Thái Cổ Thần Vương

Chương 440: Nuốt Tinh Tượng




Mấy người Tần Vấn Thiên ở lại nước Thiên Lôi bảy ngày, chỉnh đốn lại hoàng thất nước Thiên Lôi, nắm giữ hoàng quyền trong tay. Hắn không yêu cầu nước Thiên Lôi đến thẳng Tiên Trì cung như Băng Linh tông và Tông gia mà chỉ chọn ra hơn mười vị cường giả của nước Thiên Lôi đi cùng hắn, những người khác vẫn ở lại hoàng thất nước Thiên Lôi để không chế hoàng quyền.
Thiên Lôi thế gia đã cai quản nước Thiên Lôi tám trăm năm nay, gốc rễ ăn sâu, thế lực hùng mạnh, tuy rằng người cầm quyền là người của Thiên Lôi thế gia, nhưng trong nước Thiên Lôi, ngoài Thiên Lôi thế gia ra thì vẫn còn nhiều cường giả khác với vô số tài nguyên tài phú khổng lồ, những thứ này há có thể buông bỏ được.
Vì thế Tần Vấn Thiên chỉ đưa những người mạnh nhất đi, đồng thời để lại vài vị cường giả và nhân vật quan trọng của Thiên Lôi thế gia trấn thủ ở nước Thiên Lôi.
Nước Thiên Lôi có thể trở thành lực lượng hậu cần của họ, chỉ trong lần này, tài nguyên mà Tần Vấn Thiên mang đi từ nước Thiên Lôi đã cực kỳ lớn.
Nay những thế lực mà Tần Vấn Thiên cai quản gồm có: Bạch Lộc thư viện, Tông gia, Băng Linh tông, nước Thiên Lôi và lão nhân chấp chưởng Hình Phạt.
Nhưng tất cả vẫn chưa hết, Tần Vấn Thiên đích thân mời Thanh Mị tiên tử dẫn dắt người của các phương, tự mình đi đến thế lực cuối cùng, chỉnh đốn Đế thị nhất mạch.
Đế thị nhất mạch này gần như đã bị tiêu diệt hết trong trận chiến năm đó, chỉ có vài người chạy thoát, di mệnh mà Thương Vương để lại cho họ là cầm Thương Vương lệnh tìm kiếm truyền nhân, phục hưng Thương Vương cung. Nhưng e là chính bản thân Thương Vương cũng không ngờ, mấy ngàn năm sau, những người sống sót năm ấy lại phát triển thành một thế lực cường đại.
Theo đó, suy nghĩ của bọn họ cũng khác nhau, chia thành hai phe lớn, một phe là của Đế Nghĩa, kiên trì tuân thủ di mệnh lựa chọn truyền nhân của Thương Vương. Một phe khác là của Đế Phong, bọn chúng muốn tự lập làm vua, chúng cho rằng nếu cùng là huyết mạch Đế thị thì tại sao không tự mình nắm giữ ẩn mạch. Có điều sự tồn tại của ẩn mạch chỉ được đánh dấu trên tấm bản đồ đó, điều tra nhiều năm rồi nhưng bọn họ cũng chỉ tìm được có mỗi mình Bạch Lộc thư viện.
Thanh Mị tiên tử và các cường giả trong các mạch ẩn bí mật tiến tới, dùng thủ đoạn cứng rắn trấn áp một chi trong đó, cho dù có là hậu nhân của Đế thị đi nữa, lúc nên giết thì chưa từng mềm lòng chút nào, còn về phần người chấp chưởng Hình Phạt tất nhiên vẫn là Hình Phạt trưởng lão.
Thanh Mị tiên tử có thân phận thế nào chứ, năm đó chuyện tình giữa bà và Thương Vương có ai mà không biết. Trong vòng ba ngày, Đế thị nhất mạch được chỉnh đốn triệt để, nhiều người đổ máu, sau đó chuyển đến Tiên Trì cung.
Việc này không gây nên sóng gió gì ở hoàng triều Đại Hạ cả, vì không ai chú ý đến những việc xảy ra trong im lặng này.
Hiện nay, mọi người đều tập trung chú ý tới thành Khâm Châu của hoàng triều Đại Hạ, sóng gió ở đó dường như có thể phá vỡ cục diện tương lai của hoàng triều Đại Hạ.
Cuộc xung đột của năm thế lực bá chủ mà Hoa Thái Hư và Bạch Tình tạo nên không phải là chuyện nhỏ, ở hoàng triều Đại Hạ đã bao nhiêu năm không có nhiều thế lực bá chủ cùng tham gia vào một trận sóng gió như thế rồi, hơn nữa cơn sóng gió này có thể trở thành một cơn lốc đáng sợ bất cứ lúc nào.
Chính vào lúc mạch ẩn của Thương Vương chỉnh đốn ở Tiên Trì cung thì trận chiến bảng Thiên Mệnh ở thành Khâm Châu càng ngày càng gần, có xu thế mưa gió bão bùng sắp tới. Các thế lực lớn hình như đều đang tập trung lực lượng.
Những ngày gần đây, Huyền Âm điện, Âu Dương thế gia và Khương gia đã điều động rất nhiều cường giả lần lượt đến thành Khâm Châu, vì họ có thể nổ ra cuộc chiến với Trần gia và Hoa gia bất kỳ lúc nào nên tất nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn, dù gì thì thành Khâm Châu cũng là địa bàn của Trần gia.
Đồng thời các thanh niên của những thế lực lớn không ngừng xảy ra xích mích xô xát, thậm chí còn xảy ra chuyện đổ máu.
Hôm nay, thanh niên tên là Đế Thiên một thân một mình bước vào thành Khâm Châu.
Sau ba năm, Tần Vấn Thiên lại bước vào thành Khâm Châu một lần nữa.
Ngày trước hắn đến cùng Âu Dương thế gia, nay hắn một mình đi đến tòa thành trì cổ kính từng là đô thành của hoàng triều Đại Hạ này.
Bên ngoài hoàng thành cổ vẫn có người tới tham quan, hình như họ muốn ngắm nhìn phong thái của hoàng thành cổ.
Tần Vấn Thiên đứng ở đó, nhìn tòa thành cổ kính mà hắn đã từng đi qua, trong lòng nhất thời có rất nhiều cảm thán.
Ba năm.
Ba năm trước, hắn hăng hái bừng bừng, quyết nắm lấy Bạch Lộc thư viện cho bằng được, tranh đoạt vị trí tam giáp của bảng Thiên Mệnh.
Đồng thời, vì để cho Lạc Hà không can thiệp vào chuyện của hắn và Mạc Khuynh Thành mà hắn nhất định phải đánh bại Trảm Trần.
Trên bảng Thiên Mệnh, ý chí hăng hái, đánh bại hết các anh kiệt của hoàng triều Đại Hạ, giành lấy vị trí đệ nhất, thế nhưng chờ đợi hắn là một trận chiến ác liệt, Luyện Ngục Chu Tước chi linh vì hắn mà hóa thân thành trận linh, dẫn động cổ trận Chu Tước.
Nhưng ác mộng còn ở đằng sau, Đan Vương điện kén rể cho Mạc Khuynh Thành, đồng thời dùng tính mạng của Mạc Khuynh Thành hiến tế cho xương khô, đến nay vẫn chưa rõ Khuynh Thành sống chết ra sao.
Mà hắn hóa thân thành đại bàng, cầm yêu kiếm, chém đôi Đan Vương điện. Nay nghĩ lại thì thấy mọi chuyện cứ như một giấc mơ.
Thấm thoắt mà đã ba năm, giờ hắn đã thu phục được mạch ẩn của Thương Vương, lại có thêm Thanh Mị tiên tử giúp hắn chỉnh đốn lại, giờ bên cạnh hắn có thể nói là cường giả như mây.
Mà một cơ thể khác của hắn là vân trung đại bàng, sau khi đưa hắn tới thành Khâm Châu thì đã lập trở về yêu vực tiếp tục làm vương, chỉnh đốn chúng yêu ở yêu vực, chuẩn bị phát động một trận chiến làm chấn động cả hoàng triều Đại Hạ bất cứ lúc nào.
Về phần hắn thì lại đến thành Khâm Châu bên ngoài hoàng triều Đại Hạ cổ.
Đúng vào lúc này, trong hoàng triều Đại Hạ cổ tràn ngập một khí tức khủng bố, không ngừng lan ra bên ngoài.
- Luyện ngục cổ trận khởi động rồi, đi mau.
Mọi người ùn ùn né tránh, khí tức của trận pháp này tràn ra rất nhanh, không bao lâu sau thì nó đã bao trùm toàn thân của người vẫn luôn đứng bất động là Tần Vấn Thiên, thiên tượng luyện ngục trên hư không ập xuống.
- Y y a a
Một âm thanh thanh thúy quen thuộc truyền đến, ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia sáng sắc bén. Ở cách đó không xa có một thân ảnh màu trắng phi nhanh tới, trong nháy mắt nó nhảy tót vào trong lòng Tần Vấn Thiên.
- Ngoan lắm.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm than một tiếng, không ngờ sau khi thay đổi dung mạo mà Tiểu Hỗn Đản vẫn còn nhận ra hắn.
- Oong.
Một cơn gió nóng thổi qua người hắn, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng Luyện Ngục Chu Tước như ẩn như hiện bay tới đây, nó bay xung quanh Tần Vấn Thiên, trầm giọng kêu lên, cọ đầu vào trong lòng Tần Vấn Thiên.
- Luyện Ngục!
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động, không phải Luyện Ngục Chu Tước đã hóa thân thành trận linh rồi sao.
Thân ảnh hư ảo này chắc là Luyện Ngục Cổ Vận khăng khít thân mật ngày xưa rồi.
- Tiểu gia hỏa kia.
Một giọng nói trong trẻo truyền tới, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ngay một cô gái với thân thể lả lướt mặc bộ đồ đỏ như lửa chạy tới, bộ trường bào màu đỏ kia càng tôn lên dáng người lung linh xinh đẹp của cô, gương mặt quyến rũ kia khiến cho người ta nhìn một lần đã thấy tim đập loạn nhịp.
Nhược Hoan nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản và Chu Tước Cổ Vận mờ ảo cọ vào người một thanh niên xa lạ thì trong mắt lóe lên dị sắc, cô hỏi dò:
- Ngươi là tiểu sư đệ?
Với hiểu biết của Nhược Hoan về Tiểu Hỗn Đản thì nó chắc chắn sẽ không thân mật với một người xa lạ như thế, với cái tính háo sắc của nó, trừ một người nam nhân là Tần Vấn Thiên ra thì nó còn chẳng buồn chạm vào mấy kẻ khác.
Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan, trong mắt xẹt qua ý cười dịu dàng, Nhược Hoan tỷ từ trước đến nay vẫn luôn thông minh như thế, muốn giấu cô ấy là chuyện không thể nào.
Đương nhiên hắn vốn cũng vô cùng tin tưởng vị sư tỷ này.
- Tỷ.
Tần Vấn Thiên gọi một tiếng, những đường nét trên gương mặt biến đổi, hóa về hình dáng ban đầu khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Nhược Hoan lóe lên, sau đó cô ấy khoanh hai tay trước ngực, một tay sờ cằm, cười dịu dàng nhìn Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Ngươi còn biết tìm sư tỷ của ngươi đấy à.
Tần Vấn Thiên bước lên trước, nhìn cô một cái rồi ôm chầm lấy Nhược Hoan:
- Tỷ, hai năm nay tỷ và sư tôn vẫn khỏe chứ?
- Chán chết đi được ấy, cũng may có tiểu gia hỏa này làm bạn, cũng có thể yên tâm tu hành không đến mức lang thang khắp nơi. Còn ngươi đấy, sao về nhanh thế, cho dù ngươi có dịch dung thì cũng phải cẩn thận mấy thế lực ở trong thành Khâm Châu đấy nhé.
- Sau khi biết chúng ta đều đi ra ngoài xong thì bọn chúng cũng chẳng thèm ngó đến trận pháp này nữa, đã chẳng còn ai ở đây giám sát lâu lắm rồi.
Tần Vấn Thiên và Nhược Hoan đi về trước thì lại nhìn thấy sư tôn Mạc Thương.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, Mạc Thương nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì vô cùng kích động:
- Vấn Thiên, nhìn thấy con bình an thì ta yên tâm rồi.
- Lão sư.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thấy rất ấm áp, Mạc Thương kéo lấy tay hắn:
- Ngồi xuống nào, nói cho lão sư nghe hai năm nay thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào đi, những thế lực lớn đó có còn truy sát ngươi nữa không.
- Nói ra thì dài lắm.
Tần Vấn Thiên ngồi xuống, trong lòng thầm thở dài. Sau đó từ từ kể lại mọi chuyện xảy ra trong hai năm nay cho lão sư và Nhược Hoan nghe, dù là chuyện của Thương Vương cung thì hắn cũng không giấu giếm gì, khiến cho Mạc Thương và Nhược Hoan luôn ở trong trạng thái kinh ngạc.
Sau khi nghe xong thì trên gương mặt của họ đã không còn cười được nữa mà thay vào đó là mấy phần thương cảm.
- Khuynh Thành là một cô gái tốt, hy vọng con bé vẫn bình an.
Hốc mắt Mạc Thương ươn ướt. Năm đó khi ở học viện Đế Tinh, ngoại công của Mạc Khuynh Thành chính là sư phụ của hắn, nên Mạc Thương vẫn có phần yêu thương cô bé từng là đệ nhất mỹ nữ nước Sở này, nhất là sau khi Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên yêu nhau, thật không ngờ lại có kết cục như thế.
- Mong là vậy.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm.
- Vấn Thiên, trong hai năm nay, chúng ta đã chuẩn bị một kinh hỉ lớn cho ngươi đấy.
Lúc này Nhược Hoan chợt cười vang, dường như cô ấy đang cố ý đổi đề tài, tránh cho Tần Vấn Thiên đau lòng.
Tần Vấn Thiên cũng hiểu tâm tư của Nhược Hoan nên mỉm cười hỏi lại:
- Kinh hỉ gì thế?
- Tiểu gia hỏa.
Nhược Hoan nhìn sang Tiểu Hỗn Đản, sau đó tiểu gia hỏa kia phát ra tiếng ‘y y a a’, nó nhảy từ trong lòng Tần Vấn Thiên ra, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên như lộ ra vẻ đắc ý. Nó ngẩng đầu lên rồi há cái miệng ra, đột nhiên hút mạnh.
Trong chớp mắt, ánh sáng tinh tượng trong không trung bị hút hết vào trong miệng của tiểu gia hỏa, hóa thành một đường kẻ xinh đẹp, tinh tượng kia nhanh chóng trở nên mờ nhạt, bị tiểu gia hỏa nuốt thẳng vào trong bụng.
Thậm chí luyện ngục trận linh trong không trung còn hóa thành một chùm sáng bay vào trong miệng của Tiểu Hỗn Đản.
Cơ thể của Tiểu Hỗn Đản dần biến đổi, trở nên to lớn hơn, mọc ra hai cánh Luyện Ngục Chu Tước, trên trán nó xuất hiện giáp màu vàng kim như một vị vương giả, Chu Tước chi linh dường như hòa thành một thể với nó, điên cuồng nuốt lấy thiên tượng trên không trung, dường như muốn nuốt cả mảnh trời này vào trong miệng vậy.
- Đây…
Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng rúng động lòng người này thì vô cùng kinh ngạc, hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu gia hỏa này không hề tầm thường, chẳng lẽ năm ấy vì điều này nên nó không muốn rời khỏi nơi này với hắn sao?
Nó có thể nuốt tinh tượng à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.