Thái Cổ Thần Vương

Chương 110: Đồ Ngộc




Tần Vấn Thiên nắm chặt lấy Phương Thiên Họa Kích trong tay, nguyên lực tinh thần tuôn vào bên trong. Nhìn về phía Nhược Hoan đang chiến đấu với ở Giang Tú đằng trước.
Dài bao nhiêu thì hiểm bấy nhiêu. Sư tỷ Nhược Hoan sử dụng roi dài cuốn theo phong vân, mặc dù kiếm pháp của Giang Tú rất xuất sắc nhưng vẫn bị rơi vào trạng thái liên tục phòng ngự. Thấy vậy thì Tần Vấn Thiên lập tức hiểu ra ngày xưa khi giúp hắn rèn luyện thân pháp, Nhược Hoan căn bản hoàn toàn chưa từng sử dụng đến tiên pháp thật sự.
Lúc này tiên pháp của Nhược Hoan sư tỷ giống như ảo ảnh bay đầy trời. Mỗi lần đáp xuống đều phát ra những tiếng xé gió vun vút, dường như trong thời gian ngắn đã có mưa gió nổi lên trên chiến đài.
Tần Vấn Thiên chậm rãi bước ra, toàn thân đều biến thành một cái bóng mờ. Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy có một bóng người bay lên trời, đứng trên không trung như loài phi cầm vậy, biến thành một tia sáng rơi xuống trên đầu Giang Tú.
“Oành!”
Gió lớn chợt nổi lên, dường như có đôi cánh Côn Bằng được tạo ra từ nguyên lực tinh thần xuất hiện sau lưng Tần Vấn Thiên. Cùng lúc đó, Phương Thiên Họa Kích chỉ về phía Giang Tú, gào thét một tiếng rồi đè xuống như một ngọn núi cao, lại như tiếng gầm giận dữ của Thanh Long. Cuồng Thú Kích Pháp lập tức hạ xuống đầu Giang Tú. Sắc mặt Giang Tú tái nhợt.
- Hèn hạ.
Giang Tú chém ra một kiếm, kiếm quang như muốn xé rách công kích của Tần Vấn Thiên, song Phương Thiên Họa Kích lại cực kỳ bá đạo, đè trên kiếm hắn nặng như núi, lại khiến bóng kiếm vỡ nát, kiếm của hắn không thể rời đi được.
“Pằng…”
Một tiếng vang giòn tan truyền tới, áo Giang Tú bị xé rách, máu tươi trào ra. Roi dài quất lên ngực hắn, hắn bị quất bay ra ngoài, sau đó lập tức rơi xuống đất, kiếm cũng rớt xuống.
Khoảng thời gian từ lúc Tần Vấn Thiên công kích cho tới lúc Giang Tú bị đánh trúng cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt. Sắc mặt mọi người cứng ngắc, lộ ra vẻ kỳ quái. Giang Tú trong kinh thành thập tú lại bị đánh một cách nhục nhã trước mặt mọi người, quả thực là chuyện lạ trong học viện Đế Tinh.
- Láo xược!
Thu Mạc quát một tiếng giận dữ, khí thế Nguyên Phủ cảnh chợt bùng lên. Nhược Hoan lại che trước mặt Tần Vấn Thiên, nói:
- Chẳng lẽ Thu Mạc sư huynh muốn ỷ vào tu vi Nguyên Phủ cảnh để bắt nạt ta và sư đệ sao?
Lúc này Giang Tú đứng dậy, kiếm ý cuồng bạo tràn ra. Vẻ mặt của hắn rất là âm u, hết sức khó coi.
Hắn là một trong kinh thành thập tú, nhưng lúc này lại bị đánh bại trước mặt mọi người. Đối với hắn mà nói, đây là một điều sỉ nhục.
Mọi người trong học viện Đế Tinh đều đang nhìn hắn. Nếu không thể rửa sạch được sỉ nhục bậc này thì còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.
- Các ngươi lại lấy hai chọi một, hơn nữa còn đánh lén.
Thu Mục quát lạnh một tiếng, bước lên trước một bước, khí tức ngang tàng liên tục áp chế lên người Nhược Hoan và Nhạc Thiên. Loại áp chế này rất mạnh, khiến người ta hít thở không thông. Nguyên Phủ cảnh và Luân Mạch cảnh chênh lệch cả một cảnh giới, khó có thể vượt qua.
- Giang Tú là một trong kinh thành thập tú, thiên tài của học viện Đế Tinh. Tần sư đệ chỉ là một học sinh mới nhập học mà thôi. Lúc nãy khi Tần sư đệ ra tay, Thu Mạc sư huynh chẳng phải cũng không có ngăn cản đó sao?
Nhạc Hoan nhìn Thu Mạc nói:
- Huống chi, chẳng lẽ thực lực của Tần sư đệ lại có thể uy hiếp tới Giang Tú được sao? Kinh thành thập tú hẳn là không yếu đến mức đó chứ? Hai người bọn họ chênh lệch tới ba cảnh giới lận, theo ta thấy thì như thế đủ để bỏ mặc công kích của Tần sư đệ rồi.
Nhược Hoan nói xong còn không quên châm chọc Giang Tú một phen, khiến sắc mặt Giang Tú càng khó coi hơn.
Đúng thế, Giang Tú là kinh thành thập tú, Luân Mạch tầng chín. Tần Vấn Thiên chỉ là Luân Mạch tầng sáu mà thôi. Theo lý mà nói thì Tần Vấn Thiên ra tay hoàn toàn không thể uy hiếp đến hắn mới đúng. Trừ phi, hắn thừa nhận thực lực mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên.
- Thu Mạc, cuộc chiến của họ không liên quan đến ngươi.
Lúc này, giọng nói của La Thành truyền tới. Thu Mạc nhìn sang bên đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt hắn.
- Nếu ngươi đã vào Nguyên Phủ, vậy thì nên theo đuổi chiến đấu với các sư huynh ở Nguyên Phủ cảnh, bày đặt làm anh hùng ở đây làm gì?
La Thành không nể mặt Thu Mạc chút nào:
- Huống chi, trận chiến này là do Giang Tú khơi mào, là đàn ông thì tự đi mà giải quyết việc của mình. Nếu Giang Tú thân là người đứng cuối cùng trong kinh thành thập tú mà đã rơi vào tình trạng cần người khác phải giúp đỡ thế thì cũng xong đời rồi.
- Cuối năm nay, sau Quân Lâm yến, kinh thành thập tú sang năm sẽ không còn cái tên Giang Tú nữa.
Giọng nói của La Thành rất bình tĩnh, dường như đang nói một chuyện rất bình thường, lại khiến người bên dưới thổn thức.
Sau Quân Lâm yến mỗi năm một lần, xếp hạng kinh thành thập tú đều sẽ biến đổi. Mỗi lần đều được sửa lại. Quân Lâm yến cuối năm nay đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. La Thành nói thẳng thừng, thứ hạng thứ mười của Giang Tú chẳng những không thể tăng lên cao hơn mà ngược lại sẽ bị loại trừ ra ngoài kinh thành thập tú, bị người đến sau vượt qua.
- Hai người các ngươi cùng tới đi!
Giang Tú quát lên một tiếng giận dữ. Kiếm Tinh Hồn của hắn phóng ra, kiếm khí gào thét, hết sức dữ dội.
Đôi mắt hắn như kiếm, quét về phía hai người Tần Vấn Thiên và Nhược Hoan. Lúc này vẫn có thể nhìn thấy máu đang trào ra từ ngực hắn nhuộm đỏ tà áo. Hắn cực kỳ nổi giận.
Vừa dứt lời, hắn lập tức bước lên một bước, kiếm khí thét gào, một đạo kiếm quang chém thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cầm Phương Thiên Họa Kích đâm ra. ảo ảnh Huyền Vũ xuất hiện. Kiếm chém tới, ảo ảnh vỡ nát. Tần Vấn Thiên lập tức cảm nhận được một loại khí tức sắc bén truyền tới.
- Không biết tốt xấu.
Nhược Hoan hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp rốt cục lộ ra vẻ giận dữ. Tinh Hồn của nàng cũng phóng ra, đồng thời cầm roi dài vung ra dữ dội, dường như mưa gió đầy trời. Bóng roi che phủ không gian, nhấn nhìm kiếm quang.
Lúc này vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ. Hóa ra thực lực của Nhược Hoan lại mạnh đến vậy. E rằng cho dù không có Tần Vấn Thiên ra tay, Giang Tú cũng chưa chắc có thể động chạm đến Nhược Hoan được.
- Đích xác là không biết tốt xấu. Chẳng lẽ không phát hiện thực lực của Nhược Hoan không thua kém ngươi sao.
La Thành thấy Giang Tú vẫn cố chấp với việc đánh nhau, đôi mắt lóe ra khinh thường. Lần trước Giang Tú có thể xếp thứ mười trong kinh thành thập tú, hắn cảm thấy là do người cạnh tranh năm ngoái hơi yếu, không có nhiều người lợi hại. Năm nay thì khác biệt, sẽ cạnh tranh thảm thiết hơn nhiều.
Nhược Hoan chính là người có thực lực cạnh tranh. Còn có chính hắn, cũng phải tham gia một lần. Huống chi hắn biết rõ, sức chiến đấu của Lạc Thiên Thu mạnh hơn hắn. Thực lực của Lạc Thiên Thu đang là Luân Mạch tầng tám, đến nay lại đang bế quan. Thế nên mục tiêu của hắn chỉ có một, vị trí đứng đầu trong Quân Lâm yến. Cuối năm nay, không có người nào đạt đến cảnh giới Nguyên Phủ trong Quân Lâm yến, thế nên có rất ít người có thể ngang tay với Lạc Thiên Thu.
Tần Vấn Thiên không ra tay nữa. Hắn nhìn hai người đang chiến đấu, nói châm chọc:
- Đừng nói đến mười vị trí trong kinh thành thập tú, chỉ sợ mười lăm vị trí cũng chưa chắc đã có chỗ cho Giang Tú ngươi đâu.
Giang Tú nghe thế tức quá, kiếm pháp càng nôn nóng hơn. Thoạt nhìn có vẻ là uy lực mạnh hơn, nhưng chỉ sợ không kéo dài được. Còn Nhược Hoan thì đã múa roi đến mức mưa gió không lộ.
Thân thể uyển chuyển múa võ, khiến rất nhiều người thèm nhỏ dãi, thầm ảo tưởng nếu có thể trở thành nam nhân của Nhược Hoan…
Nhưng bọn họ cũng biết, tuy Nhược Hoan thoạt nhìn tiêu sái phóng khoáng, nhưng thực tế còn chưa có người đàn ông nào có thể tán tỉnh được cô cả.
Vào đúng lúc này, có một tiếng hạc kêu truyền tới từ xa xôi. Có người nhìn sang bên đó, trước tiên là lộ vẻ khó hiểu, kẻ nào lại dám cưỡi yêu thú phi hành trong học viện Đế Tinh?
Song, khi tiếng hạc kêu đến gần, con ngươi của bọn họ đều gần như cô đọng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đẹp tuyệt trên lưng bạch hạc kia.
- Mạc Khuynh Thành.
Bọn nam tử đều ngơ ngẩn, dường như đã quên mất Giang Tú và Nhược Hoan còn đang chiến đấu kịch liệt.
Trên lưng bạch hạc, bóng dáng áo trắng tuyệt đẹp tựa như tiên nữ, khuôn mặt hoàn mỹ, thần thái hiền hòa, dịu dàng như tiên nữ vậy.
So với Mạc Khuynh Thành thì Nặc Lan ngồi bên cạnh cô cứ như là người vô hình vậy. Thật ra thì không phải là do Nặc Lan không đẹp, chẳng qua là vì ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nên vẻ đẹp của cô bị áp chế một cách hoàn toàn.
Nước Sở có rất nhiều mỹ nữ, song chỉ e rằng bất cứ kẻ nào đứng bên cạnh Mạc Khuynh Thành đều sẽ thất sắc.
- Xinh đẹp quá…
Tần Dao cũng không nhịn được mà ca ngợi một tiếng, trong lòng nghĩ đến lời nói của Nhược Hoan… Nếu Vấn Thiên có thể cưới Mạc Khuynh Thành, chẳng phải là một đoạn nhân duyên tuyệt đẹp đó sao?
Bạch hạc bay lượn trên không trung, nhanh chóng bay đến chỗ mọi người tụ tập, quanh quẩn trên trời.
- Hình như là Mạc Khuynh Thành đang quan sát trận chiến ở đây?
Có người thấy Mạc Khuynh Thành nhìn về phía bên này, không tự chủ được chỉnh sửa quần áo.
Thu Mạc nhìn lên không trung, nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, nụ cười ôn hòa lại xuất hiện trên mặt hắn, có vẻ rất là thân thiện.
“Sao cô ấy lại tới đây?”
Tần Vấn Thiên tỏ vẻ khó hiểu. Mỗi lần thấy Mạc Khuynh Thành, trái tim hắn lại có một chút rung động. Ở lứa tuổi của hắn, đều là trẻ trung nhiệt huyết, đối mặt với mỹ nhân hại nước hại dân như Mạc Khuynh Thành, đương nhiên là rất khó mà thờ ơ cho được. Dù sao thì tâm tính của bọn họ còn chưa tu hành đến mức “tĩnh lặng như mặt hồ”.
Bạch hạc đáp xuống trên quảng trường. Hai thiếu nữ bước xuống chậm rãi, thu hút mọi ánh nhìn. Trận chiến ngoạn mục giữa Giang Tú và Nhược Hoan dường như đã bị mọi người quên lãng.
- Khuynh Thành, sao muội lại đến đây?
Thu Mạc tiến lên, cười nói với Mạc Khuynh Thành.
- Ê ê! Thu Mạc, Khuynh Thành quen thân với ngươi từ khi nào vậy? Nói chuyện tôn trọng chút đi!
Nặc Lan trừng Thu Mạc một phát, khiến Thu Mạc lộ ra chút xấu hổ. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại nở nụ cười ôn hòa.
Mạc Khuynh Thành không để ý đến Thu Mạc, chỉ thoáng nhìn qua hắn. Nhưng có lẽ Thu Mạc cũng đã quen rồi. Không chỉ riêng hắn, Mạc Khuynh Thành cũng chưa bao giờ đối xử ôn hòa với mấy người trong kinh thành thập tú.
Nhưng khi thấy Mạc Khuynh Thành đi về phía Tần Vấn Thiên, thần sắc Thu Mạc lại hơi thay đổi, một tia sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong mắt hắn.
Đã sớm nghe thấy trên yến tiệc lần trước, Mạc Khuynh Thành đối đãi với Tần Vấn Thiên rất khác biệt. Chẳng lẽ đệ nhất mỹ nữ nước Sở chưa bao giờ quan tâm tới kinh thành thập tú lại có quan hệ rất tốt với Tần Vấn Thiên sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại càng ấm ức hơn, thầm nghĩ cái tên Tần Vấn Thiên này sao mà may mắn thế? Chẳng những nhận được thần văn cực kỳ lợi hại, còn có thể khiến Mạc Khuynh Thành đối xử khác biệt với hắn.
- Đồ ngốc.
Mạc Khuynh Thành gọi Tần Vấn Thiên một tiếng, nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên môi. Nhìn biểu cảm của Tần Vấn Thiên, cô đã cảm thấy người này hơi ngốc thật.
- Ể…
Tần Vấn Thiên chớp mắt. Đồ ngốc?
Hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong tuyết hôm đó, không khỏi cười ngượng. Mình rất ngốc à?
Lúc này, Tần Vấn Thiên cảm giác được có rất nhiều tia sáng lạnh lẽo bắn về phía mình. Thu Mạc cũng thế. Tần Vấn Thiên không khỏi cảm thấy hơi vi diệu.
Chẳng lẽ địch ý cùng với những hành động ngáng chân mà Thu Mạc nhằm vào mình đều là do Mạc Khuynh Thành à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.