Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 102:




Khát vọng trong lòng quá lớn, toàn bộ suy nghĩ đều mãnh liệt ngập tràn trong đầu, dày đặc như muốn xuông ra khỏi lỗ kim, kích thích mọi dây thần kinh trong não. Y giơ tay, cảm thấy hơi cứng ngắc, động tác cũng không tự nhiên. Có lẽ do linh hồn khác biệt nên không thể ngay lập tức điều khiển được thân thể này. Một cơn đau xông tới khiến y ho khan vài tiếng, toàn thân rẩy, thể lực không chống đỡ được, đành ngã vật xuống giường. Trước mắt như bị một màn sương mịt mờ bao phủ.
Đúng lúc đó, điện thoại di động bỗn lấp lóe, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo giữa màn đêm. Là bệnh viện gọi tới. Thiệu Hoa Trì run tay với chiếc di động, mồ hôi không ngừng tuôn. Cánh tay vì dùng lực quá mức mà nổi cả gân xanh. Y cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng sau đó lại làm rơi nó xuống đất.
Thiệu Hoa Trì mở tròn mắt, mặt đỏ bừng như bị hun trên lửa, bốc hơi nóng ra cả xung quanh. Y cúi người, nhưng nghiêng quá mức, lại lăn lông lốc một vòng. Trước khi ngất đi, hình ảnh Phó Thần gục xuống vũng máu không ngừng quay đi quay lại trong đầu, mãi cho đến khi y chìm hẳn vào hôn mê do sốt cao.
Y khó khăn nâng mí mắt, cơn váng đầu nặng nề lại dâng lên khiến y có cảm giác buồn nôn. Thân thể không còn nóng như lửa giống ban nãy nữa. Nhớ tới trước lúc hôn mê, có cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Thiệu Hoa Trì lập tức ngồi bật dậy trên giường.
"Ấy ấy ấy, cô mau nằm xuống đi!"
Người phụ nữ vừa đi vào cầm một bát mì của bệnh viện, miệng đang nhai nuốt đồ ăn. Cô ta tầm hai mươi tuổi, là đồng nghiệp ở viện an dưỡng của Thiệu Diêu Nhiên, tên là Michelle. Trông thấy sắc mặt trắng bệch của Thiệu Hoa Trì, cô chạy tới, đỡ người nằm xuống, "Còn muốn sống nữa hay không hả? Đã sốt tới bốn mươi độ rồi, sốt đến ngu người bây giờ. Nếu không phải tôi thấy cô không bắt máy, chạy tới nhà xem thì cô chết chắc rồi. Mãi mới hạ sốt, người còn yếu, cứ yên ổn nghỉ ngơi chút đi!"
"Phó Thần.... Bệnh nhân của tôi thế nào rồi!" Y bắt lấy cánh tay Michelle.
"Cô bỏ ra cái đã, đau! Không biết ai là bệnh nhân ai là thầy thuốc nữa. Cô quan tâm tới cậu ta vượt qua phạm vi nghề nghiệp rồi. Tối qua, lúc cô nằm bất động trên sàn nhà, miệng vẫn còn lẩm bẩm tên cậu ta đó." Michelle tức giận nói. Thấy ánh mắt Thiệu Hoa Trì ngày càng sắc bén, cô bỗng nhiên thấy sống lưng ớn lạnh, "Được rồi được rồi, sợ cô rồi. Hôm qua Phó Thần bị sốc cấp độ một, bệnh viện có gọi cho cô nhưng cô không nghe máy. Đừng lo, thằng nhóc kia phúc lớn mạng lớn, thế mà có thể vượt qua nổi đấy. Bây giờ nó còn đang nằm trong phòng theo dõi."
Vừa nghe tới sốc cấp độ một, đầu óc Thiệu Hoa Trì lập tức trống rỗng, định lao xuống giường, "Tôi muốn đi thăm cậu ta."
Michelle thấy y kiên quyết như vậy cũng đành phải đỡ y lên, nhẹ nhàng dìu Thiệu Hoa Trì chân tay mềm nhũn xuống giường. Khắp hành lang ngập tràn mùi nước khử trùng. Michelle giúp Thiệu Hoa Trì đi về phía phòng theo dõi. Tính cô vốn nhiệt tình nên không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Thiệu Hoa Trì. Cô vừa đi vừa âm thầm quan sát, chẳng hiểu sao cảm thấy từ lúc tỉnh lại tới giờ, Thiệu Di Nhiên cứ như thành người khác. Thiệu Di Nhiên là nhân vật rất nổi bật ở viện này. Lúc cô vừa tới viện an dưỡng, từ trên xuống dưới đều xôn xao một phen. Thế nhưng vị mỹ nhân này lại hết sức khó gần, dù là nam hay nữ cũng rất giữ khoảng cách, con trai viện trưởng theo đuổi còn không thèm để tâm. Nếu buộc phải hình dung thì Thiệu Di Nhiên thật sự giống một tảng băng biết đi, lúc nào cũng tỏa ra bầu không khí các ngươi chỉ là lũ người phàm mắt thịt.
"Di Nhiên, hình như cô hơi lạ đó."
Thiệu Hoa Trì chỉ một lòng muốn đi gặp Phó Thần, nghe vậy bỗng kinh ngạc. Nếu ngay cả đồng nghiệp bình thường còn phát hiện ra y kỳ quái thì đừng nói tới Phó Thần đặc biệt nhạy cảm. Y còn muốn ở bên cạnh Phó Thần, không thể để người ta nghĩ mình là yêu ma quỷ quái. Y giấu đi lo âu, học theo dáng vẻ lúc trước của Thiệu Di Nhiên, lạnh lùng nói, "Lạ chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết nói sao. Chắc tại cô đang sốt, không lạnh như thường ngày. Lúc trước tôi thấy cô cứ như một con búp bê không có linh hồn. Đẹp thì rất đẹp nhưng không có cảm giác chân thật, lạnh đến mức không có hơi ấm. Giờ thì rất sinh động." Michelle ngập ngừng một lúc rồi nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình.
Phó Thần nằm trên chiếc giường ở giữa phòng điều trị, không có chút sinh khí, trên người còn cắm đủ các loại ống. Bên cạnh giường là các thiết bị đo nhịp tim, trên màn hình hiển thị những đường cong nhấp nhô, cho thấy người này vẫn còn tồn tại trên thế giới. Thiệu Hoa Trì tìm bác sĩ để hỏi thăm tình hình. Câu trả lời của bác sĩ cũng không khiến người ta vui vẻ. Ông nói tình trạng của Phó Thần không quá lạc quan. Theo lý thuyết, bệnh nhân đáng lẽ phải tỉnh lại lâu rồi, nhưng sau khi bị sốc, hắn chưa mở mắt lần nào.
Sinh mệnh của Phó Thần giống như gắn liền với máu thịt của mình, Thiệu Hoa Trì không thể nào chấp nhận kết quả ấy. Sự im lặng của y mang chút hung tàn, khiến Michelle đứng bên cạnh kinh hãi, đáy lòng lạnh run. Dáng vẻ Thiệu Hoa Trì lúc này không khỏi khiến cô nghĩ tới câu "gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ."
Hai nắm tay Thiệu Hoa Trì run rẩy siết chặt, giống như đang cực lực kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Y dứt khoát yêu cầu bác sĩ cho vào phòng bệnh. Bác sĩ bị sự kiên trì của y lay động. Dù thăm bệnh khi bệnh nhân đang hôn mê bất tỉnh cũng không phải cách hay, nhưng ông vẫn đồng ý, để y mặc trang phục tiêu độc để vào phòng.
Y nắm lấy bàn tay thon gầy của người nằm trên giường, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay ấy, "Ngươi không quan tâm đến mạng sống của mình, ta quan tâm. Trên đời nay, có người rất cần ngươi, như ta chẳng hạn."
Bên ngoài phòng bệnh, Michelle nhìn qua lớp kính thủy tinh, thấy Thiệu Di Nhiên ngồi bên giường Phó Thần, không biết nói những gì. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy vị mỹ nhân lạnh lùng này cực kỳ dịu dàng. Quan hệ giữa cô và cậu chàng Phó Thần kia chắc chắn không đơn giản là bác sĩ tâm lý với bệnh nhân.
Thiệu Hoa Trì sửa soạn một chút, sau đó ở lỳ ngoài phòng bện của Phó Thần để trông coi.
Có lần Phó Thần thiếu máu, kho máu bệnh viện báo nguy. Thiệu Hoa Trì nhớ có lần theo Thiệu Di Nhiên tới phòng xem tư liệu, bọn họ có chung nhóm máu, "Dùng máu của tôi!"
Y không chút do dự, chạy tới nói với hộ ký. Hộ lý ở đây cũng biết Thiệu Hoa Trì. Bon họ không rõ quan hệ của Thiệu Hoa Trì với bệnh nhân trong phòng này là gì, nhưng đều nghĩ đây là cô bạn gái si tình của bênh nhân. Cô bất chaaso mưa gió, ngày ngày chầu chực ngoài phòng bệnh, cho nên ai cũng có hảo cảm. Người nào có thể không thích một phụ nữ thủy chung, kiên trì như thế chứ. Cho nên khi Thiệu Hoa Trì đề nghị truyền máu cho bệnh nhân, sau khi kiểm tra nhóm máu của hai người, bệnh viện lập tức sắp xếp cho bọn họ.
Hai người được đưa vào phòng giải phẫu. Thiệu Hoa Trì nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ thứ dây dợ đường ống. Phó Thần nằm cách đó không xa. Ánh mắt y tựa như có thể xuyên qua hết thảy, đến thẳng chỗ Phó Thần.
Giường bệnh của hai người không cách nhau xa lắm. Thiệu Hoa Trì vươn tay, nắm lấy cánh tay gầy guộc, xương cốt rõ ràng của Phó Thần. Y lần tìm mạch đập đang nảy lên dưới da, uốn lượn mà xuống. Cho tới khi chạm vào bàn tay ấm áp, y mở năm ngón tay, đan vào các kẽ ngón tay hắn, nắm thật chặt, truyền cho nhau hơi ấm đến tận trái tim. Có cái gì đó rất nhỏ, rất ấm chảy vào lòng y. Y khẽ cười, sau đó an tâm nhắm mắt. Thuốc tê khiến ý thức y chìm vào mông lung.
Lúc này đây, y thật bình tĩnh, bình tĩnh một cách thần kỳ. Y rất muốn nói với Phó Thần rằng: Phó Thần, ta ở đây, đừng sợ.
Mọi âm thanh xung quanh đều như ngừng lại.
Có một hộ lý trông thấy thế, ánh mắt liếc sang người bên cạnh. Các đồng nghiệp trông thây cảnh tượng si tình này, không khỏi mỉm cười.
Máu đỏ sẫm thông qua đường truyền, không ngừng chảy vào cơ thể Phó Thần, giống như đem tất cả những gì mình có, dung nhập vào người đối phương, tuyên bố với hết thảy, ta thuộc về ngươi.
Sau khi giải phẫu kết thúc, thầy thuốc nhẹ nhóm thở phào, lau mồ hôi. Nhờ truyền máu đúng lúc, bệnh nhân đã thoát hiểm một cách thần kỳ.
Sau đó, ông thấy mấy hộ ký vây quanh bệnh nhân, vẻ mặt do dự.
"Làm sao vậy?"
Một hộ lý bối rối nhìn bác sĩ, chỉ vào mười ngón tay đan chặt, khó xử nói, "Bác sĩ, không tách ra được."
Có vài hộ lý chẳng biết sao lại thấy ngưỡng mộ lạ lùng.
Như để kiểm chứng những lời này, các hộ lý dùng sức lôi kéo, nhưng không sao tách được mười ngón tay này ra.
Rõ ràng đã hôn mê, còn vừa tiến hành phẫu thuật, bọn họ biết rõ hai người này đã không còn ý thức. Mà con người trong trạng thái vô thức thường sẽ thả lỏng theo bản năng, chưa từng xuất hiện tình trạng này.
"Thôi, cứ đẩy bọn họ ra cùng lúc đi." Bác sĩ nhìn cảnh tượng này, bỗng nhớ tới từng có một chuyện như vậy. Ấy là một cặp vợ chồng già nắm chặt tay nhau trước lúc chết. Ông lại nhìn đôi tình nhân trẻ này, bồn thấy rất quen thuộc, không nỡ tách họ ra.
......
............
Lúc Phó Thần tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt một màu trắng xóa.
Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quẩn quanh đầu mũi, hắn mới ý thức được đây không phải thiên đường nào cả. Hắn chết bất thành.
Ngay cả chuyện duy nhất mà hắn được tự quyết định này cũng không làm được hay sao?
Sau đó, cảm thấy một làn gió nhẹ thổi mang hơi ấm thổi phất qua má mang theo hương hoa nhàn nhạt. Bức mà cửa sổ bị thổi bay, không khí bên ngoài tràn vào.
Hắn định cử động một chút, lại nhận ra bàn tay đã được một người khác nắm lấy. Mồ hôi ẩm ướt, dinh dính ở nơi những kẽ ngón tay đan vào nhau. Nắm rất chặt, hắn muốn tách cũng không thể tách ra. Có lẽ động tác này đã duy trì được một khoảng thời gian rất dài rồi. Khuôn mặt quen thuộc này, hắn vẫn nhớ, chính là vị bác sĩ tâm lý ở trại an dưỡng, phụ trách theo dõi trạng thái tinh thần có hắn, nhưng hắn nghĩ người này cũng thuận tiện báo cáo tình hình của hắn với cảnh sát.
Cô ta ở trong này, có nghĩa cô đã cứu hắn sao?
Hắn không cần được cứu. Nhưng xem như đã chết một lần, Phó Thần cũng cảm thấy bất cần. Nếu tai họa là thứ lưu ngàn năm, khiến hắn không chết được, vậy thì cứ tạm thời sống sót đi.
Michelle tới nơi, vui mừng thấy Phó Thần đã tỉnh, lập tức liến thoắng kể những chuyện Thiệu Di Nhiên làm cho hắn gân đây.
Phó Thần nghe xong, ngây ngoocsk hông biết nói gì, vẻ thờ ơ trên gương mặt như xuất hiện một vết nứt nhỏ không ai phát hiện được. Người phụ nữ này chẳng có bao nhiêu cảm xúc, kể cả trông thấy hắn ngã gục trên mặt đất thì cùng lắm chỉ gọi điện thoại báo nguy, sau đó thi thoảng đến thăm, chứ không đời nào làm chuyện tổn hại bản thân như thế.
Hắn rất ít khi nhì lầm người. Không biết điều gì khiến cô ta thay đổi?
Nhưng có thay đổi thì làm sao? Chẳng liên quan gì tới hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là một cục thịt di động mà thôi.
Hắn chẳng nói lời nào, gỡ những sợi dây cắm lằng nhằng trên người mình. Michelle hét toáng lên, vội vã nhấn chuông đầu giường. Hộ ký thấy bênh nhân trong phòng đã tỉnh, lập tức gọi bác sĩ tới.
Thiệu Hoa Trì tỉnh muộn hơn Phó Thần. Y mở mắt một lúc mới sửng sốt nhớ ra mình đang ở đâu. Những suy nghĩ trước khi hôn mê ào ạt ùa về. Y ngồi bật dậy, nhưng lại bàn tay kéo y trở về giường.
Y quay đầu nhìn, thấy ngay giường bên cạnh, Phó Thần đang ngồi ở đầu giường đó nhìn y. Tinh thần hắn trông có vẻ tốt hơn rất nhiều. Không thể nào phủ nhận, Phó Thần có gương mặt khiến người ta sau đắm. Ngũ quan tinh xảo, ánh mắt thâm thúy, nhìn nghiêng có nét giống người phương tây. Tư liệu cho biết Phó Thần có một phần tám dòng máu Y, chẳng trách ngũ kết hơp hoàn hảo mọi nét đẹp đông tây. Lúc hắn lặng im không nói lời nào, thật giống như một pho tượng sáp được điêu khắc kỳ công.
"Cơ thể cậu...." Y ngập ngừng nói.
"Không sao rồi, cảm ơn cô đã truyền máu." Phó Thần làm như mình không hề tự sát vậy, từ giọng nói đến biểu cảm đều rất bình thường.
"Không cần cảm ơn. Cậu là bệnh nhân của tôi, đó là điều nên làm." Thiệu Hoa Trì bắt chước cách nói chuyện của Thiệu Di Nhiên. Dù phản ứng của Phó Thần lúc này rất lạ, nhưng y không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì chí ít, người này cũng không còn nặng nề nằm trên giường bệnh, khiến y lo lắng tính mạng hắn có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Y thở phào tận sâu dưới đáy lòng. Y nhớ rõ bác sĩ đã nói, chỉ cần Phó Thần tỉnh lại thì không còn gì đáng lo nữa.
"Cô có thể buông tay tôi ra trước không?" Phó Thần sắc mặt khó hiểu, chỉ phun ra mấy chữ này.
Thiệu Hoa Trì tròn mắt ngơ ngác, giống như không hiểu hắn nói gì. Vẻ ngây ngốc trên gương mặt của mỹ nhân lạnh lùng, trái lại còn có vẻ đáng yêu kỳ lạ.
Thiệu Hoa Trì không biết suy nghĩ của Phó Thần, khi nghe Phó Thần nhàn nhạt nói một câu, cảm thấy lỗ tai nóng bừng.
Cảm giác quen thuộc bất chợt ùa tới. Dường như trong ký ức của y, Phó Thần cũng từng nói chuyện với y như vậy.
Tuy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, người còn quấn đầy băng vải trắng xóa, phủ bên ngoài là chiếc áo bệnh nhân lỏng lẻo, nhưng tất thảy đều chứng minh, Phó Thần còn sống!
Niềm vui tràn ngập cõi lòng, bao phủ khắp người y.
Phó Thần quan sát Thiệu Di Nhiên, nhận thấy cô thực sự vui mừng. Lúc trước, bọn họ đã từng tiếp xúc với nhau nhiều lần. Phải nói hắn bị giam trong trại an dưỡng suốt nửa năm, thời gian ấy, hắn gặp gỡ nhiều nhất chính là người phụ nữ này. Nhưng hắn chưa từng để ý bộ sạng của cô. Có lẽ đã từng nhìn, nhưng không để bụng. Một người không thiết sống thì có thể nhớ kỹ được ai?
Lúc này chết đi sống lại một lần, hắn mới có thể quan sát cô kỹ càng như vậy. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi nhìn hắn lại ẩn chứ niềm vui cùng sự cẩn thận dè chừng. Cô nàng tiểu thư lá ngọc cành vàng này chắc chưa từng đối xử với ai nhưu thế. Cô cứu hắn. Sự tĩnh lặng khẽ nổi gợn sóng. Có lẽ khi nghe được người phụ nữ này vì cứu mình mà đánh đổi mọi thứ, hắn mới có thể tỉnh lại chăng?
Hắn cũng không phải kẻ lấy oán trả ơn, không nói ra câu "Tôi không cần cô cứu", "Ai khiến cô nhiều chuyện". Nhưng điều đó cũng không có nghĩa, hắn thật lòng cảm kích cô.
Hôm nay, trông thấy Thiệu Di Nhiên, không chi có chút xấu hổ cùng phức tạp, mà còn như có một sợi dây xích vô hình trói buộc hắn. Có lẽ đây là một hành vi bắt cóc về mặt đạo đức, nhưng Phó Thần chẳng thể chỉ trích Thiệu Di Nhiên nửa lời. Cô có ý tốt, có trách nhiệm với bệnh nhân. Nếu hắn cố tình lãng phí lòng tốt này thì chẳng bằng cầm thú.
Hắn không biết vì sao cô cứu hắn, có lẽ chỉ vì quan niệm đạo đức, không thể thấy chết không cứu mà thôi. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn có thể cảm giác được, cô thật sự mong hắn sống sót.
Một người giỏi suy đoán tâm tư kẻ khác, bao giờ cũng nghĩ nhiều, nghĩ sâu hơn người bình thường rất nhiều. Cũng chính vì thế mà bọn họ sống rất mệt mỏi. Phó Thần chính là kiểu người này.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới phát hiện ra mình đang nắm tay Phó Thần. Y nghe lời, buông tay ra, vẻ mặt vẫn còn ngây ngốc, "Cậu....đi đâu đấy?"
"Đi vệ sinh." Phó Thần không có ác cảm với Thiệu Di Nhiên nhưng cũng không có quá nhiều hảo cảm, chỉ trả lời theo bản năng.
Nghe tiếng bồn cầu tự hoại vọng ra từ trong nhà vệ sinh bệnh viện, Thiệu Hoa Trì mới bất ngờ ý thức được điều gì, mặt bỗng nhiên đỏ ửng.
Phó Thần vẫn chờ y buông tay để đi vệ sinh.... Đi vệ sinh....Cởi quần...sau đó....
Hình ảnh sau đó không cần nói cũng hiểu.
A...Thiệu Hoa Trì bưng tay kín mặt. Y đang nghĩ cái gì thế!!!!
"Này, Thiệu Di Nhiên, cô phát xuân đấy à?" Michelle vừa đi mua cháo dinh dưỡng ở bệnh viện cho Phó Thần về, mới bước vào phòng đã trông thấy Thiệu Di Nhân mặt đầy cảnh xuân. Tuy rằng đã đoán ra từ lâu, nhưng khi nhìn thấy nữ thần của viện an dưỡng không thoát nổi ma chú của tình yêu, cô vẫn cảm thấy cảnh tượng này quỷ dị vô cùng.
Băng tuyết trên núi tan chảy rồi, mà còn do một cậu trai nhỏ hơn mình hai tuổi. Không thể ngờ được người đẹp lạnh lùng lúc nào cũng như thần tiên nhìn xuống phàm trần này, lại thích phi công!!!
"Nói bậy bạ gì đó." Thiệu Hoa Trì buông ta xuống, lạnh lùng nói.
"Vờ đứng đắn cái gì nữa. Cô ra ngoài mà hỏi thử xem, hiện giờ cả viện này đều biết có một đại mỹ nhân, ngày ngày chầu trực bên giường bạn trai, một bước cũng không rời, dù sống dù chết không thể chia tách?" Michelle đùa cợt nói. Thật ra cô càng lúc càng thích một Thiệu Di Nhiên tràn đầy sức sống như bây giờ. Tuy rằng trước kia cũng tốt, nhưng tựa như chẳng có linh hồn. "Đúng rồi, cô chẳng lẽ cứ để bộ dạng này mà gặp người trong lòng à?"
Thiệu Hoa Trì giờ mới phát hiện ra bộ đồ bệnh nhân mình mặc đã thấm đẫm mồ hôi, dường như có thể thấy rõ dáng người nảy nở khiêu khích của phụ nữ.
Có thể mô tả trong một câu: mặt học sinh thân hình phụ huynh!
Vừa rồi y còn mới trò chuyện với Phó Thần, Phó Thần trông thấy bộ dạng này của y sao?
Thiệu Hoa Trì vừa thấy xấu hổ, vừa kích động. Y biết rõ Phó Thần vừa phục hồi sau cơn nguy kịch, mấy việc này không quan trọng gì, nhưng y không ngăn được tim đập thình thịch.
Lúc Phó Thần ra khỏi toilet, một trận gió thổi qua, cửa toilet đóng lại.
Thiệu Hoa Trì còn đang suy nghĩ lung tung, vội chạy đi táp nước lên mặt. Trước khi chuẩn bị thay thế Thiêu Di Nhiên, y đã chuẩn bị rất nhiều, năng lực tiếp thu còn mạnh mẽ hơn so với mình tưởng tượng. Chí ít, một linh hồn nam nhân như y lại trú ngụ trong thân thể phụ nữ cũng không cảm thấy quá bài xích.
Không hẳn là không bài xích, nhưng so với việc được bầu bạn bên cạnh người kia thì chuyện này chẳng quan trọng gì.
Y có thể bắt chước điệu bộ của Thiệu Di Nhiên, không muốn bị Phó Thần phát hiện ra mình là đò giả. Với tính cách của Phó Thần, nếu lộ tẩy, hắn chắc chắn sẽ rời bỏ y.
May sao thường ngày, Thiệu Di Nhiên lúc nào cũng là một mỹ nhân lạnh lùng, muốn đóng giả cô ta cũng...không khó lắm nhỉ?
Y nhìn mình trong gương, mồ hôi đầm đìa khiến mấy sợi tóc dính lên gò má. Dáng vẻ lo âu, hai mắt vô thần nhưng không sao che được sự lạnh lùng tuyệt đẹp trên gương mặt.
Nếu theo cách tính tuổi tác ở thế giới này thì Phó Thần cũng xem là người trưởng thành rồi.
Thế thì hắn cũng không thể nào không có cảm giác gì với một thân thể như thế này? Dù sao cũng không bất lực.
Khụ khụ khụ khụ, Thiệu Hoa Trì ho khan dữ dội.
Càng nghĩ càng xa!
Y tự thấy thân hình này của mình cực kỳ gợi cảm, rất có mị lực, nhìn thế nào cũng khiến người ta muốn yêu thương, khiến người ta muốn phạm tội, khiến người ta dục hỏa bừng bừng.....
Tuy Thiệu Hoa Trì suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi đối mặt với thực tiễn thì vẫn ngu ngơ như trước. Lý luận không hiểu, kinh nghiệm không có, trong đầu ngoại trừ tri thức hiện đại thì rỗng tuếch hoàn toàn. Nhất là y con phải duy trì hình tượng mỹ nhân lạnh lùng nữa, muốn biểu đạt sự quan tâm cũng không biết phải dùng lời lẽ như thế nào.
Nhưng cứ phải từ từ thôi. Lúc đầu, y không có ý đinh tiếp cận trái tim Phó Thần, chỉ mong có thể chăm sóc hắn trên phương diện đời sống.
Tình trạng Phó Thần thật sự không tốt, không phải là thân thể, mà là về tinh thần.
Phó Thần thường xuyên ngồi ngẩn người một chỗ, giống như hồn phách đã lạc đi nơi nào.
Y không phải Thiệu Di Nhiên, y mù tịt hoàn toàn về tâm lý học. Thậm chí để Phó Thần không phát hiện ra mình có điểm bất thường, y còn luôn mồm nói ra các thuật ngữ chuyên nghiệp. Lúc này y mới phát hiện, muốn thay thế một người khác cả về thói quen sinh hoạt lẫn lĩnh vực chuyên môn là chuyện bất khả thi.
Dù y ở cạnh Thiệu Di Nhiên hơn nửa năm cũng không có cách nào làm việc thay cô được.
Thiệu Hoa Trì nghỉ việc. Y cảm thấy trước khi bị những người này hoài nghi thì nên dứt khoát dừng công tác. Điều may mắn duy nhất là Thiệu Di Nhiên có một cuốn sổ tiết kiệm, trước đó còn có một khoản tiền thưởng từ phòng thí nghiệm, còn có một khoản tiền tái giá của mẹ gửi ngân hàng, đủ cho y chống đỡ một thời gian dài.
Hôm nay, khi y đóng gói đồ ăn vào phòng bệnh, thấy Phó Thần đang lẳng lặng nhìn ra ngoài của sổ, vẫn bộ dạng thất thần như mọi khi. Những lúc như thế, y đều có cảm giác linh hồn của Phó Thần đã không còn ở chỗ này. Thiệu Hoa Trì cảm nhận được, mình chỉ cứu về một cái xác không.
"Cách xa tôi một chút đi, nếu không muốn gặp xui xẻo." Phó Thần lạnh lùng cảnh cáo y.
"Vậy thì xui xẻo, tôi không sợ. Nào, ăn cơm đi." Thiệu Hoa Trì kiên quyết.
Câu nói này y đã nghe thấy nhiều lần. Y biết Phó Thần đang muốn đuổi mình đi.
Con ngươi bao giờ cũng không thể thỏa mãn. Y từng nghĩ chỉ cần gặp được Phó Thần đã là đủ rồi, nhưng giờ lại mong muốn nhiều hơn.
"......Vì sao? Cô không cần làm như vậy. Vụ án đã kết thúc rồi, tôi và cô cũng có thể kết thúc mối quan hệ công việc." Phó Thần thật sự không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ gì. Sao cô ta cứ nhất định phải dây dưa phiền toái với mình.
"Cậu là bệnh nhân của tôi, tôi sẽ chăm sóc đến cùng." Thiệu Hoa Trì chọn câu trả lời phù hợp nhất.
"Tôi muốn xuất viện."
"Đợi thêm một thời gian nữa đã.....Bác sĩ nói cậu còn cần phải nằm viện quan sát." Thiệu Hoa Trì vừa gọt táo vừa nói.
Phó Thần vẫn chỉ lẳng lặng nhìn y. Đôi mắt đen trầm tĩnh lộ ra chút quang mang khiến người ta không thể dò đoán được.
Thiệu Hoa Trì sợ nhất là ánh mắt này của Phó Thần. Không nói lời nào nhưng không thể kháng cự, "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi hỏi. Xuất viện xong, tôi đưa cậu về nhà."
Vẻ mặt Phó Thần càng trở nên lạnh lẽo, như cười như không, giống khóc mà không phải khóc, bình tĩnh quỷ dị, "Tôi không có nhà." Chưa từng có.
Tim Thiệu Hoa Trì nặng trĩu, một lúc lâu sau mới nói, "Tôi bảo là về nhà tôi. Cậu nghĩ gì chứ? Câu đến chỗ tôi ở đi, nhà tôi lớn lắm, có phòng cho cậu. ĐƯơng nhiên cậu phải trả tiền thuê nhà. Tôi đi hỏi bác sĩ tình hình của cậu, khi nào xuất viện cậu tự quyết định."
Phó Thần nhìn dáng vẻ chạt trối chết của Thiệu Hoa Trì, thật lâu, thật chăm chú, sau đó mới lại nằm xuống ngủ.
............
Trong phòng bệnh, đưa mắt nhìn xa, cảm thấy thế giới như được phủ toàn màu trắng. Vài sợi tóc đen xõa ra trên vải gối, màu sắc đên trắng đối lập càng thêm vẻ kinh tâm động phách. Ở nơi này, người tới thăm bênh không nhiều. Vì đặc thù của Phó Thần nên phòng này thường có nhân viên hộ lý đi qua đi lại. Hắn từng giúp cảnh sát địa phương phá nhiều vụ án hóc búa, đây cũng là nguyên nhân tuy cảnh sát nghi ngờ hắn có động cơ gây án nhưng vẫn chăm sóc ít nhiều.
Thiệu Hoa Trì rời đi được một lúc lâu, căn phòng bệnh chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hộ chạy tích tắc. Có lẽ những ngày này ngủ quá nhiều, giờ hắn không ngủ được. Hắn mở đôi mắt trống rỗng, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời quang phản chiếu trong đáy mắt không có tiêu cự. Hắn vươn một cánh ta ra ngoài chăn, bàn nay nổi gân trắng xanh gầy guộc. Đó là cảnh tượng đội trưởng Vương thấy khi mới vào phòng. Ông ta là đại đội trưởng ở cục cảnh sát, họ Vương, Phó Thần gọi là Vương thúc. Đến tuổi trung niên, người phát tướng, ông ấy cũng là đồng nghiệp của cha nuôi thứ hai của Phó Thần. Từng cộng tác vài lần, ông biết rõ sự nhạy bén cùng trí tuệ của Phó Thần. Năm xưa, khi Phó Thần bị đuổi về cô nhi viện, ông rất muốn nhận hắn về nuôi nhưng người nhà kiên quyết phải đối, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ này phiêu lưu qua hết gia đình này đến gia đình khác. Phó Thần càng lúc càng trầm mặc, gần đây còn chẳng nói lời nào. Kể từ khi Phó Thần gặp chuyện không may, ông vẫn thường tới lui thăm hắn.
Hôm nay là lễ tang em gái của Phó Thần, cũng là người thân duy nhất còn lại của hắn. Phó Thần còn chưa giải trừ quan hệ nhận nuôi, hẳn là muốn tới dự.
Phó Thần làm như không nghe thấy, động tác cũng không thay đổi, giống như một pho tượng.
"Muốn đi không? Cháu đã không còn gặp nguy hiểm nữa, nếu cháu muốn đi thì chú sẽ phê chỉ thị."
"Con bé không muốn cháu tới, chỉ tổ làm ô uế đường luân hồi của nó." Phó Thần nhắm mắt, giọng nói khàn đi.
Đội trưởng Vương cạn lời. Ông còn nhớ năm đó, cô bé kia kiên quyết muốn nhận Phó Thần làm anh trai, thầm thở dài một tiếng, vỗ vai Phó Thần, "Cháu nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Cháu còn cả một con đường dài. Cô bé ấy chết cũng không phải tại cháu."
Không phải tại cháu, câu này là câu Phó Thần nghe nhiều nhất. Có rất nhiều khi, hắn cũng muốn nghĩ rằng không phải lỗi của mình. Hắn không làm gì, tại sao mọi thứ lại đổ lên đầu hắn! Nhưng trong lòng không sao xua đi được cảm giác bứt rứt. Mỗi đêm nằm mơ, hắn luôn nghe thấy tiếng khóc, tiếng chỉ trích cùng những gương mặt ngập tràn oán hận, chưa bao giờ ngừng.
Vương đội trưởng không biết đã đi từ bao giờ. Lúc Thiệu Hoa Trì quay về, lạu trông thấy một Phó Thần đờ đẫn như kẻ mất hồn.
"Thật ra, cậu vẫn còn muốn chết."
Phó Thần không đáp lại, có lẽ không nghe thấy, cũng có lẽ nghe thấy mà cam chịu. Thiệu Hoa Trì nhìn hắn, dưới đáy lòng thầm đưa ra một quyết định đáng sợ.
Đêm nay, cả phòng bệnh chìm trong màn đêm đen đặc. Phó Thần nhắm mắt nằm trên giường. Tiếng xe lăn cùng tiếng bước chân thi thoảng truyền đến khiến hắn không sao ngủ được.
Bỗng nhiên, hắn thấy có người nào đó đứng bên giường bệnh.
Phòng bệnh này, chỉ có mình Thiệu Di Nhiên, cho nên người đó là ai, chẳng cần nói cũng biết.
Phó Thần không biết cô muốn làm gì, nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì. Cảm giác này tương đối sởn tóc gáy.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng vài thứ dụng cụ rơi xướng mặt đất, sau đó là bóng người kia nặng nề ngã xuống ghế dựa.
Lúc này Phó Thần mới cảm thấy có điều gì không ổn, mở mắt ra.
Hắn bật đèn đầu giường, trông thấy Thiệu Di Nhiên đã ngã xuống ghế. Bàn tay đầm đìa máu đỏ thẫm đặt trên tay vịn, dao lam nhuốm máu rơi trên sàn nhà. Trên cổ tay là một vết cắt thật dài, máu tươi ròng ròng chảy, đọng thành vũng dưới sàn. Mà cô gái kia vẫn dựa vào ghế, nét mặt tỉnh táo nhìn hắn, nhẹ nhàng cười. "Cậu quả nhiên là ngày nào cũng mất ngủ."
Lúc này rồi mà còn nói đùa!
Sao cô ta lại làm chuyện điên rồ như vậy.
Phó Thần vội vã nhấn chuông. Có lẽ do hoảng loạn nên bàn tay run bần bật, ấn một lúc lâu mới đè được xuống.
"Sao cô lại làm thế!" Phó Thần vừa giận dữ mắng, vừa cầm lấy băng vải trên đầu giường. Hắn kéo tay Thiệu Hoa Trì, cầm máu cho y. Miệng vết thương rất sâu, nếu mà hắn không phát hiện ra, thời gian cũng không quá dài, chỉ sợ....
Thiệu Hoa Trì cũng không phản kháng, chỉ nhìn hắn đăm đăm, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Phó Thần. "Quả nhiên cậu chỉ quan tâm đến tính mạng người khác chứ không để ý đến mình. Vậy thì cậu sống vì tôi đi được không? Cậu sống, tôi sẽ sống. Cậu chết, tôi chết theo cậu."
Trừ cách này, ta không biết dùng cách nào giữ ngươi lại.
Tay y đặt trên ngực Phó Thần, cảm nhận được nơi đó chấn động. Có lẽ Phó Thần cũng không thật sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài, "Nếu không thì hôm nay, thứ cậu thấy sẽ chính là thi thể của tôi, cho cậu khỏi phải nghĩ từ nay về sau sẽ mang tới vận xui nào cho tôi nữa. Sao cậu không thử một lần này? Thử đi, có được không?"
Những lời này khẩn khoản như câu thần chú. Tim Phó Thần hỗn loạn đập, nhìn y. Có lẽ quen Thiệu Di Nhiên suốt thời gian qua, hắn chưa từng một lần nào rung động. Chỉ duy có lúc này mới ngấm vào trong lòng.
"Có được không...?"
"Có được không...."
"......"
Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng hỏi, âm thanh không ngừng vương vấn quanh Phó Thần, càng lúc càng tha thiết. Mãi cho đến khi hắn không thể nào thoát khỏi sự khống chế của y nữa.
Từng giây từng giây trôi qua, Phó Thần vẫn không thể nào đầy y khỏi người mình.
Đến lúc bác sĩ trực ban chạy tới, nhìn hai người ôm ấp nhau, Phó Thần mới lần đầu cảm thấy cô gái này vừa mềm mại, vừa ỷ lại. Trái tim như ngừng đập từ lâu, lại một lần nữa nhảy nhót.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì khi nằm trên chiếc giường được đẩy vào phòng cấp cứu khiến Phó Thần cả đời khó quên.
Thiệu Hoa Trì sợ Phó Thần không tin nên xuống tay rất mạnh. May là được cấp cứu kịp thời, chỉ phải nằm viện thêm một tháng. Sau khi xuất viện, cả hai về căn hộ của Thiệu Hoa Trì.
Thời gian này, dù Phó Thần làm mặt lạnh đến mấy, Thiệu Hoa Trì cũng xem như không thấy gì. Y đương nhiên biết hành động lúc trước của mình chẳng khác gì tên thần kinh, nhưng đạt được mục đích là được rồi.
Sau đó, Phó Thần ở nhà của Thiệu Hoa Trì, ngày qua ngày chẳng khác thời gian lúc ở trại an dưỡng là bao. Thiệu Hoa Trì không làm nổi mấy việc như nấu nướng, quét tước, chỉ đành bỏ ra một khoản tiền đi thuê người về làm.
Cũng không biết có phải do tin tức về lễ tang của em gái hay không, Phó Thần trông càng lúc càng uể oải, càng lúc càng ít nói.
Nhưng Thiệu Hoa Trì không còn lo lắng đề phòng như trước nữa, bởi vì y hiểu rõ tính nết Phó Thần. Hắn sẽ không tìm đến cái chết nữa, dù sống chẳng dễ dàng.
Trong lòng Phó Thần, y là người chăm sóc hắn. Mà đối với những người tốt với mình, Phó Thần đều đáp lại gấp trăm.
Cho nên Thiệu Hoa Trì mới được ăn cả ngã về không, quyết dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp hắn.
Hôm nay là cuối tuần, người giúp việc xin nghỉ. Thiệu Hoa Trì đi siêu thị mua đồ ăn, định về nấu món ăn cho Phó Thần.
Nhưng khi về, căn phòng tối đen như mực.
Y hoảng hốt, "Phó Thần?"
Không ai đáp lại.
"Phó Thần, cậu ở đâu?"
"Đừng dọa tôi!"
Cửa sổ mở, bức rèm tung bay. Tim Thiệu Hoa Trì thắt lại, vội vàng chạy tới, nhìn ra ngoài.
Không có gì cả. Mồ hôi y chảy ướt đẫm người.
Y tìm khắp các phòng, kể cả phòng tắm và phòng bếp, nhưng không thấy bóng dáng Phó Thần đâu.
Lúc y đang hoảng đến sứt đầu mẻ trán thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng động khẽ khàng.
Trong tủ?
Lúc y mở tủ ra, thấy Phó Thần co quắp trốn trong đó, không dám nhìn thẳng.
Hắn ôm đầu, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó, như đang sợ hãi tột độ.
Thiệu Hoa Trì ghé sát lại mới nghe được, hắn đang nói. "Đừng đánh tôi..."
Y nhớ tới những chuyện Phó Thần từng trải qua khi còn nhỏ, vội ôm lấy Phó Thần. Động tác thật nhẹ nhàng, không muốn làm hắn sợ.
Nhưng Phó Thần vẫn như chim sợ cành cong, thân thể lạnh ngắt, dùng sức kháng cự cái ôm của y.
Y nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng Phó Thần, đáy mắt nhòe lệ, "Không đánh cậu. Tôi sẽ không bao giờ đánh cậu."
Thiệu Hoa Trì lặp đi lặp lại câu này ngàn lần không mệt, mãi đến khi người trong lòng bớt run rẩy mới thôi.
Y cảm thấy ngực áo mình hình như có chút ướt át.
Có phải Phó Thần đang khóc hay không?
Tối đó, Thiệu Hoa Trì cứ vậy ôm lấy Phó Thần trong tủ quần áo, cho đến tận bình minh. Y cũng không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết bị một hương thơm nức mũi tràn vào đánh thức.
Y vào phòng khách, nhìn thấy Phó Thần đeo tạp dề hình con gấu, tay bưng đĩa sandwich chân giò hung khói cùng sữa đi tới, mắt nheo lại, mỉm cười nhìn y, "Còn đứng đó làm gì nữa, mau rửa mặt rồi ra đây ăn cơm đi."
Thiệu Hoa Trì không biết phải mở miệng nói gì, "Cậu....là ai?" Bị ma nhập à?
Phó Thần cau mày, "Phó Thần, từng là bệnh nhân của cô."
Thiệu Hoa Trì há miệng thở dốc, cuối cùng phải tự chọc một cú vào bên sườn mới dám tin đây là thật. Phó Thần hoàn toàn không nhớ chuyện đêm qua, ký ức như xuất hiện một vách ngăn. Có lẽ những ký ức tồi tệ ấy đều đã được nhốt sâu vào một góc trong tâm trí.
Nhưng Thiệu Hoa Trì rất vui mừng. Phó Thần có thể quên đi những chuyện đau khổ trước kia, dù có giả vờ đi chăng nữa, chỉ cần Phó Thần có thể tình nguyện đối mặt với cuộc sống lần nữa là được rồi.
Lần này, y sẽ cùng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.