh đầu, y có chết cũng không nghe nhầm được.

Nhưng lý trí trong lòng y đang lên tiếng: Ngươi có dám chắc rằng, mọi chuyện trước mắt là sự thật không?

Gần đây y mất khống chế còn ít sao? Tình huống y lo sợ nhất, chẳng lẽ sau bảy trăm lại xuất hiện lần nữa?

Trì Võng tóm lấy cổ Sào Tre, nhấc bổng hắn lên giữa không trung, đôi mắt đỏ tươi như máu: "Hắn gọi là gì? Trả lời ta lần cuối cùng."

Mắt Sào Tre trắng dại ra, gian nan nhả ra mấy chứ: "Tráng ca, Đại Tráng..."

Khi Trì Võng thấy bóp ch3t tên này cũng không tệ lắm, cửa phòng sau lưng y bị đạp mở ra.

Thanh âm quen thuộc từ đằng sau truyền tới: "Dừng tay, Trì thí chủ."

Trì Võng buông tay, Sào Tre bị y ném xuống đất, tay chân co giật mấy cái, triệt để ngất luôn.

Hòa thượng nhanh chóng khép cửa lại, quay đầu nhìn đôi mắt đỏ tươi của Trì Võng, giữa mày tràn đầy âu lo: "Bây giờ ngươi rơi vào trạng thái này quá thường xuyên, như thế rất nguy hiểm."

Trước nay Trì Võng luôn rất tự tin, bây giờ đỏ mắt bật cười: "Ngươi đã làm thế nào vậy? Ta không nghe nhầm... Ta đã nghe thấy rất rõ ràng! Hắn gọi ngươi là Trang ca, không phải Tráng ca!"

Nhưng Trì Võng không ngờ được, Tử An trầm mặc trong nháy mắt, thế mà lại gật đầu thừa nhận: "Đúng là sơ suất của ta....Nhân duyên kỳ ngộ trên thế gian này thật khó đoán trước, ta không ngờ Sào Tre lại gặp được ngươi."

Thân thể Trì Võng nhất thời cứng đơ, thời khắc này, dường như y khôi phục được chút thanh tỉnh, kiềm chế động tác của chính mình.

Hòa thượng kia đang tới gần y, Trì Võng lập tức nheo mắt đề phòng: "Không đúng... Không đúng! Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Tử An không lên tiếng, hắn bước từng bước lại gần, Trì Võng theo bản năng lùi về phía sau, lại bị hắn dồn vào góc tường.

Hòa thượng trước mặt, ngũ quan thân thuộc như thế, nhưng điệu bộ và thần sắc lại hoàn toàn khác với ký ức của y.

Tử An thở dài một hơi, tới lúc ngẩng đầu lên, tựa như đã quyết định xong.

Hắn lại tiến thêm một bước, hai người đã rất gần nhau rồi.

Mà rất nhanh sau đó, Trì Võng phát hiện hóa ra khoảng cách bây giờ vẫn chưa phải là gần nhất, hắn còn có thể tới gần y hơn nữa.

Sống mũi Tử An tựa như sắp chạm vào mũi Trì Võng.

Trì Võng trở nên bất an, suốt bảy trăm năm nay, đã bao giờ có ai đến gần y thế này đâu chứ? Trì Võng chỉ do dự trong nháy mắt, liền vận lực xuất chưởng.

Có lẽ vào đúng lúc đó, Tử An nhìn thần sắc phức tạp của y, nhẹ giọng gọi y: "Tiểu Trì."

Con ngươi của Trì Võng co lại rất nhanh, tay y thu lại lực trong thế ngàn cân treo sợi tóc, dừng lại ngay trước ngực trái Tử An.

Tử An cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên trái tim mình, đặt bàn tay của mình lên, hai lòng bàn tay chạm vào nhau.

Đồng thời tay kia của hắn đỡ lấy đầu Trì Võng đang ngẩng lên, nghiêng người về phía trước, trán hai người chạm vào nhau.

Trong nháy mắt ấy, Trì Võng dường như đông cứng cả người.

Thanh âm của Tử An mang theo thương xót: "Không thể giết người nữa, một người cũng không được. Phải tu tâm dưỡng tính, cư xử hòa hoãn, nếu không, cứ như vậy ngươi sẽ đánh mất thần trí của mình trước mất."

Trong mắt Trì Võng có một tia giãy giụa, đã an tĩnh lại rất nhanh.

Hắn dịu dàng nói: "Lúc ta lẻn vào Thiên Sơn Giáo, đương nhiên không thể dùng pháp hiệu được, người tục gia lại không thể không tên không họ, mới thuận miệng nhận họ Trang. Đúng là ta đã bất cẩn rồi, không nghĩ tới phần nhân quả này lại ứng ở đây."

"Gần đây, sẽ có lúc ta thấy được một ít hình ảnh vỡ nát." Hắn chần chừ một chút rồi mới nhẹ giọng nói tiếp: "Nếu có kiếp trước kiếp này, có lẽ giữa ta và ngươi có một phần nhân duyên chưa dứt... Nhưng ta lại không phải người trong chấp niệm của ngươi."

"Trì thí chủ, phật độ người hữu duyên, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là người có duyên với Phật môn."

Tử An thở dài: "Ngay từ đầu ta đã từng nói, ta biết ta từ đâu tới... Hy vọng có một ngày ngươi cũng như vậy, có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ."

Hắn dừng một chút, mới nói: "Quá khứ, hiện tại... Cùng với tương lai không thấy trước được, xưa nay cũng đều chỉ là một mặt trong thế giới thập phương vô lượng."

Trong con ngươi của Tử An, có ánh sáng màu vàng kim lấp lánh.

Khi trán hai người chạm vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng.

Âm thanh Sa Thạch vang lên: "Thành công tiếp nhận năng lượng, chữa trị thương tổn, làm mới hạt nhân tính toán..."

Sa Thạch nhẹ giọng nói: "Trực tiếp tiến hành thăng cấp."

Hòa thượng khẽ mỉm cười, lúc này mới buông Trì Võng ra.

Hắn đặt tay lên trán Sào Tre còn đang hôn mê, một lát sau mới đứng dậy.

Trì Võng vẫn còn đang đứng tại chỗ, ánh mắt đuổi theo động tác của hắn, đôi mắt đã không còn đỏ nữa, từ từ khôi phục lại hai màu trắng đen ban đầu.

Tử An chờ mãi, cũng chỉ thấy Trì Võng ngẩn ngơ nhìn hắn, liền nói một câu: "Ai di đà phật, đắc tội."

Hắn ôm người đi, đến trước quầy hỏi tiểu nhị, lại ôm người về phòng, đặt y trên giường, cởi giày rồi trải chăn đệm ra, mở rộng vạt áo rồi đắp chăn lên cho y.

Tử An kéo ghế trong phòng lại, ngồi cạnh giường, dịu dàng nói với y: "Ngủ đi."

Hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ niệm Kinh Kim Cang. Trì Võng nằm trên giường, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Hòa thượng không rời đi, quy củ ngồi dưới cửa sổ, lòng không tạp niệm, chỉ niệm kinh cho Trì Võng suốt một đêm.