"Bổn cung muốn đi ra ngoài, ai dám ngăn cản? !"
Thái hậu không thể nhịn được nữa, nàng nhiều lần muốn lao ra ngoài nhưng thị vệ vẫn nghiêm túc trông chừng nàng, Vương thượng – con nàng cũng không
thấy bóng dáng, thấy kế hoạch nhiều năm sẽ bị hủy trong chốc lát, nàng
vừa giận vừa hờn, nhưng vẫn không cách nào ra ngoài.
Nàng thật hận! Thật hận!
Như muốn phát tiết lửa giận, nàng đem bữa tối trên bàn hất xuống đất, ánh
mắt nàng không có kiên nhẫn, dung nhan cao nhã hiện giờ tràn đầy phẫn
hận cùng cảm giác không cam lòng.
Thái hậu cuồng loạn tự lẩm bẩm. "Không thể như vậy...... Không thể thua...... Không được...... Không
thể như vậy...... Bọn họ rất đáng chết...... "
"Vương thượng giá lâm!"
Bên ngoài, tiếng hét của thái giám làm cho nàng trở nên thanh tĩnh, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng lên xông ra ngoài.
Khương Vệ lạnh lùng đi vào, trên người long bào uy vũ tựa hồ đang nói lên thân phận của hắn, cho dù là ở trước mắt mẹ ruột, hắn vẫn uy vũ như vậy,
không cách nào phủ nhận chuyện hắn là vua của một nước.
"Ngươi
dám xử sự như vậy với bản cung?" Ngay lập tức Thái hậu chỉ vào mũi của
hắn quát. "Bổn cung đã hoài thai mười tháng mới sinh hạ ra ngươi, là mẹ
ruột của ngươi, ngươi làm như vậy không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Hắn nhìn chằm chằm nàng chốc lát, vừa đau vừa hận, "Đúng, nàng là mẹ ruột
của trẫm, nhưng ….. ở trong mắt mẫu hậu, người thật sự có đem trẫm làm
thành ruột thịt, là xương thịt do người sinh ra sao?" Những lời này hắn
đã sớm muốn hỏi.
Thái hậu thở hốc vì kinh ngạc, "Ngươi...... Lời này của ngươi có ý gì?"
"Nếu như trẫm thật sự là ruột thịt, là xương thịt do người sinh ra, vậy
hoàng tử của trẫm chính là huyết mạch– là Tôn Tử của mẫu hậu, vậy sao
người lại có thể nhẫn tâm hại chết bọn chúng?" Khương Vệ cắn chặt răng,
mới có thể nói chuyện. "Mẫu hậu, lòng của người thật là ác độc, thật là
ác độc. "
Nàng không ngờ tới, hắn sẽ tra ra chân tướng, mặt nàng
trắng bệch, ánh mắt lướt nhìn Khương Vệ, bỗng Y Tước, Can Hiền bước vào, mắt họ như bắn ra mũi nhọn. "Vương Hậu ngươi muốn đem toàn bộ tội lỗi
của ngươi đã gây ra đặt tại trên người Bổn cung, để gỡ tội sao?"
Y Tước rất muốn phản bác, đấu khẩu cùng Thái Hậu, nhưng vì nể mặt Khương Vệ, nàng đành ngậm miệng, mặc cho nàng ta nổi điên!
"Mẫu hậu còn không chịu thừa nhận? !" Hắn giận dữ nói.
Tay nàng khẽ run run, vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai, cố duy trì vẻ cao
quý. "Muốn...... Muốn Bổn cung thừa nhận cái gì? Như Vương thượng nói,
bọn họ đều là Tôn Tử ( cháu nội ) của Bổn cung, làm sao Bổn cung có
thể hại bọn họ? Vương thượng cũng đừng tin lời sàm ngôn. ".
Khương Vệ lắc đầu một cái, thất vọng "Dẫn người vào đi!"
Ra lệnh một tiếng, cung nữ luống cuống đi vào, quỳ xuống tại chỗ cầu xin
tha thứ. "Thái hậu nương nương, trong nhà nô tỳ còn có cha mẹ chờ phụng
dưỡng, nô tỳ không muốn chết... Thái hậu nương nương...... " Nàng đã đi
theo lão cung nữ bên cạnh thái hậu nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu và biết
được không ít chuyện đáng lẽ không nên biết.
"Nàng ta...... Nàng ta không phải bị xử trảm rồi sao?" Thái hậu kinh ngạc kêu lên.
Cung nữ nắm gấu váy nàng, khổ sở cầu khẩn. "Vương thượng nói chỉ cần nô tỳ nói thật...... hắn có thể tha chết cho nô tì...... "
"Đem những gì ngươi đã nói với trẫm, nói từ đầu chí cuối cho Thái hậu nghe. " Hắn quát lên.
Nàng thút tha thút thít, nói đứt quãng. "Hồi bẩm..... Hồi bẩm Vương
thượng...... Đây đều là chỉ ý của Thái hậu nương nương ... ........ Khi
đem thuốc dưỡng thai của Thái Y Viện tới cho các tần phi mang thai, mỗi ngày...... đều bỏ thêm ...... một ít độc dược, như thế sẽ
không......bị phát hiện...... dần dần..... hài tử trong bụng sẽ khó
bảo vệ... "
Thái hậu, cao giọng kêu to, "Câm mồm ! Câm mồm ! Ngươi dám ô miệt Bổn cung?"
"Vương thượng, nô tỳ nói thật...... " Cung nữ chuyển sang cầu xin Khương Vệ
tha thứ, chỉ cầu có thể để cho nàng giữ được mạng nhỏ là tốt rồi. "Ngay
cả Lan quý phi cũng thế...... Cũng là bị Thái hậu nương nương trong cơn
nóng giận đẩy...... Đẩy xuống ao chết đuối...... Cũng bởi vì Lan quý phi nói...... Nói trong bụng nàng hình như lại có long chủng của vương
thượng...... Nhưng bởi vì hung thủ là Thái hậu nương nương......Vũ Cung
và nô tài không dám nói...... "
Hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt, chỉ có Khương Vệ mới biết mình lòng đang rỉ máu.
"Chẳng lẽ Vương thượng tin tưởng lời nói của tiện tỳ này?" Mặt Thái hậu lúc
trắng lúc xanh, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiên định. "………Mà không tin
tưởng mẫu hậu của mình?"
Đôi mắt Khương Vệ bỗng hé mở, nhìn chằm chằm vào mẹ ruột. "Trẫm không nên tin tưởng sao? Mẫu hậu, tại sao? Nói
cho trẫm biết rốt cuộc tại sao?"
"Bổn cung không làm!" Nàng phủ nhận.
Hắn cáu kỉnh nhìn nàng, hỏi: "Chẳng lẽ cũng bởi vì năm đó người không cam
tâm tình nguyện gả vào cung, là tiên hoàng ép người vào sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của thái hậu đột nhiên biến đổi, thân thể nàng lay động như sắp ngã xuống.
"...... Cho nên mẫu hậu mới nung nấu ý niệm trả thù, thật sự là như vậy phải không?"
Thái hậu miệng đóng mở mấy cái, "Ngươi...... Làm sao ngươi biết chuyện này?"
"Đã làm phiền đến Can Hiền, là hắn tự mình đi một chuyến về quê quán của
mẫu hậu - Nữ Túc Thành, cũng không ít bô lão, biết được chuyện cũ này. " Hắn từng bước từng bước, nhìn chằm chằm nàng. "Năm đó mẫu hậu đã được
gả làm vợ người ta,nhưng lại bị tiên hoàng coi trọng, chẳng những cưỡng
bách vợ chồng chia lìa, còn ép người lên kiệu hoa lần nữa, vào thâm
cung...... "
Nàng thất thanh kêu to, "Đừng nói nữa!"
"Tại sao không để cho trẫm nói tiếp? Đây là sự thật không phải sao?"
"Không nên nói nữa!" Thái hậu quát.
Khương Vệ vô cùng đau lòng nhìn nàng, "Mẫu hậu, mặc dù trẫm không đồng ý cách làm của phụ thân năm đó, nhưng trẫm là do người hoài thai mười tháng
sinh ra, tại sao người lại đối xử với trẫm như vậy? Chẳng lẽ người không dành một chút thân tình cho trẫm sao?"
"Nếu không phải là do
Khương Tế phái người canh chừng, Bổn cung đã có cơ hội uống xong chén
thuốc nạo thai, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội ra đời...... " Nàng tuyệt tình thốt ra.
Nhất thời, tất cả mọi người giật mình.
Vốn là Y Tước cũng không muốn nhúng tay vào nhưng nàng cũng không nhịn
được nổi đóa. "Ngươi thật là quá đáng! Tiếng ngươi nói là tiếng người
sao? Chẳng những ngươi là đồ máu lạnh, còn không xứng làm người......
Khương Vệ?" Y Tước có chút bất an nhìn hắn, hắn đứng thẳng bất động, sắc mặt so với người chết còn trắng bệch hơn, nàng lo lắng hắn không chịu
nổi đả kích này.
Hắn khàn khàn cười, đau lòng đến chết lặng. "Thì ra là như vậy, bởi vì người không thể bỏ trẫm, cho nên đành phải sinh
hạ trẫm...... Cho tới bây giờ người cũng chưa từng thương trẫm...... Thì ra là như vậy...... "
"Khương Vệ, đừng nghe nàng nói nữa. " Y Tước lo lắng, kéo cánh tay của hắn nói.
Thái hậu cười, nhìn hắn, bộ dạng bị thương khiến cho nàng rất vui vẻ cùng
đắc ý. "Không sai, đừng nói đến việc thương ngươi, Bổn cung còn ước gì
chưa từng sinh hạ ngươi...... "
"Vân mẫu (cách gọi vợ), không nên nói nữa!" Một giọng nam đột ngột mở miệng quát.
Khương Vệ trùng xuống, không cần quay đầu lại, hắn cũng nhận ra được chủ nhân
của giọng nói này là ai, lần này ngoài dự liệu của hắn, Y Tước cũng sợ
hãi, nàng xoay người.
"Yến Phúc?".
Yến Phúc điên cuồng nhìn Thái hậu, nước đọng nơi khóe mắt. "Vân mẫu, đã đủ rồi, chúng ta đã tạo nghiệt quá nhiều. "
"Tại sao? Yến lang (cách gọi chồng ), chàng không muốn báo thù sao?" Thái
hậu không hiểu hỏi ngược lại hắn. "Tại sao? Chúng ta nhẫn nhục sống
nhiều năm như vậy, không phải là vì muốn trả thù sao?"
Hắn nặng
nề bước đến. "Không sai, nhưng đã đủ rồi...... Vân mẫu, chúng ta nên để
cho bi kịch này kết thúc, dù sao Vương thượng cũng vô tội, không phải là lỗi của hắn. "
"Không! Còn chưa đủ!" Nàng điên cuồng kêu la. "Ta muốn nhà họ Khương tuyệt tử tuyệt tôn...... Ta muốn Khương Tế dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt...... "
"Vân mẫu !" Yến Phúc lớn
tiếng, trấn áp tinh thần của nàng. "Cho dù cả nhà họ Khương tuyệt tử
tuyệt tôn, con của chúng ta cũng không thể sống lại...... Nàng làm như
vậy sẽ chỉ làm tội lỗi của hắn sâu hơn, không thể đầu thai chuyển
thế...... Đã đủ rồi...... Đủ rồi...... "
Thái hậu thống khổ bi thương, "Yến lang...... "