Thái Cổ Thần Vương

Chương 418: Cầm kiếm vào vọng châu




Cường giả Thiên Cương cảnh không thể nhấc yêu kiếm ngàn mét lên, nó vẫn muôn đời bất động ở đây.
Cây kiếm này nặng bao nhiêu? Không ai biết cả.
Tần Vấn Thiên là người đầu tiên rút được cây kiếm này và mang nó ra khỏi vách núi, thế nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế được nó, chỉ có thể kéo lê cây kiếm theo, hắn cứ bước một bước là lại để lại dấu chân hằn sâu, mỗi một bước chân của hắn đều rất nặng nề.
Cứ đi như thế thì chỉ sợ mất ba năm hắn mới đến được thành Vọng Châu mất.
Lúc Tần Vấn Thiên kéo theo yêu kiếm, không ai dám đến gần hắn, kiếm quang chiếu sáng cả thiên địa, trong không trung có vô số tiếng kêu gào của thanh kiếm, tiếng kêu gào bi thương yếu dần tựa như cảm động vì chấp niệm của Tần Vấn Thiên vậy.
Rất nhiều người đi theo sau lưng Tần Vấn Thiên, bọn họ nhìn thấy những nơi mà Tần Vấn Thiên đi qua đều để lại vết kiếm sâu như một khe núi. Bây giờ dường như họ đã tin truyền thuyết năm xưa yêu kiếm này bay từ trên trời xuống dưới đất, phá vỡ một vách núi rồi.
Tần Vấn Thiên bước từng bước một, càng đi càng xa.
Ở chỗ này, có người bay lên không trung nhìn xuống dưới mặt đất, trong lòng bọn họ rung động, trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh vô biên, không ngừng vươn về phương xa, không thấy điểm cuối.
Tần Vấn Thiên muốn kéo yêu kiếm đi đâu?
Nếu như đến thành Vọng Châu thì hắn muốn cái khe này kéo dài tới mười vạn dặm sao?
Một tháng sau, có người đi cùng với Tần Vấn Thiên, có người ở lại bên ngoài thành Bái Kiếm nhưng những tin đồn về Tần Vấn Thiên thì không thể nào áp chế được, dù hắn chỉ ở lại thành Bái Kiếm có ba ngày mà thôi.
Hôm nay, cả thành Triêu Dương sôi trào, ngoài thành Triêu Dương có một thanh niên, cánh tay của hắn hóa thành cánh tay yêu, kéo theo cự kiếm dài ngàn mét vô cùng đáng sợ, đi từng bước về phía trước. Những nơi hắn đi qua, mặt đất nứt toạc tạo thành những khe rãnh, kiếm khí mãi không tan, càng đáng sợ hơn là giữa không trung có tiếng kiếm kêu gào không ngừng, dường như chỉ cần đến gần trong phạm vi một trăm dặm thì sẽ bị kiếm khí xé tan.
Cả thành Triêu Dương chấn động, nhìn thanh niên đó kéo cổ kiếm đi trên đường lớn trong thành, đường lớn mở ra, vạn người nhường đường, không ai dám cản trở. Thanh niên đó đi từ từ từng bước một, mắt nhìn thẳng phương xa như có chấp niệm vô cùng mạnh mẽ, đến trời đất cũng không thể ngăn cản hắn được.
Kẻ này là ai đây?
Mọi người trong thành Triêu Dương đều thầm kinh hãi, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra đằng sau thanh niên này có rất nhiều người đi theo.
Những người này đi theo hắn từ thành Bái Kiếm tới tận đây, từ những người này, mọi người dò thám được thân phận của người thanh niên đó, hắn ta là Tần Vấn Thiên người đứng đầu bảng Thiên Mệnh năm ngoái.
Kiếm này đến từ đâu?
Thanh kiếm này là yêu kiếm trên vách đá ở thành Bái Kiếm, bất động đã lâu, một khi ra khỏi vỏ, máu nhuộm vách núi, Lý gia, Thiên Kiếm tông bị diệt, cường giả ở Vương gia cũng bỏ mình.
Sao Tần Vấn Thiên lại như thế?
Bởi vì Đan Vương điện không giữ lời hứa, chúng đã từng hứa với Tần Vấn Thiên chỉ cần Tần Vấn Thiên thắng Trảm Trần trong bảng Thiên Mệnh thì sẽ không can thiệp vào chuyện của hắn và kiêu nữ của Đan Vương điện là Mạc Khuynh Thành nữa, thế nhưng Lạc Hà lại nuốt lời, muốn chọn rể cho Mạc Khuynh Thành. Dưới cơn phẫn nộ, Tần Vấn Thiên rút thanh yêu kiếm bất động đã lâu này lên, thanh kiếm này làm cả thành Bái Kiếm kinh sợ, nay hắn muốn kéo theo cây kiếm này đến thành Vọng Châu.
Mọi người trong thành Triêu Dương nghe thế thì trong lòng chấn động, bọn họ cũng đi theo sau lưng Tần Vấn Thiên, họ muốn tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên sẽ kéo theo cây kiếm này đến thành Vọng Châu như thế nào.
Những người tham gia chuyến đi này càng ngày càng nhiều, hai tháng sau, một trăm dặm đằng sau Tần Vấn Thiên có tới vạn người đi theo, họ đều bị chấp niệm của Tần Vấn Thiên làm cho cảm động.
Người đứng đầu bảng Thiên Mệnh quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như người này có thể bình an rút lui khỏi chuyến đi đến thành Vọng Châu lần này thì e là từ này về sau Đan Vương điện khó mà sống yên được.
Điều làm bọn họ khiếp sợ hơn đó là, yêu kiếm ngàn mét dường như cũng dần dần bị chấp niệm của Tần Vấn Thiên đả động, thân kiếm đã có chút thay đổi. Tuy rằng Tần Vấn Thiên vẫn chưa thể khống chế được nó, không thể rút kiếm bay lên nhưng hắn có thể kéo cổ kiếm chạy, so với trước kia thì tốc độ của hắn đã nhanh lên rất nhiều.
Kiếm khí càng đáng sợ hơn, vết kiếm tạo thành khe rãnh dài năm vạn dặm trên mặt đất, vô cùng đồ sộ.
Khe kiếm này e chính là khe nứt dài nhất ở hoàng triều Đại Hạ rồi.
Tốc độ của Tần Vấn Thiên càng nhanh hơn, vừa nhanh vừa nặng.
Mỗi một bước đều rất tốn sức, bằng sự chấp nhất của mình, hắn không có chút ý nghĩ bỏ cuộc nào, một ngày có thể đi được cả ngàn dặm.
Trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên đã rời khỏi thành Bái Kiếm được ba tháng, hắn kéo theo cự kiếm, nguyên lực trong cơ thể dường như đều đã cạn, bước chân của hắn cũng chậm lại.
Ở vùng hoang dã, Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về trước, băng qua sông núi, vòng qua ao hồ, đạp lên cát vàng.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng một tòa cổ thành rộng mênh mông đã hiện ra trước mắt hắn.
Ở đằng xa sau lưng hắn, mọi người đều nhìn về trước, bọn họ cũng đã nhìn thấy tòa thành cổ kính đó.
Ba tháng, Tần Vấn Thiên hắn làm được rồi, hắn dùng thời gian ba tháng để đến được thành Vọng Châu.
Bọn họ cảm thấy ba tháng này lâu như ba năm, quá xa xôi, nhưng trong lúc bất tri bất giác, họ lại phát hiện ra thì là đã đến rồi.
Trong tòa thành cổ kính kia có mấy bóng người bay trên không trung, bọn họ là người của những thế lực lớn đã nhận được tin tức.
Có người tới từ Đan Vương điện, có người đến từ Trích Tinh phủ, cũng có người của gia tộc Hoa thị.
Những thế lực bá chủ này đều có oán thù với Tần Vấn Thiên, nay Tần Vấn Thiên đến thành Vọng Châu, chỉ cần suy nghĩ liền biết, nơi này là đầm rồng hang hổ thế nào.
Nhưng mà sau khi những cường giả này tới thì lại không dám bước lên trước mà chỉ dừng chân ở chỗ cách Tần Vấn Thiên mười dặm, nhìn Tần Vấn Thiên và cự kiếm ngàn mét làm người ta chấn động từ xa.
Nghe nói, Tần Vấn Thiên và thanh kiếm này đã hủy diệt cả Vương gia, Thiên Kiếm tông và Lý gia một cách dễ dàng.
Kiếm này như yêu, uy lực của nó không biết mạnh đến nhường nào.
Thực lực của những người tới có mạnh có yếu, Bạch Phỉ cũng ở trong đám người của Đan Vương điện, cô ta nhìn thanh niên mà năm xưa bị coi khinh, một người một kiếm đi đến thành Vọng Châu nhưng lại không có ai dám tiến lên cản đường hắn.
Tần Vấn Thiên cũng đã nhìn thấy bọn chúng, hắn bước lên, tiếp tục tiến về phía cổ thành. Những người đó lùi từng bước về phía sau, Tần Vấn Thiên tiến lên, bọn chúng liền lùi về phía sau.
- Điên rồi.
Mọi người bị chấp niệm của Tần Vấn Thiên làm chấn động, Tần Vấn Thiên tiến gần từng bước, các cường giả kia không ngừng lùi về sau.
Lúc Tần Vấn Thiên cầm yêu kiếm đứng bên ngoài thành Vọng Châu, mấy tên cường giả đó đã lùi sâu vào trong thành, không còn thấy bóng dáng đâu, không kẻ nào dám đến gần Tần Vấn Thiên.
- Nói với Lạc Hà, ta sẽ tìm bà ta.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên hòa cùng tiếng kêu gào của thanh kiếm lan khắp trời đất, quẹt ngang không trung, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Lúc hắn vừa dứt lời, một kiếm ý kinh người giáng từ tám hướng tới, trong phạm vi mười dặm xung quanh Tần Vấn Thiên, tất cả mọi người đều xoay người chạy như điên, những người đi theo sau lưng hắn cũng nối đuôi nhau chạy mất.
Cỗ kiếm ý sát phạt này đáng sợ quá khủng khiếp.
Gió lốc điên cuồng nổi lên giữa trời đất, bất luận là người của những thế lực bá chủ lớn hay là những người đến xem đều tránh xa Tần Vấn Thiên.
Bên ngoài thành Vọng Châu dường như chỉ còn lại một mình Tần Vấn Thiên và thanh yêu kiếm ngàn mét kia mà thôi.
Kiếm gào, gió thổi, vô cùng lạnh lẽo, qua hồi lâu cơn lốc kiếm khí kia mới dần dần yếu đi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
- Hết rồi à?
- Kiếm khí thế mà lại tan đi rồi.
Lúc này, rất nhiều người lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó cơ thể của bọn họ lóe lên, đi ra ngoài thành.
Khi bọn họ lại đến gần bên ngoài thành thì đều ngẩn ra tại chỗ.
Yêu kiếm đứng sừng sững, cắm thẳng trên mặt đất, kiếm khí tràn ngập khắp nơi thu lại rất nhiều, dường như muốn quay về yên lặng vậy.
Mà Tần Vấn Thiên thì biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Vấn Thiên để lại yêu kiếm ở bên ngoài thành Vọng Châu, bản thân hắn thì lại biến mất.
Rốt cuộc Tần Vấn Thiên muốn làm gì? Hắn ta không thể ngự kiếm vào thành Vọng Châu ư.
Thế nhưng bất luận vì lí do gì, chỉ trong thời gian rất ngắn, chuyện này đã dấy lên một cơn sóng gió đáng sợ trong thành Vọng Châu.
Tần Vấn Thiên, người đã từng tu hành ở thành Vọng Châu, trở thành đại sư thần văn cấp bốn trẻ nhất, hơn một năm trước hắn tham gia cuộc đấu bảng Thiên Mệnh, giành được vị trí số một, tạo nên kỳ tích. Hắn và Mạc Khuynh Thành còn cùng đứng với nhau tuyên bố với mọi người quan hệ của họ.
Nhưng mà trong trận đấu bảng Thiên Mệnh ấy Tần Vấn Thiên đã đắc tội với quá nhiều thế lực, rất nhiều người đều cho rằng hắn nhất định sẽ phải chết.
Hắn giết chết Trảm Trần rồi còn muốn cưới Mạc Khuynh Thành, Đan Vương điện tất nhiên là oán hận hắn rồi.
Lạc Hà quyết định tìm phu quân cho Mạc Khuynh Thành.
Vì thế Tần Vấn Thiên rút cây kiếm bất động muôn thuở trong thành Bái Kiếm lên, kéo theo cây kiếm đi mười vạn dặm đến bên ngoài thành Vọng Châu rồi nói với Lạc Hà rằng hắn sẽ đi tìm bà ta.
Việc này đã dấy lên một cơn phong ba lớn ở trong thành Vọng Châu.
Không ai dám tưởng tượng, người đứng đầu bảng Thiên Mệnh là Tần Vấn Thiên mới vừa mới vào đến Thiên Cương cảnh lại dám đối đầu trực tiếp với các thế lực cấp bá chủ này.
Năm đó Hoa Thái Hư giành được vị trí đứng đầu Thiên Mệnh bảng, danh chấn Đại Hạ, làm nên nhiều chuyện lớn chấn động, nhưng so với người đứng đầu bảng Thiên Mệnh kì tiếp theo là Tần Vấn Thiên thì những chuyện hắn làm lại chẳng lớn lao gì.
Ngày hôm đó, Lạc Hà đứng ở nơi cao nhất trên vô số bậc thang nơi Đan Vương điện nhìn xuống chúng sinh khắp thành Vọng Châu ở phía xa, ánh mắt của bà ta vô cùng lạnh lùng, đằng sau lưng bà ta có rất nhiều đệ tử, chỉ thiếu mỗi Mạc Khuynh Thành.
- Sư tôn, chuyện Khuynh Thành chọn rể thì sao đây?
Bạch Phỉ đứng sau lưng bà ta nhỏ giọng hỏi.
- Cứ làm bình thường, phải làm cho lớn vào.
Giọng nói của Lạc Hà lạnh lùng, lạnh lùng thốt ra một câu, Tần Vấn Thiên lại dám cầm theo yêu kiếm vào thành Vọng Châu, hắn muốn làm Lạc Hà này mất mặt sao?
Nghe nói yêu kiếm có thể phá trời, dám hận trời quá thấp, bà ta cũng muốn xem xem, Tần Vấn Thiên có dám cầm kiếm đến trước Đan Vương điện không.
- Vâng, sư tôn.
Bạch Phỉ khom người trả lời, thầm thở dài trong lòng, nghe nói sư tôn chọn phu quân cho Mạc Khuynh Thành là cho Mạc Khuynh Thành cơ hội cuối cùng, nếu như Mạc Khuynh Thành không đồng ý thì e là sẽ hoàn toàn chọc giận sư tôn Lạc Hà mất.
Lúc này cô cũng không biết bản thân vui mừng hay là bi thương.
Mấy hôm nay, người của rất nhiều thế lực trong Đại Hạ Cửu Châu đều ồ ạt kéo về thành Vọng Châu, bọn họ đều tới vì việc Mạc Khuynh Thành chọn phu quân.
Tuy nói ở rể Đan Vương điện chẳng vinh quang gì nhưng nếu trong số họ có thanh niên xuất sắc cưới được Mạc Khuynh Thành thì cho dù có ở rể Đan Vương điện thì có sao chứ? Nếu thế thì người đó liền có quan hệ khắng khít với Đan Vương điện nữa.
Trên đất Đại Hạ, có ai không muốn có quan hệ tốt với thế lực như Đan Vương điện chứ.
Thánh địa luyện đan này có địa vị vô cùng đặc biệt ở Đại Hạ.
Các cường giả cũng nghe đồn chuyện của Tần Vấn Thiên, lòng thầm than Tần Vấn Thiên to gan manh động. Bọn họ đi đến bên ngoài thành Vọng Châu, muốn thử yêu kiếm kia xem sao, nhưng bọn họ phát hiện ra bất luận thực lực của bọn họ mạnh thế nào thì cũng không có ai nhấc được thanh kiếm kia lên khỏi mặt đất.
Tần Vấn Thiên là người duy nhất có thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.