Thạch Đến Vận Chuyển

Chương 16:




"Phanh!" Tấu chương trên tay rơi mạnh xuống.
"Vương thượng bớt giận!" Văn võ bá quan quỳ xuống.
Khương Vệ không nghĩ rằng mình chỉ nghỉ vài ngày,không lâm triều, mọi thứ đã thay đổi hệt như thời tiết. "Chưa có sự đồng ý của trẫm, lại dám cả gan làm chuyện này ? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám cãi ý chỉ của trẫm ?"
"Bẩm Vương thượng, chúng thần dựng Thần Điện là vì cảm tạ Thần giới che chở đất nước, vì cung phụng Thiên đế. "Thừa tướng vừa nhậm chức cả gan khải tấu.
Con mắt hắn quét qua một đám đại thần. "Dùng một đống ngân lượng khổng lồ như vậy chỉ để dựng lên một tòa cung điện, còn phải tăng thêm thuế của dân chúng, chẳng lẽ muốn làm cho dân chúng lầm than, thiên hạ đại loạn sao? Thừa tướng cho là nếu Thiên đế biết, sẽ cho rằng trẫm làm như vậy là đúng sao?"
Ngự sử đại phu Chiến Nguy Nguy tiến lên một bước, "Khải tấu vương thượng, đây là do Thái hậu nương nương tự mình hạ chỉ, vi thần phải làm theo. "
"Cái gì? Mẫu hậu?" Khương Vệ ngạc nhiên.
"Đúng là ý chỉ của Thái hậu. " Bọn họ cũng chỉ là thần tử, thân bất do kỷ.
Trên mặt thừa tướng hiện lên một nụ cười gian xảo. "Bởi vì Vương thượng đang đau xót vì mất con, thương tâm quá độ, không có tâm trạng xử lý triều chánh, cho nên Thái hậu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thay thế Vương thượng, phê duyệt tấu chương, về việc dựng lên Thần điện, đã bắt đầu tiến hành rồi, có vi thần ở đây, Vương thượng cứ yên tâm đi. "
"Ý ngươi là, ngay cả trẫm cũng không thể xen vào phải không?" Cặp mắt của hắn hiện lên vẻ đen tối.
Hắn lấy tư thế cung kính che giấu “ lòng mang dạ thú ” của mình. "Vương thượng anh minh, Thái hậu nương nương làm như vậy cũng là vì giúp Vương thượng cầu phúc, để cho Vương thượng sớm ngày có hoàng tử. "
Vẻ mặt của Khương Vệ dần trầm xuống, thừa tường lạnh lùng, ban đầu khi hắn tiếp nhận đề nghị của mẫu hậu, muốn thay hắn chọn thừa tướng mới, không ngờ rằng lại là dẫn sói vào nhà.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, dường như mẫu hậu đã thay thế hết địa vị của hắn, đại thần trong triều cũng rối rít cả lên, cả tòa Vương Cung như sắp sụp đổ, cho dù là mẹ con ruột thịt, vì quyền lực, vẫn có thể hy sinh lẫn nhau, nhưng vương quyền vẫn là cao nhất, bất luận kẻ nào đối với vương quyền có ý đồ, đều không thể tha thứ dễ dàng, Khương Vệ không thể ngồi nhìn.
"Trẫm hiểu. " Hắn án binh bất động, đứng dậy. " Nếu chư vị ái khanh không những muốn bẩm tấu chuyện khác, vậy thì bãi triều đi!"
Văn võ đại thần thở phào nhẹ nhõm, cung tiễn Khương Vệ Ly rời đại điện.
"Thừa tướng đại nhân, sau này vẫn còn phải dựa vào ngươi nhiều hơn...... "
"Đúng! Thừa tướng đại nhân, tuy còn trẻ, nhưng đã là tâm phúc của thái hậu, về sau chúng ta còn phải nhờ vào ngươi...... " Mấy đại thần vây đến bên cạnh Thừa Tướng, nhanh chóng nịnh bợ.
Thừa tướng đắc ý, kiệu ngạo, cười ha ha. "Các vị đại nhân quá khách khí, ha ha...... "
Chỉ có Can Hiền lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Chẳng lẽ là thật, hiện tượng thiên văn kia ứng nghiệm sao?
Hắn không thể để cho chuyện đó xảy ra, xem ra, chỉ có thể làm như vậy......
"Chỉ Tần nương nương, vương thượng không có trong ngự thư phòng...... "
Không có ở đây? Vậy người đi đâu?
"Thưa Chỉ Tần nương nương, Vương thượng không có ở Tử Thần cung...... "
Cũng không ở chỗ này? Vậy rốt cuộc là ở nơi nào?
Tìm khắp nơi, Chỉ Tần đứng không vững, cung nữ đành phải đỡ nàng rời đi, Vương thượng lâu đã không đến Ngọc Lâm Cung thăm nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng mất đi hài tử, cho nên không còn chiếm được sự sủng ái của quân vương nữa sao? Đây chính là bi ai của tần phi nơi hậu cung sao? Nàng hận, rất hận......
Nàng thì thầm. " Nhất định là Vương thượng đang ở Giao Thái điện, nhất định là ở bên cạnh Vương Hậu...... Tại sao? Là Vương Hậu hại chết hài tử của ta, tại sao không phế nàng? Tại sao?"
"Nương nương phải bảo trọng thân thể. " Cung nữ nghe thấy lời nàng nói, cảm thấy chua chát thay nàng.
Chỉ Tần căm hận la hét, "Bảo trọng có ích lợi gì? Vương thượng đã không còn quan tâm ta...... Đúng! Ta phải đi cầu xin Vương Hậu tỷ tỷ...... Ta muốn đi cầu xin nàng...... "
Chỉ chốc lát sau, cỗ kiệu như muốn chứa gió thảm mưa sầu trong lòng của nàng, nhanh chóng đi tới Giao Thái điện.
"Vương Hậu tỷ tỷ...... " Nàng té trước mặt Y Tước, kêu gào.
Lui lại hai bước, Y Tước nhìn chằm chằm cô gái vừa quỳ gối bên chân nàng . "Nàng...... Nàng muốn gì, đứng lên trước rồi hãy nói, nhanh đỡ Chỉ Tần nương nương dậy. " Không nên hơi một tí là quỳ xuống trước mặt nàng!
Gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đẫm lệ, "Vương Hậu tỷ tỷ...... Van xin tỷ nhường Vương thượng cho nô tì...... đừng cướp đi...... Hài tử không có, nô tì chỉ còn lại Vương thượng...... "
Y Tước khó xử. "Ta cũng muốn đồng ý với nàng, nhưng Vương thượng là một con người, không phải đồ vật, lời ta nói không thể sai khiến được, nàng...... Chính nàng đi tìm hắn thì tốt hơn. "
"Vương Hậu tỷ tỷ, không chịu đồng ý sao?" Trong mắt Chỉ Tần hàm chứa hận ý.
"Chuyện như vậy không phải do ta quyết định. "
"Vương thượng đâu? Vương thượng ở chỗ này có đúng hay không?" Nàng nhìn quanh, tựa như phát điên tìm khắp nơi. "Vương Hậu tỷ tỷ giấu ngài đi, không để cho ngài đi tìm nô tì...... Vương thượng! Vương thượng!"
"Nàng muốn làm gì? Hắn không có ở chỗ này. " Y Tước có chút khó chịu.
Chỉ Tần không tin, tìm khắp cả tòa Giao Thái điện, cả trong lẫn ngoài. "Vương thượng! Nô tì tới cứu người rồi, vương thượng người mau ra đây!"
Trời ơi ! Nữ nhân này điên rồi phải không?"Ta nói hắn không có tới, là không có tới, nàng nghe không hiểu quốc ngữ sao!" Nàng rất muốn đuổi nàng ta đi ra ngoài, lười huyên thuyên lải nhải với loại này nữ nhân điên này.
"Không thể nào! Nhất định là Vương thượng ở chỗ này!" Dung nhan Chỉ Tần trở nên điên cuồng, nhào tới bắt tay nàng. "Ngươi giấu người ở đâu? Mau đưa người ra đây!"
Y Tước tức giận tránh nàng. "Ta không có giấu hắn, không tin tự ngươi đi tìm đi!"
"Ngươi hại chết hài tử của ta, hiện tại lại muốn độc chiếm Vương thượng, ngươi là nữ nhân ác độc...... " đột nhiên nàng buông tay Y Tước, hai tay nhắm ngay cổ Y Tước, dùng sức mà siết chặt.
Y Tước không ngờ tới nàng sẽ dùng đến chiêu này, không kịp phòng bị, bị nàng cắm chặt cổ, theo bản năng Y Tước đưa tay muốn kéo chúng ra. "Nàng...... Khụ...... Để...... Khụ...... "
"Nương nương!" Cung nữ bên cạnh Chỉ Tần hoảng sợ xông lên ngăn nàng lại.
Không ngờ, sức Chỉ Tần lớn kinh người, không người nào có thể kéo nàng ra.
"Khụ khụ...... " Cổ Y Tước bị siết chặt, trước mắt biến thành màu đen. "Cứu, cứu mạng...... " Người hầu, cung nữ, thái giám mặc dù phát hiện tình huống bên trong có chút không ổn, họ cũng làm như không nghe thấy, thị vệ canh giữ cũng chẳng quan tâm, bởi vì bọn họ cũng không muốn đối nghịch với Thái hậu. "Khụ khụ...... Ách...... "
Mười ngón tay dùng sức hơn. "Ngươi phải chết! Ta muốn thay hài tử báo thù!"
Nàng trợn trắng hai mắt, không hít thở được.
Lần này thật sự chết chắc sao?
Nhưng nàng không muốn chết, thật vất vả mới tìm được nam nhân nàng yêu, tìm được hạnh phúc của nàng, nàng không muốn chết......
Không biết qua bao lâu, bên tai nghe được tiếng kêu lần nữa.
"Vương thượng đừng nóng vội, nên nghe người bên cạnh Vương Hậu nương nương bẩm báo...... "
Giọng nói có chút quen thuộc, hình như là Can Hiền.
Tiếp theo, Y Tước cảm giác được ý thức của mình dần dần trở lại, tay chân có thể hoạt động...
"Thái y tới chưa ?" Khương Vệ tức giận và lo lắng quát.
Yến Phúc ở bên cạnh nhanh chóng đáp lại. "Hồi vương thượng, đã đi mời rồi, sẽ đến ngay. "
Là Khương Vệ, nàng được cứu rồi, còn tưởng rằng lần này chết chắc......
"Khụ khụ...... Khụ...... " Nàng dùng sức hô hấp, ngay cả ho cũng khó.
Một bàn tay nắm tay Y Tước chặt hơn. "Tước Nhi !"
Y Tước không nghĩ rằng, mệnh mình giống như hồ ly có tậnchin mạng, lại tránh được một kiếp. "Ta...... Ta không có chết?"
"Trẫm sẽ không để cho nàng chết. " Khương Vệ ôm nàng vào lòng nói.
Nàng duỗi cánh tay ôm lại hắn, nói không ra lời.
"Vương thượng, thái y tới. " Yến Phúc vội vàng nói, ý bảo thái y mau tiến lên giúp Vương Hậu nương nương chuẩn mạch, xác định phượng thể có bình yên vô sự hay không.
Khương Vệ nhìn chằm chằm thái y, hỏi, "Như thế nào? Thân thể Vương Hậu có khỏe không?"
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thái y bắt mạch lần nữa. "Ừm...... Vương Hậu nương nương, phượng thể không bị tổn thương, chỉ là...... "
"Chỉ là cái gì? Nói mau!" Hắn căng thẳng.
Thái y cười, chắp tay quỳ xuống, tuyên bố tin vui. "Chúc mừng vương thượng! Chúc mừng vương thượng! Vương Hậu nương nương đã có thai. "
Y Tước bị nước miếng của mình làm cho sặc. "Khụ khụ. " Thật ư?
"Ngươi nói cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Khương Vệ tỏ vẻ nghiêm trọng, không nhìn ra một chút mừng rỡ nào.
Thái y nói lần nữa. " Trong bụng Vương Hậu nương nương đã mang thai long chủng. "
"Ngươi xác định?" Hắn hỏi.
"Vi thần dám lấy đầu đảm bảo. "
Sắp làm mẹ, Y Tước ngây ngốc, nàng mới mười chín tuổi đã làm mẹ sao? Có thể quá sớm hay không?
"Trẫm biết, ngươi có thể đi xuống. " Khương Vệ nghiêm túc.
Nghĩ rằng Vương thượng cao hứng không biết nên nói gì, thái y bèn đứng dậy, "Vi thần lập tức giúp Vương Hậu nương nương chuẩn bị thuốc dưỡng thai tốt nhất. " Nói xong liền đi.
"Chúc mừng vương thượng!" Yến Phúc chúc mừng.
Can Hiền cũng chúc mừng hắn.
Vẫn không có nụ cười, Khương Vệ chỉ nhàn nhạt nói: "Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!"
"Vâng ”. Tất cả người bên trong tẩm điện đều lui xuống.
"Khương Vệ, ngươi làm sao vậy?" Y Tước nghi ngờ, đem hắn mặt của quay về phía nàng, nhìn mấy lần, "Một chút cao hứng cũng không có, ta còn tưởng rằng ngươi rất muốn có một hài tử. "
Hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới tiết lộ, bí mật tận đáy lòng. "Trẫm thật sợ hãi. "
Y Tước đã hiểu. "Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không để cho hài tử gặp chuyện không may. "
"Các nàng cũng đã nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn...... " Khương Vệ nuốt lại lời nói trước về điềm xấu. "Tước Nhi, cầu xin nàng giúp trẫm giữ được đứa bé này, trẫm không thể mất nó kể cả nàng. "
Nàng khẽ vuốt ve hắn, "Ta đồng ý với ngươi, đừng lo lắng, ngươi xem ta đã thoát chết hai lần, rõ ràng là ta mệnh lớn, vận khí cũng tốt hơn so người khác, cho nên nhất định có thể sinh hạ hài tử bình an. "
"Nếu hài tử...... nếu như hài tử không thể giữ được, nàng cũng phải dũng cảm sống, đừng làm cho mình bị điên, nàng còn có trẫm, chúng ta còn có thể có hài tử khác. " Nghĩ đến Chỉ Tần, tận mắt thấy cô gái hắn sủng ái bỗng dưng nổi điên, kêu khóc, luôn miệng nói muốn báo thù, thậm chí chỉ trích hắn không có bảo vệ tốt hài tử, Khương Vệ đau lòng như cắt, không đành lòng. "Đáp ứng trẫm...... "
"Được, ta đáp ứng ngươi,cho dù phát sinh bất kì chuyện gì, cũng sẽ không làm cho mình nổi điên, tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi. "
Khương Vệ ôm nàng, nhắm mắt thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.