Tha Thứ Hay Trả Thù?

Chương 1:




1
Khi tôi 5 tuổi, bố mẹ tôi cãi nhau như cơm bữa, bố nghiện rượu ngày càng nặng, ngày nào cũng về nhà trộm tiền rồi đánh đập vợ con
Khi đó, tôi đứng nép vào một bên tủ, sợ hãi nhìn ánh mắt long sòng sọc của bố, “Bố ơi, nhà mình chẳng còn gì để bố lấy nữa đâu …”, tôi khóc lóc van xin
Ông nghe vậy thì càng thêm tức giận, một phát xoay qua đánh mạnh vào má tôi, “Câm miệng! Cái nhà này ngày càng nghèo túng là vì ai? Tao vất vả lắm mới kiếm được chút tiền mua rượu, vậy mà mày còn dám cản hả? Đúng là loại vịt trời!”
Cái tát mạnh làm đầu tôi ong ong, cảm giác đau buốt truyền lên tận đại não
Đột nhiên, tai của tôi nghe một tiếng “bíp” dài, sau đó thì như có thứ gì đó chảy ra
Mẹ tôi hoảng hốt, chạy lại ôm tôi lên, quay sang hét lớn với bố, “Ông làm cái gì vậy hả? Nó là con ông, nó mới năm tuổi thôi, sao ông nỡ đánh nó như thế?”
“M-máu …”
“Mẹ, mẹ … lỗ tai con đau quá, c-con không nghe được gì cả …”, tôi khi đó vừa hoảng vừa sợ, liên tục chảy nước mắt
“Kh-không nghe được? Tiểu Ngưng, con đừng dọa mẹ …”, mẹ tôi hơi nghẹn
Sau đó, mẹ tông mạnh cửa chạy ra ngoài, vội vàng ôm tôi đến bệnh viện. Kiểm tra xong, bác sĩ nhìn gương mặt nhỏ của tôi rồi thở dài, bảo, “Màng nhĩ trái bị hỏng rồi, đứa nhỏ này về sau phải mang máy trợ thính đấy”
“Máy trợ thính?”, mẹ tôi mơ hồ, một giây sau liền hoảng hốt bụm miệng, “Kh-không phải là bị đi.ếc rồi chứ?”
Bác sĩ không nói gì, nhưng im lặng vốn dĩ là đồng ý. Ông đau xót nói, “Bố con bé sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ, con bé còn nhỏ như vậy mà …”
2
Khi vào lớp một, tôi bắt đầu mang máy trợ thính
Để tôi bớt tự ti, mẹ tôi đã đặc biệt chế tạo chiếc máy trợ thính thành hình chiếc kẹp tóc quả dâu tây. Nhưng dù có cố thế nào thì sợi dây của máy vẫn không thể giấu được. Khi ấy, bạn bè trong lớp luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc
Sau một thời gian, tôi và mẹ quyết định chuyển đi nơi khác, cắt đứt liên hệ với bố
Khi đến nhà mới, chúng tôi gặp được dì Lâm, người hàng xóm sống cùng tầng
Trước đây, mẹ tôi và dì Lâm là bạn học, bây giờ khi gặp lại thì mới phát hiện con của cả hai học cùng trường, đó cũng là lần đầu tiên, tôi gặp Tần Trì
Vào lần gặp đầu tiên, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy
Con ngươi đen láy, đôi mắt sâu hút hồn, nhưng dẫu đẹp đến mấy cũng mang đến sự xa cách kì lạ
Hôm ấy, mẹ tôi và dì Lâm cùng nhau đi đón chúng tôi tan học. Trên đường về, Tần Trì cố tình giữ khoảng cách với tôi
Tôi là đứa duy nhất mang máy trợ thính trong trường, vì thế, mọi người đều nghĩ tôi là đứa dị biệt, chính vì thế mà tôi cũng không thể kết thân được với ai
Nhưng Tần Trì thì khác. Trong lớp, cậu ấy luôn có một sức hút mãnh liệt, bạn bè thầy cô ai ai cũng đều yêu thích
3
Mẹ tôi vốn ít học nên chỉ có thể thuê sạp rau ngoài chợ để bán, ngày thường mẹ rất bận, sau khi đón tôi về thì sẽ luẩn quẩn với sạp rau
Sau khi hai mẹ con tôi rời đi, bố và những người được gọi là bạn của ông ấy đến nơi khác để kiếm được nhiều tiền hơn, cốt cũng chỉ để nhậu nhẹt. Mẹ tôi khi hay tin thì cũng cười trừ, vì bà biết không thể trông cậy vào bố
Mẹ bảo, không biết những người đó gọi là bạn hay bè nữa
Dì Lâm biết hoàn cảnh nhà tôi thì thương lắm, buổi tối mỗi khi mẹ đang ở ngoài chợ, dì sẽ gọi tôi sang nhà để cùng làm bài tập với Tần Trì rồi ăn cơm tối ở nhà dì
Dì Lâm là nội trợ, vì thế có nhiều thời gian để chăm sóc chúng tôi hơn mẹ
Nhà của dì được trang trí rất đẹp, không đến mức xa hoa nhưng cũng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp. Căn nhà ấy dì bảo đã tích cóp rất lâu mới mua được, là tiền dành dụm của hai vợ chồng sau khoảng thời gian làm ăn vất vả
Hôm đó, tôi và Tần Trì đang làm bài tập ở phòng khách thì nghe tiếng dì Lâm, “Tiểu Ngưng, tiểu Trì, hai đứa làm bài mệt không? Ăn chút hoa quả này”
“Con cảm ơn dì”
Nói xong, dì Lâm nhanh chóng vào bếp làm nốt thức ăn. Tần Trì thấy vậy thì cầm lấy một quả chuối trên đĩa, đi theo dì vào bếp. Ở bên ngoài, mặc dù không cố ý nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói hằn học của cậu ta
“Mẹ, sau này đừng để con nhỏ đó đến nhà chúng ta nữa được không ạ? Nhìn nó là con thấy khó chịu rồi”
Bàn tay đang định lấy một quả nho của tôi khựng lại, đơ cứng giữa không trung
Tiếng cửa phòng bếp đóng lại cái “cạch”, giọng Tần Trì ngày càng nhỏ đi
Một lát sau, cậu ta lững thững bước ra ngoài. Tôi giả vờ như vừa nãy không nghe thấy gì, vùi đầu vào bài tập
Tần Trì nhìn thấy vậy thì ngứa mắt, đá mấy cái vào ghế tôi, “Này, lần sau đừng đến nhà tôi nữa, biết chưa? Phiền phức!”
Dì Lâm nghe thế nên vội vã đi ra, gõ nhẹ vào đầu Tần Trì, “Thằng nhóc này, im miệng cho mẹ!”
Tôi hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng chỉ có thể cúi xuống viết lia lịa
Khoảng mười một giờ khuya chợ mới đóng cửa, lúc đó mẹ mới có thể đến đón tôi về nhà
Bữa cơm tối ngày hôm ấy chìm trong im lặng ngột ngạt, thái độ hách dịch của cậu ấm nhà họ Tần kia khiến tôi nuốt cơm không trôi
Bố của Tần Trì làm việc ở nước ngoài nên rất ít khi về nhà, một năm nhiều lắm cũng chỉ về có hai lần thôi
“Làm phiền cậu rồi! À, hôm nay cà chua cà tím ở sạp tươi lắm, cậu cất tủ lạnh ăn dần nha!”, mẹ tôi tay cầm theo một cái túi bóng đựng rau củ, rối rít cảm ơn dì Lâm
Thỉnh thoảng, nếu sạp rau có mấy món tươi ngon, mẹ tôi sẽ gói một ít về để biếu dì Lâm, xem như tiền công vì đã chăm sóc tôi. Đó là tất cả những gì mẹ có thể làm
“Thôi thôi, cậu cứ giữ lấy, nhà tớ đâu có thiếu mấy thứ này! Tiểu Ngưng ngoan ngoãn lắm, không phiền gì đâu, có việc thì cứ giao con bé cho tớ”, dì ấy cười xòa
Dì Lâm thực sự rất tốt bụng, ngoại trừ mẹ, tôi chưa gặp ai tốt hơn dì ấy
Mẹ tôi nghe vậy thì càng lúng túng hơn, dúi bọc rau vào tay dì. Dì Lâm thấy vậy thì cũng hết cách, đành nhận cho mẹ vui
“Dì Lâm, tạm biệt ạ!”, tôi lễ phép cúi đầu
Dì ấy dịu dàng xoa đầu tôi, mỉm cười, “Ừm. Ngày mai cứ tới nhà dì làm bài tập nhé, đừng để tâm lời tiểu Trì nói. Mai dì đặc biệt nấu canh sườn cà chua mà con thích đó, con nhất định phải đến nha!”
4
Về đến nhà, tôi cầm lấy chùm chìa khoa trên nóc tủ, muốn tháo một chìa ra
“Mẹ, ngày mai con không đến nhà dì Lâm nữa đâu, tan học con sẽ về nhà luôn, mẹ không cần đón con nữa”
Mẹ tôi hơi bất ngờ, nhớ lại lời dì Lâm nói ban nãy với tôi rồi lo lắng hỏi, “Ngưng Ngưng, sao thế, sao con lại không muốn qua nhà dì Lâm?”
Tôi cúi đầu, “Con không muốn làm phiền người khác, mẹ đưa chìa khóa cho con đi ạ”
Mẹ tôi hết cách, đành tháo một chiếc chìa dự phòng đưa cho tôi
Lòng tự trọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã bị Tần Trì đạp nát
Không có bạn bè, tôi lúc nào cũng cô đơn lạc lõng, thui thủi một mình
Một năm, hai năm rồi ba năm, thời gian thấm thoát trôi qua như cơn gió cuối mùa
Khi lên cấp hai, tôi và Tần Trì vẫn học cùng trường nhưng khác lớp, như hai đường thẳng song song không có giao điểm
Những năm này Tần Trì trở nên ngỗ ngược hơn, phá phách hơn rất nhiều. Cậu ta đánh nhau với lớp khác, trốn học chơi game, điểm số cũng vì thế mà ngày càng sụt giảm
Nhưng với gương mặt đẹp hoàn hảo cùng khí chất “cao ngạo” đó, cậu ta vẫn dễ dàng được các bạn nữ yêu mến và thầy cô ưu ái
Có một hôm, tôi quên mang chìa khóa nên phải ngồi xổm trước cửa nhà
Dì Lâm và Tần Trì đi ngang qua, tay xách nách mang rất nhiều đồ đạc. Tần Trì liếc tôi một cái rồi đủng đỉnh mở cửa nhà
Dì Lâm vẫn nhiệt tình như vậy, còn mời tôi đến nhà ăn cơm, “Tiểu Ngưng, con không mang chìa khóa sao? Thôi, đến nhà dì ăn cơm, trời cũng xẩm tối rồi”
“Không cần đâu ạ, lát con ra chợ tìm mẹ, không làm phiền dì”, tôi xua tay, cười gượng gạo
“Không phiền không phiền, hôm nay sinh nhật tiểu Trì, cô mua rất nhiều đồ ngon, con sang ăn chung cho vui!”
Tôi hơi sững lại. Sinh nhật? Của Tần Trì? Thế thì tôi càng không nên đi. Quà sinh nhật còn không có thì nói gì đến đi dự
Vả lại, chắc chắn cậu ta cũng không thích sự xuất hiện của tôi
“Đứa nhỏ này, sao con ngày càng khách sáo với dì thế hả? Để dì gọi điện cho mẹ, tối nay sang nhà dì ăn cơm!”
Tôi lúng túng không biết từ chối thế nào, đành thu dọn cặp sách rồi đi theo, “Dì ơi, để con xách phụ dì. Đồ nhiều quá ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.