Thái Cổ Thần Vương

Chương 427: Một tiếng thở dài




Đan Vương và cường giả già nua kia rối rít hạ xuống bên mép vách núi. Khi đó sắc mặt bọn họ không biết khó coi đến cỡ nào.
Tần Vấn Thiên lại quấy rầy đến sự tồn tại dưới đáy vách núi.
- Nghiệp chướng.
Một giọng nói lạnh băng trực tiếp từ đáy vách núi truyền ra dẫn theo giá rét cùng cực tựa như nhiệt độ cả vùng không gian đều giảm xuống kịch liệt.
Hai người Đan Vương nhìn xuống phía dưới, trong mắt lại lộ ra vẻ tôn kính sâu đậm, chỉ thấy hai người khom lưng nói:
- Lão tổ tông thứ tội.
- Một con nghiệt súc lại quấy rầy đến việc tu hành của ta, các ngươi chấp chưởng Đan Vương điện thế nào vậy, mau giải quyết đi.
Giọng nói kia truyền ra lần nữa mang theo thần thái không ai bì nỗi. Âm thanh của hắn truyền khắp hư không. Phía xa xa mọi người chú ý nơi này cũng đều nghe được, dường như bọn họ đã hiểu được điều gì.
Khô lâu nơi vách núi kia đúng là nhân vật lão tổ của Đan Vương điện?
Chẳng lẽ đó là lão tổ đã ngã xuống, thông qua một vài thủ đoạn cấm kỵ muốn phục sinh lần nữa?
Phục sinh chính là đại kỵ của trời, là hành động nghịch thiên. Vì làm chuyện nghịch thiên mà Đan Vương điện dùng chúng đệ tử có thiên phú xuất chúng như Mạc Khuynh Thành để nuôi hắn, lấy nhiều mạng người đổi cho hắn phục sinh. Loại thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn.
Nhưng Đan Vương điện vì nhân vật lão tổ của bọn họ mà chuyện gì cũng bằng lòng làm. Một khi vị lão tổ này sống lại không biết sẽ dấy lên mưa gió thế nào ở hoàng triều Đại Hạ đây.
Trong lòng những người thuộc nhóm thế lực Hoa gia, Trần gia và Trích Tinh phủ đều khẽ run lên. Bí mật nơi vách núi bên trong Đan Vương điện chưa bao giờ cho người ngoài biết. Bọn họ vẫn muốn tìm hiểu bí mật trong đó, nhưng mà đệ tử xuất chúng của Đan Vương điện cũng không biết, chỉ có những người thân ở địa vị cao nhất mới hiểu bí ẩn bên trong, vậy mà hôm nay nó lại bị bóc trần.
- Khuynh Thành.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên hóa thân đại bàng ẩn chứa lạnh lẽo vô tận. Hắn rút yêu kiếm ra, ngay sau đó ép kiếm xuống xông thẳng vào đáy vách núi.
Kiếm ý gào thét càn quét tất cả. Hai bên vách núi điên cuồng vỡ vụn nổ tung ra, nhưng một bộ xương khô phía dưới dường như động đậy, một đôi mắt tà ác nhìn về phía bầu trời. Trong nháy mắt, ở giữa vách núi, từng xiềng xích hắc ám đột nhiên xuất hiện vắt ngang qua. Yêu kiếm hạ xuống đánh vào xiềng xích, âm thanh răng rắc truyền ra, xiềng xích xuất hiện vết rách nhưng không bị phá vỡ.
Tần Vấn Thiên đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, thậm chí máu tươi của hắn đều sắp chảy hết. Bây giờ hắn điều khiển yêu kiếm căn bản không lay động được khô lâu đáng sợ này.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên hóa thân đại bàng trong hư không, nước mắt không ngừng rơi xuống. Bộ khô lâu kia vẫn đang hút khí tức trên người cô, Mạc Khuynh Thành căn bản không thể nhúc nhích được.
Trên không trung, hai người Đan Vương bước đến, ngọn lửa chín màu hạ xuống thiêu đốt trên người Tần Vấn Thiên, đồng thời một Tử Ấn khủng bố đánh tới, đánh vào trên thân thể khổng lồ của đại bàng.
Thân thể đại bàng run rẩy kịch liệt, không ngừng ho ra máu tươi nhỏ trên yêu kiếm.
Đại bàng giương cánh che khuất bầu trời nhưng cũng không chịu nỗi đòn công kích của cường giả Thiên Tượng cảnh. Chỉ là cơn đau như vậy Tần Vấn Thiên vẫn chịu được, chẳng qua hắn không chịu nỗi chính là Mạc Khuynh Thành bị khô lâu hút đi tinh khí. Đôi mắt lạnh lẽo kia của hắn ánh lên vẻ tuyệt vọng, lại dường như hàm chứa nước mắt.
- Đồ ngốc, huynh phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.
Gương mặt khuynh thành kia của Mạc Khuynh Thành bỗng nhiên hiện ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, dù nước mắt cô rơi xuống nhưng nụ cười vẫn sáng rực.
- Gặp được huynh, đời này ta không còn hối tiếc nào, vậy đã đủ.
Mạc Khuynh Thành thì thào nói, thân thể cô bắt đầu bùng cháy lên.
- Ở cổ trận Chu Tước, bí pháp huynh lấy được chắc hẳn là hóa yêu, ta cũng nhận được một loại bí pháp có thể lấy lực lượng cả đời mà hóa đan.
Mạc Khuynh Thành cười nhẹ:
- Ta không muốn dùng, bởi vì ta biết huynh nhất định không cho phép ta dùng, nhưng bây giờ ta không còn lựa chọn nào khác.
Tinh khí cả người Mạc Khuynh Thành bùng cháy. Khô lâu phía dưới dường như chuyển động, cắn nuốt tinh khí của cô nhanh hơn.
Nhưng lão vẫn không thể ngăn cản Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy một bộ khô lâu bò dậy từ dưới đất vươn cánh tay về phía Mạc Khuynh Thành muốn ngăn cô lại.
Chỉ thấy Mạc Khuynh Thành hé miệng phun một cái, trong nháy mắt một viên đan dược lóng lánh phá không mà ra, ngay sau đó bay về phía Tần Vấn Thiên.
- Đồ ngốc, đó là tâm của ta.
Mạc Khuynh Thành vẫn cười, thân thể cô lập tức ngã xuống. Tần Vấn Thiên nhìn viên đan dược lơ lửng trước mắt, đó là một viên đan dược hình trái tim. Cánh tay khô lâu dưới đất vươn lên trời, Tần Vấn Thiên đột nhiên mở miệng hút một cái, ngậm đan vào trong miệng nhưng lại không hấp thu, hắn chỉ ngậm trong miệng mà thôi.
Thân thể Mạc Khuynh Thành ngã vào trên thạch đài. Cô mềm mại nằm ở nơi đó, cực kỳ an tĩnh, gương mặt vương nét cười như trước, dường như muốn lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất trong trí nhớ của Tần Vấn Thiên. Mái tóc dài của cô xõa tung trên thạch đài, khóe mắt hàm ý cười lại có ánh lệ chảy xuống.
Tuy rằng đời này không hối hận.
Nhưng làm sao cô cam lòng rời đi.
- Đồ ngốc.
Trong đầu Mạc Khuynh Thành dường như vẫn còn hiện lên một ý nghĩ.
- Đồ ngốc, ta không muốn đi.
- Thật sự không muốn.
- Nhưng huynh phải sống thật tốt.
Từng câu nói trực tiếp xuất hiện trong lòng Tần Vấn Thiên, tựa như thẩm thấu qua đan dược trong miệng hắn.
Cô không muốn đi, cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Nhưng vì hắn, cô không còn lựa chọn nào khác.
- Grào....
Đại bàng ngửa mặt lên trời bi thương hét dài. Tiếng xoẹt xoẹt truyền ra. Thân thể hắn va vào thân kiếm, máu tươi không ngừng chảy vào trong kiếm, bất cần tất cả, không màng sinh mệnh.
Tiếng hét bi thương không ngừng lại, ngọn lửa trên người vẫn thiêu đốt. Yêu kiếm kia tựa như than khóc, xuất hiện hư ảnh đại bàng trong mây.
Móng vuốt sắc bén chụp vào yêu kiếm, không biết Tần Vấn Thiên lấy đâu ra lực lượng, cuồng phong xẹt qua, hắn lại rút yêu kiếm lên. Bóng dáng biến mất trong nháy mắt bay về phía vị cường giả già nua kia, một kiếm đâm ra.
Thần sắc cường giả già nua kia đại biến, trên vòm trời, ánh sáng tinh tượng trút xuống. Thân thể lão lui về phía sau, đồng thời đánh ra Sinh Tử Ấn vô cùng vô tận.
Song lúc này Tần Vấn Thiên đã không màng sinh mệnh, không để ý sống chết, chỉ cầu lấy mạng lão.
Ầm, ầm, ầm...
Cổ ấn không ngừng vỡ vụn, uy lực cự kiếm kia không biết đáng sợ bao nhiêu. Kiếm ý vô tận xoắn giết thân thể đối phương, máu tươi rơi vãi.
- Nghiệt súc.
Cường giả kia nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay dường như xuất hiện một ngôi sao khổng lồ đánh về phía trước.
- Ầm!
Yêu kiếm và ngôi sao va chạm, vách vách núi không ngừng bị phá hủy, thân thể hai người cùng nhau lui lại, máu tươi cường giả lão cổ kia phun ra, bị chấn đến thụ thương. Mà vào lúc này, Đan Vương đáp xuống, ngọn lửa chín màu quấn quanh hư không bao vây đại bàng khổng lồ bên trong.
Đại bàng hét thảm lên, hắn chém ra một kiếm, thân thể Đan Vương lui nhanh, đứng chung với cường giả già nua kia nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên đang bốc cháy.
- Chết đi!
Đại bàng bi thương rít gào, dùng yêu kiếm trực tiếp đâm vào thân thể mình, thấm nhuộm huyết dịch vô tận. Hắn dùng kiếm đâm vào cơ thể, đút máu cho nó.
- Roẹt...
Rút yêu kiếm ra, Tần Vấn Thiên nhìn về hai người phía trước. Thân thể điên cuồng xoay tròn, yêu kiếm bỗng nhiên bị ném ra, máu tươi thiêu đốt trên yêu kiếm ngàn mét hóa thành một đạo cầu vồng rung trời đánh tới hai vị cường giả Thiên Tượng kia, trong nháy mắt nó đã hàng lâm.
Thần sắc hai người đại biến, chân giẫm xuống đất. Nhất thời mặt đất Đan Vương điện đều cuộn lên bay về phía cự kiếm nhưng căn bản không đỡ được, yêu kiếm hủy diệt tất cả.
Lực lượng tinh thần vô tận chảy vào trong tay, bàn tay bọn họ đánh ra, phía trước xuất hiện dị tượng tinh thần sáng chói, hóa thành một vách tường tinh thần ngăn cản trước người va chạm với yêu kiếm.
- Răng rắc!
Vách tường tinh thần xuất hiện vết nứt, yêu kiếm đâm vào, kiếm uy càn quét ra, thân thể hai người bị cắt đứt. Một tiếng ầm vang nổ ra, vách tường tinh thần triệt để vỡ vụn, yêu kiếm tiếp tục giết về trước.
- Cút ngay.
Hai người Đan Vương thậm chí không dám tách ra, đồng thời đánh ra chưởng ấn.
- Phụt...
Hai người bị chấn đến máu tươi phun ra, rơi xuống phía xa, té lăn trên đất, nhưng rốt cuộc cũng ngăn được thế đánh tới của yêu kiếm.
- Ầm!
Yêu kiếm cắm vào mặt đất, kiếm ý xé rách thân thể bọn họ khiến máu tươi hai người không ngừng bay tung tóe, nhìn thấy mà phát hoảng.
Hai vị nhân vật Thiên Tượng cảnh đáng sợ bị đánh cho thê thảm như thế, khí tức lưu động, bị thương rất nặng, gần như không bò dậy nổi.
Ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên kia, chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên đã hóa thành huyết nhân, còn đang bị hỏa diễm thiêu đốt. Thân thể ngàn mét thừa nhận đau đớn không ai thấu nổi, nhưng đau đớn hơn chính là cõi lòng của nó.
Một tiếng ầm vang nổ ra, đại bàng ngã trên mặt đất, đôi mắt khổng lồ kia nhìn lên bầu trời, phun ra đan dược, hắn vẫn không chịu nuốt vào. Sao hắn có thể nuốt sinh mệnh của Khuynh Thành chứ, làm sao hắn có thể làm thế được?
Đôi mắt khổng lồ lại xuất hiện vệt nước mắt, hắn hận, hận mình không có đủ khả năng cứu Khuynh Thành; hận, hận mình vẫn không giết được Đan Vương, không diệt được Đan Vương điện.
- Đi giết hắn.
Đan Vương nằm trên mặt đất, ăn vào một viên đan dược rồi phun ra một câu lạnh băng.
Lúc này rất nhiều cường giả Đan Vương điện phía xa mới phản ứng lại, phóng mắt khắp Đại Hạ thì những người bọn họ đều là nhân vật cực kỳ mạnh lại bị chiến đấu vừa rồi làm rung động đến ngây người.
Lúc này nghe được mệnh lệnh của Đan Vương, bọn họ mới rối rít chạy về phía chim đại bàng nằm dưới đất kia.
Tần Vấn Thiên hóa thân đại bàng trong mây, hôm nay không diệt trừ hắn, sau này Đan Vương điện sẽ hoàn toàn bị xóa đi trên bản đồ Đại Hạ.
Ngay vào lúc này, một luồng không gian ba động mãnh liệt truyền đến.
- Oong!
Chỉ thấy một bóng người tuyệt mỹ hạ xuống bên cạnh đại bàng. Bóng người ấy tựa như tiên nữ, bỗng nhiên xuất hiện, bàn tay cô vung ra, tuyết liên lạnh băng rơi trên người Tần Vấn Thiên dập tắt hỏa diễm trên thân thể hắn.
Cô đi tới bên người đại bàng, thấy mắt đại bàng nhìn cô, trong lòng không biết là tư vị gì.
- Thanh Nhi!
Tần Vấn Thiên nói nhỏ, trước khi chết, hắn lại nhìn thấy Thanh Nhi.
Chỉ thấy Thanh Nhi không nói gì, hai tay cô ngưng tụ cổ ấn, ngay sau đó, một luồng không gian ba động khiến người sợ hãi lan tràn ra từ trên người cô, tóc dài cô tung bay, khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Giải phong ấn!
Giọng nói bình tĩnh vang lên, thân thể Thanh Nhi run rẩy liên tục, âm thanh ầm ấm đáng sợ truyền ra, tựa như có tồn tại kinh người trực tiếp đâm xuyên thân thể cô, mỗi một lần đều khiến cô phun ra một ngụm máu tươi, liên tục hộc ra chín ngụm máu tươi. Cường giả chung quanh chạy tới lại bị một luồng không gian ba động vô hình ngăn cản.
Thanh Nhi đi tới trước người Tần Vấn Thiên, bàn tay ấn vào trên người hắn.
- Không gian, tách ra!
Lực lượng không gian đáng sợ càn quét, hỏa diễm dường như tróc ra từ trên người Tần Vấn Thiên. Cô đi tới dưới bụng thân hình khổng lồ của Tần Vấn Thiên, phác họa thân thể hắn, bóng dáng tiên tử ngồi xuống, lập tức cõng đại bàng ngàn mét trên lưng cô.
Một màn này đánh thẳng vào tâm linh mọi người, vậy mà lại xuất hiện cô gái xinh đẹp như thế, dùng thân thể mảnh mai cõng đại bàng sắp chết.
- Muốn chạy à?
Đáy vách núi, có một luồng lãnh ý truyền đến. Chỉ thấy cánh tay tà ác không ngừng duỗi tới chộp về phía Thanh Nhi. Lực lượng không gian quanh thân Thanh Nhi vỡ vụn, cô lại phun ra một ngụm máu tươi, vẫn cõng thân thể đại bàng như cũ.
- Aiii....
Trong hư không có một tiếng thở dài, ngay sau đó tiếng răng rắc truyền ra, cánh tay khô lâu kia trực tiếp vỡ vụn. Một bóng người đứng chắp tay từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt lơ lửng trên vách núi.
Bên dưới vách núi không ngừng có cánh tay khô lâu vươn ra, nhưng bước chân người này hơi giẫm xuống, tiếng răng rắc vỡ vụn không ngừng, toàn bộ những cánh tay kia hóa thành bụi bặm. Vách vách núi đang run rẩy, mặt đất bị một luồng uy lực vô thượng bao phủ.
Bóng người ấy chắp hai tay sau lưng, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên trên lưng Thanh Nhi, bên trong con ngươi là vẻ nhu hòa vô tận, như đang nhìn người chí thân của mình.
- Kéo kiếm mười vạn dặm, một mình đến Đan Vương điện, huyết tế yêu kiếm, hóa thân đại bàng, khí khái này quả không kém ngài năm đó bao nhiêu.
Người này nhìn bầu trời, trong lòng thở dài tựa như có tưởng niệm và hồi ức sâu đậm.
Ánh mắt y lại nhìn về phía bóng dáng đại bàng kia, mềm mại trong mắt như có thể hòa tan tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.