Một năm sau --
"Chúc mừng Vương thượng, chúc mừng Vương thượng, Vương Hậu có tin vui. " Thái y hớn hở bẩm tấu.
Không đợi cái tên lần nữa lên cấp cha mở miệng, cô gái lại lên cấp mẹ kêu to, "Cái gì? Không thể nào? Ta...... Ba tháng trước ta vừa mới sinh mà, làm sao có thể lại….. lại có?"
Quân Vương cười toác miệng nói. "Đó là do trẫm lợi hại. "
"Ta sanh xong sẽ không sinh nữa...... " Hai đứa là hoàn hảo rồi.
Ba năm sau --
"Chúc mừng vương thượng, chúc mừng vương thượng...... " Lời của thái y còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.
"Chờ một chút!" Đã là mẹ của bốn hài tử, nghe được nửa lời thái y chúc, đã
khiến cho da đầu nàng tê dại. "Sẽ...... Sẽ không phải là lại có chứ?"
Mỗi năm một đứa, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Thái y cười, "Đúng vậy, Vương Hậu nương nương. "
"Ha ha...... Thật tốt quá! Trẫm lại làm cha. " Quân Vương cười không ngớt,
Đa tử nhiều tôn là mục tiêu của hắn. "Vương Hậu, khổ cực cho nàng...... "
"Ta không muốn sinh nữa!" Nàng cũng không phải là heo mẹ. "Ta thật sự không muốn sống nữa !"
Mặt Quân Vương nghiêm, lại "Không thể được, không phải chính miệng Vương
Hậu đã nói, trẫm muốn mấy hài tử nàng cũng sẽ giúp trẫm sinh, đền bù
tổn thất trong lòng trẫm, thân là Vương Hậu, nàng không thể nuốt lời dễ
dàng vậy. "
"Ta...... Ta...... " Vương Hậu chẳng thể nói gì.
Mười năm sau --
"Chúc mừng vương thượng...... "
Thái y còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.
"Ta thật sự là không muốn sinh nữa...... "
TOÀN VĂN HOÀN