Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 157:




Lúc trước, Lý Biến Thiên đã nhấn chìm toàn bộ khanh viên. Rất nhiều người không kịp chạt trốn nên bị dòng nước cuốn trôi. Tuy nhiên, thôn Thượng Thiện vẫn còn vài người sống sót, đó chính là những người Phó Thần trông thấy lúc này.
Bọn họ đang đi tế bái những quan tài treo trên vách núi, cũng là tổ tiên trong truyền thuyết của mình.
Phó Thần nhận ra dáng vẻ những người này khốn khổ hơn rất nhiều, quần áo rách tả tơi, vừa nhìn đã biết cuộc sống cơ cực.
Năm năm nay, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chẳng phải việc hắn nên nghĩ. Phó Thần nâng Thiệu Hoa Trì đang sốt cao dậy. Lúc này y đã mê man, miệng còn thì thào vài tiếng.
Phó Thần ghé sát lại nghe, y nói, "Đừng đi....."
Hơi thở nóng rực phả lên mặt, khiến hắn hơi ngại ngùng.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng như khối băng di động, không biểu lộ cảm xúc gì, khi nào buộc phải mở miệng thì cũng tiếc từng lời, câu nào câu nấy ngắn gọn lạnh lùng. Lúc này, hai má y đỏ bừng bừng, nũng nịu như đứa trẻ, ngay cả năm năm trước hắn cũng chưa từng thấy.
Thấy y đã hoàn toàn mê man, Phó Thần đành phải lựa chọn giữa đi trước, kêu viện binh tới đây, hay đưa Thiệu Hoa Trì theo. Nhìn tình hình hiện giờ thì phương án đầu rõ ràng khả quan hơn. Nhưng hắn vừa định rời đi thì Thiệu Hoa Trì lập tức cảm nhận thấy, vội kéo góc áo Phó Thần, "Đừng đi......."
Phó Thần nhìn bộ dạng ỷ lại của y, lại nhớ tới lần gặp gỡ ban đầu. Khi ấy Thiệu Hoa Trì "bị điên", hắn cũng từng có cảm giác như vậy. Hắn nghĩ vị hoàng tử này chỉ có cái vẻ ngoài cứng rắn thôi, nhưng thực tế lại không có nơi để dựa dẫm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy hoại. Tuy sau này, hắn nhận ra mình nhìn lầm, nhưng hóa ra lại không tức giận đến thế. Có lẽ hắn thay đổi thái độ vì bị đối phương ép buộc mà thôi. Đâu có ai thích người uy hiếp, đe dọa mình.
Nghĩ ngợi một hồi, Phó Thần vỗ vỗ gương mặt Thiệu Hoa Trì, dùng giọng nói vốn có của chính mình để gọi. Sau khi dậy thì, giọng hắn đã khác năm năm trước khá nhiều.
Nhưng Thiệu Hoa Trì nghe thấy, càng bám chặt lấy hắn theo bản năng.
"Vương gia, vương gia? Có biết ta là ai không?"
Thiệu Hoa Trì mê man hé mắt, nhìn người trước mặt một lúc lâu rồi gật đầu, "Phó Thần...."
Khi cái tên ấy được thốt ra, Phó Thần quan sát thật kỹ ánh mắt Thiệu Hoa Trì, để ý từng thay đổi nhỏ. Thấy không có chút sát khí nào, hắn mới từ từ quyết định.
Vừa nói, Thiệu Hoa Trì vừa lắc đầu, miếng đào hoa cao rơi ra.
Đào hoa cao.....
Phó Thần còn chưa kịp phản ứng, Thiệu Hoa Trì đã vội vàng nhặt lấy miếng bánh, nhé vào trong áo mình.
"Phó Thần...." Thiệu Hoa Trì lặp lại, thu hút sự chú ý của hắn.
Không ngờ chỉ thay đổi giọng nói là y có thể nhận ra. Phó Thần cười khổ, "Giờ ta có thể khẳng định ngài thật sự đang tìm ta, dù ngài có mục đích gì đi nữa." Nhưng giờ ta đã không còn là ta của năm năm trước. Dù là ta hay ngài, trong trận chiến này, đều không thể nào giao phó bản thân cho người khác.
Thiệu Hoa Trì ngơ ngác nhìn.
Phó Thần thở dài một tiếng, "Vương gia, ngài phải tỉnh táo lên. Sau đây rất nguy hiểm, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào."
Thiệu Hoa Trì chậm chạp gật đầu.
Phó Thần nói xong liền cõng Thiệu Hoa trì lên lưng, ước tính trọng lượng. Hắn phát hiện ra tuy chiều cao hai người không quá khác biệt, thân thể y nhìn cũng rắn chắc, nhất là mấy năm nay Thiệu Hoa Trì còn xông pha chiến trường, đáng lẽ y phải có dáng vóc vô cùng cường tráng mới phải.
Khôn ngờ y lại nhẹ hơn mình rất nhiều.
Hắn cở áo khoác của cả hai, buộc nút chết, cột vào thắt lưng hai người. Sau đó, hắn bảo Thiệu Hoa Trì ôm lấy mình, "Ngài nhất đỉnh phải tỉnh táo, chúng ta phải tìm cách xuống."
Không một tiếng động.
Phó Thần lại cao giọng hơn, "Ngài nghe thất không? Nếu nghe thấy thì mau bám chặt cổ ta."
Không cần biết Thiệu Hoa Trì nghe thấy không, chỉ cần y vẫn còn chút ý thức là được. Dù có nhận ra Phó Thần cũng chẳng sao, đằng nào sau khi cứu muội muội xong, hắn cũng sẽ thay khuôn mặt mới.
Người phía sau gật đầu, quả nhiên siết chặt lấy Phó Thần. Cổ là một trong những vị trí hiểm yếu nhất của con người, mà lúc này tay Thiệu Hoa Trì cách đó rất gần. Thế nhưng Phó thần không hề phòng bị gì hết. Có một số việc phải tự thân trải nghiệm mới biết, đó chính là trong lúc nguy nan, hắn tin chắc Thiệu Hoa Trì sẽ không vi thù hận lúc trước mà giết một tên thuộc hạ quá mức âm hiểm như hắn.
"Sau đây cả hai ta có lẽ đều sẽ bị thương, nhưng tình trạng của ngài không thể kéo dài hơn nữa." Phó Thần một tay nâng đùi Thiệu Hoa Trì, đi đến bên vách núi. Nơi này cách đáy vực tầm ba mươi mét, có tổng cộng trăm cỗ quan tài. Con số này nhiều quá mức tưởng tượng, nhưng lại rất tiện cho bọn họ đi xuống.
Phó Thần dự định dùng cách trực tiếp nhất, nhảy thẳng xuống nắp quan tài.
Đương nhiên cả hai đều phải phối hợp, chỉ cần một người sơ sảy, rơi vào khe hở giữa các quan tài là chôn thây ở đây ngay.
"Ta sẽ đếm một, hai, ba, tới ba, ngài nhất định phải bám chặt lấy ta." Phó Thần chưa từng làm chuyện mạo hiểm như thế. Nếu Thiệu Hoa Trì không sốt cao đột ngột thì dù hắn có phát hiện ra quan tài trên vách đá cũng chẳng dám liều. Ai mà biết những cỗ quan tài này đã được treo ở đây bao năm. Vật cố định chúng vào vách đá đều chỉ là cọc gỗ, tuổi thọ có hạn. Hai nam nhân trưởng thành cùng nhảy xuống, sức nặng và trọng lực cộng dồn lại, chưa chắc quan tài đã chịu được.
Phó Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đến băng giá.
Hắn tính toán khối lượng, tốc độ rơi, trọng lực, phương hướng cùng đủ thứ số liệu khác, sau đó là lộ trình xuống như thế nào, phải qua bao nhiêu quan tài, sau đó mới nhảy xuống.
"Ầm!"
Vài tiếng động nối tiếp, chiếc quan tài đầu tiên không xảy ra vấn đề gì vì cách miệng vực không quá xa. Lúc nhảy xuống, Phó Thần đã chuẩn bị tư thế thuận lợi nhất, nhưng vẫn cảm thấy hai chân tê dại.
Bắp chân của hắn co rút, gần như mất cảm giác. "Thiệu Hoa Trì, cố lên. Ta sẽ đưa ngươi khỏi đây ngay thôi, nghe thấy không?"
Thiệu Hoa Trì yếu ớt mỉm cười. Y muốn tìm cơ hội để hai người được gần nhau mấy ngày. Cứ tưởng cực khổ chừng này cũng chẳng thấm vào đâu, chẳng ngờ lại đột nhiên bị sốt. Y không lường trước được tình huống này. Lúc đầu y còn nghĩ chắc hẳn Phó Thần sẽ trốn đi trước, gọi người đến cứu mình. Dù rằng "Ẩn vương" không có ý tốt với họ, giam họ vào đây, không cho cơ hội phản kháng, nhưng điều đó cũng có nghĩa tạm thời bọn họ sẽ được an toàn, cho nên lẽ ra Phó Thần phải quyết định như thế mới đúng.
Hoặc cũng có khả năng, hắn mặc kệ sống chết của y, kệ y tự sinh tự diệt. Cách này cũng rất hợp với tính nết chẳng quan tâm đến chuyện gì của Phó Thần.
Thậm chí, y còn nghĩ đến khả năng không dám nghĩ nhất, đó là Phó Thần vẫn ghi mối hận bị ám sát trong lòng, sẽ nhân cơ hội này lấy mạng y.
Y không hề muốn nghĩ thế, nhưng Phó Thần là người có khát vọng sống mãnh liệt hơn bất cứ ai. Kẻ nào uy hiếp tính mạng hắn đều bị hắn diệt trừ. Tuy bên cạnh y có không ít mưu sĩ tài giỏi, nhưng từ trước đến nay chẳng có ai sánh được với Phó Thần.
Y đã nghĩ đến tất cả, dù Phó Thần lựa chọn thế nào y cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chỉ duy có một chuyện. Phó Thần quyết định mang y rời khỏi nơi này, dù nguy hiểm cũng không bỏ rơi y hay giao y cho bất cứ ai.
Liệu có phải đối với ngươi, ta cũng có chút đặc biệt không? Chí ít ngươi cũng từng nguyện trung thành với ta.
Ngươi vẫn là người từng thấy ta sắp chết đuối bên hồ cũng không cứu, nhưng cũng từng ân cần với ta khi ta không có thân phận địa vị, bị kẻ khác khi nhục, một nam nhân vừa lạnh lùng lại vừa tình nghĩa như trước.
Thiệu Hoa Trì run rẩy khép mắt để kiềm chế lòng mình, nhắc nhở bản thân đừng vì một chút kích động mà sinh ra ảo tưởng.
Cái thứ hai, thứ ba,mỗi lần nhảy, Phó Thần đều tình toán rất khéo.
Hai người dán chặt vào nhau, nhiệt độ xuyên thấu lớp áo quần.
Phó Thần cảm thấy bọn họ đúng là gặp may, mấy cỗ quan tài này đều khá chắc chắn. Tuy có vài chiếc bị lung lay nhưng Phó Thần vẫn giữ được thăng bằng.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai chân chết lặng, gần như không thể đứng vững. Đã đi được nửa đường, hắn không thể bỏ dở giữa chừng được.
Phó Thần kéo Thiệu Hoa Trì đã im lìm trên lưng, chỉ còn biết bám chặt lấy hắn theo bản năng.
Lúc Phó Thần nhảy đến cỗ quan tài thứ ba từ dưới lên, dù đã được đóng rất chắc vào vách đá, nhưng thanh gỗ đã cũ kỹ lắm rồi. Phó Thần mất thăng bằng, rơi xuống từ vị trí cách mặt đất hơn mười mét.
Hắn trông thấy một đám cây khô.
Dùng nó để chống đỡ chắc sẽ không chết, cùng lắm là gãy xương.
Hắn dùng sức xoay người để cả hai có thể rơi xuống an toàn hơn một chút. Lúc va vào càng cây, lưng Phó Thần chịu hết sức nặng, nhưng cũng nhờ thế mới giảm được trọng lực khi họ tiếp đất.
Nơi họ rơi xuống phủ đầy cỏ hoang nên dù bị trầy xước vẫn không thương tích nặng, xem như trong cái rủi có cái may.
Hắn kiểm tra tình trạng của Thiệu Hoa Trì một chút. May nhờ Phó Thần lấy mình làm đệm thịt nên không bị thương.
Vậy là tốt rồi.
Phó Thần nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời vừa hửng sáng như được thanh tẩy, nhẹ nhàng nói, "Điện hạ, giờ chúng ta không ai nợ ai." Xem như ta đã trả hết ân tình mấy lần trước ngươi cứu ta.
Ân tình? Ai thèm đòi ngươi trả?
Nhưng tiếc thay Thiệu Hoa Trì không thể nói chuyện được.
Phó Thần bỗng nghe thấy tiếng lộc cộc. Một đám người đi ra khỏi lùng cây, trên tay bọn họ đều cầm vũ khí. Nếu nhưng những người năm năm trước còn có chút liên hệ ít ỏi với thế giới bên ngoài, thì những người này hoàn toàn là như người rừng. Quần áo bọn họ cũ nát, trên mặt vẽ hoa văn dữ tợn, nhìn thế nào cũng cảm thấy đám người này hết sức nguy hiểm.
Họ đã biết nơi này có chuyện khác thường. Phó Thần còn nghĩ họ tế bái xong tổ tiên thì đi ngay, nhưng hóa ra họ vẫn sai hai người ở dưới canh gác. Những người đó ẩn nấp rất kỹ nên Phó Thần mới không phát hiện ra.
Người canh gác nghe được tiếng động, lại trông thấy có kẻ vũ nhục tổ tiên họ, liền vội vàng đi gọi người tới.
Có thể nhìn thấy lửa hận bừng bừng trong mắt bọn họ.
Tội nhục mạ tổ tiên làm sao có thể bỏ qua được. Hơn nữa, dù năm năm trôi qua, Phó Thần vẫn không sao quên được những gì mình từng trông thấy, thức ăn của bọn họ chính là.....
Bọn họ chui ra từ bốn phương tám hướng, vây quanh hai người.
Phó Thần không để họ tới gần, lập tức giơ tấm lệnh bài trên người ra. Đó là thứ hắn từng lấy được trên người trưởng thôn Thượng Thiện, vẫn luôn cất giữ cẩn thận. Khi chuẩn bị quay về Trung Nguyên, hắn mới lại mang theo trên người.
Ban đầu hắn cũng không để ý đến, có khi nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng giờ thì cái gì cũng được, có còn hơn không.
Những người kia vừa trông thấy thứ Phó Thần cầm trên tay thì do dự dừng bước. Đó không phải tấm lệnh bài của trưởng thôn đã mất từ lâu rồi sao?
Không có thứ này thì ai làm trưởng thôn cũng không danh chính ngôn thuận, vậy mà chẳng ngờ nó lại nằm trong tay người ngoài. Bọn họ nói bằng tiếng Trung Nguyên.
"Sao ngươi lại có thứ này."
Phó Thần trông thấy người có vóc dáng to con này rất quen. Ô kìa, chẳng phải là vị nhân huynh Bát Tra mà hắn từng giả dạng đó sao? Không ngờ sau năm năm lại có cơ hội gặp gỡ.
Bát Tra từng là người bị cười nhạo, khinh thường. Kể từ khi gã bị người khác mạo danh thay thế, thậm chí kẻ đó còn giết trưởng thôn, người trong thôn lập tức ruồng bỏ gã. Nếu không ngờ sau này Ẩn vương tìm đến đây, đưa gã về, nói với gã thịt người là thứ không được phép ăn, ép gã ăn thức ăn bình thường, giờ gã đã bỏ được lối sống cũ, trái lại còn cảm thấy căm ghét việc ăn thịt người. Cũng nhờ quan hệ với Ẩn vương nên sau này gã được quay về làng. Tụy hiện giờ hắn trên danh nghĩa là trưởng thôn, nhưng vẫn không được người khác công nhận, nhiều phần liên quan đến lệnh bài này.
Trưởng thôn tiền nhiệm đã chết thì thôi đành chịu, nhưng mà lệnh bài cũng biến mất theo.
"Có người đưa cho." Phó Thần nhìn quanh. Hồi đó hắn không lộ mặt ở trong làng, diện mạo cũng khác hẳn năm năm trước cho nên chắc chắn sẽ không bị lộ. Trông thấy những cặp mắt sáng lấp lóe của những người kia đang nhìn chằm chằm tấm lệnh bài trên tay mình, Phó Thần biết họ đã chẳng thèm quan tâm đến cái chết của những người ngày trước. Suy cho cùng, đã năm năm trôi qua, biết bao nhiêu chuyện khác phát sinh, ai còn quan tâm đến việc điều tra chân tướng một vụ việc đã kết thúc từ lâu như thế, "Nếu các người có ai có thể giúp đỡ chúng ta, ta sẽ trả lại lệnh bài này cho kẻ đó."
"....." Những người này đều đang cân nhắc. Đối phương chỉ có hai người, một trong số đó thì hôn mê bất tỉnh, không có khả năng phản kháng. Cứ thẳng tay cướp bóc chẳng hơn à?
Phó Thần đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội đó.
"Nếu các ngươi không muốn cũng không sao, ta là người rất hiểu đạo lý, có thể thương lượng đàng hoàng." Phó Thần móc một lọ thuốc trên người. Cảm tạ Ẩn vương, y không lấy hết đồ đạc hắn mang theo. Hắn mở nắp ra, rưới lên đám cỏ hoang bên cạnh. Bụi cỏ lập tức bị ăn mòn, tỏa ra khói trắng có mùi kỳ lạ, hết sức khó ngửi. Đây là thứ hắn đã nhờ Tiết Duệ tìm mọi cách chế ra. Thực ra, ngay từ khi trông thấy đầm nước đen, Phó Thần đã nghĩ tới việc dùng nó là nguyên liệu để cái tiến thành công dụng khác, "Thứ này có thể ăn mòn cỏ thì cũng có thể ăn mòn tấm lệnh bài. Các ngươi có muốn thử không?"
Bọn họ vội vàng lắc đầu. Đừng đùa chứ, thế chẳng phải phí mất năm năm tìm kiếm sao?
Phó Thần gật đầu. Tốt đấy, còn biết lợi hại.
"Đương nhiên các ngươi cũng có thể thử tấn công ta. Ta không dám chắc trên người mình còn đồ gì thú vị không nữa."
Tuy Phó Thần cười hiền lành, nhưng đám người kia lại sợ xanh mặt.
Bầu không khí xung quanh hắn rất lạ lùng, vây quanh bọn họ. Dân làng bất giác lui lại một chút. Dù còn chưa đứng thẳng dậy, nhưng nụ cười của nam nhân kia vẫn tỏa ra khi tức lạnh lẽo như một hang động tối đen, không thể nhìn thấy trong đó có gì.
Bát Tra là người đầu tiên đưa ra quyết định, đưa bọn họ về làng chăm sóc.
Bát Tra là người lãnh đạo trong làng, đương nhiên có quyền làm thế. Lúc thấy người bị che khuất sau lưng Phó Thần, gã sợ muốn vỡ mật.
Ẩn vương?
Sap lại thế được? Trong ấn tượng của gã, Ẩn vương gần như chưa bao giờ lộ mặt. Nếu không phải muốn đích thân xác nhận xem một người có từng tới đây hay không, tình cờ gặp được, thì gã cũng không biết hình dạng y ra sao.
Nhưng bây giờ y lại gặp chuyện không may ngay trong địa bàn của mình, còn nhảy từ quan tài xuống.......Thế này là thế nào? Gã cảm thấy đầu óc mù mịt hết cả.
Phó Thần phát hiện ra thái độ của Bát Tra có chút kỳ lạ. Những người khác vẫn bình thường mà chỉ có mỗi Bát Tra đặc biệt hoảng sợ.
Nhưng giờ hắn cũng không có thời gian suy nghĩ. Lúc quay lại khanh viện, nơi này đã cũ nát hơn năm năm trước rất nhiều. Lần đó chết biết bao nhiêu dân làng, là một đòn đốn gục thôn xóm vốn đã rất hoang vắng này.
Ban đêm, Phó Thần không ngừng thay khăn ướt cho Thiệu Hoa Trì, lại dặn đại phu kê đơn thuốc. Phó Thần tự mình sắc thuốc, bảo Bát Tra ở lại chăm sóc y.
Phó Thần vừa đi khỏi, người vốn đang mê man trên ngường bỗng mở mắt ra nhìn Bát Tra.
"Ẩn...Ẩn vương." Bát Tra run rẩy gọi.
Gã đã từng gặp Ẩn vương, biết người này là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cho nên luôn kính sợ từ tận đáy lòng.
"Đừng nói thân phận của ta cho hắn, cứ xem như không biết." Nói xong, y lại nhắm mắt. Cơn sốt còn chưa hạ, giờ cả người y như nước trên lửa đỏ.
"Vâng...vâng...Bát Tra biết rồi."
Lúc Phó Thần bưng thuốc vào, Bát Tra đã đi mất, chỉ còn Thiệu Hoa Trì nằm mê mệt trên giường.
Hắn nâng người dậy, nhẹ nhàng lay gọi, "Vương gia, ngài mau uống thuốc đi."
Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng mở mắt, nuốt ngụm thuốc đắng, lại ngắm nhìn Phó Thần, "Hình như ban nãy, lúc ở trên vách núi, giọng ngươi không phải thế này."
"Do ngài nằm mơ đó thôi, ngài còn gọi ta bằng tên người khác nữa."
"Ta gọi gì?" Thiệu Hoa Trì hỏi, làm như không hề nhớ chút gì.
Phó Thần ngập ngừng một lát, rồi mới vờ như thản nhiên nói. "Phó Thần."
Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì cũng cứng đờ, có vẻ rất xấu hổ khi phát hiện ra mình nhận lầm người.
Phó Thần thấy vậy, nói, "Có phải là vị thuộc hạ cũ mà ngài kể không?"
Thiệu Hoa Trì ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Hai người một đút, một uống. Thiệu Hoa Trì chẳng hiểu sao lại thấy thuốc này cũng đâu có đắng lắm, thậm chí còn có chút ngọt.
Lưng y dán vào ngực Phó Thần, vành tai từ từ ửng đỏ, lỗ mũi lại bắt đầu nóng lên.
Ối.
Thiệu Hoa Trì uống xong miếng cuối cùng, vội đẩy Phó Thần ra, nhanh chóng rúc vào chăn.
"Lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Phó Thần đương nhiên không phản đối. Ban nãy hắn đã liên hệ được với Tiết Duệ. Y và Thanh Nhiễm gần như không ăn không ngủ đi tìm hắn. Giờ hắn đã dùng ám hiệu để báo tin được. Việc quan trọng nhất trước mắt là cứu Phó Dung, cho nên một lát nữa, hắn sẽ phải rời đi.
Lúc Phó Thần ra đến cửa, giọng nói rầu rĩ của Thiệu Hoa Trì chợt vang lên sau lưng, "Khoan đã, Lý Sùng Ngôn. Không nói đến thân phận cua chúng ta, lần này ngươi cứu ta, có phải vì trước đó từng mang ơn ta không?"
Y đang nói đến việc Phó Thần bị quốc sư giam lỏng ở Viêm Trung Các. Phi Khanh lấy cớ, báo với Lý hoàng là Phó Thần đã bị thương, lại trúng độc nên Phó Thần khó mà từ chối được. Nhưng thời gian đó, Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng dính lấy Phi Khanh, dẫn y đi điều tra vụ án hai vị quan viên xấu số bỏ mạng. Không nhờ Thiệu Hoa Trì thì chắc phải một thời gian dài nữa Phó Thần mới thoát ra được.
Phó Thần chưa kịp trả lời, Thiệu Hoa Trì đã hỏi tiếp. "Ta muốn nghe sự thật."
Phó Thần nhắm mắt, nhả ra một chữ, "Vâng."
Ẩn dưới đó là sự cảm tạ lặng lẽ vì những gì Thiệu Hoa Trì đã làm khi hắn còn đóng vai Vương Đại.
"Biết rồi, ngươi lui đi."
Phó Thần còn tưởng đối phương sẽ lại cằn nhằm gì tiếp, không ngờ lại dễ dàng tha cho hắn tội bất kính như thế.
Thiệu Hoa Trì siết lấy tấm chăn, cuộn chặt mình trong đó. Tấm chăn run khẽ, nhưng người bên trong còn run rẩy hơn.
Ta biết mà. Có nhiều khi, ta ước gì đừng hiểu rõ ngươi như thế.
Thiệu Hoa Trì co lại, nghĩ đến một đêm vừa qua, bắt chước động tác người kia ôm lấy mình.
Qua giờ Tí, Phó Thần tránh tai mắt người ngoài, để lại cho Thiệu Hoa Trì một phong thư, đặt tấm lệnh bài của trưởng thôn lên bàn, sau đó lặng lẽ bỏ đi.
Con đường vẫn rực rỡ trong nắng sớm như trước kia. Hắn ngắm nhìn đầy hoài niệm căn phòng ngày xưa mình từng cứu Tiết Duệ. Mọi thứ giống như vừa mới hôm qua.
Nhưng chút cảm xúc này cũng chỉ hiện qua thoáng chốc. Phó Thần lẳng lặng đi khuất sau rừng cây.
Thiệu Hoa Trì đã có dự đoán từ trước, cho nên đứng nhìn ở một nơi cách đó không xa. Người trong thôn đều bị Bát Tra bắt ở yên trong nhà.
Y tận mắt nhìn Phó Thần đi càng lúc càng xa, cứ như cả đời này cũng chẳng thế nào níu lại được.
Y nhớ Phó Thần từng nói, người đã không muốn ở thì dù thế nào cũng chẳng thể giữ. Lúc ấy, Phó Thần chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu văn vẻ hiện đại, không ngờ Thiệu Hoa Trì vẫn luôn nhỡ kỹ.
"Đưa cung cho ta."
Thiệu Hoa Trì xòe tay. Bát Tra hoảng sợ, vội vàng dâng cung tên.
Thiệu Hoa Trì kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào mắt cá chân người đang chạy trốn. Tài bắn tên của y đã được tôi luyện cực khổ. Năm đó, gần như ngày nào bàn tay cũng phồng rộp, chảy máu. Y ngắm kỹ tốc độ di chuyển không quá nhanh của người kia, lồng ngực như bị thiêu đốt, có lẽ chỉ bắn một phát là trúng.
Chỉ thế thôi, tên rời cung, người kia có muốn chạy cũng chẳng thoát. Không còn chân, xem ngươi chạy chỗ nào?
Ngắm một hồi lâu, đôi mắt Thiệu Hoa Trì đau xót như bị sát ớt. Y buông tên, uể oải ném xuống như chẳng còn sức lực, "Bảo La Hằng, bám sát hắn."
Không biết có phải ảo giác không, Bát Tra nghe được vài tiếng thì thầm khi Thiệu Hoa Trì bỏ đi.
"Dù sao cũng không thoát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.