Thái Cổ Thần Vương

Chương 153: Thương vương cung




Tần Vấn Thiên xem xét thật kỹ phần Chiến Thú Phổ này, ghi tạc vào trong lòng một lượt, đối với bảng xếp hạng Chiến Thú của Chiến Thủ Phổ cũng dần dần có ấn tượng đại khái.
Sau khi xem xong Chiến Thủ Phổ, hắn lại cầm một tập tranh mỏng bên cạnh lên, bên trên cũng có khắc một hàng chữ.
“Thiên Tinh các tầng thứ bảy, ở cánh cửa thứ nhất chính là một trong số mười tám nơi thí luyện hoàng triều Đại Hạ, sân thí luyện thú linh. Người từ dưới Nguyên Phủ cảnh đều có thể vào thí luyện, nhưng nếu như chết ở trong đó liền vĩnh viễn bị tước đoạt cơ hội thí luyện, tiến vào bên trong phải giành được Chiến Thú chi linh xếp hạng thứ mười trở lên mới có thể lên Thiên Tinh các tầng thứ tám.”
Nét chữ rắn rỏi, tiêu sái phóng khoáng chính là ghi chép của cường giả để lại cho hậu nhân.
Dòng cuối cùng của phần ghi chép này còn ghi tên của người viết, Đế Thương.
“Người sáng lập học viện Đế Tinh, Đế Thương.”
Trong lòng Tần Vấn Thiên có chút xao động, phần ghi chép này chính là của người sáng lập ra học viện Đế Tinh để lại.
Vậy thì Thiên Tinh các này thế nào cũng do hắn tạo ra.
“Cánh cửa đầu tiên chắc là cánh cửa phía ngoài cùng bên trái rồi.” Tần Vấn Thiên nhìn bảy chữ khắc trên cánh cửa đó.
Hắn căn bản không hề nghĩ tới, ở Thiên Tinh các tầng thứ bảy thứ chủ yếu không phải thần thông công pháp gì đó, mà lại là một cánh cửa.
“Một trong mười tám nơi thí luyện của hoàng triều Đại Hạ, sân thí luyện thú linh.” Tần Vấn Thiên đến trước cánh cổng đó, lập tức vươn tay ra, sau đó liền có một thứ sáng rực rỡ loé lên.
Cửa mở ra, đằng trước có một tấm đệm hương bồ, bên trên nó có rất nhiều văn lộ tựa như một loại thần văn kỳ diệu.
Tần Vấn Thiên đi vào bên trong, khoanh chân ngồi lên tấm đệm hương bồ, trong nháy mắt cánh cửa liền đóng chặt, văn lộ phát ra ánh sáng chói loà, bỗng chốc có ánh hào quang bao phủ khắp người Tần Vấn Thiên. Hắn cảm nhận được ý thức của mình hình như bị lôi kéo đi, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu nhưng hắn vẫn chịu đựng được.
“Rốt cuộc cái này là thứ gì nhỉ?” Tần Vấn Thiên cảm nhận được ý thức của hắn giống như đã rời khỏi thân thể, không có cách nào điều khiển thân thể của mình được, cảm giác thân bất do kỷ này rất khó chịu.
- Vù!
Trong giây lát cả người liền bị rơi xuống, cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng cảm nhận được thân thể lại được ý thức khống chế trở lại. Nhưng khi hắn nhìn rõ được cảnh sắc xung quanh bỗng sững sờ ngay tại chỗ.
“Đây là sân thí luyện thú linh sao?” Tần Vấn Thiên giơ tay lên nhìn, giống y như thật nhưng cơ thể hắn căn bản chưa từng cử động qua kia mà.
Hoặc là nói chỗ này là mộng cảnh giống như Thiên Mộng lâm?
Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy chỗ này chân thật hơn rất nhiều so với mộng cảnh, cả người thật sự như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ vậy.
Đây chính là hắn, bản thể của Tần Vấn Thiên hắn.
Không phải mộng cũng không phải ảo cảnh.
Đây là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, xung quanh Tần Vấn Thiên có không ít người, trong nháy mắt bọn họ liền phát hiện ra sự tồn tại của Tần Vấn Thiên, có rất nhiều người lần lượt nhìn về phía hắn, lộ ra thần sắc kì quái.
Nơi thí luyện thú linh thế nào lại thừa ra một người thế này.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng biết tới sự tồn tại của đám người xung quanh. Những người này đều rất trẻ, trung bình vào khoảng mười bảy mười tám tuổi, thậm chí có người nhỏ hơn chỉ tầm mười lăm mười sáu, mà lớn hơn chút cũng tuyệt đối không quá hai mươi.
Hơn nữa bọn họ phân phe phái rất rõ ràng, mỗi người có một phe riêng của mình, người đứng đầu của mỗi phe đều lưu lại cho Tần Vấn Thiên cảm giác không tầm thường.
Điều này khiến Tần Vấn Thiên suy đoán rằng có thể sân thí luyện thú linh của Thiên Tinh các tầng thứ bảy này, hắn tiếp xúc có thể là người bên ngoài ngoài nước Sở.
- Chúng ta đã hẹn là sẽ tập hợp ở chỗ này, dường như người của các thế lực đều đến cả rồi nhỉ?
Chỉ nghe thấy một thanh niên mở lời nói, khuôn mặt của hắn yêu tuấn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc dài hơi xoăn, con ngươi đen phát ra thứ ánh sáng yêu dị.
- Hình như đều đến hết rồi.
Một thanh niên khác thản nhiên đáp lời, đôi mắt nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra mấy phần hứng thú.
Những người có tư cách bước vào sân thí luyện thú linh đều ở đây cả rồi.
Vậy thì người bị thừa ra kia làm sao đến được nơi này?
Tình cảnh lúc này lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thú vị.
- Này!
Một giọng nói truyền tới, Tần Vấn Thiên chuyển ánh mắt qua liền trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn hắn.
Thiếu nữ này xấp xỉ tuổi hắn, ăn vận có vẻ cực kỳ cao quý, khoé miệng vẽ nên một nụ cười nhạt đem lại cho người khác một loại cảm giác kiêu ngạo hờ hững.
Cao nhã, xinh đẹp là cảm giác mà đối phương mang đến cho Tần Vấn Thiên.
- Ngươi tên là gì, từ đâu tới đây?
Thiếu Nữ mỉm cười, tò mò nhìn Tần Vấn Thiên.
- Chỗ này là sân thí luyện thú linh sao?
Tần Vấn Thiên không đáp lại mà mở miệng nói.
- Ồ, ngươi mà cũng biết đây là sân thí luyện thú linh cơ à?
Đôi mắt thiếu nữ loé lên một tia khác thường, tiếp tục cười nói:
- Theo như ta được biết thì người có tư cách bước vào sân thí luyện thú linh đều đã ở đây rồi, vậy còn ngươi, ngươi từ phương nào tới đây thế?
- Nước Sở.
Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, hắn muốn xem xem những người này liệu có biết tới sự tồn tại cử nước Sở hay không.
- Nước Sở?
Thiếu nữ lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Các ngươi có từng nghe nói tới chưa?
Cô nhìn về phía những người khác, không có người nào biết cả.
Rõ ràng là đối với đám người bọn họ mà nói thì nước Sở là một nơi rất xa lạ.
- Còn Cửu Huyền cung thì sao?
Tần Vấn Thiên lại hỏi một lần nữa, Cửu Huyền cung nắm trong tay nước Sở, hẳn là thuộc về một thế lực không nhỏ rồi.
- Ngươi là người của Cửu Huyền cung sao?
Thiếu nữ cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi cũng đừng có mà lừa ta, người của Cửu Huyền cung làm gì có tư cách bước vào sân thí luyện thú linh.
Tần Vấn Thiên nghe thấy lời của đối phương xong, trong lòng có phần chấn kinh, thế lực của Cửu Huyền cung mà còn không có tư cách bước vào đây vậy thì thế lực những người này đều cường hãn hơn cả Cửu Huyền cung sao?
- Phí lời nhiều như thế làm gì, giết hắn đi!
Lúc này, người thanh niên yêu tuấn ban nãy bình tình nói, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên hoàn toàn không thèm để ý, tuy hắn có hơi tò mò cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên, nhưng nếu đã không hỏi được gì thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Dứt lời, một thanh niên từ đằng sau hắn đi ra, trên người thanh niên này khiến người ta có cảm giác yêu dị, chỉ thấy hắn bước ra rồi lao thẳng đến chỗ Tần Vấn Thiên.
Quyền mang đánh ra, Tần Vấn Thiên cảm giác được có một cỗ yêu khí bùng lên, dường như hắn trông thấy có một con giao long đang nhào tới muốn nuốt chửng mình.
Trong mắt Tần Vấn Thiên loé lên một tia lạnh lẽo, giơ bàn tay lên, đột nhiên đánh ra một chưởng thật mạnh. Uy lực của Phá Vọng ấn thức thứ ba trong Thiên Thủ ấn không hề nhỏ, làm tắt ngóm đòn công kích của đối phương.
- Giết!
Từ ngón tay trái của đối phương dường như phóng ra một đạo lợi kiếm, lao thẳng về phía đầu Tần Vấn Thiên, công kích nhanh như tia chớp đánh ra.
Tần Vấn Thiên uốn mình một cái, nhịp bước nhanh tới mức tuyệt diệu, sau khi tránh được đòn công kích của đối phương, Lạc Sơn chưởng của hắn điên cuồng đánh ra như thái sơn áp đỉnh oanh tạc xuống.
- Hừ!
Chỉ thấy đối phương giận dữ gầm lên một tiếng như giao long, khiến cho màng nhĩ Tần Vấn Thiên rung động, cảm giác khó chịu vô cùng. Ánh mắt Tần Vấn Thiên loé ra một tia lạnh lẽo mãnh liệt, bước chân lại run lên một lên nữa, cả người hoá thành một hư ảnh.
Một đòn đánh ra, trong tích tắc mang đến cho đối phương một cảm giác không thể ngăn cản được, đồng thời lợi chỉ của hắn giống như Phương Thiên Hoạ Kích lập tức đánh vào mi tâm của đối phương, khiến cả người đối phương cứng đờ, nhẹ nhàng nằm xuống.
Trận đấu này chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, Tần Vấn Thiên giết chết một người nhưng ánh mắt của những người xung quanh không hè có chút biến hóa nào, chỉ là mang tâm thái xem náo nhiệt.
Tần Vấn Thiên cũng không thể xác định được kẻ vừa mới chết là chết thật hay là giả chết, nhưng quả thật thi thể tồn tại còn thật hơn cả Thiên Mộng lâm nữa. Căn bản không giống như đang trong mơ.
Hơn nữa, tuy nói hắn công kích đối phương rất nhanh nhưng với sức mạnh của người này, nếu như tham gia vào Quân Lâm yến tuyệt đối có năng lực cạnh tranh chín vị trí đầu bảng của Quân Lâm yến.
Mới tranh đấu với một người bất kì mà thực lực đã mạnh như vậy, Tần Vấn Thiên sao có thể không kinh hãi cho được.
- Thú vị đấy.
Thiếu nữ trông thấy một màn này liền mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía thanh niên yêu tuấn kia.
Chỉ thấy trong mắt thanh niên yêu tuấn loé lên một tia lạnh, cả người hắn thình lình biến mất ngay tại chỗ. Tần Vấn Thiên cảm nhận được có một đạo yêu quang đánh về phía mình, đối phương vươn tay ra, phía trước run lên một hồi, trong phút chốc, Tần Vấn Thiên liền cảm thấy cơ thể mình tựa như bị một cỗ yêu quang mãnh liệt trói chặt lấy, mơ mơ hồ hồ không có cách nào nhúc nhích.
- Phá!
Thần Nguyên trên người Tần Vấn Thiên sôi trào, huỷ diệt yêu quang, đạp mạnh về phía trước, khí thế điên cuồng mãnh liệt áp lấy.
Nhưng thanh niên tựa như chưa cảm nhận được, cơ hồ như u linh quỷ mị mà tiếp tục tiến gần, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng ấn.
Tần Vấn Thiên xuất ra Lạc Sơn chưởng. Song chưởng va vào nhau, thanh niên yêu tuấn có thân ảnh hơi gầy mà lại không hề nhúc nhích tẹo nào, nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm nhận được trong lòng bàn tay của đối phương truyền ra một sức mạnh quỷ dị, lại phảng phất có một đạo chưởng ấn thẩm thấu trong cơ thể mình muốn phá huỷ Luân Mạch của hắn, thậm chí còn đánh tới tới chỗ tim hắn.
- Bỏ qua công kích nhục thể và phòng ngực của ta sao?
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng đờ, Thần Nguyên trong người rít gào, sơn chi thần nguyên điên cuồng chặn lại. Ngăn chặn sức mạnh quỷ dị đang thẩm thấu về phía cơ thể hắn, cuối cùng cũng khiến nó mất hẳn đi nhưng Tần Vấn Thiên lại buồn bực hừ một tiếng, liên tục lùi bước về phía sau.
Trong người có một cảm giác khó chịu truyền tới, Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào người thanh niên yêu tuấn kia, thần sắc của đối phương vẫn như thường, không có nửa điểm nào là bị tổn hại cả.
“Mạnh thật!” Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, lại liếc nhìn đám người xung quanh, thực lực của bọn họ đều đáng sợ như vậy sao?
Nếu như đối phương thực sự đến từ thế lực còn mạnh hơn cả Cửu Huyền cung thì thực lực của người thanh niên yêu tuấn này có mạnh hơn cả Lạc Thiên Thu cũng chẳng có gì là lạ cả.
Đối phương trông thấy Tần Vần Thiên chỉ buồn bực hừ một tiếng chứ không có chuyện gì thì không khỏi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Người có Luân Mạch cảnh tầng thứ tám không ngờ lại có thể đón một chưởng của hắn mà không chết, thật là hiếm thấy.
Thân thể lại lướt nhẹ một lần nữa về phía Tần Vấn Thiên, vẫn đánh ra một đạo chưởng ấn như cũ, nhẹ nhàng phiêu diêu như không hề có sức lực nào.
Trong bàn tay của Tần Vấn Thiên bỗng xuất hiện Phương Thiên Hoạ Kích, bước chân run lên, nhanh như chớp đánh ra Khai Sơn thức của Đại Mộng kích pháp lao thẳng về phía trước.
Thanh niên yêu tuấn chợt dừng lại nhưng Phương Thiên Họa Kích vẫn quét qua, Khai Sơn Thức công kích liên tục khiến cho đối phương lùi về phía sau, trên người toả ra sát ý nhàn nhạt.
- Cút ngay!
Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Tần Vấn Thiên phi đến, thanh niên yêu tuấn né tránh làm Phương Thiên Hoạ Kích cắm xuống mặt đất, Tần Vấn Thiên không thu về mà xoay người rời đi.
Thân ảnh của hắn như Côn Bằng, nhanh như chớp liền biến mất không thấy gì nữa, mục đích hắn đến đây là vì chiến thú chi linh.
- Cửu Thiên Côn Bằng quyết?
Thiếu nữ kinh ngạc hô lên một tiếng, thanh niên yêu tuấn cũng sững sờ, ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về đám người phía đám thanh niên đứng ở một bên.
- Là người của Thương Vương cung các ngươi sao?
Thanh niên yêu tuấn lạnh lùng hỏi.
- Không phải, ta không quen biết gì người đó.
Có người trả lời lại.
"Nói như vậy thì càng thú vị hơn rồi, trừ Thương Vương cung ra còn có kẻ tu luyện được Cửu Thiên Côn Bằng quyết mà năm đó Thương Vương từng dùng qua sao?" Đám người nghĩ thầm trong lòng, cảm giác chuyện này càng ngày càng thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.