"A..."
Đôi môi sưng đỏ không ngừng bật ra tiếng rên rỉ nồng nhiệt, đôi mắt đen lánh được bao lấy bởi những giọt lệ long lanh óng ánh, thân thể Lục Triết Hy lắc lư kịch liệt theo những cú thúc của Hoàng Hiểu Long.
Mười đầu ngón tay xiết chặt lấy drap giường, tóc mai, cổ, sau lưng anh hoàn toàn thấm đẫm mồ hôi lạnh. Đau đớn lập tức khiến anh phản xạ có điều kiện mà cuộn mình lại. Nhưng hung khí của Hoàng Hiểu Long vẫn còn chôn sâu trong cơ thể anh, anh căn bản không cuộn mình được, chỉ khẽ động đã lập tức bị đè lại, sau đó thân thể lại dễ dàng bị ép mở ra rộng hơn.
"Đau quá... hức..." Anh phát ra tiếng rên rỉ non:"Nhẹ một chút... xin anh..."
Hoàng Hiểu Long vốn đã bị tình dục làm mờ mắt, hắn như một con dã thú xâm chiếm lấy anh. Nhưng lần này lời cầu xin của anh lại lọt được vào tai hắn.
Hắn thấy anh khóc không thành tiếng, hơi thở gấp gáp, đôi lông mày hơi nhăn lại, gò má thì đỏ ửng lên. Hắn mê muội nhìn chằm chằm vào con người nhỏ bé yếu ớt đang nằm dưới thân thì lại có cảm giác xót xa, không nỡ.
"Được... Vậy tạm nghỉ một chút!" Hắn nói khẽ.
Lục Triết Hy sau đó mơ hồ cảm thấy đòn tấn công hung bạo của hắn hình như đã dừng lại. Hoàng Hiểu Long rút cự vật cương cứng ra khỏi cơ thể anh. Lục Triết Hy sững sờ, hắn còn chưa xuất ra mà...
Hoàng Hiểu Long nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt át của anh cười hừ một tiếng:"Xin lỗi nhé, vừa rồi tao làm mạnh lắm hả?"
Lục Triết Hy không khỏi ngỡ ngàng, không ngờ là hắn lại nói ra được câu đó...
Anh trầm lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Vậy à... vậy tao hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn... chắc chắn luôn đấy!"
Lần đầu tiên thấy hắn lúng túng khi làm việc có lỗi với mình như vậy, Lục Triết Hy lại cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Hai người không nói gì, chỉ nằm nhìn ngắm đối phương. Một lúc sau hơi thở của anh dần đều đặn trở lại. Hoàng Hiểu Long nói:"Tao cho mày thư giãn một chút."
Lục Triết Hy đơ người ra chưa hiểu ý hắn thì bỗng nhiên hắn xê dịch người xuống áp mặt vào hạ thân của anh.
"Chờ đã... anh làm gì?" Lục Triết Hy bắt đầu lo sợ.
Anh định giãy giụa nhưng bị bàn tay cứng rắn của Hoàng Hiểu Long giữ chặt lấy eo.
"Nằm yên đi!" Hắn trầm giọng ra lệnh.
Lục Triết Hy lập tức không nhúc nhích. Vì sợ nên cơ thể anh cứng ngắc. Hắn thấy vậy bật cười:"Cứ thả lỏng cơ thể ra."
Thấy anh còn sợ, hắn nói thêm:"Tao giúp mày phát tiết."
HẢ??? Anh không nghe nhầm đấy chứ? Hắn dùng miệng giúp anh làm.
"Không cần..."
Ngay sau đó hắn ngậm vào miệng tính khí của anh.
"A..."
Lục Triết Hy nghe rõ tiếng tim đập rất nhanh, cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt. Hoàng Hiểu Long vẫn tiếp tục di chuyển đầu lưỡi khơi mào dục vọng trong anh.
Lục Triết Hy bắt đầu cảm thấy hưng phấn, anh nằm ngửa cái cổ trắng ngần của mình tạo thành một đường cong tuyệt đẹp dần hưởng thụ khoái lạc hắn đem lại.
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
"Hưm.... ư...a..."
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một tay của hắn đang đặt trên đùi anh thì lại vòng qua phía sau, từ từ đem hai ngón tay xâm nhập vào bên trong hậu huyệt.
Lục Triết Hy giật mình nhưng không cảm thấy đau lắm, anh vẫn ngoan ngoãn nằm yên chỉ kêu nhẹ một tiếng.
Hắn vừa khẩu giao cho anh, vừa thích thú thêm một ngón tay đưa vào khuếch trương cửa huyệt. Hắn đưa ngón tay vào bên trong, ngay khi chạm vào điểm G trong cơ thể thì anh không thể kiềm chế được nữa, cơ thể phản xạ có điều kiện run lên rồi phóng thẳng tinh dịch vào trong miệng hắn. Mà hắn thì lại nuốt sạch không chừa một giọt nào...
Hoàng Hiểu Long dùng tay lau khóe miệng rồi cười rộ lên:"Đến lượt tao."
Lục Triết Hy nằm trên giường thở hổn hển, anh có hơi đuối sức nhưng không có một chút phản kháng gì với lời nói của hắn.
Hắn rút tay ngón tay ra, cửa huyệt phiếm hồng chưa kịp đóng lại, hắn nói:"Quay lưng lại, vểnh cao mông lên."
Lục Triết Hy làm theo răm lắp. Hắn đem cự vật tiến sâu vào trong cơ thể anh một cách dễ dàng. Khuôn mặt anh có chút thống khổ nhưng miệng lại không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng. Hoàng Hiểu Long quỳ trên giường, thực hiện động tác vào ra trong cơ thể anh. Hắn vội xoay mặt anh lại, cúi mặt xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. Lục Triết Hy không cự tuyệt mà đáp trả lại rất nồng nhiệt.
Nụ hôn đó kéo dài đến khi Hoàng Hiểu Long xuất ra thì cả hai mới dứt.
Lục Triết Hy vô lực tựa lưng vào bờ vai rộng lớn của Hoàng Hiểu Long.
Hắn mỉm cười vòng hai tay ôm lấy anh từ phía sau rồi cúi đầu hôn vào cổ anh vài cái và ngửi mùi hương quen thuộc.
...
Hắn đưa anh vào phòng tắm cùng tẩy rửa cơ thể. Xong xuôi, hắn mặc chiếc áo choàng tắm bế anh ra. Đặt anh lên giường, hắn tìm một bộ đồ ngủ thoái mái mặc cho anh.
Hoàng Hiểu Long khom người quỳ một chân xuống, hai tay xoa nhẹ đôi chân tàn phế của anh. Hắn nói:"Muốn tự đi bằng hai chân không?"
Lục Triết Hy sững sờ lúc lâu rồi trả lời:"Tôi muốn... nhưng... có thể sao?"
"Trần Hạo có thể giúp chân mày lành trở lại... mà tao cũng không chắc chắn lắm..."
Nghe vậy Lục Triết Hy buồn bã, hắn nói tiếp:"Mà chân mày có lành lại thì mày vẫn thuộc về tao. Nhớ kĩ đấy!"
Anh cúi đầu nhỏ giọng:"Tôi biết..."
Hoàng Hiểu Long nhìn đồng hồ phát hiện trời sắp sáng luôn rồi.
"Có buồn ngủ nữa không?"
Anh lắc đầu.
"Tao cũng vậy...Chúng ta nói chuyện chút nhỉ?"
...