Thái Cổ Thần Vương

Chương 401: Truyền thuyết yêu kiếm




Lúc này quả thật Tần Vấn Thiên rất buồn bực, hắn chỉ mới quen biết Tông Càn không bao lâu thôi sao trong mắt đối phương lại biến thành người Tông gia mời đến thế này, lại còn muốn đối phó với mình nữa, đúng là khó hiểu.
Ánh mắt nhìn lướt qua Tông Càn ở trước mặt, Tần Vấn Thiên chỉ thấy Tông Càn khẽ lật bàn tay, lập tức có một đạo kiếm rực rỡ xuất hiện, lưỡi kiếm sắc bén toả sáng, trôi lơ lửng trước mặt hắn. Tông Càn nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần huynh, chuyện này không liên quan đến huynh. Huynh có thể rời đi trước, bọn họ không dám làm khó dễ gì ta đâu. 
- Muốn chạy à? Ngươi chạy được sao?
Cô gái đứng giữa hừ lạnh một tiếng, trong tay cũng xuất hiện một thanh lợi kiếm. Ba thế lực lớn của thành Bái Kiếm đều luyện kiếm, có thể nói là cực kỳ sùng bái kiếm đạo.
Tần Vấn Thiên bị một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào mặt, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ bỗng xông thẳng tới. Hắn thầm hừ lạnh một tiếng. 
Ba người này đều là Nguyên Phủ cảnh tầng chín, thực lực có thể nói là không tệ. Xem ra ba thế lực lớn của thành Bái Kiếm đều vô cùng lợi hại, chỉ có điều ba tên Nguyên Phủ tầng chín này trong mắt hắn căn bản chẳng là gì hết.
- Tốt nhất là các hạ nên dời kiếm ra đi.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn cô ta, lạnh lùng nói: 
- Tần mỗ mới đến thành Bái Kiếm, không muốn tranh đấu với người khác.
- Hừ!
Cô gái kia hoàn toàn không chịu buông tha. Cô ta hừ lạnh một tiếng, phóng ra một luồng sát ý, lạnh lùng nói: 
- Nếu đã được Tông gia mời đến thành Bái Kiếm thì cũng nên hiểu rõ quy củ. Ngươi tưởng giả vờ làm cao thủ vừa mới học được kiếm thuật lừa gạt người khác cũng thì sẽ giúp ích được gì à? Nếu ngươi đã tham dự vào chuyện này thì nên chuẩn bị tâm lý sẽ mất mạng đi.
- Lý Niệm, ngươi dám ngông cuồng như thế.
Trên người Tông Càn lập tức bộc phát ra Kiếm Tinh Hồn, cơ thể chậm rãi bay lên không, chiến ý lan ra dữ dội 
- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.
Trong giọng nói của Lý Niệm tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
- Cho rằng Tông gia ta không người sao? 
Một giọng nói lạnh lùng từ phương xa vọng tới, kiếm khí như cầu vồng. Từng luồng kiếm quang ầm ầm bắn tới, thế mà lại có thêm vài người đáp xuống. Những người đó đi đến bên cạnh Tông Càn, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Lý gia.
- Niệm nhi!
Lúc này lại có một thanh âm truyền đến. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt chợt biến. Chỉ thấy từ phía xa xa có một đạo quang mang lóe đến, nếu nhìn kỹ thì trong quang mang đó là một người thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú phi phàm, có vài phần tiêu sái. Hắn ta chắp tay đứng trên thân kiếm, người người đều phải ngẩng đầu mà nhìn. 
- Lý Nhiên.
Người của Tông gia vừa thấy người tới thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Lý Nhiên này có địa vị phi phàm ở Lý gia, hiện tại chỉ mới ba mươi tuổi đã ngưng tụ được tinh thần Thiên Cương, bước vào Thiên Cương cảnh. Thực lực vô cùng đáng sợ, cũng coi như nhân vật trẻ tuổi có tiếng ở thành Bái Kiếm này. Kiếm của hắn ta lướt qua như tia chớp, giết người không thấy máu.
Không lâu nữa ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm này sẽ giành quyền khai thác kiếm mạch trong thời gian mười năm. Trận đấu này vô cùng quan trọng, nên hiện tại ba thế lực lớn thành Bái Kiếm đều ở trong tình trạng giương cung bạt kiếm, nhất là những thanh niên có thể sẽ tham gia trận đấu tranh đoạt kiếm mạch thì lại càng được chú ý kỹ càng. Cho nên khi thấy Tông Càn và Tần Vấn Thiên đi chung với nhau thì người Lý gia liền xông ra muốn xử lý Tần Vấn Thiên. 
Ánh mắt tràn ngập khí thế của Lý Nhiên đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên người Tần Vấn Thiên. Ánh mắt mãnh liệt ấy giống như muốn xuyên qua nhìn thấu toàn thân Tần Vấn Thiên, nhưng lại dời đi rất nhanh. Lý Nhiên có vẻ không để ý đến Tần Vấn Thiên lắm, chỉ nói với Lý Niệm:
- Niệm Nhi, có chuyện gì thế?
- Người này muốn đến vách núi Bái Kiếm tu hành kiếm thuật, nhưng hóa ra hắn chỉ đánh tiếng giả bộ đến đây gạt mọi người. Sự thật là hắn biết dùng kiếm, là người do Tông gia mời đến trợ giúp. 
Lý Niệm bình tĩnh nói.
Ánh mắt Lý Nhiên nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không khi dễ ngươi. Ngươi đánh một trận với Lý Niệm, nếu thắng thì ngươi có thể rời đi. 
- Còn nếu ta thua thì sao?
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương với vẻ hờ hững, vừa bước vào Thiên Cương cảnh, cảnh giới cũng tương đương với hắn thôi.
- Nếu đã tham gia trận đấu, là người đại biểu Tông gia xuất chiến, thua thì chết. Đã vậy thì ngươi cũng biết hậu quả nếu ngươi thua rồi đấy. 
Lý Niệm tuỳ ý nói, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt chẳng quan trọng, vô cùng tuỳ ý.
Tần Vấn Thiên nghe vậy thì cười lạnh, thắng thì rời đi, thua thì sẽ chết sao?
Phất tay áo, Tần Vấn Thiên bước lên trước nửa bước, chuẩn bị ra tay. 
- Lý Nhiên, ngươi quá đáng lắm rồi.
Nhưng chính ngay lúc này, Tông Càn chợt lên tiếng, chỉ thấy trong mắt hắn loé lên một tia tàn nhẫn. Tâm niệm khẽ động, trước người hắn đã xuất hiện một thanh tiểu kiếm sáng bóng. Tiểu kiếm khẽ run lên trong làn gió, chỉ nháy mắt thì cả khu vực bỗng nổi lên vô số kiếm ý mãnh liệt,
- Thanh kiếm này là trưởng bối trong tộc tặng đấy! Nếu ngươi dám gây sự thì ta sẽ ra tay giết chết Lý Niệm. 
Sắc mặt Tông Càn lạnh lẽo, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Vẻ mặt Lý Niệm chợt thay đổi, cô ta có thể cảm giác được thanh kiếm kia đang nhắm về phía mình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lý Niệm nhịn không được lùi về sau một bước, nhưng tiểu kiếm bỗng ầm một tiếng phóng thẳng đến trước mặt cô ta, không ngừng rít gào. 
- Nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi sẽ trốn không thoát đâu.
Trong giọng nói của Tông Càn lộ ra ý uy hiếp dữ dội.
- Nếu ngươi dám giết nó thì các ngươi đều phải chết. 
Lý Nhiên bước về phía trước một bước. Trong phút chốc, cả đất trời giống như bị một luồng kiếm uy mãnh liệt bao phủ, cơ thể họ tựa như muốn bị cắt nát, đây là khí tức đáng sợ của kiếm đạo ý chí đệ nhị cảnh.
- Ta có thể lấy mạng cô ta chỉ trong vòng một giây.
Thanh âm Tông Càn vẫn lạnh lẽo như trước, hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên rồi nói: 
- Tần huynh, chúng ta đi.
Tần Vấn Thiên vốn định tự mình ra tay. Thấy Tông Càn thành khẩn như vậy thì cũng không muốn khiến hắn mất mặt, cho nên đành nhịn xuống không ra tay.
Tính tình của hắn bây giờ đã khác xưa rất nhiều, đám người Lý Nhiên này hoàn toàn không là cái gì với hắn cả, giết hay không giết họ cũng chỉ là một ý niệm mà thôi. 
Đám người kia căn bản không có tư cách chọc giận hắn.
Tần Vấn Thiên gật đầu lùi về sau cùng Tông Càn, nhưng tiểu kiếm kia vẫn bồng bềnh tập trung về phía Lý Niệm như cũ, khiến sắc mặt cô ta tái nhợt cực kỳ khó coi. Cho đến khi bóng dáng đoàn người Tông Càn biến mất thì tiểu kiếm mới bắn ngược về, xé gió bay đi.
- Nếu còn gặp lại những người này thì ta nhất định sẽ giết chết chúng. 
Lý Niệm bị uy hiếp như vậy, sắc mặt lạnh lẽo nói.
- Không lâu nữa sẽ có cơ hội thôi, cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?!
Lý Nhiên bình tĩnh nói, rồi đám người bọn họ cũng rời đi. 
Lại nói về phía Tần Vấn Thiên, lúc này hắn đang theo Tông Càn về Tông gia. Tông Càn lắc đầu cười khổ với Tần Vấn Thiên:
- Hôm nay đúng là nguy hiểm thật, thực lực của tên Lý Nhiên kia rất mạnh, là kẻ có tài trong thế hệ trẻ tuổi, đã bước vào Thiên Cương cảnh rồi. Nếu không có tiểu kiếm bảo mệnh thì e rằng hôm nay sẽ rất nguy hiểm. Đã liên luỵ Tần huynh thế này, mong huynh thứ lỗi.
- Chuyện nhỏ thôi. 
Tần Vấn Thiên nói với vẻ không thèm để ý.
- Tần huynh là người rộng lượng.
Tông Càn lại cười nói: 
- Chuyện này đầu đuôi chính là do kiếm mạch mà ra. Ở sâu trong vách núi Bái Kiếm có một thanh yêu kiếm thượng cổ. Nghe đồn thanh kiếm này là từ trên trời giáng xuống, cũng có người nói vách núi Bái Kiếm chính là bị một kiếm kia bổ ra khi cổ nhân chiến đầu năm xưa. Cho nên thanh kiếm này vẫn nằm trong vách núi, có thể hấp thu yêu quang tinh thần trên chín dãy ngân hà tạo nên một mỏ kiếm mạch bên cạnh, thường xuyên xuất hiện thạch yêu chi kiếm cường đại.
- Còn có chuyện kỳ lạ như vậy nữa à?
Trong mắt Tần Vấn Thiên loé lên. Hắn từng tận mắt nhìn qua vách núi Bái Kiếm kia, biết nó vô cùng đáng sợ, nếu đúng như lời Tông Càn nói có thể dùng một kiếm bổ ra vách núi thì không biết thanh kiếm này mạnh cỡ nào đây? 
- Đúng vậy, vì kiếm mạch xuất hiện rất nhiều danh kiếm nên mới trở thành chỗ mà ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm đều muốn cướp lấy. Cứ mỗi mười năm, ba thế lực lớn sẽ chọn ba người quyết đấu để định ra quyền khai thác kiếm mạch trong thời gian mười năm. Bọn họ hiểu lầm rằng Tần huynh là người mà ta mời đến trợ giúp nên mới muốn đối phó với Tần huynh.
Tông Càn giải thích rõ, Tần Vấn Thiên nghe vậy thì gật đầu, thì ra là thế. Vì trận tranh giành này của ba thế lực lớn có thể mời người ngoài đến giúp đỡ, chẳng trách bọn họ lại mẫn cảm như thế, có khi vừa thấy người lạ là muốn giết ngay để trừ hậu hoạn ấy chứ.
- Cường giả của ba thế lực lớn nhiều như mây, sao không có ai cướp lấy thanh yêu kiếm kia? 
Tần Vấn Thiên nghi hoặc hỏi.
Tông Càn nghe được câu này liền lắc đầu cười khổ:
- Thanh kiếm này rất yêu dị, có thể uống máu người. Cũng từng có người muốn cướp lấy, nhưng vừa chạm vào nó đã bị hút khô máu mà chết. Bộ dạng khi chết cực kỳ đáng sợ, nên dần dà cũng không ai dám chạm vào nữa. 
- Nếu thế thật thì đúng là yêu kiếm.
Tần Vấn Thiên trong lòng kinh sợ.
- Còn có chuyện càng yêu dị hơn nữa là kiếm này hàng năm đều kêu một lần, giống như đang thở than không có chủ nhân. Mỗi lần nó kêu rên là trên chín tầng trời lại có ánh sáng lóe lên, như rồng như phượng, có tiếng rồng ngâm phượng hót, chấn động thiên địa, vô cùng kỳ diệu. Lại thêm kiếm xuất hiện ở kiếm mạch đều là yêu kiếm, có thể tự mình hấp thu yêu chi nguyên lực tinh thần để phát triển. 
Tông Càn vừa nói vừa khẽ lắc đầu, nếu không phải hắn từng tận mắt nhìn thấy thì cũng không tin lại có thanh kiếm kỳ diệu như vậy. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên được cảnh tượng kỳ dị diễn ra mỗi năm một lần kia.
Hắn thường nghĩ, không biết nhân vật cỡ nào mới có thể lấy đi thanh yêu kiếm đó. Có lẽ đến ngày đó, tiếng rên rỉ của yêu kiếm kia mới có thể dừng lại được.
Lúc này đoàn người Tần Vấn Thiên đã đến trước cửa nhà Tông gia. Chỉ thấy bên ngoài Tông gia có chín thanh cự kiếm cắm vào đất, kiếm cao chừng hai mươi thước, toả ra kiếm ý cực kỳ kinh khủng khiến người ta hít thở không thông. 
- Không hổ là thế lực kiếm đạo.
Tần Vấn Thiên nhìn chín thanh cự kiếm kia mỉm cười nói.
- Tần huynh chê cười rồi. 
Tông Càn khiêm tốn, nhưng lại nghe Tần Vấn Thiên hỏi:
- Tông gia gốc rễ thâm sâu, không biết thực lực như thế nào?
Tông Càn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Vấn Thiên, rồi cười nói: 
- Thực không dám giấu giếm, thực lực của Tông gia mạnh bao nhiêu ta cũng không không rõ ràng lắm. Nhưng ta từng nghe gia chủ nói, đệ tử, tu kiếm, kiếm giả Tông gia, phải tâm ngay, giữ chuyện trong lòng, che giấu mũi nhọn. Đã là người của Tông gia thì không được gây chuyện. Nhưng khi gặp chuyện, đã ra kiếm thì phải quang minh chói lọi, một kiếm trong tay, trong trời đất này không có gì có thể ngăn cản. Có người dám chọc giận Tông gia thì phải trả đủ lại.
Nghe xong vẻ mặt Tần Vấn Thiên trầm xuống, rồi lại gật đầu, gia chủ Tông gia có phong cốt của mình, trong lòng cũng có phần cẩn trọng. Nhưng Tông gia cũng không e ngại hai thế lực lớn còn lại.
- Gia chủ Tông gia thật khí phách, liệu Tông huynh có thể dẫn ta đến gặp mặt gia chủ không? 
Tần Vấn Thiên cười nói, Tông Càn nghe vậy thì nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi muốn gặp gia chủ?
- Ừ. 
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Chuyện này ngày sau ngươi sẽ biết, ta không tiện nhiều lời.
Trong mắt Tông Càn hiện lên một tia sáng sắc bén, lập tức cười nói: 
- Xem ra dù ta không mời thì Tần huynh cũng sẽ tự đến Tông gia rồi. Như vậy cũng được, nếu Tần huynh có việc thì ta sẽ xử lý thay Tần huynh, Tần huynh nhất định có thể gặp được gia chủ.
- Vậy thì xin đa tạ.
Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia thâm ý, hy vọng Tông gia sẽ không làm hắn thất vọng. 
Nơi tu kiếm ở hoàng triều Đại Hạ này không hề ít, trong đó Yến Châu là nơi có kiếm tu mạnh nhất, còn mạnh hơn thành Bái Kiếm này nữa. Có điều ngoại trừ tu kiếm ra còn có một mục đích khác nữa khi đến thành Bái Kiếm này.
- Có điều trước đó Tần huynh phải uống mấy chén với ta mới được.
Tông Càn cười vang, Tần Vấn Thiên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: 
- Có rượu ngon, sao có thể từ chối chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.