Phòng Lưu đã có một ngày cực kỳ phong phú.
Sáng sớm cậu tới Lan Thiện Đường đầu tiên, gặp đại chưởng quỹ của Huyên Thảo Đường ở bắc cảnh, người đến ý đồ sâu xa. Gã biểu thị sẵn lòng giúp đỡ trong trận thiên tai này, vứt bỏ hiềm khích trước đây, chân thành hợp tác. Nếu đã đưa tới tận cửa, đương nhiên Phòng Lưu không khách khí mà làm giá một chút rồi mới đuổi đi.
Cậu trở về kể chuyện này cho Trì Võng nghe, Trì Võng không phản đối, thực ra thì y cũng rất có hứng thú với Huyên Thảo Đường —— dựa theo thông tin của Sa Thạch, Trì Võng còn muốn chèn ép Huyên Thảo Đường, thử xem có tiến triển thế nào.
Buổi chiều, Phòng Lưu lại ở cùng với Trì Võng, cậu hỏi ý kiến Trì Võng xem nên xử lý giày dép giáo thế nào, giáo này thế lực quá lớn, đã mê hoặc bách tính ở bắc cảnh quá lâu rồi.
Trì Võng không nghĩ kế cho cậu, lại dắt cậu đi gặp Sào Tre đã rời khỏi Thiên Sơn Giáo, nghe hắn nói những chuyện trải qua khi gia nhập giáo.
Giày dép giáo có thể lan truyền rộng rãi như vậy tất nhiên là nhờ một mớ cách tẩy não.
Sào Tre than thở khóc lóc, kể lể về tao ngộ của chính mình. Phòng Lưu ở bên cạnh nghe đến lâm vào trầm tư, tự lẩm bẩm: "Hóa ra là còn có thể chơi được như thế nữa cơ à..."
Trì Võng liếc nhìn cậu, cảm thấy hình như đứa nhỏ này lại học được cái nhảm nhí gì rồi.
Phòng Lưu lúc nhỏ không được ai dạy dỗ, cho dù Trì Võng đã bắt đầu hướng dẫn cậu đọc sách thánh hiền, nhưng phong cách hành sự của cậu vẫn còn nửa chính nửa tà.
Nhưng Trì Võng cũng không để tâm, cứng quá dễ gãy, có lúc có thể tà một chút cũng tính là linh hoạt.
Sào Tre đã lăn lộn trong giày dép giáo nhiều năm, một chiều hối cải, kể hết mọi kỹ năng, chiêu số tẩy não ra, thế mà kể nguyên một buổi chiều cũng chưa hết.
Không chỉ Phòng Lưu học hỏi được rất nhiều, mà Trì Võng cũng có thể lĩnh ngộ một chút.
Trì Võng tỏ ý ngày mai còn có thể từ từ nói nốt, y trở về một mình, trải giấy mực ra bàn, nhốt mình trong phòng đến lúc tối mịt.
Trong khoảng thời gian đó, Phòng Lưu xử lý sự vụ trong Vô Chính Môn. Sau khi cậu chạy tới bắc cảnh, các trưởng lão trong Vô Chính Môn ngầm có dị động, nhưng ôn dịch ở bắc cảnh đã bị áp chế, Phòng Lưu thế mà lại không chết, vị chưởng môn thần bí vẫn còn sống sót, tất cả những kẻ một dạ hai lòng trong Vô Chính Môn đành phải kiềm chế lại.
Phòng Lưu cũng đã ghi lại hết rồi, lúc nào trở về sẽ xử lý từng người một.
Buổi tối, Phòng Lưu cố tình gọi người hỏi thăm những chỗ ăn ngon ở Kim Thành, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm với Trì Võng. Đến tận lúc ăn cơm tối cũng không thấy cái kẻ bị gọi là con lừa ngốc Tử An đâu, khiến cho tâm tình của Phòng Lưu càng thêm khoan khoái.
Hòa thượng kia khiến cho Phòng Lưu cảm thấy bị uy hiếp. Cậu không thích Tử An ở bên cạnh Trì Võng.
Cơm nước xong xuôi, lại lượn một hồi ở vùng sơn cảnh tú lệ bên ngoài Kim Thành, Phòng Lưu có biện pháp mới để ăn vạ dính lấyTrì Võng cả buổi tối —— thỉnh giáo võ công với Trì Võng, như thế là có thể ở bên cạnh y lâu hơn một chút.
Phòng Lưu không ngờ cậu chỉ vừa thỉnh giáo, lại thỉnh đúng người rồi, trong thiên hạ này, Trì Võng là người thích hợp chỉ điểm võ công cho cậu nhất, bảy trăm năm trước, Úy Trì quốc sư chính là người duy nhất luyện được loại võ công dùng song kiếm.
Muốn dùng song kiếm thì phải nhất tâm nhị dụng, trong số cao thủ sử dụng vũ khí bằng hai tay, người có thể điều khiển tay trái và tay phải riêng biệt với nhau cũng không nhiều, Phòng Lưu vẫn luôn tìm kiếm người có thể trở thành sư phụ cho mình.
... Mãi cho tới khi cậu hỏi Trì Võng.
Nếu nhóc con nhà mình đã có lòng hiếu học, thì Trì Võng cũng không cần giấu làm của riêng.
Chưa nói tới, cua tối nay Trì Võng ăn đều là do Phòng Lưu cho người đặc biệt chở thẳng từ nam cảnh tới đây cho y, mỗi con đều tươi mới ngọt thịt, vừa bưng lên đã khiến cho người ta thèm rỏ dãi.
Y còn không cần phải bẩn tay, chỉ cần nghiêm túc ngồi chờ, Phòng Lưu cũng sẽ tự giác gỡ cua cho y, hầu hạ Trì Võng ăn uống đến vui vẻ.
Vì vậy song phương vui vẻ bắt đầu học tập, kết thúc bằng việc Phòng Lưu bị đánh đến bầm dập cả người.
Phòng Lưu lại còn vui vẻ: "Tiểu Trì ca ca đối xử với ta thật là tốt, không bụp thẳng vào mặt ta."
Hắn vừa nói xong, làm Trì Võng đột nhiên nhớ tới cái vị đã hai lần đánh cho Phòng Lưu thành gấu trúc, Phong Vân Tranh, "Phong trang chủ đâu rồi? Từ lần trước tách ra xong tới giờ cũng chưa gặp lại hắn, bây giờ hắn đang làm gì?"
"Hắn sợ chuyện trộm dược liệu lần trước để lộ thân phận, khiến cho người trong sơn trang bị Thiên Sơn Giáo trả thù, đã nhờ ta hỗ trợ ở nam cảnh, tìm một người làm giả giấy tờ để chứng minh hắn không có mặt ở bắc cảnh." Phòng Lưu lộ ra nụ cười âm hiểm: "Gần đây chuyện được yêu thích nhất ở nam cảnh chính là chuyện —— trang chủ Phong Vân sơn trang cởi truồng chạy loăng quăng ngoài đường, theo pháp luật của Trọng triều, làm ảnh hưởng đến trật tự trị an của thành trấn sẽ bị bắt vào đại lao nha... Phong Vân trang chủ vừa mới chạy xuống nam cảnh, sáng ngày kia mới có thể ra khỏi đại lao, chờ đến lúc thám tử của Thiên Sơn Giáo ở nam cảnh thấy được người ra khỏi lao đúng là hắn, thì sẽ không chạy tới trả thù đám người trong Phong Vân sơn trang nữa."
Hai người cười nói không dứt trở về khách đi3m, Trì Võng gặp được người mà y cũng chẳng mấy bất ngờ.
Đã muộn như thế rồi, khách nhân trong khách đi3m đã về phòng nghỉ ngơi, trong đại sảnh chỉ còn tiểu nhị trực đêm, và kẻ đang đợi người trong đại sảnh.
Đó là Tử An mặc một thân tăng bào, khi thấy Trì Võng quay về thì lộ ra một chút an tâm khó nhận thấy được.
Nhưng khi Trì Võng lại gần, hòa thượng lại nhìn sang hướng khác, không nhìn thẳng vào y nữa.
...
Cho nên Trì Võng mặc xác con lừa ngốc này, kệ cho hắn tự ngồi đấy mà phát sáng, mắt nhìn thẳng trở về phòng của mình.
Phòng Lưu vốn đã âm thầm đề phòng, nhất thời không khống chế được mặt mày hớn hở, mang theo đắc ý mơ hồ chạy vào gian phòng sát vách với Trì Võng.
Thực tế cho thấy, Phòng Lưu yên tâm sớm như vậy, đúng là tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm.
Chờ Trì Võng dọn dẹp xong bản thảo trong phòng, lại nặng nề quay ra đại sảnh.
Trong đại sảnh chỉ còn một ngọn nến duy nhất, chỉ còn lại một mình Tử An ngồi trên bàn.
Trì Võng cũng không hỏi, tự kéo ghế dài, lặng lẽ ngồi đối diện với Tử An.
Tiểu nhị trực đêm ở khách đi3m đã không chịu được từ sớm, nằm úp sấp sau quầy mà ngủ. Trong khách đi3m chỉ còn lại hai người bọn họ im lặng ngồi đối diện với nhau, nhìn nhau không lên tiếng.
Trì Võng ngồi trên bàn, qua ánh nến đối diện với Tử An, xuất thần.
Y cảm thấy một loại an tâm từ trên người hòa thượng này, làm một loại trực giác không giải thích nổi, tựa như y đã cô độc phiêu bạt rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể tìm được một chỗ để nghỉ ngơi tạm.
Tử An để kệ cho y nhìn, hắn cũng đang nhìn y.
Hắn nhớ tới chính mình khi xem mảnh vỡ ký ức, thấy được mỹ nhân hoạt sắc sinh hương ở đối diện, tâm tư khó khăn lắm mới bình thường được bây giờ đã lại trở nên hỗn loạn.
Thanh âm của Trì Võng rất nhẹ: " Ngươi ngồi đây làm gì?"
Tử An nhìn xuống, chạm vào chân nến: "Trì thí chủ, đêm khuya còn chưa về, ta bèn ngồi đây chờ một lát... bây giờ thấy Trì thí chủ đã bình an trở về, ta cũng có thể rời đi rồi."
Miệng nói muốn rời đi nhưng Tử An lại không đứng dậy.
Trên người hắn còn có mùi hương nhàn nhạt trong thiện phòng, thời thời khắc khắc nhắc nhở y, hắn là một hòa thượng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, thân thể Trì Võng dường như lại gần hơn một chút, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn một chút.
Trên thế gian này sao lại có thể có hai người giống nhau đến như thế?
Hòa thượng này cực kỳ tuấn lãng, dường như giống hệt với hình dáng của Trang Diễn năm đó. Nếu như hắn hoàn tục, để lại tóc dài, vậy hắn sẽ giống Trang Diễn tới mức nào?
Bốn phía tĩnh lặng, Trì Võng nhìn hắn, đột nhiên có một ý nghĩ tràn đầy trong tim y, như đang gào thét. Y vốn muốn chính mình có thể tĩnh tâm lại một chút, cuối cùng khi tâm tình y thực sự lắng xuống, y lại nghe thấy nhịp tim của hòa thượng.
Âm thanh kia gấp gáp như thế, e là trong lòng hắn cũng không được bình lặng, mà còn khác xa với vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững như giếng cổ không chút sóng gió của hắn.
Suýt chút nữa thì Trì Võng đã bị hòa thượng này gạt rồi, y vừa nghĩ vừa cười.
Nụ cười của y rất nhạt, lại có một chút ý tứ khác biệt: "Đã trễ thế này, ban đêm cấm đi lại trong thành, ngươi đi đâu nghỉ ngơi bây giờ?"
Tử An chắp hai tay trước ngực: "Trì thí chủ, bần tăng không có tiền, không ở khách đi3m nổi."
Sau đó Trì Võng dắt hòa thượng lên phòng mình, cho hắn toại nguyện trải chăn đệm nằm dưới đất.
Sau khi vào phòng, Tử An cố tình liếc nhìn mặt bàn, quả nhiên Trì Võng đã cất hết chỗ bản thảo kia đi.
Chỉ là nội dung trên đó... thật sự là... thật sự là do Trì Võng viết ra sao?
Tử An nằm dưới đất, không cầm được lòng lại gần nhìn đại phu đã thoát ngoại bào nằm trên giường, tóc tai tản ra xung quanh, mái tóc đen huyền, da trắng như tuyết nằm nghiêng trên giường.
Hắn khó lòng tưởng tượng ra được, Trì thí chủ thoạt nhìn là người thanh lãnh, ít h@m muốn, lại có thể viết ra được thứ như thế...
Dường như Trì Võng không sợ lạnh, lúc ngủ chỉ đắp hờ chăn trên chân, trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy đường cong mê người khi nằm nghiêng người, ở chỗ hông hõm sâu xuống, đường cong khiến người ta nhìn mà nảy sinh d*c vọng nóng bỏng.
Tử An không dám nhìn, cũng không dám nghĩ nữa, quay người lui vào trong bóng đêm, niệm kinh đến nửa đêm mới tỉnh táo trở lại.
Sáng hôm sau, khi cửa phòng Trì Võng mở ra, lại có hai người từ bên trong đi ra.
Nụ cười của Phòng Lưu cứng đờ, cả người như bị sét đánh: "Tại sao lại thế này!? Thanh quy giới luật của người xuất gia đâu? Tiểu Trì ca ca, tại sao ngươi lại để cho tên dâm tăng này chung phòng thêm một đêm nữa?"
Dường như Trì Võng không được nghỉ ngơi thoải mái, miễn cưỡng nói: "Lưu Lưu, có phải gần đây ngươi rảnh quá không?""
"Chỗ sách ta nói ngươi đã đọc hết chưa? Song kiếm luyện tới đâu rồi? Võ công dùng trường thương của bổn gia cũng dám bỏ qua không luyện sao? Sinh ý của Vô Chính Môn xử lý xong hết rồi à?"
Trì Võng tấn công liên hoàn, Phòng Lưu tổn thương nặng nề.
Nhưng nào đã xong, Trì Võng ra đòn quyết định: "Chắc lâu rồi ngươi chưa luyện thêu thùa đi? Rảnh đến ngu người rồi đúng không, lập tức về phòng luyện thêu hoa cho ta."
Phòng Lưu nuốt không trôi điểm tâm nữa, cả mặt sống không còn gì luyến tiếc rời khỏi khách đi3m.
Người xuất gia không ăn đồ mặn, Trì Võng và Tử An cùng ở lại khách đi3m dùng điểm tâm, cũng chỉ gọi một ít đồ ăn chay.
Trong lúc chờ điểm tâm đưa lên, Trì Võng phát hiện ánh mắt của Tử An chỉ vô tình đảo qua người y, không cố tình nhìn y lâu hơn chút nào, cái này khác hẳn mấy tháng trước.
Trước đây hòa thượng này không thẹn với lòng, làm gì cũng quang minh chính đại, đến giờ có vẻ chậu tinh cũng đã có bí mật riêng.
Là loại bí mật nào mà khiến cho hắn đối mặt với mình lại không còn phóng khoáng như trước đây?
Điệu bộ Trì Võng ngồi đây hôm nay có một loại khí chất biếng nhác khiến người ta không thể rời mắt, tựa như rất buồn ngủ, lại tựa như không được khỏe lắm.
Sa Thạch bắt đầu nói chuyện với y, không hiểu sao ngữ khí lại có mấy phần gợi đòn: "Trì Võng a, đêm qua thú vị lắm nha."
Trì Võng có dự cảm rất xấu.
"Để đảm bảo tinh thần ngươi lúc nào cũng khỏe mạnh, ta thời thời khắc khắc đều quan sát kỹ thân thể ngươi. Lúc nửa đầu đêm hôm qua, khi ngươi đang ngủ, thì hòa thượng nằm dưới đất lại niệm kinh đến nửa đêm luôn á."
Sa Thạch cười gian nói: "Nhưng nửa đêm về sáng, khi hắn bình tĩnh lại, đã ngủ được rồi, thì đổi thành ngươi tỉnh lại từ trong mộng, sau đó... niệm kinh tới hừng đông, đừng tưởng ngươi không phát ra tiếng thì ta không biết!"
Trì Võng mặt vô cảm, bắt đầu húp cháo.
"Từng người lần lượt mất ngủ có nửa đêm, chỉ khổ thân ta, cả đêm phải đắm mình trong kinh phật."
Sa Thạch ý vị thâm trường nói: "Mùa xuân đến rồi nha, Trì Võng."
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Trì Võng đặt bát xuống, "Chỉ là ta mơ thấy cố nhân trước đây, hòa thượng này, hắn..."
Trì Võng thở dài một hơi, trong lòng cũng hơi do dự.
Say bảy trăm năm, dù tính cách, tướng mạo của chậu tinh này có giống Trang Diễn đến mức nào, cũng không thể là cùng một người.
Ngươi tu hành, hoàn tục mới có thể phá giới. Nếu có ý nghĩ xằng bậy, đi nhầm một bước, sẽ rơi vào bể tình, tà ma quấn thân, nếu tâm tình thanh tịnh, chuyên tâm cầu phật, mới có thể lên thêm một tầng.
Cho dù cái chậu tinh kia chọn lựa thế nào, y đều có thể đẩy hắn một cái.
Chỉ là Trì Võng đang nghĩ, hắn có muốn làm người hay không?