Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 119:




Mặc Họa chạy vào chủ điện. Dù nàng là cung nữ bên cạnh Mục Quân Ngưng nhưng lúc này cũng không dễ dàng vào được nội thất.
Bị Tạ Hâm Hâm và các y nữ chặn lại ngoài cửa, nàng không chờ được, quỳ xuống hành đại lễ dập đầu, "Nô tỳ nhất định phải gặp hoàng quý phi, chỉ nói một lời thôi."
Lúc ở bên ngoài, nàng nghe các y nữ thì thầm, nếu qua đêm nay mà hoàng quý phi không tỉnh lại thì e rằng......
Những người khác nghĩ nàng sợ hoàng quý phi sẽ chết không kịp trăn trối, nên muốn vào nhìn mặt chủ tử mình.
Cuối cùng, sự kiên trì của nàng cũng khiến các thái y cảm niệm một chút, đồng ý cho nàng vào thăm.
Bước vào phòng, nàng trông thấy Lương Thành Văn và các y nữ đứng cách đó xa xa đợi mệnh. Những thái y khác nói, Tấn Thành đế cũng biết lần này Lương Thành Văn là đại công thần, đặc biệt cho hắn đứng cách màn giường, chỉ đạo các y nữ. Đây là trường hợp vô cùng đặc biệt. Mặc Họa rón rén tay chân quỳ xuống bên giường, nhìn hoàng quý phi trắng bệch không giọt mái. Gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ chỉ còn hai màu đen trắng. Tóc đen, mi đen, mặt trắng, môi trắng. Hơi thở mong manh như thể sẽ lịm tắt bất cứ lúc nào.
Nàng nén tiếng nghẹn ngào, đến thì thầm bên tai Mục Quân Ngưng, "Phó Thần còn sống, nương nương, người mau dậy nhìn đi."
Giọng nói rất nhẹ, nhẹ như hơi thở len vào tai Mục Quân Ngưng, xâm nhập trí óc nàng.
Mục Quân Ngưng vẫn im lìm như vậy.
Mặc Họa vốn chỉ muốn thử một lần, ánh sáng hy vọng trong mắt nàng dần tắt.
Quả nhiên....không có cách nào sao?
Nàng dường như tuyệt vọng đứng lên, bất chợt, lông mi Mục Quân Ngưng khẽ run rẩy.
Làn mi mỏng tang như cách ve, khẽ chớp, còn lóng lánh chút nước trong veo. Đó là mồ hôi đổ xuống đọng lại trên mặt. Nàng chậm rãi mở mắt.
Mấy người Lương Thành Văn đứng cách đó khá xa cũng nhìn thấy, bọn họ vội vàng chạy lên.
Không ai biết Mặc Họa đã nói gì bên tai Mục Quân Ngưng, nhưng lại khiến một người không còn khao khát sống bừng tỉnh lại.
Mục Quân Ngưng mở mắt, khổ sở lắm mới di chuyển được đôi con ngươi, nhưng lại không thấy được người mình mong đợi. Mắt nàng u ám nhìn Mặc Họa, niềm hi vọng vừa lóe lại vụt tắt. Giọng nàng lạo xạo như sỏi cát, "Ngươi....lừa ta..."
"Không đâu....không lừa người!" Mặc Họa bỗng òa khóc lên. Tỉnh rồi! Cứu được rồi! Nàng vừa khóc vừa cười vừa lau nước mắt, kích động đến nỗi không cầm được ống trúc nhỏ bé kia. Mất một lúc mới lấy được miếng gỗ nhỏ bên trong, nàng giơ nó lên. "Người xem này!"
Lúc mới Mục Quân Ngưng mới quen biết Phó Thần, khi đó hắn còn là một tiểu thái giám không có chút địa vị hay nơi nào để dựa dẫm, tới đây sơn móng tay cho nàng. Lúc đầu chỉ đơn giản là vậy, nhưng sau đó hắn lại âm thầm chế tạo cho nàng không ít thứ lạ lùng, nào là nước hoa, nào là mặt nạ, nào là thuốc vẽ móng.
Lần đầu tiên, Mục Quân Ngưng biết hóa ra còn có thể vẽ những họa tiết mỹ lệ như vậy lên móng tay, trước nay nàng chưa từng nghe nói tới.
Thứ này xem như tuyệt kỹ độc môn của một mình Phó Thần, khắp Tấn Triều không ai làm được như hắn.
Miếng gỗ nhỏ có hình móng tay, bên trên vẽ hoa, người khác không biết nhưng nàng thì rất quen thuộc, người kia từng một lần vẽ tro nàng. Nhưng đêm đó, nàng bị Tấn Thành đế phiên bài tử, cho nên lại bảo hắn tẩy sạch đi. Phù dung đẹp, nhưng sớm nở tối tàn, nàng không ngờ bây giờ lại được nhìn thấy.
Đây là hồi ức thuộc về riêng nàng. Trên đời này, chỉ có hắn mới truyền cho nàng tin tức như thế, không ai giả mạo được.
Mục Quân Ngưng lã chã rơi lệ, nước mắt không ngừng trào khỏi khóe mi.
Nàng nắm chặt miếng gỗ nhỏ, nước mắt chảy ướt đẫm gối. Trong đôi mắt nàng lại bùng cháy nỗi khát sống mãnh liệt. ".......Ta muốn sống sót....." Sống, để nhìn thấy hắn.
Cho đến khi ngất đi lần nữa, nàng vẫn không buông miếng gỗ kia ra.
Tìm kiếm suốt một ngày, đám người Lý Diệp Tổ mang đi vẫn không thể bắt được thập nhị hoàng tử Thiệu Tân Ngô chạy trốn. Thành Đan Hô vốn là một thành nhỏ ở biên giới Ấm Đột quốc, lúc này Lý Diệp Tổ lại xem như hậu hoa viên nhà mình, chẳng thèm kiêng nể gì.
Thái úy cùng thái thú Đan Hô thành cũng chỉ có thể dể mặc hắn tự tung tự tác, khổ không nói nên lời.
Tuy rằng Lý hoàng là minh chủ, nhưng cũng đời thời là kiêu hùng. Địa bàn của hắn lớn, thành trì cũng rất nhiều. Bây giờ, Ấm Đột quốc cũng chỉ biết dựa vào Lý Biến Thiên mà sống.
Dù Lý Diệp Tổ có phá phách ra sao, hắn vẫn là ca ca của Lý hoàn, vương gia duy nhất của Kích quốc. Chỉ cần hắn không quá phận, thì bọn họ cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Thiệu Tân Ngôn thừa dịp băng bó ngón tay để chạy trốn, vài lần suýt bị người của Lý Diệp Tổ bắt được. Mà Lý Diệp Tổ giống như đang muốn phát tiết cơn giận trong người, điên cuồng tìm kiếm. Sau đó, hắn nghe tin Thiệu Tân Ngân chắc chắn đã trốn vào một rừng cây ở ngoại ô. Nơi đó là khi vực săn bắn, cứ đến thời tiết xuân thu, sẽ có không ít quý tộc ở Ấm Đột quốc đến săn. Hắn thậm chí sai người chuẩn bị cung tên, quyết tóm cho bằng được con mồi.
Ngay từ đầu, Phó Thần không đi cùng bọn A Tam. Hắn báo cáo lộ trình với Lý Biến Thiên, ra ngoài ăn uống với tướng lãnh cùng binh lính ở ngoài thành, còn nói vài lời an ủi Lý Biến Thiên. Lý Biến Thiên nghe vậy, mỉm cười khen Phó Thần, cảm thấy thiếu niên này trời sinh có tài ngoại giao. Sau thuận lợi ra khỏi cổng thành, hắn gặp được Phúc Xà và Phì Hổ. Nhưng ngoài dự kiến của hai người đó, Phó Thần không ra bắt cứ chỉ thị nào.
Nhóm người ở ngoài thành là binh lính, tướng sĩ được Lý Diệp Tổ dẫn theo để nghênh đón Lý Biến Thiên trở về. Đa số bọn họ không thể vào thành, chỉ có thể hạ trại bên ngoài. Đáng lẽ hôm sau sẽ lên đường ngay, nhưng vì Lý Diệp Tổ nhất quyết truy bắt bằng được thiếu niên hắn cướp về từ bộ lạc nào đó, cho nên bọn họ chỉ đành chờ thêm mấy ngày ở ngoài thành Đan Hô.
Phó Thần nhìn xa xa về phía Loan kinh. Thanh Nhiễm đi tới, đây là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ.
Lúc trước, hắn tưởng chỉ có thể ở trong thành một ngày, bởi vì hắn biết Tết ở Kích quốc muộn hơn so với Tấn quốc một tháng, đó là do phong tục từng quốc gia khác nhau. Lý Biến Thiên muốn về Kích quốc trước thời gian đó, không có ý định ở lại thành Đan Hô quá lâu. Cho nên Phó Thần đã căn dặn mọi chuyện đâu ra đấy xong cả rồi. Nào ngờ thập nhi hoàng tử kia lại chạy trốn, giúp hắn tranh thủ được thêm chút thời gian.
"Mấy người Văn Ỷ là do nô tỳ không dạy bảo tốt. Xin công tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này." Trước tiên, Thanh Nhiễm giải thích thái độ của mấy thuộc hạ. Nàng tin dù công tử không nói lời nào, nhưng hắn nhất định đã nhìn ra được.
"Không sao, nếu bọn họ thật sự không phục thì cứ xử lý theo cách của ngươi. Hiện giờ ngươi vẫn đang làm tốt."
Rất hiếm khi Phó Thần mở miệng khen ngợi, Thanh Nhiễm hai mắt sáng bừng, ai nói công tử không bao giờ biết động viên.
"Chúng ta không thể để nội bộ bất ổn, trong đội ngũ của ta tuyệt đối không được có mâu thuẫn, hiểu chưa?"
"Thanh Nhiễm hiểu." Thấy Phó Thần còn nhìn về phía kinh thành, nàng có thể thấy cảm xúc mong ngóng trong mắt hắn, vội nói, "Nếu ngài muốn gửi thư gửi đi ngay thì nhanh nhất nửa tháng là tới."
Phó Thần nhìn về phía chân trời, ánh mắt thâm thúy, phản chiếu tầng không xám xanh.
"Công tử, miếng gỗ dặt trong ống trúc của ngài, đối phương có thể hiểu được thật sao?" Nàng thật sự không sao hình dung nổi.
Nàng cho là ít nhiều gì công tử cũng sẽ viết vài chữ, vậy mà một câu cũng không thèm nhắn nhủ, chỉ có miếng gỗ kia.
"Đó là cách của ta, nàng chắc chắn sẽ hiểu." Phó Thần chậm rãi nói.
Miếng gỗ hình móng tay đó, thời hiện đại gọi là móng giả, chỉ khác nhau ở chỗ sau này người ta dùng miếng nhựa, còn hắn thì chỉ có thể dùng gỗ thôi.
Còn hoa văn vẽ trên đó, Mục Quân Ngưng từng trông thấy.
Phó Thần từng vẽ móng tay như vậy cho hoàng quý phi, nhưng ngay lúc đó, hoàng thượng lại muốn lâm hạnh hoàng quý phi nên bảo hắn tẩy đi. Hắn biết thật ra cô nương đó rất thích bộ móng này.
Kipeeps trước, Phó Thần từng học trang điểm, làm móng tay vì muốn chiều lòng vợ. Vợ hắn lúc nào cũng không để ý những thứ lặt vặt, tính tình thì như đàn ông, không bao giờ nghĩ dến chuyện trang điểm hay dưỡng da hết. Nhưng nhiều năm sau khi hai người kết hôn, có một ngày, cô bỗng nhiên hỏi, "Anh có thấy là em già đi nhiều rồi không?"
Sau đó, vợ hắn bắt đầu lóng ngóng tập trang điểm. Dù hắn không để ý tới mấy chuyện này, nhưng lúc nào cũng mong vợ con mình sống không phải âu sầu lo lắng. Miễn là khiến cô vui thì làm gì hắn cũng ủng hộ.
Phó Thần cũng lén học sơn móng. Hắn quen thói chuẩn bị hết mọi thứ chu đáo cho vợ và con, cho nên việc nhỏ như vẽ móng tay, có gì mà không làm được. Dùng màu vẽ hoa văn lên móng, hắn cũng xem như khéo tay. Hắn cũng biết nếu như không thích vẽ lên móng thật, thì cũng có thể làm móng giả để đeo lên gỡ xuống bất cứ lúc nào.
Lúc Phó Thần gửi phong thư bạch nhạn này, hắn cũng nghĩ tới chuyện lỡ đâu thư đó bị người khác chặn lại thì sao.
Lúc truyền tin, hắn đã phải căn nhắc mọi phương diện, nhất định phải dùng cách thức mà chỉ có nàng mới hiểu.
Chỉ có miếng gỗ kia trông giống như một miếng móng tay giả, không một bức thư, không một lời nhắn, người khác có lấy được cũng không biết đó là gì. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tuy rằng chẳng hiểu mô tê gì nhưng Thanh Nhiễm luôn tin tưởng Phó Thần một cách mù quáng. Đó là niềm tin được tích lũy sau mấy lần hợp tác. Nàng biết nam nhân này tính toán cẩn thận chừng nào. Nếu hắn đã làm vậy thì chắc chắn đã cân nhắc kỹ càng, mà phong thư kia cũng không phải việc nàng cần lo lắng.
"Lúc trước, ngài nói hôm qua hành động, nhưng vì tứ vương gia Kích quốc mải truy đuổi nô bộc chạy trốn mà trì hoãn. Phúc Xà và Phì Hổ vẫn còn ở đó, ngài có muốn hạ lệnh hôm nay không?"
"Ta vừa đến được thành Đan Hô, sở dĩ vội vàng vì nghĩ Lý Biến Thiên cùng lắm chỉ ở lại đây một ngày rồi sẽ rời đi ngay. Không ngờ hắn lại vì tứ vương gia mà ở thêm mấy hôm. Chúng ta không cần gấp như vậy, vội vàng dễ lộ sơ hở. Ngươi bảo bọn họ tới đây trước....." Phó Thần đến cạnh Thanh Nhiễm, thì thầm nói vào tai nàng một địa điểm.
Thanh Nhiễm nghẹn lời. "Không ngài nói không phải là.....ngài định....."
"Suỵt." Phó Thần đặt ngón tay lên miệng, "Dù ngươi nghĩ cái gì cũng đừng nói ra. Bảo bọn họ đến đó trước, chuẩn bị sẵn mọi thứ cho ta."
Hai người một hỏi một đáp, nhanh chóng kết thúc lần gặp mặt này. Lúc Phó Thần quay về phủ đô úy thì bị A Nhất bắt gia nhập vào đoàn hộ vệ, chuẩn bị xuất phát.
"Tiểu tử, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, cùng đi bắt tên nô lệ chạy trốn với ta." Bắt không được người, lửa giận của Lý Diệp Tổ sắp bùng nổ rồi.
Nô lệ chạy trốn, Phó Thần vừa nghe cách gọi này, vừa nhớ đến thập nhị hoàng tử ý khí phong phát xưa kia, mặt cũng bất chợt cứng đờ. Nhưng không ai phát hiện ra hắn có gì bất thường cả, mọi người đã bị Lý Diệp Tổ hành hạ cho mệt bơ phờ rồi.
Mùa đông, trong rừng làm gì có thú để săn. Lý Diệp Tổ hưởng thủ cảm giác săn bắt, còn xem bọn họ như trâu như ngựa mà sai khiến suốt ngày đêm, bọn họ chưa được chợp mắt tí nào.
"A Nhất, đừng cho Lý Ngộ đi." A Tam đi tới, có chút không đồng tình. Mấy ngày nay, hắn vẫn dạy Lý Ngộ mấy chiêu ngăn địch, khiến Lý Ngộ đau đến vặn vẹo cả thắt lưng. Thiếu niên này trắng trẻo sạch sẽ, chỉ bầm tím một chút thôi là nhìn như trọng thương, hắn thấy có chút đau lòng.
Nhưng nghĩ tới biểu hiện yếu ớt của Lý Ngộ suốt dọc đường, bị địch tấn công mà còn không biết ra tay phản kháng, hắn nghĩ nhất định phải uốn nắn cho đàng hoàng, không thể để thiếu niên này cứ mềm lòng như trước. Lúc đối mặt với kẻ địch là phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
A Nhất nhìn A Tam ngồi trên con ngựa bờm đỏ, "Ta còn chưa bắt chẹt gì hắn mà ngươi đã lên tiếng bảo vệ rồi. Cho hắn đi đi, không lý nào chúng ta chịu khổ mà hắn lại ngồi đó hưởng thụ."
Phó Thần quay sang A Tam, cười hiền, khiến cho tâm tình A Tam bất chợt mềm nhũn.
Lý Ngộ đối với người lạ lúc nào cũng ương bướng, thậm chí còn rất biết cách khiêu khích. Chỉ có đối với người hắn thích, hắn tin tưởng mới ngoan ngoãn như thế. A Tam nhận ra mình cũng có chút vị trí trong lòng Lý Ngộ, không khỏi vui mừng. Thiếu niên kia mỉm cười mềm mại như nắng giữa ngày đông, không chói lọi, lại rất ấm áp.
"Được, dể ta thay quần áo rồi đến ngay. Các vị đại nhân chờ ta chút, chờ chút thôi ha!" Phần đan chéo tay thành hình chữ thập, làm bộ dạng đáng thương.
Dáng vẻ hoạt bát kia khiến cả đoàn phải bật cười, "Tên nhóc ranh mãnh này lắm chuyện thật. Nhanh chân lên, tứ gia còn đang chờ chúng ta hội họp trong rừng đó!"
"Vâng vâng vâng, các vị đại nhân là những vị quan nhân tốt nhất Lý Ngộ từng gặp đó!" Phó Thần vội vàng cảm động muốn rơi lệ.
"Tên quỷ nịnh hót, còn không mau đi đi, lẻo mép cái gì!" Thập nhị ngồi trên ngựa, vung roi làm bộ đe dọa với Phó Thần.
Lúc này, Phó Thần đã hoàn toàn hòa nhập với đám người bọn họ.
Lúc hắn mới đến đây, còn rất xa lạ, thậm chí còn bị cô lập, đối địch, áp bách. Cho đến giờ cũng mới chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi.
Phó Thần về phòng mình, là phòng ở dành cho hạ nhân, tùy tiện thay một tấm áo khoác, cầm mấy miếng điểm tâm hắn được Lý Biến Thiên ban cho trong lúc hầu đọc sách, nhét vào tà áo rồi vội chạt ra ngoài.
Nhưng hắn không ra cửa, mà tới phía nhà bếp của phủ đô úy.
Hắn không vào căn bếp tối tăm ẩm ướt đó, mà ra phía sau. Cách tường ngoài có một thông đạo nhỏ, chỉ tầm nửa mét. Chỗ đó chất đầy than củi, bên trên đã mọc ra nấm mốc xanh lè, mùi hôi bốc lên. Ngay cả đám hạ nhân cũng chẳng muốn tới chỗ này vì quá bẩn thỉu.
Hắn dịch đống củi cùng các bó rơm, càng xê dịch nhiều càng phát hiện ra dưới đó có động. Kẻ dưới đó khẽ giật mình một cái.
Phó Thần mỉm cười, cũng không làm gì thêm nữa, chỉ để lộ giọng nói dỗ dành, vô cùng lôi cuốn. Đó là kỹ năng hắn luyện được thành thạo nhờ nhiều năm làm bác sĩ tâm lý, sau đó lại làm giám đốc nhân sự. Hắn thấu hiểu đạo lý, biết cách nói chuyện, chỉ cần hắn muốn dụ dỗ thì chẳng ai thoát được khỏi ma lực đó. Hắn nhẹ giọng nói, "Thập nhị hoàng tử Thiệu Tân Ngôn của Tấn quốc, ta biết ngươi ở trong đó, mau ra đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.