Thái Cổ Thần Vương

Chương 423: Hào cường




Lạc Hà nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sự xuất hiện của người này đã đảo lộn toàn bộ kế hoạch của bà ta.
Ánh mắt lướt nhìn về phương xa, yêu kiếm vẫn yên tĩnh, người bà ta đợi vẫn chưa xuất hiện.
- Ngươi tên gì, đến từ thế lực nào?
Lạc Hà lạnh lùng hỏi.
- Vãn bối tên Tư Nham, không phải người của thế lực nào cả, trước giờ luôn một mình tu hành. Nay chọn lựa đã kết thúc, Lạc Hà tiền bối có phải nên để tiểu thư Khuynh Thành đi ra gặp mặt không?
Tần Vấn Thiên mỉm cười trả lời giống như khá sốt ruột. Dù là ai đi nữa, cưới được cô gái như Mạc Khuynh Thành thì cũng sẽ khó mà nén nổi đắc ý cả.
Lúc này trong số ba người đứng đầu, Lạc Hà chỉ có thể chọn hắn.
- Tư Nham?
Lạc Hà tự hỏi tên này, họ Tư…. Am hiểu Đấu Chuyển Tinh Di, chuyện này không thể không khiến Lạc Hà suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ người này đến từ cùng một chỗ với Tư Khung kia hay sao?
- Dẫn Khuynh Thành ra đây.
Lạc Hà đạm mạc lên tiếng, lập tức có người đứng sau bà ta nghe lệnh rời đi. Trong lòng Tần Vấn Thiên không khỏi run rẩy, nhưng bên ngoài hắn vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, hắn không thể loạn được.
Hôm nay hắn phải dẫn người rời đi, không tiếc bất kỳ cái giá nào.
Lạc Hà vẫn không hề buông lỏng cảnh giác với hắn, vẫn nhìn chằm chằm hắn hỏi:
- Ngươi nói mình không phải người của thế lực nào vậy sao có thể luyện được Đấu Chuyển Tinh Di?
- Là trưởng bối trong nhà dạy.
Tần Vấn Thiên mỉm cười trả lời, hắn dùng được Đấu Chuyển Tinh Di, Lạc Hà tự nhiên phải hỏi. Mà thế lực am hiểu Đấu Chuyển Tinh Di cũng không nhiều, hắn dùng tên giả là Tư Nham cũng có ý muốn khiến Lạc Hà hiểu lầm.
- Vậy sao, vậy nhà ngươi ở nơi nào? Trưởng bối trong nhà cho phép ngươi ở rể tại Đan Vương điện à?
Lạc Hà lạnh lùng hỏi tiếp.
- Đương nhiên là cho phép rồi, trưởng bối trong nhà dốc sức bồi dưỡng vài vị huynh trưởng, nên không quản ta nhiều, để mặc ta đi nơi nào cũng được, gia nhập Đan Vương điện cũng chẳng sao hết, huống hồ gì còn là vì giai nhân nữa.
Tần Vấn Thiên thản nhiên trả lời, giống như đã sớm chuẩn bị xong lý do, cũng ám chỉ huynh trưởng trong nhà còn vĩ đại hơn hắn.
- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi trước của ta, nhà ngươi ở nơi nào?
Lạc Hà tiếp tục truy vấn.
- Không ở Đại Hạ.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đáp trả, Lạc Hà lạnh nhạt hỏi tới:
- Không ở Đại Hạ thì ở nơi nào?
- Tiền bối cần gì hỏi rõ ràng như vậy chứ?
Tần Vấn Thiên cố dằn cơn dao động trong lòng, ngoài mặt vẫn biểu hiện nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác khó nắm bắt.
Lạc Hà lạnh lùng quét nhìn hắn, lúc này thân ảnh của Mạc Khuynh Thành đã xuất hiện ở phương xa, phía sau cô còn có vài người đi theo.
Mạc Khuynh Thành hiện tại vẫn khuynh quốc khuynh thành như thế, nhưng trên mặt lại có vẻ tiều tuỵ khiến người nhìn nhịn không được mà thấy thương tiếc.
- Dừng lại!
Lạc Hà lên tiếng:
- Thật không dám giấu, đệ tử này của ta còn rối rắm chuyện kết hôn, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng. Ta làm sư phụ cũng lo lắng cho nó, nên đành phong lại tu vi của nó, ngày ngày khuyên giải, hy vọng có ngày nó sẽ hiểu ý tốt của ta.
Ngay lúc Lạc Hà nói chuyện, Tần Vấn Thiên cảm giác được khi Mạc Khuynh Thành vừa xuất hiện cũng đã có vài luồng hơi thở cường đại đáp xuống hư không ở xung quanh, giống như đang phòng bị gì đó. Chuyện này khiến trong lòng Tần Vấn Thiên hơi dao động, ánh mắt lạnh như băng.
Đan Vương điện vẫn luôn luôn đề phòng.
- Lần chọn rể này ngươi giành được thành tựu huy hoàng, người ta có thể lựa chọn tự nhiên cũng sẽ là ngươi. Chỉ là ngươi còn phải thông qua xét duyệt của Đan Vương điện trước đã. Ngươi đi theo ta, nào đến bên cạnh ta đi.
Lạc Hà thản nhiên nói.
Tần Vấn Thiên giống như có chút chần chờ, không hề di chuyển. Lạc Hà thấy vậy thì nhíu mày nói:
- Sao vậy, ngươi không muốn à? Nếu không muốn thì ta sẽ chọn người khác.
- Ta có thể nói mấy câu với Khuynh Thành tiểu thư không? Ta muốn hỏi xem suy nghĩ của cô ấy như thế nào.
Tần Vấn Thiên thấy Lạc Hà không cho Khuynh Thành đến gần, liền nhịn không được hỏi.
- Được, ngươi lại đây.
Lạc Hà gật gật đầu, Tần Vấn Thiên không chút do dự nâng bước đi về phía Lạc Hà.
Ánh mắt của các thế lực lớn nơi này đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cảnh tượng này khiến cho mọi người bỗng có cảm giác nghẹt thở khó tả.
Giống như có chút khác thường, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tần Vấn Thiên từng bước tiến lên, đi về phía Lạc Hà.
Lạc Hà bình tĩnh nhìn hắn, giống như mọi thứ đều rất bình thường.
Cuối cùng khi Tần Vấn Thiên đến cách Lạc Hà không xa thì chớp mắt, Lạc Hà bỗng vươn tay ra đưa về phía Tần Vấn Thiên.
Oành…
Tần Vấn Thiên dừng lại, tinh quang bạo phát, cơ thể hắn chớp mắt biến mất không thấy, nơi hắn vừa đứng lúc này xuất hiện một dây leo dài, chỉ cần Tần Vấn Thiên đi chậm một chút sẽ bị dây leo quấn lấy.
Tay của Lạc Hà dừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên đang đứng bên cạnh chín mươi chín bậc thang, trong mắt loé lên ánh sáng sắc bén:
- Ngươi quả nhiên sợ hãi, cho nên ngươi chính là Tần Vấn Thiên.
Lời của bà ta vừa kết thúc thì các thế lực của Trần gia, Vương gia, phủ Trích Tinh đều đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hơi thở khủng bố lan ra bao vây lấy Tần Vấn Thiên.
Oành!
Tinh quang lại bùng phát, cơ thể Tần Vấn Thiên lại lần nữa biến mất, ngay khoảng khắc hắn biến mất, kế bên bậc thang nơi hắn vừa đứng xuất hiện một người trung niên của Trần gia, chưởng ấn hoả diễm khủng bố đánh vào hư không.
Còn về phần Tần Vấn Thiên thì liên tục sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di khiến ánh mắt mọi người không thể đuổi kịp, không bao lâu hắn đã đứng phía trên yêu kiếm, ánh mắt phóng ra hàn quang sắc bén lạnh như băng.
- Ngươi quả nhiên là Tần Vấn Thiên.
Lạc Hà lúc nãy cũng chỉ là phỏng đoán, bà ta vẫn không thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện thì đã cảm thấy kỳ lạ, với cá tính nóng vội của đối phương, nếu đã đưa yêu kiếm đến trước cửa Đan Vương điện thì tuyệt đối không thể không đến. Mãi đến khi Mạc Khuynh Thành xuất hiện Tần Vấn Thiên cũng không hiện thân, chỉ có người tự xưng là Tư Nham này nói muốn gặp mặt Mạc Khuynh Thành thôi.
Cho nên Lạc Hà liền ra tay thử, quả thật vừa thử là trúng ngay, Tư Nham lùi lại bà ta liền đoán người tên Tư Nham này có thể chính là Tần Vấn Thiên mà bà ta vẫn luôn chờ đợi.
Ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, chợt thấy đường nét trên mặt hắn vặn vẹo biến ảo, sau một lúc liền đổi thành một khuôn mặt khác, một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu, lạnh lùng như băng.
Rất nhiều người đều hít một hơi khí lạnh, đúng là hắn.
Người đứng đầu bảng Thiên Mệnh Tần Vấn Thiên, hắn vừa bước vào Thiên Cương cảnh đã lẫn vào đám người tham gia trận chiến chọn rể của Đan Vương điện, giết chết Trần Liệt, trở thành người còn lại duy nhất, thiếu chút nữa hắn đã tiếp cận được với Mạc Khuynh Thành, nhưng do Lạc Hà tâm cơ sâu đậm nên đã hoài nghi lập tức ra tay cản lại.
Mạc Khuynh Thành thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện thì nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy khoé mắt của cô đã trở nên ươn ướt, cô nhỏ giọng nức nở.
Cô hiểu Tần Vấn Thiên, biết người này có thể vì nghĩa phụ của mình mà không quan tâm sống chết ngăn trước mặt Sở Thiên Kiêu, biết người này sẽ vì cô mà giết chết thanh niên Hoa Tiêu Vân, cho dù cô nói gì đi chăng nữa thì người này cũng sẽ không lùi bước.
Lòng của cô đang rất đau, vì cô mà Tần Vấn Thiên buộc phải chui đầu vào lưới. Loại đau đớn này khiến toàn thân cô đều run rẩy.
- Nếu huynh có chuyện gì ta cũng không thiết sống nữa.
Mạc Khuynh Thành khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Tần Vấn Thiên.
Cô biết bây giờ dù nói gì cũng vô ích.
Chỉ có đồng sinh cộng tử mà thôi.
- Muội không được chết, ta cũng sẽ không để muội chết.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, ánh mắt của hắn vẫn như trước vô cùng kiên định.
- Lạc Hà, ngày xưa ngươi từng hứa hẹn với ta, nếu ta thắng Trảm Trần, ngươi sẽ không can thiệp vào chuyện của ta và Khuynh Thành. Bây giờ ngươi không chỉ vi phạm hứa hẹn mà còn vì buộc ta đi ra mà thậm chí không từ thủ đoạn lợi dụng Khuynh Thành, đây là hành vi nên có của Đan Vương điện sao?
Tần Vấn Thiên nhìn thấy bóng người từ bên sườn lao ra công kích, kiếm quang chợt loé, hắn cắt qua bàn tay mình, máu tươi nhỏ xuống.
Phút chốc, yêu kiếm rền vang, kiếm ý phóng lên tận trời cao.
- Thánh địa của Đan Vương điện à? Hôm nay nếu ngươi không giao Khuynh Thành ra thì dù ta có chết cũng sẽ khiến Đan Vương điện sụp đổ.
Tần Vấn Thiên từng bước bước xuống, máu tươi không ngừng vẩy lên trên yêu kiếm, hai tay của hắn thì hoá thành cánh tay của yêu thú, yêu khí trên người bùng nổ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn rút kiếm vung lên, nhưng hiện tại hắn vẫn không làm được, chỉ có thể khiến yêu kiếm nghiêng về phía trước, cơ thể của hắn cũng bay lên cao, nâng yêu kiếm từng bước từng bước tiến về phía trước.
Tiếng kiếm rền vang, khắp không gian đều vang vọng tiếng kiếm khủng bố, phạm vi mấy chục dặm đều bị bao trùm bởi một cỗ hàn ý thấm vào tận xương tuỷ, khiến mọi người run rẩy.
- Những người không liên quan đến chuyện này thì lùi về sau đi.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên hoà với tiếng kiếm rít gào vang vọng khắp không gian, mọi người nghe vậy đều nhanh chóng lùi lại để tránh vạ lây. Bọn họ vừa lùi lại thì đã thấy cường giả của Đan Vương điện xuất hiện bắt đầu bao vây Tần Vấn Thiên.
Những người kia đều run bần bật, cỗ kiếm ý này quả thật đáng sợ, giống như có thể huỷ diệt đất trời vậy.
Nghe đồn thanh kiếm này hận trời quá thấp, Tần Vấn Thiên dùng máu nuôi kiếm, kéo nó đi mười vạn dặm, tốn thời gian ba tháng mới kéo được yêu kiếm đến trước Đan Vương điện.
Lúc tin đồn này truyền ra, mọi người đều không tin, cho rằng chỉ là nói khoác. Nhưng giờ phút này cảm nhận được kiếm uy bộc phát, cơn lốc càn quét thì ngay cả cường giả như Lạc Hà cũng cảm thấy hít thở khó khăn, hơn nữa yêu kiếm này còn chưa đến gần người nữa đấy.
Trên chín mươi chín bậc thang của Đan Vương điện, cường giả nhiều như mây, bọn họ đang chờ Tần Vấn Thiên đi vào cái lưới bọn họ giăng ra này, trên người của Tần Vấn Thiên có quá nhiều bí mật, không nói những thứ khác, chỉ riêng bia thần Giám Thiên cùng với chín tuyệt học lớn của hoàng triều Đại Hạ thôi cũng đã đủ để các thế lực của Đại Hạ rơi vào điên cuồng.
Nhưng giờ phút này các vị cường giả kia lại không một ai dám tiến lên giết chết Tần Vấn Thiên, chỉ dám nhìn Tần Vấn Thiên từng bước đến gần.
Mỗi một bước đi đều có cảm giác rất nặng nề, ngoài Đan Vương điện dần dần xuất hiện vết nứt, Tần Vấn Thiên nâng yêu kiếm từng bước đi đến phía trước chín mươi chín bậc thang.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên bước ra một bước, đạp lên bậc thang thứ nhất.
Hôm nay Tần Vấn Thiên muốn kéo theo yêu kiếm bước lên chín mươi chín bậc thang, từng bậc từng bậc một.
- Các ngươi tiến lên!
Một vị cường giả Trần gia phất tay nói với mọi người đứng phía sau, không thể để thanh niên này sống sót được, nếu không họ rất có thể sẽ chết hết dưới lưỡi của yêu kiếm. Sắc mặt Trần Vương xanh mét, trước kia ở bảng Thiên Mệnh có thể nói là không ai bì nổi hắn ta, nhưng vừa gặp Tần Vấn Thiên này lại phải nhượng bộ lui binh.
Không chỉ có người của Trần gia, mà các thế lực khác cũng ra lệnh cho những người yếu hơn tiến vào Đan Vương điện, còn về phần các cường giả thì bao vây canh giữ những vị trí quan trọng, như muốn vây chết Tần Vấn Thiên vậy.
- Nếu hôm nay ngươi đã cùng yêu kiếm đến đây rồi thì cứ nằm lại đây vĩnh viễn đi.
Lạc Hà lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng dưới bậc thang.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Lạc Hà, giọng điệu lạnh như hàn băng:
- Hôm nay Đan Vương điện không sụp thì ta sẽ không đi!
- Giết!
Một chữ này vừa tuôn ra thì chớp mắt đã có kiếm uy vô tận phóng về phía Lạc Hà. Trong nháy mắt này, sắc mặt Lạc Hà cứng ngắc. Kề bên cơ thể bà ta lập tức xuất hiện một cây cổ thụ che trời nhanh chóng bao lấy toàn thân bà ta, cổ thụ bị diệt lại mọc lên, không ngừng sinh sôi.
Ở phía trên cao của Đan Vương điện bỗng xuất hiện mấy bóng người mạnh mẽ, chỉ thấy bọn họ khoanh tay đứng đó quét nhìn thanh niên cầm kiếm, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, khí thế toàn thân không ai bì nổi.
Ở xung quanh cũng xuất hiện không ít cường giả, bọn họ chỉ âm thầm đứng quan sát mà thôi.
Hôm nay Tần Vấn Thiên đứng đầu bảng Thiên Mệnh, Thiên Cương cảnh tầng một, vì Mạc Khuynh Thành một mình xông vào Đan Vương điện, nói rằng Đan Vương điện không sụp đổ thì hắn không đi. Cho dù hắn hôm nay chết ở đây thì cũng đủ vang danh khắp Đại Hạ.
Phía trên bầu trời, giữa tầng tầng mây mù, ở các hướng khác nhau đều có bóng cường giả đứng canh giữ nơi đó.
Có người ăn mặc lam lũ, tuỳ ý đứng nơi đó, như chúa tể thế gian này.
Có người lười biếng nằm trong mây, ánh mắt đục ngầu nhìn phía dưới, nhưng đang đi xem trò vui!
Kéo kiếm đi trăm ngàn dặm, một mình xông vào Đan Vương điện. Cường giả tụ tập ngoài Đan Vương điện, máu ai sẽ nhuộm đẫm bầu trời đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.