Gần đây, tâm tình Tấn Thành đế cực kỳ không tốt. Hắn nhận về rất nhiều tin xấu, tỷ như tam tử đang ra khơi trở về thì bị một nhóm người tập kích, mà đến giờ vẫn chưa thể tra ra những kẻ đó đến từ đâu. Bị mất một lượng lớn châu báu vận chuyển từ Đông Nam Á cũng đành thôi, nhưng điều làm cho Tấn Thành đế đau đầu nhất là tam tử bị thương nặng. Vì phải dưỡng thương nên thời gian về triều cũng phải lui lại.
Tấn Thành đế lòng nóng như lửa đốt, nghe tin tam tử chí ít không bị nguy đến tính mạng mới nguôi ngoai được phần nào.
Hắn lệnh cho Ngạc Hồng Phong cùng cấm vệ quân phái ra một đội ngũ tinh nhuệ, đi bảo vệ tam hoàng tử. Những người này đều là tư binh của Tấn Thành đến, đêm hôm lẳng lặng rời khỏi thành, tới chỗ tam hoàng tử. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ khiến Tấn Thành đế yên tâm. Tuy tạm thời chưa công bố toàn thiên hạ, nhưng an nguy và sức khỏe của tam từ liên quan đến tương lai Tấn quốc.
Lúc lên triều, hắn trút giận đùng đùng lên đám quần thần, hạ triều rồi còn chưa nguôi, vẫn ngồi trên long ỷ, phun khói phì phì. An Trung Hải theo hầu hai đời hoàng đế đã nhiều năm, đương nhiên là người tinh mắt, biết rõ lúc nào nên nói lúc nào nên ngậm miệng. Như ngày hôm nay chẳng hạn, hoặc là câm như hến, hoặc là chỉ nói chuyện vui, không nhắc chuyện dở. Vừa khéo, lão trông thấy Cát Khả chạy tới từ Trọng Hoa cung, liền nhanh chân đi ra cửa điện. Phải xem xem lần này là tin tốt hay xấu đã, rồi mới quyết định nên thưa chuyện với bệ hạ thế nào.
May sao, Cát Khả báo tin vui. Thất điện hạ đã hoàn toàn hạ sốt, bây giờ đã có thể ngồi dậy ăn chút thức ăn nhẹ.
Lão báo tin này cho Tấn Thành đế, quả nhiên bầu trời đen đặc quanh hoàng đế trở thành râm mát.
Tấn Thành đế vừa hạ triều đã lập tức đến thiên điện của Dưỡng Tâm điện, không cho người thông truyền đã đi thẳng vào phòng.
Hắn vừa tới cửa đại điện thì nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong, nhận ra một trong hai giọng nói chính là thất tử của mình.
"Điện hạ, ngài còn chưa khỏe hẳn, thái y nói ngài tốt nhất đừng nên xuống giường đi lại. Dù có muốn tạ ơn cũng phải chờ thân thể tốt lên một chút đã, bệ hạ nhất định có thể hiểu lòng ngài mà." Tiếng cung nhân khuyên bảo.
"Bích Thanh, quỳ xuống." Tấn Thành đế rất ít khi nghe thất tử nhà mình nói sẵng giọng như thế. Không phải thái độ ngang ngược, bướng bỉnh lúc trước, cũng không phải điệu bộ ôn hòa, không siểm nịnh, mà hết sức nghiêm khắc. "Biết sai chưa?"
"Điện hạ, nô tỳ biết sai."
"Không, ngươi không biết mình sai chỗ nào. Phụ hoàng là thượng quân của Đại Tấn quốc ta, là người chúng ta phải hết mực yêu kính. Hiện giờ quốc thái dân an, bốn bể hòa bình, tất cả là nhờ phụ hoàng cai trị đúng đắn. Một vị quân chủ được người người ca tụng như thế, vào lúc bận rộn trăm công ngàn việc mà còn hao tâm tổn trí vì ta, mong ta chóng khỏi bệnh, đưa ta đến Dưỡng Tâm điện này để tiện bề chăm sóc. Phụ hoàng không chỉ là phụ hoàng của ta, mà còn là người cha có gắn bó máu thịt với ta. Giờ ta cuối cùng đã khỏe hơn được một chút, chỉ có tới tạ ơn mới biểu hiện được một phần vạn lòng tôn kính của ta, đây là điều ta phải làm. Nếu ngươi ngăn ta lại thì ta là kẻ ra sao? Không hiểu đạo hiếu, bất kính với quân chủ, sao còn mặt mũi sống trên đời này nữa? Khụ khụ...." Giọng Thiệu Hoa Trì rất yếu ớt, vậy mà còn cố tình diễn thuyết một bài dài tám dòng sông, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Những lời nịnh hót trắng trợn như thế, An Trung Hải mới nghe từ xa đã thấy nổi da gà. Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn cảm thấy lời y nói sặc mùi dối trá.
Thế nhưng Tấn Thành đế chính là loại người thích nghe lời khoa trương như vậy. Hắn để ý đến cái gì nhất thì nói cho hắn nghe. Chi cần nắm vững ngữ khí, ngữ tốc, là có thể khiến cho bài diễn lấy lòng này có vẻ chân thành hơn rất nhiều.
Vừa ho khan, Thiệu Hoa Trì vừa xốc chăn lên, không để ý đám cung nữ can ngăn, định xuống giường.
Tấn Thành đế cũng không còn nấp ở góc tường nghe lén nữa, vội vàng đi ra ngăn cản hài tử ngốc nhà mình.
Hoàng đế vừa đi tới, Thiệu Hoa Trì như bị sét đánh, đờ ngời tại chỗ. Y không ngờ hoàng đế lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Phụ....hoàng, sao người lại tới đây?"
Nhìn Thiệu Hoa Trì sắc mặt trắng bệch lộ rõ bệnh trạng, quần áo thì xộc xệch, Tấn Thành đế lòng đau như cắt.
"Con còn biết ta là phụ hoàng của con? Nếu con biết thì càng phải giữ gìn thân thể mới đúng! Còn thỉnh an? Phụ hoàng con thiếu thốn gì một lần thỉnh an sao?" Tấn Thành đế không thể không nghiêm khắc dạy bảo hài tử nhà mình. Hắn nhìn vẻ kinh ngạc, đơn thuần trong mắt con, lòng lại thổn thức.
An Trung Hải đứng cạnh thầm reo, chuông báo động hôm nay im rồi.
Tâm trạng Tấn Thành đế lúc này đã bị những lời nói của thất tử tình vờ lọt vào tai dỗ dành đến bay bổng. Đây có hoàng đế nào không mong con cái tôn kính mình như một hoàng đế, yêu mến mình như một người cha?
"Nhi thần...." Thiệu Hoa Trì vừa mới khom xuống nửa chừng đã bị Tấn Thành đế nâng lên.
Hắn phất tay, bảo cung nữ thái giám lui cả xuống. Tấn Thành đế dìu Thiệu Hoa Trì về giường, nhận lấy bát thuốc từ tay Bích Thanh, vừa thổi cho bớt nóng, vừa tựa mình đút cho Thiệu Hoa Trì.
Đừng nói là Bích Thanh, ngay cả An Trung Hải cũng trợn mắt như gặp quỷ. Mẹ đẻ của thất hoàng tử, Lệ Phi nương nương trước kia, ngay cả lúc được sủng ái nhất, được kề cận bên cạnh quân vương từ sớm đến tối, cũng chưa từng được chăm sóc như vậy. Tấn Thành đế chỉ nghĩ tới địa vị đế vương của mình chứ không quan tâm đến kẻ khác. Muốn hắn chủ động làm việc không phù hợp với thân phận, còn khó hơn lên trời.
Thiệu Hoa Trì cũng như bị dọa đến choáng váng, "Phụ hoàng.....không, không, thế này không ổn."
"Có cái gì không ổn? Không phải con nói xem ta là phụ thân sao?" Lúc nói vậy, Tấn Thành đế cố tình liếc mắt nhìn Thiệu Hoa Trì. Quản nhiên đứa bé nhà hắn phát hiện ra mình bị nghe lén, xấu hổ đỏ bừng mặt. Hắn mỉm cười, cảm giác mình và nhi tử đã hoàn toàn tâm linh tương thông, thoải mái ra mặt, "Nếu xem trẫm là phụ thân, thì phụ thân đút thuốc cho con không phải chuyện bình thường sao?"
Thiệu Hoa Trì không từ chối được, chỉ đành để Tấn Thành đế biểu hiện tình thương của cha.
Hình ảnh phụ từ tử hiếu ở Dưỡng Tâm điện diễn ra suốt một nén hương, tới khi có đại thần đến cầu kiến, Tấn Thành đế mới đi ra ngoài.
Sau khi Tấn Thành đế đi rồi, Thiệu Hoa Trì mới bỏ đi vẻ tươi cười ấm ám, thụ sủng nhược kinh. Sắc mặt y tối sầm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Quỷ Tử đến gần, nhẹ giọng nói. "Điện hạ, Lương viện sử về rồi."
"Cái gì, Lương Thành Văn? Mau bảo hắn vào đây." Thiệu Hoa Trì nheo mắt. Lần này, thời gian Lương Thành Văn xin ra ngoài tìm giải dược cho hắn quả là rất dài.
Lương Thành Văn đã thay trang phục viện sử, tới quỳ ở cửa, khấu đầu ba cái.
Thiệu Hoa Trì vung tay, "Được rồi, không cần đa lễ, vào đây nói chuyện."
Lương Thành Văn vừa ngẩng đầu đã tông thấy Thiệu Hoa Trì nằm nghiêng trên giường, bộ dạng biếng nhác, mặt hắn chợt nóng bừng bừng. Tuy rằng điện hạ là nam tử nhưng thân mang mị lực vượt cả giới hạn nam nữ.
Lương Thành Văn báo cáo một số sự tình trong chuyến công tác lần này, đương nhiên không hề nhắc tới hắn từng gặp Phó Thần, cũng không đề cập đến núi Thái Thường. Hắn chỉ giải thích mang mấy chuyện lặt vặt trên đường ra báo cáo, đồng thời nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Điện hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh, mang về được thảo dược mấu chốt để giải độc cho ngài." Thực ra thứ giải dược này cũng là nhờ Phó Thần nhắc nhở, phải vào rừng sâu mà tìm. Phó Thần đọc nhiều sách, cũng là điểm khiến Lương Thành Văn rất tán thưởng.
"Thiệu Hoa Trì kinh ngạc, "Ý ngươi nói là, gương mặt của ta.....Có thể khôi phục?"
- -------------
Mây đen che khuất trăng rằm. Ở giữa bãi cỏ tối đen, các giác quan của Lý Biến Thiên càng thêm nhạy bén, tránh khỏi đám cao thủ đuổi theo.
Có Phó Thần sau lưng, hành động của hắn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Phó Thần cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, trước mắt cũng bắt đầu nhòe đi, đó là dấu hiệu của mất máu nhiều. Hắn gắng sức tập trung tinh thần. lúc này không thể để mình hôn mê.
"Bỏ ta xuống đi." Giọng hắn cất lên, nghe nhẹ như không khí, thổi tới bên tai Lý Biến Thiên.
Lý Biến Thiên im lặng không lên tiếng.
Có ba hướng gần nơi này đang bị lục soát, hơn nữa còn đang tiến dần tới chỗ Lý Biến Thiên và Phó Thần ẩn nấp. Nhưng cỏ mọc quá cao cũng gây trở ngại, khiến đám cao thủ này gặp nhiều phiền toái.
Ưu thế duy nhất là bọn họ đông người đuổi theo, âm thanh họ tạo ra cũng lẫn với tiếng động của chính hai người Lý Biến Thiên.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động nguy hiểm. Là tiếng leng keng khi kiếm sắc vung lên.
Phía sau lưng bọn họ!
Phản ứng ngay tức thì của hắn là, dừng mọi động tác.
Nếu hắn tránh né, người bị thương chắc chắn là Phó Thần đang không thể nhúc nhích trên lưng.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Lý Biến Thiên chợt lóe. Hắn bỗng nhiên giữ lấy tay chân Phó Thần, nhẹ giọng nói. "Bám chặt ta!"
Lý Biến Thiên xoay người, thanh kiếm kia phập một tiếng, đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn, máu tươi tuôn ra giàn giụa.
Mà tên cao thủ của phe nhị hoàng tử đâm trúng bọn họ mừng rỡ reo lên, "Tìm thấy chúng rồi!"