Thái Cổ Thần Vương

Chương 447: Điên cuồng đuổi giết




Thế cục trong hoàng triều cổ nghịch chuyển, các cường giả Trần gia bị chặn đường thì cũng điên cuồng tấn công. Bọn họ cũng không ngại chia thành tốp nhỏ đột phá vòng vây về phía các hướng khác nhau rồi lập tức nhanh chóng chạy về hướng bên ngoài thành Khâm Châu.
Mà ở khu vực dãy núi bên ngoài thành Khâm Châu thì thế cục của trận chiến đã vô cùng rõ ràng.
Thân thể đám người Trần Vương từng bước lui về sau. Lúc này cường giả phe bọn họ họ đã lâm vào thế yếu tuyệt đối. 
- Đi!
Trần Vương xoay người chạy về phía đường cũ, thân hình đám người bên cạnh hắn nhao nhao lóe lên. Bọn người Tần Vấn Thiên đương nhiên nhanh chóng đuổi theo.
- Vù! 
Ánh sáng lóe lên, Trần Vương lại trực tiếp dùng tới thần thông Đấu Chuyển Tinh Di, thân ảnh của hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên.
Người này cầm đại kiếm màu đen trong tay, thực lực mạnh mẽ, đã giết chết không ít cường giả thuộc Trần gia hắn. Vừa rồi nếu không có người này đến trợ giúp thì thế cục sẽ không nghiêng về một phía nhanh như thế. Trước khi đi, hắn muốn giết chết kẻ này.
Trong nháy mắt khi xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên thì hắn lập tức đánh ra bàn tay tựa như dung nham, không gian dường như đều sắp hóa thành ngọn lửa nham thạch nóng chảy. Thân thể Tần Vấn Thiên như muốn bốc cháy dưới luồng ý chí võ đạo đó, nhưng cảm giác của Tần Vấn Thiên cường đại cỡ nào, ngay trong nháy mắt khi Trần Vương sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di thì đã bị hắn nắm bắt được rồi. 
Chưởng ấn tay trái hóa thành màu máu đánh về phía trước, uy lực chú ấn lộ ra năng lượng hủy diệt.
Thần sắc Trần Vương cứng lại, ánh sáng bạo phát lần nữa. Bởi vì kiêng kỵ Huyết Chi Chú Ấn, nên một chưởng này của hắn không dám cứng rắn va chạm, bằng không một khi lưỡng bại câu thương thì được không bù đủ mất.
Nhưng thân hình của hắn vừa mới xuất hiện ở một không gian khác thì lập tức nghe một tiếng hét phá vỡ không gian truyền đến. Một luồng kiếm uy phá trời bao phủ lấy toàn thân hắn. Đại kiếm màu đen kia bị Tần Vấn Thiên dùng tay ném về phía hắn, muốn chém hắn thành hai đoạn, đồng thời mũi tên của Phàm Nhạc và Sở Mãng cũng nhao nhao bắn tới trong nháy mắt. 
Sắc mặt Trần Vương tái nhợt, Đấu Chuyển Tinh Di được sử dụng lần nữa, lúc này hắn bỏ chạy về một hướng khác.
- Cứ giao hắn lại cho ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói rồi đuổi theo hướng Trần Vương bỏ chạy. Âu Dương Cuồng Sinh dường như có thể cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói của Tần Vấn Thiên nên gật đầu. Mấy người bọn họ tiếp tục đuổi giết đám phía trước. 
Trần Vương am hiểu thuật Đấu Chuyển Tinh Di, sức chiến đấu của bản thân lại cực mạnh, Âu Dương Cuồng Sinh tự nhận mình bây giờ vẫn chưa thể đối kháng Trần Vương. Giờ bọn họ đang chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, nhưng muốn giết chết hắn nào có dễ thế.
Thanh niên họ Đế này, trận đánh lúc trước có không ít cường giả truy giết nhưng hắn vẫn toàn thân trở ra, những người kia lại không hề thấy xuất hiện, nói không chừng hắn thật sự có thể giết chết Trần Vương ấy chứ.
Chia ra hai hướng, đám người Âu Dương Cuồng Sinh và Bạch Tình tiếp tục đuổi giết những kẻ bỏ chạy, Tần Vấn Thiên thì đuổi theo phía Trần Vương chạy trốn. Thân ảnh tiểu gia hỏa hạ xuống dưới thân Tần Vấn Thiên, cánh chim giương rộng, cuồng phong dấy lên, tốc độ nhanh vô cùng. Cảm giác của Tần Vấn Thiên thì khóa chặt lấy định vị Trần Vương. 
Mặc dù bây giờ Trần Vương sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, có khả năng chuyển dịch trong nháy mắt thì khoảng cách vẫn có hạn. Suy cho cùng thì Đấu Chuyển Tinh Di chỉ là thần thông chuyển dịch cấp tốc chứ không phải là Không Gian Na Di thật sự, muốn thoát khỏi truy lùng của Tần Vấn Thiên căn bản là không thể nào.
Có điều lúc thân hình hai người nhanh chóng lóe lên, từ từ rời xa mọi người bên kia thì Trần Vương phát hiện vậy mà chỉ có một mình Tần Vấn Thiên đuổi theo mình. Trong mắt hắn không khỏi lóe lên một tia sáng sát phạt lạnh lẽo.
Hắn vẫn nhanh chóng chạy đi nhưng thần sắc vô cùng bình tĩnh chứ không hề có chút hoảng loạn lo lắng nào. Đôi môi kia vẽ lên một đường cong sắc bén tựa như lưỡi đao vậy. 
Không bao lâu sau thì hai người sớm đã đến một nơi rất xa không một bóng người. Thân ảnh của Trần Vương đáp xuống một đụn cát vàng, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên cũng dừng lại. Chỉ thấy trong con ngươi bình tĩnh của Trần Vương ánh lên vẻ chế giễu, hai tay tùy ý chắp sau lưng, nhìn Tần Vấn Thiên rồi lạnh lùng mở miệng:
- Không ngờ thật sự lại có kẻ ngu ngốc tự lao đầu vào chỗ chết thế này. 
Theo như Trần Vương thấy thì Tần Vấn Thiên đơn thương độc mã đuổi theo thế này rõ ràng là hành vi ngu xuẩn vô tri, tự tìm cái chết.
Giờ đây ánh mắt hắn không hề che giấu vẻ khinh miệt và châm chọc chút nào, huyết mạch Đại Nhật trong cơ thể cuồn cuộn phun trào. Một luồng liệt diễm nóng rực tựa như lửa dung nham lấy hắn làm trung tâm bắt đầu bùng lên dữ dội. Đất vàng dưới chân hắn cũng trực tiếp bị đốt thành tro tàn dưới nhiệt độ nóng cháy này rồi bốc hơi trong hư không, có thể tưởng tượng được nhiệt độ của Trần Vương lúc này cao bao nhiêu.
Cùng lúc đó, hai người khổng lồ tạo thành từ ngọn lửa tách ra khỏi người hắn. Tuy rằng Trần Vương cuồng vọng nhưng hắn tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc. Tần Vấn Thiên có thể toàn thân trở ra khi bị nhiều người đuổi giết như thế, thậm chí có lẽ hắn đã giết chết cả đám người kia rồi ấy chứ, nếu thế thì đương nhiên thực lực của hắn ta phải cực mạnh, nhưng nếu đấu một chọi một thì hắn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. 
- Chờ sau khi giết ngươi thì ta sẽ lần lượt giết chết hết những kẻ đã xuất hiện hôm nay kia, không chừa lại một mống nào.
Trần Vương vừa dứt lời thì Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư của hắn hiện ra, đó chính là một người khổng lồ bằng dung nham. Lửa dung nham trên người nó tựa lưu động tựa như chất lỏng vậy, tựa như có thể giải thể bất kỳ lúc nào. Hơn nữa võ đạo ý chí của Trần Vương là võ đạo ý chí có thể biến ngọn lửa trở nên cứng rắn, tôn Võ Mệnh Thiên Cương này có thể biến hóa.
- Đi! 
Ngón tay Trần Vương chỉa về phía Tần Vấn Thiên, từng người khổng lồ được tạo thành từ ngọn lửa lập tức nhao nhao đi đến chỗ Tần Vấn Thiên. Người khổng lồ bằng dung nham kia trực tiếp đánh ra một chưởng, lửa dung nham trên thân lập tức chảy ra, chất lỏng nóng cháy kia bắn tung tóe về phía Tần Vấn Thiên.
Bạch Tình và Âu Dương Cuồng Sinh đều am hiểu Đấu Chuyển Tinh Di, bởi vậy có thể liên tục chiến đấu với hắn, cầm chân hắn được, nhưng hắn tự tin rằng việc giết chết kẻ trước mắt kia chẳng phải khó khăn gì.
Cự kiếm màu đen của Tần Vấn Thiên càn quét ra, hóa thành màn kiếm đối kháng với lửa dung nham. Ngay sau đó bước chân hắn đạp một cái, kiếm uy khủng bố tràn ngập, đại kiếm màu đen đánh ra, trong nháy mắt đã đâm vào thân thể người khổng lồ bằng dung nham nọ. Nhưng người khổng lồ bằng dung nham này trực tiếp hóa thành chất lỏng chảy lên trên cự kiếm màu đen tiếp tục đánh về phía hắn. 
Đồng thời, hai người khổng lồ tạo thành từ ngọn lửa khác cũng xông tới, đánh ra chưởng ấn nóng rực khủng bố của chúng.
Trong con ngươi Tần Vấn Thiên lóe lên ý cười lạnh, lực lượng tinh thần đột nhiên bộc phát ra, thân ảnh của hắn biến mất. Trong nháy mắt đại kiếm trực tiếp đâm về phía thân thể Trần Vương.
Thần sắc Trần Vương bỗng nhiên đại biến, thân thể lui nhanh lại. Trên người hắn xuất hiện ánh sáng chói lóa, một ngọn lửa đốt trời phun ra từ trong cơ thể. 
- Đi!
Bàn tay Tần Vấn Thiên vỗ một cái, đại kiếm phá không lao về phía Trần Vương.
- Xoẹt! 
Đấu Chuyển Tinh Di, thân thể Trần Vương biến mất tăm. Lúc này trong lòng hắn rất chấn động, sao lại thế này, sao Tần Vấn Thiên cũng tu hành Đấu Chuyển Tinh Di?
Trong nháy mắt khi thân ảnh của Trần Vương hiện ra thì đã có một chưởng ấn màu máu đánh về phía thân thể hắn. Trần Vương biến sắc, Đấu Chuyển Tinh Di lần nữa nhưng cũng vô ích, hắn vừa ổn định thân hình thì Tần Vấn Thiên lại xuất hiện lần nữa. Vẫn là Huyết Chi Chú Ấn lộ ra uy áp đỏ rực ngập trời, nếu đánh trúng thì có thể trực tiếp khiến người ta hóa thành xương khô.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt... 
Hai thân ảnh liên tục dùng Đấu Chuyển Tinh Di, Trần Vương cảm giác Nguyên Phủ trong cơ thể gần như sắp tiêu hao sạch sẽ. Lúc này đây hắn trực tiếp lóe lên bên cạnh Võ Mệnh Thiên Cương có hình dạng người khổng lồ bằng dung nham của hắn, không tiếp tục né tránh nữa. Đại Nhật Càn Khôn chưởng ấn đánh ra, đánh về phía chưởng ấn huyết sắc kia tựa như đốt núi nấu biển.
- Ầm!
Chưởng ấn của hai người va chạm với nhau, trong nháy mắt Trần Vương cảm giác huyết nhục trên cánh tay mình đang bị ăn mòn. Uy lực ăn mòn kia cực kỳ bá đạo, căn bản không thể ngăn cản được. Huyết Chi Chú Ấn chính là một thuật thần thông vô cùng bá đạo trong tuyệt học Đại Hạ. 
Uy lực từ luồng huyết mạch Đại Nhật kia của Trần Vương cũng đánh thẳng vào trong cánh tay Tần Vấn Thiên, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng trong cơ thể đối phương có một cỗ huyết mạch cùng với kiếm uy càng kinh khủng hơn đang rống giận, xé rách lực lượng của hắn.
Người khổng lồ bằng dung nham hóa thành một vũng hỏa diễm dung nham nóng chảy đánh về phía Tần Vấn Thiên, muốn vùi lấp cả thân thể hắn trong dung nham. Nhưng chỉ thấy ánh sáng tinh thần bạo phát, Tần Vấn Thiên lại sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di lần nữa. Tiếng kiếm rít vang lên, Trần Vương cảm giác thấy nguy cơ tử vong.
Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị sẵn, bàn tay bóp một cái tựa như đang bóp nát thứ gì đó. Ánh lửa ngút trời bao bọc thân thể hắn vào bên trong. Kiếm quang chém xuống vốn sẽ chém vào cổ Trần Vương lại bị màn sáng hỏa diễm ngăn cản phát ra tiếng vang chát chúa. Điều này khiến thần sắc Tần Vấn Thiên cứng lại, thân thể lui về phía sau nhìn chằm chằm màn sáng hỏa diễm đáng sợ bao phủ trên người Trần Vương kia. 
Trần Vương có khả năng sẽ trờ thành nhân vật lãnh tụ tương lai của Đại Nhật Trần gia, trên người đương nhiên cũng sẽ có vật bảo mệnh. Vật này cực kỳ quý giá, lúc trước chiến đấu dù Trần Vương đối mặt với hoàn cảnh xấu thì cũng chỉ đưa tin cho người Trần gia chứ không dùng tới bảo vật này. Giờ đây khi đứng trước nguy cơ sống còn thế này, hắn không thể không lấy ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, trên người Trần Vương có sát ý vô cùng khủng bố, hắn không ngờ mình lại bị áp bách đến mức độ này.
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?
Chân Trần Vương giậm chân xuống nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Người này không chỉ am hiểu Huyết Chi Chú Ấn mà còn tu hành Đấu Chuyển Tinh Di. 
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm ánh sáng hỏa diễm nọ, chỉ thấy hắn bỗng nhiên xoay người, trực tiếp cưỡi trên thân thể đại bàng rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Trần Vương lóe lên, một luồng hỏa diễm phóng lên trời, ngay sau đó thân thể hắn đuổi theo hướng Tần Vấn Thiên rời đi.
Phía xa có một cường giả Trần gia đột phá vòng vây nhìn thấy ánh lửa trên hư không bên này thì lập tức chạy đến nơi đây. Không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên bị chặn lại ở một thung lũng, phía trước xuất hiện một vị trung niên cực kỳ cường hoành với tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn. 
- Trần Vương.
Trần Tiêu nhìn thứ trên người Trần Vương, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng. Trần Vương lại bị ép đến nỗi phải dùng tới thứ bảo mệnh thế này.
- Tiêu thúc, người này am hiểu Đấu Chuyển Tinh Di, trên người hắn có bí mật, mau giết chết hắn. 
Trần Vương lạnh lùng mở miệng. Trần Tiêu gật đầu. Trên người hắn dẫn theo uy lực hỏa diễm ngập trời bước về phía Tần Vấn Thiên.
Đại bàng bỗng nhiên phóng lên trời, lại điên cuồng lao lên trên hư không.
- Chạy đi đâu. 
Thân thể Trần Tiêu và Trần Vương cũng xông thẳng lên mây xanh, không chịu buông tha. Người này quá sức yêu nghiệt, hơn nữa lại có bí mật, nhất định phải bắt hắn lại.
Thân thể ba người cùng với đại bàng không ngừng xông lên trời, dần dần đụng đến mây xanh, mây mù tràn ngập, không khí mỏng manh, tầm mắt bị ngăn cản phần nào. Nhưng ánh mắt Trần Tiêu và Trần Vương lại sáng bừng lên, lửa mạnh thiêu đốt, dõi mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên cùng thân ảnh đại bàng.
- Ầm! 
Trên người Tần Vấn Thiên có một cỗ uy lực huyết mạch ngập trời đột nhiên bạo phát, một luồng khí tức yêu dị khiến lòng người run sợ điên cuồng trào ra. Thân thể hắn dường như trở nên cao to hơn, một cỗ ý chí quân lâm tràn ngập trên người hắn.
- Hửm?
Trần Tiêu nhíu mày, hắn nhìn thấy màn sáng trên người Trần Vương đang dần yếu đi, không bao lâu nữa sẽ tiêu tán bèn nhắc nhở: 
- Trần Vương, người này có chút quỷ dị, chi bằng ngươi rời đi trước đi.
Trần Vương khẽ lắc đầu, cục diện như vậy hắn sao hắn có thể vì kiêng kị mà trốn được chứ? Sỉ nhục cỡ này hắn không cách nào chịu được.
Đại bàng dường như không biết trời cao bao nhiêu, không ngừng bay lên cao. Màn sáng trên người Trần Vương tiêu tán càng ngày càng mỏng manh khiến Trần Tiêu nhíu mày. Hình như đối phương cũng biết màn sáng trên người Trần Vương có thời gian hạn chế nên đang cố gắng làm nó tiêu hao. 
- Trần Vương.
Trần Tiêu lại gọi lần nữa. Trần Vương chau mày, có chút bực bội không muốn chấp nhận, nhưng cảm nhận được màn sáng đã yếu đi nên hắn chỉ có thể dừng lại.
- Ầm! 
Một luồng khí tức Thiên Cương cảnh tầng ba bộc phát ra từ thân ảnh trên không trung. Đại bàng dừng lại, Tần Vấn Thiên nhìn xuống bên dưới tựa như quân chủ của bầu trời, huyết mạch trên người cuồn cuộn gầm thét như yêu.
Trần Vương nhìn chằm chằm thân ảnh này, hắn chợt có cảm giác dường như đã từng quen biết.
Đột nhiên, sắc mặt Trần Vương hoảng hốt lộ ra vẻ không dám tin. Hắn đã từng nhìn thấy khí chất này trên chiến đài Chu Tước trong cuộc chiến tranh đoạt bảng Thiên Mệnh! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.