Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 93: Tín vật chưởng môn




Trì Võng hơi nhíu mày: "Thời Hoàn là ai?"
Sa Thạch không dám tin nói: "Tại sao ngươi lại không biết người này? Mấy lần trước lúc ta nói tên người này cho ngươi, đều sẽ bị tắt tiếng! Không hiểu sao chương trình của ta luôn ngăn cản ta nói ra cái tên này, hay là khi ta đưa ngươi tới đây, ra ngoài tầm kiểm soát mới có thể nói được tên gã ra!"
Nhìn Trì Võng xinh đẹp với lông mày cau lại và ánh mắt thắc mắc, lần đầu tiên Sa Thạch không bị mê muội, chỉ còn cảm giác nghẹt thở.
"Ta đã biết cái tên này có vấn đề từ lâu rồi mà, nhưng tại sao ngươi lại không có một chút ấn tượng nào như thế?"
Tranh luận về Thời Hoàn bị Sa Thạch và Trì Võng kéo dài từ lĩnh vực tuyết trắng cho tới hiện thực, từ tối hôm trước cho tới tận sáng sớm hôm sau.
Lúc ăn điểm tâm, Trì Võng giữ tiểu nhị lại: "Hỏi ngươi một chuyện."
"Ngài cứ hỏi."
"Trước khi Thủy hoàng đế Mộc Bắc Hy nhất thống thiên hạ, lúc ấy ở nam cảnh có bao nhiêu chư hầu đối địch với hắn?"
Tiểu nhị há mồm nói luôn: "Năm đó thiên hạ chia làm hai phần nha, ngoại trừ Thủy hoàng đế, cũng chỉ có đại, tiểu Trang Hầu ở bắc cảnh, không còn ai khác. Bình thường mỗi khi rảnh rỗi, tiểu nhân thích nhất là nghe người ta kể chuyện nha, tiên sinh thuyết thư chỗ chúng ta giỏi nhất là kể truyện về Thủy hoàng đế, nên đoạn sử này ta nhớ rất rõ."
"Ngươi có từng nghe thời đó có một vị chư hầu, tên là Thời Hoàn không?"
Tiểu nhị nghi ngờ đầy mặt: "Đó là ai? Trước giờ chưa từng nghe kể."
Thấy đám hài tử được cứu về đêm qua đã rời giường, Trì Võng liền tiện tay kéo ra mấy đứa, hỏi thẳng vào vấn đề "Thời Hoàn" là ai, đúng như dự đoán, đứa nào mặt cũng đần thối.
Trì Võng quay về chỗ ngồi, nói chuyện cùng Sa Thạch: "Ngươi xem, ta là người đã sống từ bảy trăm năm trước, ta không biết Thời Hoàn mà ngươi nói, người khác cũng không biết, không phải là ngươi đã nhầm rồi sao?"
Sa Thạch chui xó tự kỷ luôn, to đầu mà ủ rũ đi kiểm tra lỗi của chương trình.
Tiểu nhị nhiệt tình không biết Trì Võng đang nói chuyện với Sa Thạch, thấy y trầm mặc thì không đành lòng mà khuyên nhủ: "Quý khách a, ngài tuyệt đối đừng tin mấy thứ dã sử nọ kia nha, mấy năm nay đám người viết thoại bản s@c tình đều không có liêm sỉ, đúng là không ra gì mà."
Trì Võng: "..."
"Cái gì mà Thủy hoàng đế và Úy Trì quốc sư tương ái tương sát, còn cái gì Mộc Bắc Hy yêu đương với huynh đệ đồng tộc, đều là giả hết, Thời Hoàn mà ngươi hỏi chắc chắn cũng giống như Mộc Sa, đều do đám thư sinh vô lương tâm tay tiện mắt mù bịa đặt ra, không thể coi là thật nha!"
Trì Võng vô lương tâm lặng lẽ ăn quả đắng: "... Ngươi nói đúng lắm."
Sa Thạch vừa mới chui xó xong không ngờ thế sự đổi thay, khi mình chịu oan uổng lại có thể gặp người qua đường thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, ra mặt cho nó, nhất thời thực tâm thực lòng cảm thấy nhân gian còn có chân tình: "A ha ha ha ha ha ha!"
Tiểu nhị được tán thành, tự nhiên cảm thấy cả người tràn đầy chính khí kiêu ngạo: "Muốn biết sự thật về anh hùng hào kiệt ấy mà, vẫn phải đọc chính sử!"
Từng vì đánh bậy đánh bạ mà phát hiện được "sở thích đặc thù" của Trì Võng, hoà thượng Tử An lẳng lặng ngồi nghe, không hó hé một câu. Hắn quan sát biểu tình của Trì Võng lúc này, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Trì Võng lạnh lùng lườm hắn một cái, dùng xong điểm tâm thì phân phó mấy câu với Dư Dư, rồi bắt đầu chạy tới tổng đàn Vô Chính Môn.
Trong tổng đàn còn có một tiểu Phòng Lưu đang ăn hành chờ lão tổ tông tới cứu, dựa theo tin tức mà Dư Dư đưa tới, có thể đoán được cậu đã lâm vào tình cảnh hết sức ngặt nghèo.
Mỗi lần xuất thế Trì Võng đều cực kỳ lãnh đạm, hạn chế phát sinh nhân quả với người khác, nhưng dù sao thì Phòng Lưu cũng là tiểu bối nhà y, là hậu duệ của La Ngạc quốc, chảy huyết thống đồng tộc với y, cho nên từ trước tới giờ y đối xử với Phòng Lưu cũng có mấy phần khác biệt.
Dù đã cố gắng chạy càng nhanh càng tốt tới tổng đàn ở gần hoàng đô, nhưng y cũng phải mất tới mười mấy ngày, lúc tới gần tổng đàn, Trì Võng tìm chỗ nghỉ chân trước, sửa soạn lại một thân phong trần mệt mỏi.
Mỗi năm vào khoảng thời gian này,Trì Võng đều cảm thấy rất khó chịu.
Hòa thượng kia ỷ lại y, lấy cớ không có tiền mà ăn của y, ngủ của y, mỗi ngày cọ khách phòng của y, lăn ra đất ngủ. Sau đó ỷ vào ưu thế túi da, một thân tăng bào cũng chính trang ra dáng lắm, quay người đi là có thể giả làm cao tăng đắc đạo ra ngoài loè người, trong mắt Trì Võng, không thể vạch trần được loại hành vi vô liêm sỉ như vậy đúng là chọc điên nhau mà.
Đặc biệt là sau khi trở về từ bắc cảnh, đệ tử Phật môn bắt đầu liên hệ với Tử An nhiều hơn, bất ngờ nhất là Trì Võng dù đang bất mãn gần chết lại vẫn có thể nhẫn nhịn chuyện này.
Đám lừa ngốc thường xuyên lượn lờ trước mặt khiến Trì Võng thực sự thấy không được khỏe lắm, y cực kỳ ghét bỏ hỏi: "Ngày nào ngươi cũng chạy theo ta thế, không còn chuyện chính sự nào phải làm sao?"
Tử An nghiêm mặt trả lời: "Theo sát Trì thí chủ chính là việc quan trọng nhất của ta."
Từ trước tới nay Trì Võng đã ghét người xuất gia, có thể khoan dung với Tử An ít nhiều gì cũng là vì gương mặt hắn giống hệt cố nhân mà thôi. Tử An rõ ràng Trì Võng đang bực mình, suy nghĩ một chút lại nói thêm: "Mấy ngày gần đây, Trì thì chủ liên tiếp truyền tin cho người cùng môn phái, có phải là có chuyện khẩn yếu, tuy rằng bần tăng cũng không dám được Trì thí chủ yêu thích, nhưng đến lúc mấu chốt cũng có thể giúp một tay."
Nghe mấy câu này, Trì Võng quyết định lại khoan dung với hắn thêm một chút, dắt hắn tới tổng đàn Vô Chính Môn.
Dù sao thì đến mình cũng còn chưa mò ra sâu cạn ra sao, cũng cần tìm cái khiên để y không phải giết người nữa, mà võ công của con lừa ngốc này lại không tệ.
"Chờ xong chuyện của Trì thí chủ, ta phải về Thiền Quang Tự một chuyến. Đệ tử Phật môn báo, dư độc trong người chưởng môn Cố Hư pháp sư vẫn chưa hết, đã thỉnh rất nhiều đại phu nhưng vẫn không có kết quả, gọi ta về xem thế nào... Chỉ là y thuật của bần tăng và Trì thí chủ khác nhau, nếu đã có duyên với Trì thí chủ, không biết ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
Ánh mắt hòa thượng nhìn Trì Võng chuyên chú tới mức chính hắn cũng không phát hiện ra, có lẽ đến mức gọi là toàn tâm toàn ý, nếu là người tâm tư nhạy bén, tất nhiên có thể phát hiện ra dao động trong đó.
Chỉ là khi Trì Võng nói chuyện với hắn, lại không thích nhìn thẳng vào Tử An. Trước đây là vì hắn là người xuất gia, bây giờ là vì Trì Võng đã quá quen thuộc với gương mặt của hắn, không muốn nhìn quá lâu, không muốn nhầm lẫn với cố nhân.
Trì Võng sao cũng được nói: "Để sau lại nói."
Tới chùa lại bị một đám lừa ngốc vờn quanh, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Hai ngày trước y còn nhìn thấy Tử An cầm dao, cạo đi chỗ tóc mới nhú ra trên đầu, đảm bảo cái đầu bóng loáng trở lại. Y không dám chắc đến lúc xung quanh đều là hòa thượng đầu bóng loáng thì có chói mù mắt y không nữa.
Sau khi thu dọn chỉnh tề, trăng lưỡi liềm đã treo cao, khoác ánh sao lên người, Trì Võng xuất phát.
Y đã quen cửa quen nẻo trong tổng đàn Vô Chính Môn, mật đạo lối nhỏ thuộc như lòng bàn tay, đi vào mà không kinh động bất cứ ai, lại đúng lúc Vô Chính Môn đang triệu tập mọi người, đốt lửa trên quảng trường, giống như sắp chiêu cáo việc gì.
Y quét mắt một cái nhìn thấy Phòng Lưu đang đứng trong đó. Hai tháng không gặp, Phòng Lưu lại cao hơn một chút, đứng giữa đám người như một cây non xanh mướt cao lớn kiên cường, khiến người ta phải chú ý.
Mỗi tội sau lưng cậu chỉ có vẻn vẹn vài ba người, ngược lại, có rất nhiều người chọn đối đầu với cậu.
Chỉ nhìn cũng thấy cục diện đang lâm vào thế căng thẳng. Phòng Lưu đang nhỏ giọng nói gì đó, bên dưới lại vang lên một đống tiếng mắng chửi: "Chó săn hoàng tộc, phản bội môn phái", Trì Võng nghe cũng rõ được oan ức của cậu.
Vì công lao xông pha mấy tháng trước, đang lúc ôn dịch lan tràn khắp nơi, cậu bị Trì Võng triệu tới bắc cảnh, trực tiếp tham gia trộm dược lúc nửa đêm, vây quét giày dép giáo, Phòng Lưu tự mình phấn đấu cuối cùng cũng được triều đình công nhận lần đầu tiên, được ban chức phong thưởng, nhưng thực tế cũng chẳng nhận được bao nhiêu, không biết cậu đã trình tấu thế nào lên hoàng đế đại di của mình.
Nhưng lại vì thân phận hoàng trữ của cậu mà bị đám người Vô Chính Môn hợp lại tấn công. Kể từ khi Phòng Lưu tiếp nhận sự vụ trong hai năm nay, Vô Chính Môn đã chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn hẳn trước đây, nhưng giờ chẳng ai nhớ.
Có lẽ không phải không chịu nhớ, chỉ là vì Phòng Lưu muốn giữ lời với Trì Võng, dứt khoát cải cách triệt để vài lần, tuy rằng Vô Chính Môn đã tốt hơn, nhưng lại phương hại tới lợi ích của quá nhiều người, e là những kẻ đó đã hận không thể nhanh chóng diệt trừ Phòng Lưu sớm hơn được.
Bây giờ họ hoài nghi thân phận chưởng môn của Trì Võng, họa lan sang cả Phòng Lưu, một mình cậu đã chống đỡ suốt một thời gian, tình huống càng lúc càng xấu, mới đành phải dùng quạ mỏ xanh truyền tin, thỉnh cầu Trì Võng giúp đỡ.
Vì vậy mà Trì Võng tới đây. Lúc y nhìn thấy hơn một nửa số trưởng lão Vô Chính Môn đang điều trận giết Phòng Lưu mới hiện thân.
Trì Võng nhẹ nhàng vượt nóc băng tường, từ trên vách núi hạ xuống tổng đàn Vô Chính Môn, sau lưng còn có người của y. Sự xuất hiện của họ đã kinh động tới tất cả mọi người.
Ngay khi Phòng Lưu nhìn thấy Trì Võng, gương mặt mệt mỏi đầu tiên là ngẩn ra, trong nháy mắt trở nên cực kỳ vui mừng: "Tiểu Trì ca ca... Không, chưởng môn."
Dẫn theo thuộc hạ, Phòng Lưu hành lễ với Trì Võng đầu tiên, nhưng trên quảng trường lại có rất nhiều người trong môn phái không chịu cử động, hoài nghi nhìn Trì Võng.
Một vị trưởng lão của Vô Chính Môn tiến lên phía trước, vị trưởng lão này coi như cũng có chút danh vọng, được nhiều người tin phục, vì vậy trong đợt gây khó dễ đối với Phòng Lưu lần này lão vẫn chưa tỏ rõ thái độ, lúc này lão đích thân đứng ra là muốn Trì Võng tự chứng minh thân phận chưởng môn, cũng coi như là công đạo: "Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào? Chưởng môn Vô Chính Môn dùng hồ điệp làm chứng..."
Trì Võng lấy bán điệp lưu ly trong hòm thuốc ra, trưởng lão giương đuốc tiến tới, quả thực đúng là tín vật của chưởng môn.
Nửa mảnh hồ điệp đặc chế từ lưu ly với màu sắc mỹ lệ, là một báu vật hiếm có trên đời mà giá trị của nó đã hơn xa vạn kim.
Bán điệp lưu ly là tín vật của chưởng môn Vô Chính Môn. Từ tay Thủy hoàng đế Mộc Bắc Hy truyền xuống tới nay, ai có bán điệp lưu ly thì người đó chính là chưởng môn. Nhiều năm nay chưởng môn lệnh chưa từng xuất thế, giờ lại thấy được ánh mặt trời, ngay cả trưởng lão lớn tuổi thận trọng cũng không khỏi động dung.
Chỉ có Tử An đứng cạnh Trì Võng, nhìn lửa chiếu xuống bán điệp lưu ly hiện ra một chữ "Mộc" trên mặt đất, thần sắc lạnh nhạt, im hơi lặng tiếng.
Trưởng lão muốn nói tiếp, lại bị dáng vẻ của Trì Võng dưới ánh lửa khiến cho quên hết cả lời muốn nói, nháy mắt khụ một cái, rồi mới nói tiếp: "Ngoài ra, tuân theo mật lệnh của chưởng môn đời đầu tiên. Ngoài chưởng môn lệnh truyền thừa suốt sáu trăm năm, còn phải có một tín vật nữa, kính xin công tử tự mình chứng minh."
Không biết có bao nhiêu người trong quảng trường đỏ lửa, đều đang đợi Trì Võng đưa ra đáp án. Nhưng Trì Võng chỉ nhíu mày nói: "Trước giờ đến ta còn chưa bao giờ nghe nói hắn còn có quy tắc như vậy, các ngươi nói đây là ý của hắn, vậy thì lấy gì chứng minh đúng là như thế?"
Trưởng lão lấy ra một thư tịch đã ố vàng, mở ra, chỉ thấy trên đó viết: "Sáu trăm năm sau, phàm là người có được chưởng môn lệnh của Vô Chính Môn còn phải trình ra một tín vật khác, nếu vật ấy giống với hình vẽ trong hoạ quyển giấu trong bản đồng âm dương, mới chứng thực thân phận chưởng môn của người này. Không được thì lập tức bắt giữ, hỏi cung thật kỹ."
Trên mặt Trì Võng lại nhiều thêm một chút không ngờ tới: "... Thế mà lại đúng là chữ của Mộc Bắc Hy."
Nghe thấy Trì Võng lẩm bẩm, Tử An lập tức liếc nhìn y, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia phức tạp, cuối cùng chỉ niệm một câu: "A di đà phật", vẫn đứng bên cạnh y.
Trưởng lão nghe lời này, dù thấy kỳ quái nhưng có thế nào cũng không thể đoán được chân tướng: "Vị công tử này ngài phải đưa ra thêm một tín vật khác —— truyền lệnh, thỉnh đao trận!"
Phòng Lưu nhìn Trì Võng vân đạm phong khinh, thận trọng, lại mãi không có hành động gì, nụ cười trên mặt bất biến, đột nhiên thấy không ổn, "Tiểu Trì ca ca?"
Trì Võng đang nghĩ, Mộc Bắc Hy muốn cái gì? Chuyện hắn an bài thế này, thế mà Trì Võng lại không biết tí gì.
Nhưng nói đến tín vật....
Lần đầu tiên Trì võng cảm thấy y không nắm chắc được chuyện này, Mộc Bắc Hy không lưu lại tí tẹo nhắc nhở nào cho y, lại bắt y đưa ra một vật chỉ hắn mới biết, như vậy là muốn làm sao?
Dường như Phòng Lưu nhận ra cái gì đó từ sự trầm mặc của y: "Tín vật quý trọng, trước đó chưởng môn không biết, đương nhiên không mang trên người..."
Trưởng lão không hề bị lay động, "Đao trận, bày trận!"
Song kiếm của Phòng Lưu rút khỏi vỏ: "Chưởng Môn ở đây, ai dám vọng động?"
Trì Võng cuối cùng cũng cử động, đè tay Phòng Lưu lại, đẩy kiếm của cậu vào trong vỏ, sau khi ngăn cản động tác của Phòng Lưu, y ngẩng đầu lên nói: "Ngươi kiểm tra thế nào?"
Trưởng lão nói: "Sau khi Chu trưởng lão qua đời, thiếu mất một vị trưởng lão, bây giờ chỉ còn bốn trưởng lão. Cần cả bốn người chúng ta cùng nhau kiểm chứng hai tín vật này, cùng mở ra bản đồng âm dương đã khảm vào lòng núi bảy trăm năm nay, lấy hoạ quyển ra so thật giả. Nếu chính xác, chúng ta sẽ thỉnh tội với chưởng môn."
Trì Võng lặng lẽ thở dài, ánh mắt chuyển về hướng Tử An.
Tử An đang trầm mặc nhìn y, dáng vẻ cực kỳ giống với cố nhân bảy trăm năm trước, khiến Trì Võng cảm thấy bình tĩnh, an tâm lại.
Vì vậy trong khoảnh khắc ấy, y quyết đoán hạ quyết định.
Nuôi lừa ngàn ngày, dùng lừa nhất thời.
Chính là hắn.
"Ta biết, ta có thể lấy ra tín vật thứ hai."
Thanh âm trong trẻo của Trì Võng truyền ra mọi hướng trên quảng trường, tới thẳng lỗ tai của từng người trong môn phái: "Nhưng các ngươi không có quyền kiểm tra... Ta chỉ cho hòa thượng này nhìn, chỉ một mình hắn được phép nhìn."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tử An: Trì thí chủ, ngươi phải cho ta nhìn cái gì?
Ayzo: Hạnh phúc đến quá bất ngờ, còn đang vẫy tay với ngươi kìa.
Editor: Thời tới cản không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.