Thái Cổ Thần Vương

Chương 430: Đan Vương Điện Đóng Cửa




Đan Vương điện - một trong các thế lực bá chủ hoàng triều Đại Hạ, là vương giả thành Vọng Châu và cũng là thế lực mạnh mẽ có cường giả Thiên Tượng cảnh trấn giữ.
Trong hoàng triều Đại Hạ này, đây chính là thánh địa luyện đan được vô số người ngưỡng mộ. Người của Đan Vương điện đều cao cao tại thượng, đứng trên chín mươi chín bậc thang quan sát hết thảy chúng sinh.
Nhìn khắp thành Vọng Châu này, bọn họ đi đến đâu cũng đều ngẩng cao đầu, cho tới bây giờ mọi người đều đứng dưới mặt đất nhìn thân ảnh của bọn họ với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Nhưng hôm nay, ngay thời khắc này, những người Đan Vương điện còn sống sót đều đang ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, quan sát tinh tượng đã biến mất kia cùng với thân ảnh vừa rời đi.
Ánh mặt trời chiếu xuống, còn bọn hắn vẫn cứ ngửa đầu đứng đó như thể đang ngẩn người, trái tim vẫn đang đập nhịp nhàng. Tất cả những chuyện vừa xảy ra trong Đan Vương điện ngỡ như rất ngắn ngủi nhưng đối với bọn họ lại trở nên dài dằng dặc. Dài đến mức đủ để tạo thành ấn tượng sâu sắc trong nội tâm của bọn hắn.
Cho dù là Đan Vương của Đan Vương điện thì giờ phút này cũng rối như tơ vò, đáy mắt chẳng còn chút tia sáng nào. Còn nhớ lúc hắn bước xuống đại điện mênh mông kia uy nghiêm bao nhiêu, ngạo nghễ bao nhiêu, mang theo khí thế như người đứng đầu cả đất trời này. Nhưng giờ đây, hắn nhíu chặt mày, quần áo rách bươm loang lổ vết máu.
Hiện giờ, tồn tại chí cao vô thượng Đan Vương điện đã biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu nhân.
Tần Vấn Thiên đã để lại trải nghiệm khó quên trong suốt cuộc đời hắn.
Còn bây giờ, những thân ảnh đứng ở nơi xa đang ngắm nhìn tòa đại điện cổ xưa này nhưng tròng lòng lại đầy rẫy nghi hoặc và rung động.
Yêu kiếm vẫn vắt ngang nơi đó, cắm vào Đan Vương điện. Tòa đại điện cao ngút trời kia đã bị yêu kiếm chém thanh hai nửa từ lâu.
Cả quần thể kiến trúc đại điện dài liên miên không dứt đã bị tàn phá nát bét, thậm chí đá mặt đất cũng đã vỡ nát. Đan Vương điện - thánh địa cấp bá chủ thanh danh hiển hách đã không còn chút uy nghiêm nào nữa, chỉ còn lại hoang tàn.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim mọi người đập thình thịch, họ thấy thần sắc của những cường giả Đan Vương điện bao gồm cả Đan Vương đều đang đờ đẫn, ai cũng nhìn lên vòm trời.
Lúc tinh tượng bao phủ Đan Vương điện, kẻ nào đã hàng lâm Đan Vương điện à?
Là ai dùng lực lượng tinh tượng để niêm phong cả tòa đại điện mênh mông này đây?
- Tần Vấn Thiên đâu?
Đúng lúc này bọn họ hoảng sợ phát hiện thân ảnh đại bàng do Tần Vấn Thiên biến thành đã biến mất rồi. Đại bàng giương cánh ba nghìn mét, cho dù có chết thì với thân thể cao lớn như thế hẳn sẽ vẫn còn xác, nhất định không thể nào biến mất được.
- Dường như cánh cửa cấm địa trong vách núi kia cũng bị phá hủy rồi kìa. Mạc Khuynh Thành cô ấy sao rồi?
Trong lòng mọi người đang có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không ai giải thích cho bọn họ.
- Tiền bối.
Lúc này, cường giả Hoa gia đáp xuống trước Đan Vương điện rồi hơi khom người chào Đan Vương.
Đối phương chính là Đan Vương, đương nhiên là bọn họ sẽ cung kính.
Nhưng khi bọn họ thấy Đan Vương quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cách hờ hững, trong đôi mắt ấy không còn chút thần thái nào, giống như một ông lão tuổi xế chiều, nhưng ánh nhìn vừa quét qua đó lại mang theo hàn ý.
- Xin hỏi tiền bối chuyện này là thế nào?
Có người mở miệng hỏi.
- Cút!
Đan Vương quát lớn, trong phút chốc mặt người nọ trắng bệch, nhác thấy Đan Vương vẫy tay, ngay sau đó lập tức có lực lượng hỏa diễm cực kỳ khủng bố ập vào người đối phương. Đáy mắt Đan Vương toát lên hàn quang làm người ta hít thở không thông.
- Tiền bối?
Thần sắc người Hoa gia hơi đổi, không biết bọn họ chọc giận Đan Vương tiền bối ở chỗ nào.
- Từ hôm nay, tập thể Đan Vương điện bế quan chỉnh đốn, cắt đứt hết thảy ân oán với bên ngoài. Bất kể là ai cũng không được đặt chân đến Đan Vương điện. Kỳ hạn không xác định.
Giọng điện Đan Vương rét lạnh, hắn mở miệng nói tiếp:
- Bây giờ, trong vòng một nén hương, tất cả mọi người đi hết đi.
Vừa dứt lời, Đan Vương vẫy tay, một luồng cuồng phong kéo đến, áp lực giáng xuống khiến mọi người nghẹt thở.
Thần sắc của đám người thế lực cấp bá chủ như Hoa gia, Vương gia và Trích Tinh phủ đều khó coi, lòng đầy nghi vấn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Đan Vương ra mệnh lệnh thế này đây?
Tập thể Đan Vương điện bế quan, cắt đứt hết thảy ân oán với bên ngoài. Kỳ hạn không xác định.
Mệnh lệnh này khiến cho vô số người bàn tán xôn xao. Bọn họ biết rõ việc này có liên quan đến sự kiện xảy ra sau khi tinh tượng phủ xuống Đan Vương điện, nhưng mãi mãi cũng không biết được xảy ra việc gì.
Bởi vì, Đan Vương không nói và những người khác không dám nói.
Sở dĩ Đan Vương hạ lệnh này chỉ bởi vì câu nói sau khi rời đi của cường gia kia: không được tiết lộ chuyện ngày hôm nay dù chỉ một chút, nếu để lộ thì Đan Vương điện sẽ bị xóa tên từ nay.
Những người biết rõ sự thật đều hiểu rằng ý nghĩa chính là bọn họ sẽ bị khống chế và cấm túc trong Đan Vương điện.
Hắn không thể không hạ mệnh lệnh như thế, hắn không biết liệu có ai bị khủng hoảng đến mức chạy ra ngoài Đan Vương điện tiết lộ bí mật hay không. Thân là Đan Vương, đương nhiên là hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Tất cả cường giả Đan Vương điện đều hiểu rõ nguyên nhân Đan Vương truyền lệnh như thế. Mới vừa rồi trong đầu bọn họ suy nghĩ rất nhiều và đúng là đã có người nghĩ đến việc rời khỏi đây. Đắc tội với một nhân vật đáng sợ bực này, bọn họ không có cách nào phản kháng nổi. Điều này giống như một tảng đá cực lớn đè ép trên người bọn họ, tuy rằng tảng đá đó không trực tiếp nện chết bọn họ.
Nhưng đằng sau đó còn có một tồn tại yêu nghiệt Tần Vấn Thiên. Chờ đến ngày hắn quay lại Đan Vương điện này, tiến hành phán xét những thù hận mà bọn họ đã gây ra cho hắn. Thậm chí bọn họ còn chẳng thể phán kháng, không ai dám đuổi giết Tần Vấn Thiên mà chỉ có thể chờ đợi đến ngày tận thế buông xuống. Đây căn bản là đường chết.
Đối phương không phá hủy Đan Vương điện nhưng lại khiến Đan Vương điện này chìm trong u tối, dường như trong lòng mỗi người đều đeo gánh nặng nghìn cân.
Mà người có gánh nặng lớn nhất chính là Lạc Hà. Cảm nhận được những ánh mắt lạnh băng của mọi người, toàn thân Lạc Hà như chìm trong giá buốt.
Đây là lỗi của bà ta ư? Đương nhiên không hoàn toàn là thế, vì lão tổ tông hay bất kỳ một ai đều sẵn lòng hi sinh một Tần Vấn Thiên, một Mạc Khuynh Thành, nhưng bà ta là người bày ra. Chính bà ta là người khơi dậy ngọn lửa thù hận của Tần Vấn Thiên làm hắn giết thẳng đến Đan Vương điện, chôn xuống một mối họa như thế.
Ánh mắt của Đan Vương cũng nhìn về phía Lạc Hạ, hắn muốn trừng phạt Lạc Hà nhưng chuyện đã đến nước này thì trừng phạt còn ích lợi gì nữa? Bọn họ chèn ép Tần Vấn Thiên đến mức đó, người thanh niên điên cuồng kia đã không tiếc hết thảy kéo lê thanh kiếm suốt mười vạn dặm, thanh niên hóa yêu ngay trên Đan Vương điện kia sẽ tha thứ cho những việc mà họ đã làm với Mạc Khuynh Thành và với hắn ư?
Mối hận thù này chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch.
Thấy thanh yêu kiếm cắm thẳng ở đó, giống như nỗi sỉ nhục của Đan Vương điện. Sau này, nó sẽ đứng sừng sững ở đó chờ đợi chủ nhân quay về rút nó lên, phá hủy đại điện này. Đây là sự thật tàn khốc đến nhường nào? Mà sự tàn khốc này cũng giống như những gì mà họ đã làm với Tần Vấn Thiên hôm nay.
Khi đó Tần Vấn Thiên phản kháng trong bất lực, chỉ có thể dùng mạng của mình liều.
Mọi người nhìn chòng chọc vào thanh yêu kiếm này rồi lập tức xoay người rời đi.
Đan Vương đuổi người, bọn họ không dám không đi. Chẳng qua là lòng ai cũng ngập tràn khó hiểu không sao hiểu nổi.
Tông Nghĩa cũng ở trong đám người đó, hắn luôn nhìn chăm chú vào những việc Tần Vấn Thiên đã làm. Hiện tại, người thừa kế Thương Vương này đã thật sự làm hắn rung động. Chứng kiến Tần Vấn Thiên bất lực mà lòng hắn nóng như lửa đốt, song đã có cường giả Thiên Tượng cảnh ra tay, hắn căn bản không có tư cách tham dự vào. Hắn nhào cứu chỉ có chịu chết chứ không làm được gì.
Lúc này, quanh quẩn trong đầu của hắn chính là thân ảnh hóa yêu điên cuồng kia. Liệu hắn còn sống hay không?
Tông Nghĩa có cảm giác nhất định là Tần Vấn Thiên còn sống. Bằng không thì Đan Vương điện đã không hành xử thế này.
Có lẽ, sau lưng thanh niên này vẫn còn ẩn chứa bí mật mà hắn không biết.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đi ra, mang theo nghi hoặc mà lũ lượt trở về.
Đan Vương điện vẫn tĩnh mịch như trước, bọn họ im lặng nhìn về phía Đan Vương, không dám ho he điều gì.
Chỉ còn lại đè nén mà thôi.
- Không có mệnh lênh của ta thì bất kỳ ai cũng không được bước ra khỏi Đan Vương điện một bước.
Đan Vương ra lệnh, sau đó hắn cất bước đi về phía tòa đại điện bị chém thành hai nửa. Không ai hiểu được trong lòng của hắn đang nghĩ cái gì.
- Trong một ý niệm, trước khi chết phụ thân đã nói bốn chữ này với ta. Bây giờ, ta mới thật sự lĩnh ngộ được hàm nghĩ đó, cái gì mới gọi là "trong một ý niệm".
Đan Vương thì thào, bóng lưng tràn ngập vẻ tang thương.
Trong một ý niệm hủy đi danh tiếng nghìn năm.
Từ hưng thịnh trong phút chốc đã rở thành hoang tàn đổ nát. Vậy mà, chỉ trong một ý niệm.
Thân thể Lạc Hà run rẩy dữ dội, câu nói kia kích thích bà ta dữ dội.
Hết thảy những nhân quả đó há chẳng phải bởi vì một ý niệm của bà ta tạo ra hay sao?
- Khuynh Thành.
Giờ phút này, Lạc Hà nhớ lại đệ tử Mạc Khuynh Thành vượt trội xuất chúng của mình, nhưng bà ta đã tự tay chôn vùi vị đệ tử này rồi.

Đám người Trích Tinh phủ rời đi nhưng ai cũng cau mày, người trung niên khoác trường bào tinh thần đi phía trước hỏi dò:
- Các ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?
- Dường như Đan Vương điện bị tổn thất nặng nề, ta ngờ rằng Tần Vấn Thiên đã được cứu thoát rồi.
Người còn lại đưa ra suy đoán của mình làm cho nội tâm của người vừa hỏi hơi rung động, hắn thầm thì:
- Có thể cứu một người thoát khỏi tay Đan Vương, lại còn làm hai vị cường giả Thiên Tượng cảnh trọng thương nhưng vẫn bảo toàn bản thân thì thực lực này đã đủ giết chết rất nhiều cường giả Đan Vương điện rồi, vì sao lại không làm chứ?
Người kia nhíu mày lắc đầu, hắn cũng không hiểu nổi.
Nếu quả thật có một nhân vật như thế thì vì sao vị này lại không ra tay với người Đan Vương điện?
Bọn họ nghĩ mãi không ra.
Có lẽ, nói không chừng Tần Vấn Thiên đã bỏ mạng rồi.
- Mặc kệ là thế nào, chúng ta cũng chẳng có hận thù quá lớn gì với Tần Vấn Thiên. Sau này nếu hắn thật sự còn sống thì chắc chắn là có chỗ chống lưng cực mạnh, đủ để chống lại Đan Vương điện. Khi đó, chúng ta không thể gây hấn với hắn nữa.
Người nọ nói tiếp, mọi người đều gật gù hưởng ứng. Quả thực, Tần Vấn Thiên mà còn sống thì tốt nhất là không nên trêu đến hắn.
Không chỉ mình Trích Tinh phủ mà tất cả thế lực khác đều có ý nghĩ tương tự. Tần Vấn Thiên chết rồi thì thôi, nếu như còn sống...

Chuyện xảy ra tại Đan Vương điện đã nhanh chóng truyền ra khắp thành Vọng Châu, thậm chí dùng tốc độ kinh khủng lan tràn cả chín châu Đại Hạ.
Sau một tháng, chuyện Tần Vấn Thiên tại Đan vương điện làm chấn động toàn bộ Đại Hạ, thậm chí nó còn được phổ thành khúc ca cho bọn trẻ nghêu ngao, được vô số người truyền tụng.
Vách đá cheo leo, yêu kiếm rít gào, máu nuôi yêu kiếm, kéo kiếm mười vạn dặp, một mình đến Đan Vương điện.
Yêu khó bỏ, hận khó nguôi, hóa thân thành cổ yêu, đại bàng giương cánh ba nghìn mét, kiếm cắt Đan Vương điện.
Xương khô sống dậy, Đan Vương lộ mình, sống chết chia lìa, tình này có thể cảm động trời cao, kẻ ấy là ai? Tần Vấn Thiên đứng đầu bảng Thiên Mệnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.