Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 12:




Diệp Tân thường ngày cố hết sức đi lại giữa các cung lấy lòng các chủ tử, lại đập nồi dìm thuyền từ cha nuôi của mình chạy theo làm thủ hạ của Lý Tường Anh, thủ đoạn tâm cơ tất nhiên không ít. Nếu không phải Lý Tường Anh xảy ra chuyện khẩn cấp thì không chừng gã sẽ ở đó lải nhải mãi không thôi với Phó Thần. Còn về căn nguyên, đúng là việc Phó Thần được hầu hạ Mộ Duệ Đạt khiến gã bực mình, nhưng cái thật sự khiến hắn muốn chèn ép đối phương, là bởi gã kiêng kị Phó Thần này.
Gã và Phó Thần vào cung cùng một năm, có lẽ sẽ không ai để ý một tiểu thái nhỏ nhoi như vậy, nhưng gã lại cẩn thận quan sát từng người có khả năng trở thành đối thủ. Bị mắng, bị đánh đối với thái giám là chuyện như cơm bữa, hầu như ai cũng oán hận, thống khổ, kêu rên, nói xấu sau lưng người khác để phát tiết bất mãn. Duy chỉ có Phó Thần, bất kể gặp chuyện gì, biểu tình vẫn kính cẩn, lễ phép, khiêm tốn như vậy, không chỉ trích một ai. Diệp Tân không thể nói rõ đó là cảm giác gì, gã chỉ cảm thấy kẻ này ẩn mình rất sâu, rất nguy hiểm.
Diệp Tân chạy đến viện của Lý Tường Anh, những thái giám chưởng sự có mối quan hệ tốt với bề trên có thể có đình viện riêng, đây cũng là lý do Diệp Tân chọn Lý Tường Anh, Mộ Duệ Đạt không có được những đãi ngộ này. Gần đây Lý Tường Anh giống như bị ma nhập, khiến cho Diệp Tân vô cùng lo lắng. Hiện giờ gã không thể để Lý Tường Anh gặp chuyện không may. Khi gã đến nơi, bên ngoài đã rất đông người vây quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt hoảng sợ, trong đó còn có các thái giám chưởng sự khác, nhưng không ai dám đến gần.
Gã đẩy đám đông ra, muốn chen vào, nhưng cũng đứng ngây như phỗng.
Tâm trạng Lý Tường Anh một tháng gần đây không tốt chút nào, chuyện này ai cũng thấy rõ, hắn dường như bị cái gì đó khiến cho điên dại, cả ngày lầm bầm những câu cổ quái, tinh thần hoảng hốt. Có đôi khi nửa đêm thức dậy, sẽ đưa ra yêu cầu vô lý ép buộc hạ nhân, khiến khắp Giám Lan viện tiếng than dậy đất.
Đèn trên sân điên chiếu đến Lý Tường Anh gầy đến trơ xương, cuộn mình trong góc sân hẻo lánh, ôm đầu run lẩy bẩy. Hai mắt lồi ra, con ngươi tan rã, dường như không ý thức được xung quanh có rất nhiều người, không phân biệt nổi thực ảo. Nước mắt vô thức rơi lã chã, tinh thần gần như sụp đổ, miệng không ngừng gào thét trong kinh hãi: "Không được lại đây, không phải ta hại chết các ngươi! Không phải ta!!!"
Lão rất gầy, thần kinh khủng hoảng khiến lão trông càng giống lệ quỷ, hô hấp dồn dập khiến não thiếu dưỡng khí, ánh mắt mơ hồ, dường như có thể lăn ra ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mà xung quanh là một đám lửa xanh lốm đốm trên không trung, phập phồng di chuyển, như những linh hồn có ý thức, có tự chủ, cứ theo từng động tác của Lý Tường Anh mà chợt cao chợt thấp. Tất cả mọi người đều không dám tới gần, mặc kệ Lý Tường Anh, cho nên đứng ở xa không ít lời nhàn ngôn toái ngữ, nói đây là do làm bậy quá nhiều. Có người không nhìn được nữa, chạy đi tìm người chủ sự.
Đám Phó Thần mới từ nhà ăn đi ra, cũng vì động tĩnh này mà tới, gặp được đám Mai cô cô. Lúc này, ngoài cửa viện Lý Tường Anh không có ai, người đến cả người ngạo mạn, đắc ý như Diệp Tân cũng nhũn chân ngã ra đất mà run lẩy bẩy chỉ vào Lý Tường Anh, sau đó lảo đảo bò ra khỏi viện vì quá kinh hãi.
Lửa màu xanh lam vẫn cứ bập bềnh trong bóng tối, tại thời cổ đại thờ phụng quỷ thần này, ai thấy mà không sợ.
Thời này, người ta gọi là âm hỏa, còn hiện đại gọi là ma trơi.
Lúc này Lý Tường Anh đã hoàn toàn không còn bình thường, bất kể lão chạy hay nói chuyện, quỷ hỏa vẫn bám theo, giống y như câu âm hồn bất tán. Giữa đêm hôm khuya khoắt nhìn cảnh này cũng đủ khiến khối người sợ vỡ mật.
Lý Tường Anh càng chạy nhanh, quỷ hỏa càng bám theo không dứt. Lý Tường Anh dừng, quỷ hỏa cũng dừng. Lý Tường Anh thở hổn hển, nước mắt nước mũi đầy mặt. dưới đũng quần chảy một dòng chất lỏng ấm nóng, tích thành vũng trên mặt đất. Bộ dạng chật vật kia nào giống dáng vẻ uy phong bát điện ngày thường,
Bổn triều cùng tiền triều đều tiến hành thổ táng, người chết sau khi hạ táng thi thể sẽ rữa nát, trong xương người chứa một lượng lớn phốt pho. Sau khi trải qua quá trình biến đổi hóa học, sẽ sinh ra một loại phốt pho thể khí, có nhiệt độ cháy thấp. Vào mùa hè ấm áp sẽ dễ dàng bốc cháy, mà loại khí này rất nhẹ, chỉ cần có người cười nói hay đi lại là sẽ chuyển động theo, không khác nào quỷ bám người.
Muốn thực hiện một bước này cũng không dễ dàng, công tác chuẩn bị đã mất gần một tháng, chỉ riêng việc đổi đất trong sân thành chất đất cần tìm đã phải làm không ít công đoạn. Kế hoạch tường tận, phục chập chờ đợi, hắn dùng đủ kiên nhẫn để dẫn Lý Tường Anh vào cạm bẫy.
Cho tới khi thái giám chủ sự đến, những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài, Phó Thần buông mí mắt, cất giấu thù hằn cùng oán khí.
Chỉ có duy nhất một người ý thức được chuyện này có khả năng không phải ma quỷ báo thù là Mai cô cô, lại kiêng kỵ nghi hoặc nhìn Phó Thần.
Khi Phó Thần đưa Mai cô cô rời Giám Lan viện, nàng bỗng quay đầu lại phía Phó Thần mà trịnh trọng hỏi: "Là ngươi sao?"
"Âm hồn lấy mạng, bồi hồi không đi." Phó Thần trả lời nội dung không liên quan đến câu hỏi, lẳng lặng nhìn khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của nàng.
Khóe mắt Mai Giác chợt ướt, liền lấy tay che mặt, nuốt tiếng nghẹn ngào, nhìn quanh trái phải một phen.
Tất cả mọi người hôm nay đều bị dọa sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, sợ hồn ma bám theo, nên bốn bề vắng lặng. Nàng đột nhiên hướng tới Phó Thần, quỳ xuống hành đại lễ, thân thể run run đủ nói lên tâm tình kích động của nàng.
Nàng và Trần Tác Nhân vốn dĩ không quen không biết. Trần Tác Nhân tuy hay xúc động, dễ nổi nóng nhưng biết rõ ai là người tốt. Mai cô cô thường xhuyeen cho những thái giám không ai quan tâm như bọn họ chút quần chút áo, giúp được gì liền không do dự. Vào ngày đông năm ngoài, Mai cô cô suýt bị hoàng đế nhìn trúng, Trần Trác Nhân đi qua "bất cẩn" làm đổ một chậu than, khiến Mai cô cô thoát kiếp nạn. Phần tình kĩa này Mai Giác vẫn ghi tạc, sau này đặc biệt chiếu cố Trần Tác Nhân.
Nàng cũng như những người khác, biết không báo được thù, chỉ có thể dùng thời gian khiến tim mình chết lặng.
Mà Phó Thần lại mang đến cho nàng một tia hy vọng nhỏ nhoi, cho dù nó mong manh đến cựu điểm, nhưng lại khiến người từng nhìn quen chết chóc như nàng cũng muốn làm điều gì tương tự để an ủi vong hồn người đã chết. Nàng không muốn tiếp tục sống mà như đã chết.
Phó Thần không ngăn cản, bởi hắn biết nữ tử này có bao nhiêu quật cường.
"Ngươi còn cần gì nữa?" Không giống như lúc trước Phó Thần vụng trộm nhờ, lần này Mai Giác chủ động đưa ra yêu cầu, nàng có cảm giác như đây vẫn chưa phải là kết thúc.
"Ta cần một ít ô đầu." Phó Thần cũng không giấu giếm. Nhân mạch của hắn còn xa mới bằng Mai cô cô đã bám rễ trong cung đình nhiều năm.
Nàng có thể lấy về vài thứ hắn không có được, mà không khiến bất cứ ai hoài nghi.
Phó Thần cũng không giải thích, Mai cô cô cũng tự có suy đoán. Nàng thâm trầm nhìn bộ vị giữa hai chân Phó Thần. Đây là cái nhìn chăm chú hết sức vô lễ, thậm chí nữ tử chưa lập gia đình tuyệt đối không được nhìn vị trí này. Thời hiện đại phóng khoáng thoải mái còn như vậy, đừng nói đến cái thời đại phi lễ chớ nhìn này. Mai Giác chuyên trú ngưng trọng nhìn đến độ Phó Thần còn tưởng nàng có ý gì khác với mình, nhưng sau cùng nàng chỉ thở dài một hơi đầy tiếc hận: "Phó Thần, nếu như ngươi không phải....thì sẽ là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào..."
Phó Thần sau khi nói cần ô đầu, lại tiễn Mai cô cô đi rồi quay về Giám Lan viện.
Ô đầu, đóa hoa kiều diễm mỹ lệ, là loại thực vật không hề hiếm gặp. Ở hiện đại, chúng được dùng để trang trí ở hai bên đường, nên ở ngự hoa viên chắc hẳn phải có. Chỉ là không nhiều người biết, bó có chứa thứ độc tố tính thần kinh, người trúng độc sẽ có triệu chứng choáng váng, nôn mửa, tê liệt tứ chi, kèm theo đó là hồ ngôn loạn ngữ, thần trí không rõ, giống như mắc bệnh tâm thần phân liệt. Ngày qua ngày như vậy, đến cả thần tiên cũng không thể cứu, cứ thế chết vô thanh vô tức.
Còn về phần làm thế nào khiến Lý Tường Anh trúng độc, tẩu thuốc là chỗ tốt nhất để xuống tay. Càng hoảng loạn càng hút nhiều thuốc lá để làm dịu tinh thần, mà mấy ngày nay tâm trạng Lý Tường Anh hết sức bất ổn, sẽ hút một lượng lớn, tự nhiên sẽ đốt luôn cả chứng cứ phạm tội.
Từ một tháng trước hắn đã ám thị tinh thần, ban đêm giả ma giả quỷ, giờ đến quỷ hỏa, cuối cùng chết đi cũng chỉ xem như bị hồn ma quấy phá, trừng phạt đúng tội.
Để hoàng thành nhiều kế hoạch đan xen như vậy, mỗi bước đi hắn đều tính toán để không xảy ra chút sau lầm nào.
Báo thù, không phải chuyện để nói trên miệng.
Tối hôm nay, người trong phòng Phó Thần ở Giám Lan viện đều hưng phấn vô cùng, không ít người đến sờ sờ giường Trần Tác Nhân một chút, lải nhải nhắc mãi câu "Trên trời có linh".
Sau khi Trần Tác Nhân rời đi, giường hắn không có ai ngủ, đây là sự ăn ý ngầm giữa tất cả mọi người, bọn họ thương tiếc trong im lặng. Hơn một tháng nặng nề qua đi, cuối cùng hôm nay nói ra như vậy, ai nấy không che được phấn khởi trong mắt, giải thích rõ chân lý rằng: "miễn Lý Tường Anh sống không yên ổn là ta an lòng."
Đêm khuya hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Vương Phú Quý mới vỗ vai Phó Thần, không kìm được xúc động: "Ta cuối cùng cũng có thể an tâm, cùng Tiểu Ương ký kết thệ ước."
Một tháng trước, Vương Phú Quý và Tiểu Ương đã định tiến hành nghi thức, hoàn thành xong thủ tục xác định danh phận, nhưng sau đó xảy ra chuyện Trần Tác Nhân nên phải từ bỏ.
Hôm nay nhìn Lý Tường Anh khổ sở như thế thật khiến người ta thoải mái, lúc này mới có tâm trí tiến hành nghi thức với tình nhân.
Ngày hôm sau chính là ngày nghiệm tra. Lúc trước phủ nội vụ đã nói một năm nghiệm tra hai lần, nhưng vẫn có không ít thái giám có đường riêng, hối lộ để né tránh việc này, sau đó bị điều tra ra nên hiện giờ cũng không có ai dám làm. Nguyên nhân muốn trốn nghiệm tra cũng chỉ vì không muốn chịu nhục. Thái giám cũng là người, bị nhìn thấy thân thể khiếm khuyết so với nam tử bình thường lại càng khó chịu thêm gấp trăm lần.
Cho nên lúc nhìn thấy Mặc Họa đứng chờ ở ngoài Giám Lan viện từ sớm, Phó Thần cũng đoán được nguyên nhân vì sao đối vương tìm tới đây.
"Phó tiểu công công, nương nương bảo ta truyền lời, nếu ngươi không muốn bị nghiệm tra, cũng có thể tránh né." Mặc Họa ôn hòa nói, chỉ là ánh mắt hết sức bình tĩnh kia dường như khẳng định Phó Thần chắc chắn sẽ đáp ứng. Không có thái giám nào muốn trải ngày này cả.
Bất cứ sự ưu ái nào đều sẽ phải trả cái giá tương ứng, mà cái giá này, Phó Thần xác định mình trả không nổi.
Hành lễ xong, Phó Thần khẽ buông hàng mi dày như cánh bướm: "Đa tạ Mặc Họa cô nương. Thỉnh thay nô tài cảm ơn hảo ý của nương nương, nhưng nô tài không cảm thấy khó chịu."
Mặc Họa hiển nhiên không ngờ lại bị cự tuyệt, sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngược lại cũng không nổi giận mắng chửi. Chỉ là ánh mắt nàng viết rõ "đồ không phân biệt tốt xấu", lễ phép gật đầu xong liền rời đi.
Đức phi có thể đứng thẳng lưng không ngã ở chốn hậu cung mười mấy năm trời, chẳng hề liên quan đến phong thái hay nhan sắc, mà do cũng nữ do nữ nhân này dạy dỗ qua đều biết tiến biết lùi. Cho dùng trong lòng căm tức Phó Thần cự tuyệt nhưng cũng không buông ra ác ngôn. Thân phận Mặc Họa cao hơn nhiều so với Phó Thần, dù có cầm gậy đánh cũng là hợp lệ. Bởi vậy mới biết nàng ta tu dưỡng vô cùng tốt, chính thế Phó Thần mới càng lo sợ và thận trọng, tuyệt đối không dám coi thường Đức phi chút nào.
Đức phi cho tới nay đều thi thoảng im lặng giúp đỡ hắn, từ cho hộp đồ ăn đến né tránh kỳ nghiệm tra, đây là điều trước mắt hắn cần nhất. Loại hành vi này, đừng nói là thái giám, ngay cả nam nhân bình thường cũng khó mà không rung động. Như vậy mới đúng là Đức phi, sống trong cung càng lâu, tính tình càng tinh tế tỉ mỉ, thường thường loại người không hiện sơn không lộ thủy này mới là đáng sợ nhất.
Hắn đương nhiên biết, không đời nào có chuyện Đực Phi nương nương vừa nhìn thấy hắn một cái liền ưng mắt, đó không phải tính cách của Đức phi. Chỉ có thể nói vị mối tình đầu Bạch Nguyệt Quang kia có địa vị quá cao trong lòng Đức Phi, cao đến nỗi một thế thân cũng khiến nàng hao tổn tâm tư như vậy.
Nơi nghiệm tra cũng chính là nơi tịnh thân cho thái giám, Tư Đao môn của phủ nội vụ.
Phủ nội vụ cũng biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì nên bắt nhóm người đứng chờ bên ngoài, gọi vào từng người một.
Khi Phó Thần đi vào, bên trong có hai vị thái giám ghi chép, một vị chủ sự và hai thị vệ, tổng cộng năm người.
Thái giám chủ sự là Lưu Túng, giống như An Trung Hải, là một trong sáu vị công công tổng quản, làm người khắc nghiệt, chủ ý xử lý sự vụ trong phủ nội vụ. Chưởng sự Mộ Duệ Đạt của Phó Thần cũng do Lưu Túng thưởng thức đề bạt, người như nào thì ưa tính ấy.
Lưu Túng nhìn cũng không nhìn Phó Thần, chỉ xem danh sách trong tay, chỉ chỉ giường trúc sau lưng.
Phó Thần xác nhận, những người khác vẫn đang ở bên ngoài, trong này không có ai, mới thò tay cởi dây lưng.
Bỗng nhiên, mặt hắn tái nhợt, lộ vẻ thống khổ ngồi sụp xuống đất, há miệng thở dốc, bộ dạng đúng là đau đến không đứng nổi.
Lưu Túng kinh ngạc nhìn xuống, mấy người khác thấy thế cũng chạy lại.
"Ngươi làm sao vậy?"
Phó Thần ôm bụng, nhíu chặt mày, môi hơi tái, chậm rãi ngẩng lên: "Nô tài..."
Đôi mắt kia nhìn qua không thấy có gì đặc biệt, nhưng lại thâm thúy như muốn hút người khác vào. Con ngươi từ màu đen dần dần có chút xám trắng như được phủ một tầng ngân sương, đẹp đến ma mị. Đây chính là bàn tay vàng của hắn sau khi xuyên việt, một năng lực không thể coi thường: THÔI MIÊN.
Thời hiện đại hắn cũng dùng một số ít thuật thôi miên đơn giản trong trị liệu, tức là thông qua ngôn ngữ, động tác mà tiến hành thôi miên bệnh nhân. Nhưng thuật này cần thời gian, thôi miên các cá thể khác nhau thì hiệu quả cũng chênh lệch lớn, có thể nói chuyên gia thôi miên đúng là có thật, nhưng vô cùng hi hữu, công năng cùng hiệu quả tuyệt đối như phim ảnh thì không hề tồn tại. Nếu năng lực của hắn vẫn như trước đây, khi hắn thôi miên xong được một người thì những người khác cũng bu lại rồi. Nhưng cũng may mắn sau khi xuyên việt, năng lực có chút lệch lạc. Cho đến hiện tại, hắn có thể thôi miên dưới mười người, hạn chế ở chỗ mỗi tháng chỉ có thể làm một lần. Cơ hội của tháng trước, hắn đã dùng để giúp Trần Tác Nhân ra đi không đau đớn.
Năm người vì cách đó khá gần, lại đề chú mục vào Phó Thần, có thể nói Phó Thần tự tạo ra thiên thời địa lợi nhân hòa, để bọn họ càng chìm sâu vào mắt mình, dường như dại ra.
"Ngươi qua đây, cởi quần áo." Phó Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, tùy tay chỉ một thái giám mà lặp lại lời của Lưu Túng.
Quả nhiên tiểu thái giám kia không e dè lột quần ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.