Thái Cổ Thần Vương

Chương 222: Năm tháng như một giấc chiêm bao




Lời Sở Vô Vi nói đã ám chỉ rất rõ ràng, hắn cũng biết, dĩ nhiên là Tần Hạo nghe hiểu hắn đang nói cái gì.
Lửa giận từ Cửu Huyền cung phủ xuống hoàng thất nước Sở và học viện Đế Tinh không thể nghi ngờ là có thể làm suy yếu lực lượng của hai bên, đồng thời cũng khiến hoàng thất và học viện Đế Tinh hoàn toàn bước vào cục diện không chết không thôi. Chuyện này có lợi đối với người nào nhất, không cần nói cũng biết.
- Tần tướng quân, rời khỏi hoàng thành đi, ta không muốn làm cho ân oán tiếp tục nữa, tất cả chuyện trước kia cứ để cho nó bay theo gió đi.
Sở Vô Vi bình tĩnh nói, Tần Hạo nhìn người đứng trước mặt, trong mắt đột nhiên hiện lên cái nhìn sắc lạnh.
- Tần tướng quân, Tần Vấn Thiên cũng không ngu, rất nhiều chuyện hắn đều đã nhìn ra nhưng không muốn nhiều lời mà thôi. Nếu ngươi vẫn cứ khư khư cố chấp, chỉ sợ hắn sẽ không thể tiếp tục giữ vững cái phần tình cảm kia đối với Tần phủ. Nếu ngươi giết ta ở đây thì sẽ tương đương với việc chính ngươi thừa nhận người cho Tần Vấn Thiên một kích trí mạng lần đó chính là Tần Hạo ngươi.
Ánh mắt Sở Vô Vi đột nhiên trở nên ác liệt lên, nhìn Tần Hạo chằm chằm. Hôm đó hoàng thất và học viện Đế Tinh còn chưa hoàn toàn trở mặt nhau, nhưng Tần Vấn Thiên lại bị ám sát, lần ám sát đó liền khiến cho quan hệ của hoàng thất và học viện Đế Tinh hạ xuống điểm đóng băng. Đây là Tần Vấn Thiên không chết, nếu như lúc ấy Tần Vấn Thiên thật sự ngã xuống, hoàng thất và học viện Đế Tinh sẽ trực tiếp quyết chiến, sự đả kích đối với hai bên đều đưa đến kết cục thảm thiết.
Tần Hạo vẫn cứ nhìn chằm chằm Sở Vô Vi, vẻ mặt lạnh như băng, ông im lặng một lúc lâu rồi mới cười nói:
- Hay lắm, hay lắm, cho tới bây giờ ta vẫn không xem Sở Thiên Kiêu là đối thủ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại thua ở trong tay đại hoàng tử không hiện sơn lộ thủy, không có quân lực lớn mạnh để chống đỡ nhưng lại biết bày mưu nghĩ kế, Sở Vô Vi, ngươi thắng rồi.
Dứt lời, Tần Hạo bước chân rời đi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng của ông, sau đó cũng đi theo.
Tấm màn cuối cùng cũng đã hạ xuống.
- Lên đường, trở lại bên ngoài hoàng thành.
Tần Hạo trở lại chỗ cũ, lớn tiếng nói, đám quân sĩ đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vấn Thiên ở trên không trung, bọn họ thở dài một tiếng, ngay sau đó rối rít lên đường.
Tần Vấn Thiên đã có quyết định của mình?
- Vấn Thiên.
Tần Xuyên không rời đi mà nhìn bóng người giữa không trung.
Tần Vấn Thiên bước lên một bước, hạ xuống bên cạnh Tần Xuyên, lại cười nói:
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu.
- Tiểu tử ngốc.
Tần Xuyên xoa đầu Tần Vấn Thiên, ở trong mắt người nam nhân đầy kiên cường và giàu lòng hy sinh này, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn chỉ là hài tử. Dù hắn có tỏa sáng cỡ nào thì vẫn là nhi tử của Tần Xuyên hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn.
- Chặng đường về sau, phụ thân không giúp được con, con phải tự mình bước đi, những chuyện cũ thì cứ quên hết đi.
Tần Xuyên ý vị sâu xa nói.
- Phụ thân yên tâm đi, rảnh rỗi con sẽ trở lại Thiên Ung thành thăm người.
Tần Vấn Thiên nắm tay phụ thân, dùng sức, bất kể Tần Hạo như thế nào, Tần Xuyên phụ thân hắn vẫn là một người từ trong xương cốt đã kiên cường như sắt thép.
- Tiểu tử kia trưởng thành rồi.
Tần Hà và Tần Dã cũng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhếch miệng cười nói.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua cánh tay bị cụt của Tần Hà, chỉ cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Đây chính là cái giá lớn của chuyện tranh đoạt quyền lực, Tần Hạo làm như vậy trong lòng không thấy hổ thẹn ư.
Hít sâu một cái, Tần Vấn Thiên tiến lên trước mạnh mẽ ôm chặt Tần Hà và Tần Dã, nói:
- Nhị thúc, tam thúc, sau này các người phải bảo trọng.
- Yên tâm đi.
Tần Hà không câu nệ cười nói, giống như không nhớ rõ cánh tay bị cụt của mình.
- Sau này khi du ngoạn ở bên ngoài nhớ khiêm tốn một chút, mọi sự phải cẩn thận.
Tần Hà dặn dò.
- Tiểu tử thối, sau này có tiền đồ đừng quên tam thúc của ngươi.
Tần Dã tùy tiện nói, vỗ mạnh lên bả vai Tần Vấn Thiên.
Ban đầu là bọn họ thấy Tần Vấn Thiên bộc phát thiên phú, cho tới giờ Tần Vấn Thiên đi đến bước này, bọn họ thật sự cảm thấy rất vui mừng. Tần Vấn Thiên là người nhà của bọn họ, người thân thiết nhất, mặc dù hắn không trao hoàng quyền cho Tần phủ thì cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ đối với hắn.
Nam nhi Tần phủ, từ trong xương cốt đã kiên cường như sắt thép.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu thật mạnh.
- Tốt lắm, nha đầu kia nói rằng có chuyện muốn nói với ngươi.
Tần Hà và Tần Dã tránh ra, ngay sau đó Tần Vấn Thiên thấy được một bóng dáng xinh đẹp, chính là Tần Dao, người mà lúc trước hắn để người của học viện Đế Tinh đưa đi.
- Tỷ mặc áo giáp vào cũng rất xinh đẹp.
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Dao cười nói, Tần Dao thân mặc áo giáp mang lại cảm giác oai hùng khác biệt.
- Miệng lưỡi trơn tru.
Tần Dao lườm Tần Vấn Thiên một cái:
- Sau này có tính toán gì không?
- Để xem đã, có thể sắp tới đệ sẽ rời khỏi nước Sở ra ngoài xông pha.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Ừm, với thiên phú của ngươi hẳn là nên đi ra bên ngoài, đối với ngươi mà nói nước Sở quá nhỏ bé.
Tần Dao gật đầu:
- Nhưng mà thế thì chẳng phải sau này sẽ rất khó gặp được ngươi?
Nghĩ tới đây, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Dao thoáng hiện ra sự mất mát, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất sâu đậm.
- Làm sao có thể như vậy, đệ nào nỡ không trở lại thăm tỷ.
Tần Vấn Thiên cười nói, như muốn che giấu nỗi buồn khi phải ly biệt, hiển nhiên là Tần Dao biết suy nghĩ của Tần Vấn Thiên, nàng yên lặng tiến lên, nhìn người thiếu niên tuấn tú kia, ngay sau đó, chỉ thấy Tần Dao nhón mũi chân lên, đôi môi hướng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trên trán Tần Vấn Thiên.
Sau đó Tần Dao liền xoay người chầm chậm chạy đi, một lúc sau nàng quay đầu lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên thản nhiên cười, nói:
- Tiểu tử thối, sau này nhớ trở về thăm tỷ.
Nhìn bóng lưng Tần Dao rời đi, Tần Vấn Thiên gật đầu thật mạnh.
Người của Tần phủ dần dần đi xa, thậm chí Tần Hạo còn không nói một lời nào với Tần Vấn Thiên, có lẽ là trách cứ Tần Vấn Thiên, có lẽ là thấy áy náy vì chuyện mình đã làm, Tần Vấn Thiên cũng không muốn đoán là nguyên nhân gì, hắn chỉ biết là Tần Xuyên, Tần Hà, Tần Dã và Tần Dao tỷ là người thân của hắn.
Vì không để ảnh hưởng đến phần tình thân này, một số chuyện cứ để cho nó bay đi theo gió.
Đúng như lời Sở Vô Vi nói với Tần Hạo, Tần Vấn Thiên cũng không phải là kẻ ngu, có một số việc, hôm nay hắn cũng có thể đoán được một chút, song lại để xuống vì như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Người Tần phủ đi rồi, Sở Thiên Kiêu ngã xuống, Tần Vấn Thiên tin tưởng với năng lực của Sở Vô Vi, hắn có thể dễ dàng khống chế được tình thế kế tiếp, không ai có thể quen thuộc với các thế lực ở hoàng thành nước Sở hơn Sở Vô Vi.
Sở Vô Vi đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười nói với hắn:
- Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta, đợi đến khi tất cả đã ổn định, ta sẽ mời ngươi uống rượu.
- Được.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó hắn liền xoay người chậm rãi bước đi.
Người của Âu Dương thế gia và Thanh Vân các cũng cùng rời đi với Tần Vấn Thiên, về phần nữ tử tuyệt mỹ Thanh Nhi kia đã sớm không thấy bóng dáng. Trận sóng gió đầy náo động này của nước Sở cứ như vậy lắng xuống.
Tần Vấn Thiên rời xa sự phân tranh kế tiếp, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Thế nhưng theo như đủ loại lời đồn ở trong hoàng thành, không thể nghi ngờ rằng Tần Vấn Thiên tuyệt đối đã trở thành một trong những nhân vật chính.
Đặt chân đến hoàng thành không tới hai năm, hắn cướp lấy vị trí đệ nhất của Quân Lâm yến, hôm nay lại thay đổi lịch sử của nước Sở.
Hôm nay người trong hoàng thành nước Sở không ai là không biết đến cái tên Tần Vấn Thiên. Có tin đồn trong trận đại chiến lần này, hắn mạnh mẽ tiêu diệt cao thủ bước vào Nguyên Phủ cảnh nhị trọng Lạc Thiên Thu chỉ trong thời gian mười lần hít thở, vô cùng bá đạo.
Có tin đồn hắn lấy lực lượng tuyệt đối giết chết Sở Thiên Kiêu.
Còn có tin đồn người cuối cùng có thể quyết định ra quyền sở hữu nước Sở là Tần Vấn Thiên, hắn không lựa chọn giao hoàng quyền cho Tần phủ mà là giao cho Sở Vô Vi.
Dĩ nhiên đối với các loại tin đồn dần dần có dấu hiệu khuyếch đại, người biết chân tướng vĩnh viễn đều là số ít, nhưng có một phần không thể nghi ngờ, Tần Vấn Thiên là người nắm quyền chủ đạo trong trận chiến tranh đoạt hoàng quyền lần này.
Làn gió mát lạnh thổi qua cả vùng đất hoàng thành, sau khi chỉnh đốn lại thế cục hoàng thành, Sở Vô Vi hạ lệnh vì khi xưa tiên hoàng để Vũ Vương bị oan khuất thế nên Tần phủ mới bất đắc dĩ làm phản, mọi chuyện đều có nguyên do, hôm nay biết được sự lầm lạc này, mọi chuyện trước kia đều được bỏ qua, ban thưởng Tần Hạo kế vị Vũ Vương, duy trì nhiều thế hệ. Lấy Thiên Ung thành làm đất phong, những người đi theo Tần Hạo trấn thủ biên cương, không được tự ý rời khỏi cương vị.
Đồng thời, hoàng thất sẽ giúp gây dựng lại học viện Đế Tinh, thừa nhận địa vị của học viện Đế Tinh, phong mỹ danh là học viện đứng đầu nước Sở, thậm chí, Sở Vô Vi tự mình đảm nhiệm danh nghĩa trưởng lão của học viện Đế Tinh, có thời gian sẽ tới học viện dạy đệ tử. Điều này làm cho rất nhiều người không khỏi tò mò suy đoán, Sở Vô Vi không phải hắn không thể tu hành ư, làm sao có thể dạy đệ tử?
Sau khi những tin tức này được truyền ra, Vũ Vương Tần Hạo dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn lướt qua tòa hoàng thành cổ xưa này, ngay sau đó dẫn người rời đi, lúc ly biệt liếc mắt nhìn lại, có thứ cảm xúc vô cùng phức tạp ẩn chứa ở trong đó.
Thời nào, mệnh đấy!
Nếu như ông biết Tần Vấn Thiên sẽ có hôm nay, rất nhiều chuyện ông sẽ không làm giống như ban đầu.
Đáng tiếc, tất cả đều đã kết thúc, Sở Vô Vi không phải là Sở Thiên Kiêu, tuyệt đối sẽ không cho ông thêm bất cứ cơ hội nào, thậm chí, ông còn không tìm được lý do để xuất binh lần nữa. Trong ván cờ này, ông thật sự cảm nhận được thủ đoạn lợi hại của người thanh niên kia, bày mưu nghĩ kế, thật giống như đều nắm giữ tất cả trong tay.
Tần Hạo đã bỏ lỡ cơ hội lần này, mà đã bỏ lỡ thì chính là cả đời.
Tần Hạo đã như thế, Bạch gia há lại không như vậy.
Lúc này Bạch Thanh Tùng và Bạch Thu Tuyết đứng ở phía ngoài một tòa phủ đệ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tòa phủ đệ cổ xưa trước mắt, Diệp gia từng một thời hiển hách, phong quang vô hạn hôm nay vắng ngắt, tràn ngập không khí đầy thê lương lạnh lẽo.
- Diệp gia xong rồi.
Sau khi tu vi của Bạch Thanh Tùng bị phế đi, hắn già hơn lúc trước rất nhiều, trên đầu đã hiện đầy tóc trắng, ông nhìn Diệp phủ trước mắt, không biết trong lòng có mùi vị gì.
Bạch Thu Tuyết khe khẽ gật đầu, Diệp gia đã xong rồi.
Trong ván cờ hoàng quyền lần này, Diệp gia và Âu gia đều chết trong tay Sở Thiên Kiêu, thương vong nghiêm trọng trên chiến trường, sau khi tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Sở Vô Vi gây dựng lại lực lượng hoàng quyền, Diệp gia trở thành gia tộc đầu tiên bị xử lý.
Bởi vì Sở Vô Vi cần cho Tần Vấn Thiên một lời giải thích, chuyện này sẽ quyết định kết cục của Diệp gia, bọn hạ đã thua nguyên cả ván cờ.
- Thế sự vô thường, quá nhanh, quá nhanh rồi!
Bạch Thanh Tùng thật sự cảm thán, đây là lời cảm thán phát ra từ nội tâm, cực thịnh rồi suy, kết cục của Diệp gia lâm ly đến cực hạn, ai có thể ngờ, trước đó không lâu một gia tộc còn hiển hách một thời, hôm nay cổng vào sụp đổ, lại xảy đến nhanh như vậy. Cũng đâu ai ngờ Tần phủ ban đầu nhìn như sắp sửa lâm nguy, trong lúc bất chợt lại trở thành thế lực lớn mạnh càn quét qua nước Sở.
Lại có ai sẽ nghĩ tới, thiếu niên phế vật hơn một năm trước kia lại có thể nắm quyền chủ đạo vận mệnh của nước Sở, nắm giữ lấy quyền sở hữu hoàng quyền.
Nếu có thể nghĩ đến, năm đó có chết Bạch Thanh Tùng cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
- Nắm tháng dài dằng dặc, như một giấc chiêm bao, như một giấc chiêm bao a.
Bạch Thanh Tùng xoay lưng rời đi, lưng hắn hơi còng xuống, biểu hiển rõ tuổi già, vương hầu tướng mà lại như thế, huống chi là dân chúng tầm thường.
Bạch Thu Tuyết nhìn bóng dáng tang thương của phụ thân, trong mắt loáng thoáng chảy ra một giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.