Thái Cổ Thần Vương

Chương 395: Nguy cơ trực diện




Luyện Ngục, mảnh không gian này hóa thành Luyện Ngục thật sự.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Chu Tước khổng lồ kia, triệu hoán Luyện Ngục Tinh Tượng, đây là tượng trưng cho Thiên Tượng cảnh.
Trong Tinh Tượng, tất cả đều là nhân gian luyện ngục, đây là Luyện Ngục Tinh Tượng. 
- Ngươi vẫn còn chứ!
Thân thể Tần Vấn Thiên chậm rãi bay lên trời, khóe miệng của hắn mang theo máu tươi, không ngừng bay lên không, vùng không gian này, tiếng kêu thảm thiết liên tục, không ngừng có người ở trong Luyện Ngục Chi Hỏa hóa thành tro tàn.
Xa xa, mọi người không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, căn bản không ngờ sẽ có tình huống đáng sợ như thế phát sinh, dưới mảnh Tinh Tượng này, rất nhiều người hai chân như nhũn ra, thậm chí ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, mặc dù bọn họ trốn, nhưng chỉ cần một ý niệm của Chu Tước chi linh, là có thể đốt diệt bọn họ. 
- Vấn Thiên ca ca.
Bạch Tình thấy Tần Vấn Thiên bay lên không, lộ ra vẻ lo lắng, Chu Tước hung lệ đáng sợ kia, vẫn là Luyện Ngục Chu Tước sao?
Thân thể Tần Vấn Thiên dĩ nhiên tới bên cạnh khuôn mặt khổng lồ kia, chỉ cần Chu Tước chi linh muốn, chỉ sợ hắn liền chết. 
Tần Vấn Thiên vươn tay, chậm rãi sờ khuôn mặt của Chu Tước chi linh, ánh mắt của Chu Tước chi linh theo dõi hắn, con ngươi lạnh lẽo, làm cho tất cả mọi người ở trên Chiến đài Chu Tước khẩn trương, lòng bàn tay có mồ hôi thẩm thấu ra.
- Ta không tin ngươi cứ như vậy biến mất.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt của Chu Tước, tay hắn chậm rãi sờ khuôn mặt của Luyện Ngục Chu Tước, nhẹ nhàng chạm đến. 
- Oong!
Cuồng phong phất qua, Chu Tước chi linh phát ra gào thét, Luyện Ngục Chi Hỏa điên cuồng lan tràn, kia Chu Tước chi linh như vô cùng cuồng bạo, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Vấn Thiên trở về. 
Thần sắc đám người Phàm Nhạc căng thẳng, tất cả đều vô cùng khẩn trương, người này, quá xúc động.
Tần Vấn Thiên lại như không có nghe được, chỉ thấy ánh mắt của hắn chấp nhất, ngưng mắt nhìn Chu Tước chi linh, dần dần, trong con ngươi của Chu Tước chi linh như có một tia thần thái, con ngươi của nó từ từ có ý ôn tình, sau đó, chỉ thấy nó vươn ra cái đầu to lớn, tựa ở trên bàn tay của Tần Vấn Thiên, tùy ý bàn tay của Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng mơn trớn.
Thấy một màn như vậy, mọi người trên Chiến đài Chu Tước cuối cùng cũng thở phào, mồ hôi lạnh thấm ướt áo của bọn họ, hiển nhiên dọa cho phát sợ, Tần Vấn Thiên quá xúc động. 
- Ta biết, ngươi vẫn còn, tuy ngươi là Trận Linh, nhưng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang ngươi đi.
Tần Vấn Thiên ôn nhu nói, có chút thống hận mình, nếu không phải thực lực của mình không mạnh, sẽ không đến mức như vậy, cần dựa vào Luyện Ngục Chu Tước hóa giải nguy nan.
Chu Tước Trận Linh phát ra tiếng kêu trầm thấp, ánh mắt quét về phía hư không, tròng mắt Tần Vấn Thiên nhìn những thân ảnh kia, băng lãnh nói: 
- Người mới vừa rồi xuất thủ với chúng ta, đều giết đi.
- Tần Vấn Thiên, ngươi dám?
Một tiếng hét lớn truyền ra, lộ ra sát ý khủng bố. 
- Giết chúng ta, lên trời xuống đất, Đại Hạ Hoàng Triều, ngươi còn có đường sống sao?
Uy hiếp không ngừng, nhưng bọn họ vừa dứt lời, Luyện Ngục tinh mang lóng lánh ở trên thân, trong nháy mắt, người nọ phát ra tiếng kêu thảm, biến mất trong Luyện Ngục hỏa diễm.
Thân thể Tần Vấn Thiên chuyển qua, ánh mắt quét về phía những thân ảnh kia, trong mắt có sát cơ vô cùng mãnh liệt. 
- Vô luận ta có thể sống hay không, chí ít, các ngươi đều phải chết.
Giọng của Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, những người này đã động sát niệm với hắn, không muốn để cho hắn sống rời đi Cổ Hoàng cung, hắn tâm tính quả đoán, càng không lưu tình chút nào với địch nhân, đã là địch, vậy thì giết.
Những cường giả kia nhao nhao bỏ chạy, Chu Tước Trận Linh chỉ nhìn chằm chằm những cường giả ra tay với Tần Vấn Thiên, Trần gia, Hoa gia, Vương gia, người trong bọn họ tử thương thảm nhất, không ngừng có người chết đi, điên cuồng bỏ chạy. 
Sắc mặt kim bào trung niên khó coi, Luyện Ngục Chi Hỏa kia không ngừng tập kích tới, bọn họ cũng chết rất nhiều người, thời khắc này chỉ thấy hắn tế ra một cổ thư, cổ thư này chất chứa lực lượng không gian bàng bạc, chính là chí bảo chạy trốn của hắn.
Trong tay huy động, cổ thư tỏa ra quang mang khủng bố, lực lượng không gian bao vây tất cả bọn họ, Luyện Ngục Chi Hỏa tập sát đến, chỉ thấy cổ thư đột nhiên bạo phát quang mang không gian cường liệt, những thân ảnh kia toàn bộ biến mất.
Trong hư không, có một ánh lửa lấp lóe, cổ thư bốc cháy, bảo vật như vậy, chỉ có thể dùng một lần. 
Rất nhiều cường giả đều điên cuồng chạy trối chết, những người quan chiến kia, cũng không dám lưu lại nơi này, nhao nhao thoát đi.
Cả phiến hư không hóa thành nhân gian luyện ngục, không ngừng có cường giả chết đi.
Lúc này, phía dưới, một thân ảnh muốn rời đi, chỉ thấy thân thể của Tần Vấn Thiên chuyển qua, nhìn người nọ, lạnh lùng nói: 
- Đế Phong ở lại.
Khuôn mặt kia không phải là khuôn mặt của Vương Thương, mà là một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, lộ vẻ cực kỳ phổ thông.
Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói: 
- Các hạ nói chuyện với ta?
- Nếu như ngươi trực tiếp rời đi, có lẽ ta sẽ không ngăn ngươi, nhưng ngươi tâm thuật bất chính, nghi kỵ sợ ta sẽ giết ngươi, lại ở lúc hỗn loạn thay đổi khuôn mặt, như vậy hôm nay, ngươi hẳn phải chết.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sắc bén, vừa rồi Luyện Ngục Chi Hỏa bao phủ không gian, vô cùng hỗn loạn, Đế Phong lại ở trong lúc hỗn loạn đổi một khuôn mặt, muốn lặng yên chuồn đi, nếu không phải Tần Vấn Thiên cảm giác nhạy bén đáng sợ, tuyệt đối sẽ không chú ý tới hắn. 
Nhưng không nghĩ tới, Đế Phong là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
- Ngươi đã có thể thay đổi dung mạo, như vậy ngày trước giả mạo ta đối phó Mộ Phong, tất là ngươi không thể nghi ngờ.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, trong mắt lộ ra sát ý cường liệt, Đế Phong muốn giả ngu, hắn không nhìn thẳng. 
- Ngươi nói là hắn?
Cách đó không xa, trong mắt Mộ Phong hiện lên hàn mang băng lãnh, nhìn Đế Phong.
- Mới gặp mặt một lần, ngươi lại muốn ta chết như vậy, lại lấy loại thủ đoạn này, muốn mượn tay Mộ Phong giết ta? 
Tần Vấn Thiên bước ra, khí thế trên người bạo phát, lãnh ý khủng bố bao phủ Đế Phong.
Đế Phong biết Tần Vấn Thiên đã nhận ra hắn, lại giả bộ cũng không làm nên chuyện gì, sắc mặt hắn xanh mét, sử dụng bí pháp biến ảo dung nhan, khuôn mặt của hắn vặn vẹo, sau một lát, đổi một khuôn mặt, bất ngờ chính là Đế Phong.
- Tuy ngươi ta có ân oán, nhưng đều là cùng chung một mạch, ngươi ở trong Thiên Mệnh bảng chứng minh mình, ta tự nhiên phụ trợ ngươi thành tựu đại sự. 
Đế Phong chậm rãi nói, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, không thể không nói tâm cơ của người này thâm trầm đáng sợ.
Nhưng ánh mắt của Tần Vấn Thiên sát ý không giảm, băng lãnh nói:
- Ngươi… không xứng. 
Thần sắc của Đế Phong khó coi, nói:
- Nếu như ngươi giết ta, tất cùng nhất mạch của ta kết thành hận thù.
- Như vậy ta sẽ thanh lý môn hộ. 
Thần sắc của Tần Vấn Thiên sắc bén như trước, làm cho sắc mặt của Đế Phong từ từ âm u, bên cạnh, Mộ Phong từng bước đi tới, trên người có độc khí khủng bố.
Đế Phong lui về phía sau, nhìn Mộ Phong nói:
- Ta không biết các ngươi nói chuyện gì, khi nào lại cùng ngươi kết thành hận thù, nếu như ta muốn giết Tần Vấn Thiên, lúc trước sẽ tự mình động thủ, không cần mượn tay ngươi. 
Đến thời khắc này, Đế Phong vẫn không chịu nhận như trước.
Cuồng phong xẹt qua, thân ảnh của Tần Vấn Thiên biến mất tại nguyên chỗ, trong nháy mắt giáng xuống ở trước người Đế Phong, một chưởng vỗ tới, Long ấn đánh giết nhanh như thiểm điện. Đế Phong vội vàng giơ tay lên phản kháng, một tiếng nổ vang ầm ầm, bị cứng rắn đánh bay.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên như thiểm điện, đuổi theo Đế Phong, Tru Tâm Cổ Chung điên cuồng đánh giết, tim của Đế Phong nhảy lên, chỉ cảm thấy muốn bạo liệt, phun ra máu tươi, căn bản khó có thể chịu đựng lực lượng của Tần Vấn Thiên. 
Độc Chưởng ấn của Mộ Phong giáng xuống, trực tiếp khắc ở trước ngực Đế Phong, trong nháy mắt, một cỗ độc khí đáng sợ gặm nhấm vào, sắc mặt Đế Phong đen lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lộ ra vẻ ác độc.
- Muội muội của ngươi, mùi vị không tệ.
Ánh mắt Đế Phong nhìn Mộ Phong, cười tà nói, làm cho sắc mặt Mộ Phong trắng bệch, chỉ thấy hắn cắt vỡ ngón tay của mình, một chỉ huyết quang màu đen điểm vào trên người Đế Phong, trong nháy mắt, thân thể Đế Phong dĩ nhiên từ từ khô quắt, huyết khí hóa thành hắc khí. 
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, toàn thân Đế Phong thống khổ co quắp, duy chỉ có cặp mắt kia, như trước ác độc không gì sánh được, không nghĩ tới hắn cẩn thận một đời, lại thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Đế Phong vẫn luôn kêu thảm thiết, huyết dịch từng giọt bị ăn mòn, sau cùng, toàn thân khô quắt hóa thành xương khô, chết vô cùng thê thảm. 
Đôi mắt Mộ Phong xích hồng, như trước nhìn chằm chằm xương khô kia, Tần Vấn Thiên nhìn bên cạnh Đế Phong có một Thần Văn giới chỉ, bàn tay huy động, Thần Văn giới chỉ bay vào bàn tay.
Đế Phong này chính là truyền nhân của Đế thị nhất mạch, không biết trong Thần Văn giới chỉ có một chút vật hữu dụng hay không.
Mộ Phong quay đầu lại, nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng nói: 
- Ngày trước hiểu lầm, bây giờ, ngươi lại cứu ta một lần, cũng giúp ta tìm ra kẻ thù, sau này, ta sẽ đi theo ngươi, thẳng đến chư thế lực của Đại Hạ Hoàng Triều uy hiếp không được ngươi, ta sẽ rời đi.
Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kinh dị, nhìn Mộ Phong nói:
- Ngươi không cần phải như vậy. 
- Ta biết thực lực của ta bây giờ đối mặt những thế lực kia không có một chút tác dụng, nhưng sau này, ngươi sẽ dùng được ta.
Mộ Phong Bình tĩnh mở miệng, sau đó quay trở về, lại đi về phía chiến đài Chu Tước.
Mặc dù tâm tính hắn đại biến, trầm mặc ít nói, nhưng tràn ngập tự tin đối với tương lai của mình. 
Chính bởi vì hứa hẹn hôm nay, tương lai, Độc Vương Mộ Phong trở thành nhân vật làm người ta nghe tin đã sợ mất mật nhất ở bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn Mộ Phong, không nói thêm gì, chuyện hôm nay, hắn chẳng qua là vì mình mà làm, không liên quan đến Mộ Phong, nhưng đối phương cố ý như vậy, chỉ sợ sẽ không bởi vì lời của hắn mà thay đổi.
Thời khắc này, không gian hạo hãn, đã không có bao nhiêu người, chết thì chết, chạy đã chạy, một cỗ lực lượng kinh khủng điên cuồng tràn ngập, bao phủ toàn bộ Hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều. Luyện Ngục đại trận này bao phủ cả Hoàng cung, từ nay về sau, sẽ thành cấm địa. 
Tần Vấn Thiên trở lại trên chiến đài Chu Tước, nhìn một nhóm thân ảnh kia, cười khổ mở miệng nói:
- Hiện giờ có lẽ còn muốn chạy cũng khó khăn.
Chu Tước Trận Linh giết chóc nhiều người như vậy, hơn nữa còn là ở Khâm Châu Thành, cường giả của những đại thế lực kia, có lẽ rất nhanh sẽ giáng xuống, vây quanh Đại Hạ Cổ Hoàng cung. 
Vươn tay, cuồng phong gào thét, chỉ thấy Giám Thiên Thần Bia bay trở về, quang mang lưu chuyển, ý niệm của Tần Vấn Thiên xâm nhập Giám Thiên Thần Bia, trong nháy mắt, cảm giác trong đó có công pháp thần thông.
Sau một lát, Tần Vấn Thiên cảm giác được chín đại tuyệt học, quay đầu lại, nhìn mọi người, khóe miệng mang theo một tia vui vẻ nói:
- Đều tới chọn lựa Đại Hạ tuyệt học thích hợp các ngươi tu hành nhất đi. 
Thần sắc mọi người cứng lại, sau đó chỉ nghe Âu Dương Cuồng Sinh cười to nói:
- Xem ra bị vây ở chỗ này cũng có chỗ tốt, có thể tu hành Đại Hạ tuyệt học, cớ sao không làm, nếu như thế, chúng ta ở chỗ này một năm nửa năm cũng được.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, đứng đầu Thiên Mệnh bảng là phúc hay họa? 
Nhưng mà sống một đời, chỉ tranh hôm nay, nhìn xa tương lai.
Mặc dù cùng Đại Hạ là địch, hắn cũng muốn xông ra thiên địa một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.