Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 193:




Lúc ra khỏi ngõ, họ bắt gặp vài thị vệ được bổ sung đến canh gác thi thể. Thấy nhóm Thiệu Hoa Trì che mặt, cực kỳ đáng ngờ, họ ra lệnh tra xét. Thanh Nhiễm dụ chúng đến cuối ngõ rồi ra tay.
"Giải quyết xong chưa?" Thiệu Hoa Trì quấn vải quanh đầu, gương mặt cũng bị che khuất.
Thanh Nhiễm lại cảm thấy mình như quay về lúc còn là thuộc hạ của thất điện hạ, tự nhiên nghĩ đi theo điện hạ hay theo Phó Thần cũng chẳng khác gì nhau.
Có phải lúc trước nàng chẳng cần phản bội làm gì?
Không nên nghĩ đến chuyện này, quá đáng sợ.
Nơi họ đến là một nhà dân bình thường, đã bị cháy hơn nửa, người sống ở đó cũng chẳng biết đã chạy đi đâu. Mùi hôi hám, ẩm mốc bốc lên, tường nửa đen nửa vàng, vừa nhìn đã biết cuộc sống nghèo túng. Nhưng Thiệu Hoa Trì không mấy để tâm, tìm một chiếc ghế còn tạm dụng được để ngồi. Có vài việc cần nói cho rõ.
Bảy người lúc trước đã cải trang thành xác chết theo Thiệu Hoa Trì ra ngoài vô cùng cảm kích. Tuy bọn họ cũng có tính toán riêng, nhưng việc muốn giúp đỡ Thiệu Hoa Trì là thật.
Họ quỳ xuống khấu đầu trước Thiệu Hoa Trì. Sau khi biết thân phận của y, họ không dám tiếp xúc, càng không dám hỏi thẳng mặt. Làm sao họ nghĩ đến được, chàng thanh niên sai vặt của thái y lại là thất điện hạ.
"Ta biết các ngươi có nhiều điều muốn biết. Có gì cần hỏi thì hỏi đi." Đôi mắt hẹp dài của Thiệu Hoa Trì thoáng vẻ hiền hòa.
"Ngài thật sự là Thụy vương điện hạ sao?" Bọn họ vẫn chỉ phỏng đoán thôi, còn chưa chứng thực, cần nghe Thiệu Hoa Trì đích thân thừa nhận.
"Phải." Thiệu Hoa Trì khẽ công môi cười. Tuy lúc nào y cũng có dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng nhờ năm năm nay cố gắng không ngừng, giành được nhiều lời đánh giá tốt nên giờ trông thấy Thiệu Hoa Trì thật sự lại càng khiến người ta ấm lòng. Bảy người nọ chỉ thấy Thiệu Hoa Trì sao mà tốt thế, tốt hơn Duệ vương kiêu căng hợm hĩnh biết bao nhiêu. Thụy vương như vậy, sao có thể ra những mệnh lệnh tàn nhẫn kia được.
Bọn họ nhớ lúc trước mình hiểu lầm Thụy vương nên nói ra biết bao nhiêu lời cay đắng, giờ thế Thiệu Hoa Trì mỉm cười nhìn mình với ánh mắt an ủi, nỗi áy náy lại sục sôi trong lòng.
"Ngài không trách chúng ta sao......Xin ngài xử phạt chúng ta đi, chúng ta nhất định không oán thán." Làm vậy còn có thể vơi bớt phần nào cảm giác tội lỗi.
Có đôi khi, nhận lỗi và nhận phạt là cách để tự làm mình an tâm. Thiệu Hoa Trì không định phạt, y vốn không có suy nghĩ đó. Y muốn bọn họ càng áy náy càng tốt.
"Người không biết không có tội." Y hào phóng tha thứ.
Mọi người: Dù ngài đã chịu nhiều oan khuất như vậy sao?
Mắt bọn họ ầng ậng nước. Họ không có chức quan, không biết những vị quyền quý trong kinh sẽ phán tội Thụy vương thế nào. Nhưng nếu thánh chỉ thật sự ban xuống thì Thiệu Hoa Trì chắc không thể tránh khỏi cái chết.
"Ngài...Ngài thật sự.....Sao lại có vị vương gia như ngài? Ngay cả khu Hắc Huyết mà cũng dám đến......." Bà thím này nghĩ em gái chồng mình là người đẹp nhất trên đời, muốn mai mối cho chàng thanh niên trẻ tuấn tú trước mặt. Giờ hóa ra y là Thụy vương. Đường đường là Thụy vương mà chẳng có cái giá của vương tôn công tử. Nghĩ lại những chuyện trước đó mà rùng mình.
Thiệu Hoa Trì không để tâm, "Các người có thể ở đó được thì sao ta lại không thể?"
Chắc bọn họ sẽ không thể gặp được một hậu duệ hoàng thất nào không xem mình là cao quý như thế. Bọn họ còn có chút ý nghĩ đại nghịch bất đạo rằng thất hoàng tử mới là người thích hợp nhất để trở thành hoàng đế. Có một người như y cai trị, họ mới cảm thấy cuộc sống này sẽ được cải thiện.
Thiệu Hoa Trì đã tỏ rõ y không hề biết chuyện về những mệnh lệnh kia. Nghĩ cũng phải. Khi ấy Thiệu Hoa Trì bệnh nặng, Duệ vương có làm gì đi nữa y cũng không chống lại được.
Bà thím thấy Thiệu Hoa Trì thaanrh nhiên như vậy, bỗng hùng hồn nói, "Chúng ta biết sự thật. Mệnh lệnh đó không phải do ngài. Bọn ho đến khu Hắc Huyết để bắt ngài có phải không?"
Thiệu Hoa Trì gật đầu, đầy vẻ sầu bi, nhìn còn có chút yếu ớt. Một vị vương gia nổi danh oai hùng khí phách lại có vẻ mặt như thế trước mặt dân chúng thông thường, bảy người đó tự dung cảm thấy lưng mình bị đè nặng.
"Khi đó ta bệnh nặng, sốt đến mê man, không biết trong thời gian đó, nhị ca lại thiêu sống bách tính, thậm chí còn biến khu Hắc Huyết thành nơi như vậy. Ta lo cho người dân ở đó nên chạy trốn suốt đêm. Chuyện sau này thì các ngươi đều đã biết rồi....." Ánh mắt Thiệu Hoa Trì đau buồn như vậy, rõ ràng y không ngờ mình lại bị huynh đệ ruột thịt phản bội, hẳn là đã chịu nhiều tổn thương rồi.
"Thụy vương điện hạ, lần này chúng ta quay về, nhất định sẽ vạch trần âm mưu của Duệ vương, khiến mọi người không hiểu lầm ngài nữa."
Thiệu Hoa Trì cười khổ, "Không kịp nữa rồi. Giờ những người ngoài kia đã...."
Phải đến khi y trốn ra mới biết tính hình ngoài đó. Lời nói dối đã lan truyền khắp nơi, chẳng ai tin y nữa.
Một thanh niên lực lưỡng đứng dậy. Gã người từng cùng Thiệu Hoa Trì chăm sóc dân chúng ở khu Hắc Huyết, tính tình thật thà, không hiểu đạo nghĩa gì to lớn, chỉ biết không thể để người tốt bị oan.
Gã quỳ xuống bên cạnh Thiệu Hoa Trì, kích động đến mức nói năng lộn xộn.
"Không, không được....." Sao trên đời này, làm chuyện tốt thì không được đền đáp. Bọn họ cũng từng bị hại, từng trải qua rồi. Khi ấy, biết bao người căm hận Thụy vương đến tận xương tủy, hận không thể nuốt gan uống máu y. Giờ khi biết xự thật, họ rất xấu hổ, muốn làm điều gì đó bù lại.
"Vẫn còn chúng ta. Điện hạ, ngài yên tâm. Chỉ cần mấy người chúng ta thôi, nhất định sẽ có cách."
Thiệu Hoa Trì cười khổ, lắc đầu, đương nhiên không tin tưởng họ có thể làm gì, chỉ nói. "Các ngươi về nhà mình đi, phải đảm bảo an toàn bản thân. Nếu bị chúng phát hiện ra thì chắc chắn sẽ bắt lại."
Sai bảo xong xuôi, nhìn bảy người kia uể oải rời đi, vẻ cay đắng trên mặt Thiệu Hoa Trì biến mất, thay vào đó là cặp mắt sắc lạnh như sát thần.
Thanh Nhiễm biết Thiệu Hoa Trì không làm gì vô ích. Những bách tính ban nãy có lẽ vẫn chưa nhận ra, nhưng nàng lại biết Thiệu Hoa Trì đang âm thầm chỉ dẫn cho bọn họ.
"Cái cố tình đưa họ theo?"
Thiệu Hoa Trì không phủ nhận. Y lựa họ vì họ là những người đã khỏi hẳn, lại có mối quan hệ khá tốt với y, đương nhiên việc kết thân cũng do y chủ đọng trước. Thứ hai là vì tính cách và hành vi của tường người. Y hiểu sơ sơ về gia đình và bối cảnh sinh hoạt của bọn họ. Những người này có kẻ thì sống trong một nhà đông đúc nhiều nhân khẩu, có thể lan truyền tin tức một cách nhanh chóng, có kẻ có chút địa vị trong thành, có kẻ lại thích nói nhiều, ưa ngồi lê đôi mách như bà thím kia chẳng hạn.
Lúc chọn người, Thiệu Hoa Trì đã nhắm sẵn mục tiêu rồi.
Những người này ai cũng có sở trường riêng. Sau được âm thầm chỉ dẫn, họ sẽ phát huy đúng năng lực của mình, nâng y cao hơn, khiến sức ảnh hưởng của y lan rộng. Bây giờ y đang trong tình cảnh hết đường chối cãi, trừ khi bách tính thay đổi lời đồn, không thì không ai tin y.
"Những gì chúng nợ ta, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lãi." Có thù thì phải báo, chờ mười năm cũng không muộn, "Kế hoạch của hắn đã đi đến bước này rồi, ta không thể để hắn thất vọng, cũng không để người của ta thất vọng. Đã đến lúc chúng ta phản công rồi."
Hắn mà y nói đương nhiên là Phó Thần.
Để bảo vệ y, Phó Thần đã không tiếc công sức xây dựng một kế hoạch rườm rà, mạo hiểm. Có nhiều người đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng mỗi ngày, chỉ vì một mình Thiệu Hoa Trì y.
Y phải sống sót mới cứu được dân chúng thành Bảo Tuyên.
Y không thể đặt toàn bộ gánh nặng lên vai Phó Thần.
"Tiếp theo ngài định làm gì?"
"Ngươi sai người theo dõi Lã Thượng, ta không muốn hắn được chết yên lành." Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng xoa trái tim. Lúc máu tuôn ra từ bả vai Phó Thần, chỗ này của y như ngừng đập, hô hấp cũng chết lặng, đau như bị ai bóp siết.
Y suýt mất hắn hai lần, khó khăn lắm hai người mới có thể hòa thuận như trước, vậy mà giờ hắn lại bị thương trước mặt y.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì như một con rồng bị động vào vảy ngược, cả người sục sôi, không ai dám đến gần.
Trong lúc Thiệu Hoa Trì cùng Hận Điệp xem bản đồ địa hình trong thành Bảo Tuyên, Thanh Tửu hớt hải chạy vào.
Nó vẫn còn dáng vẻ của thiếu niên, không bị kiểm tra quá nghiêm ngặt, dễ đi lại ngoài đường hơn một chút.
Nhưng lần này nó lại nhờ một thân vệ của Thiệu Hoa Trì hỗ trợ.
Thiệu Hoa Trì không ấn tượng tốt lắm với thằng nhóc này. Đây là lần đầu y thấy Phó Thần tặng quà cho người khác. Nghĩ lại thì trước giờ y chỉ có mỗi chiếc túi thêu do Tiểu Ương làm cho Phó Thần, mà y phải cướp mới được. Thằng nhóc này chẳng làm gì mà cũng được Phó Thần cho đồ.
Nhưng mặc kệ nó đi. Dù sao chiêc vòng cổ của thằng nhóc cũng thuộc về y rồi.
Thấy nó vội vàng chạy vào kéo người ra, Thiệu Hoa Trì nói với Thanh Nhiễm, "phái người xem nói muốn làm gì."
Nghe nói Phó Thần rất quan tâm đến thằng bé này, y cũng muốn xem xem nó có gì đặc biệt.
Một lúc sau, thân vệ kéo một thiếu nữ đang khóc như hoa lê trong mưa đến. Tình cảnh này đầy rẫy ở thành Bảo Tuyên, nhưng thiếu nữ này nhìn hơi quen quen.
Đầu đuôi câu chuyện phải kể từ nửa nén hương trước. Thanh Tửu rất thức thời, biết Thiệu Hoa Trì không thích mình nên tình nguyện xin ra ngoài thu thập tin tức. Nó thường xuyên làm việc này ở thành Bảo Tuyên, mấy ngày nay đã hòa nhập được với dân chúng.
Sau đó, Thanh Tửu trông thấy một thiếu nữ đang lấm lấm lét lét như sợ có người đuổi theo, tìm chỗ tối mà nấp, chạy hết nơi này đến nơi kia.
Nó dùng khuôn mặt ngây thơ để dụ nàng tin tưởng. Thiếu nữ này không đề phòng trẻ nhỏ, vừa nhìn đã biết là chưa chịu khổ bao giờ, chỉ dò hỏi một chút đã nói hết ra.
Sau đó, Thanh Tửu biết được hóa ra nàng là thị nữ của Điền trắc phi.
Không biết nó may mắn hay thị nữ này xui xẻo mà bị bắt gặp ở đây.
Điền trắc phi chẳng phải là thứ thê của Thụy vương sao? Mà thôi, cứ mang về trước rồi tính. Cho nên nói chạy đi gọi một thân binh của Thụy vương, hộ tống thị nữ về đây.
Xem như ngươi xui, gặp phải tiểu gia ta.
Thị nữ không biết nam nhân trước mặt mình chính là Thiệu Hoa Trì đang dịch dung. Nghe người khác giới thiệu, nàng lại nước mắt giàn giụa, cúi đầu hành đại lễ, nức nở nói, "Vương gia.....Điền chủ tử....không xong rồi."
Đến lúc thị nữ nói Thiệu Hoa Trì mới biết vì sao lại thấy nàng ta quen mắt. Nàng chính là một trong những nha đầu theo hầu điền thị đây mà.
"Sao lại không xong?" Thiệu Hoa Trì nói chuyện vẫn lạnh nhạt như trước, không rõ mừng hay giận.
Thị nữ đã quen với thái độ như vậy của Thụy vương, dù sao thường ngày y vẫn luôn lầm lì.
"Người nói với nô tỳ, lần này khó mà thoát chết. Nếu người không quay lại thì đã bị giết bởi một người họ Phó. Người bảo ta nói với ngài, nhất định phải báo thù. Xin ngài hãy báo thù cho Điền chủ tử." Thị nữ này rất trung thành, nếu không Điền thị đã không đưa nàng đến đây.
"Ngươi nói....một người họ Phó? Không nghe lầm chứ?" Thiệu Hoa Trì cau mày suy nghĩ, không biết sau khi Phó Thần quay về biệt trang đã xảy ra chuyện gì? Lúc Phó Thần không xuất hiện ở chỗ hẹn với đám Tùng Dịch, Thiệu Hoa Trì biết là có biến cố gì rồi.
Có lẽ giờ hắn vẫn đang ở biệt trang.
Và đã gặp Điền thị.....Xảy ra chuyện gì nhỉ? Với tính cách Phó Thần thì sẽ không vô cớ ra tay với Điền thị.
Giọng điệu của Thiệu Hoa Trì nghe vẫn đều đều, không ai biết y nghĩ gì, thậm chí ánh mắt cũng chẳng có chút lo âu, chỉ hơi phức tạp.
Từ cách đây rất lâu, khi Điền thị hạ độc Thiệu Long để khiến y thường đến thăm, y đã chỉ coi thị là mẻ của con y. Nếu không phải năm xưa, y từng làm chuyện không mấy tốt đẹp với thị thì đâu cần nhân nhượng như thế.
Nhưng lần này, nhìn những hành vi của thị khi y đang đau ốm, chút tình nghĩa nhỏ nhoi đó đã tan biến không còn chút nào.
Những người bên cạnh Thiệu Hoa Trì, nhất là Thanh Nhiễm, đều căng thẳng. Họ Phó? Còn có thể là Phó nào được nữa. Có nhiều người họ Phó nhưng chỉ có duy nhất một người mà cả Điền thị lẫn Thiệu Hoa Trì cùng biết. Đó chính là công tử của bọn họ.
Xong rồi! Mấy năm trước, bọn họ mỗi người một ngả. Giờ khó khăn lắm mới gỡ bỏ hiểu lầm, quay lại với nhau, vậy mà lại xảy ra vấn đề.
Thụy vương điện hạ có bao dung đến mấy cũng không thể tha cho kẻ giết thê tử của mình.
Thanh Nhiễm cũng không có mặt ở khu Hắc Huyết, không biết Điền thị đã gây rối ở đó thế nào. Nàng bồn chồn như đứng trên đống lửa.
Thiệu Hoa Trì đứng dậy, đến cạnh thị nữ. Trong ánh mắt mừng rỡ của nàng, y rút đao bên người thân vệ, đâm xuyên một nhát.
Chết ngay tức khắc.
Y xoay người, xòe tay với Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm: Hở??
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì với chuyện gì đâu.
Vì sao Thiệu Hoa Trì lại giết thị nữ này?
"Khăn tay." Mấy thứ này nữ nhân phải có chứ.
Thấy Thanh Nhiễm không nhanh nhẹn như thường ngày, Thiệu Hoa Trì buộc phải mở miệng.
Thanh Nhiễm ngẩn người, không biết phải phản ứng ra sao, luống cuống dâng khăn cho y.
Mà các thân vệ của Thiệu Hoa Trì lại rất biết tính chủ nhân, không cảm thấy kỳ lạ chút nào, nhất là La Hằng vừa mới trà trộn vào được. Lúc Thiệu Hoa Trì nhận được thánh chỉ, hắn luôn tiếp ứng trong thành. Về sao, nhị hoàng tử sai người giết gần hết nhóm của hắn, những người sống sót chỉ có thể ẩn nấp thật kỹ.
Có lẽ hắn là người đầu tiên biết vương nhà mình không bình thường.
Ha ha, thấy cảnh tượng này, hắn còn nghĩ đó là chuyện đương nhiên ấy chứ/
Thấy Thanh Nhiễm chưa phản ứng được, hắn nén cười đau ruột lắm. Thường ngày, Thanh Nhiễm lúc nào cũng mang dáng vẻ nữ Gia Cát, hiếm khi sửng sốt như vậy. Các người không biết đâu, vương gia đương nhiên sẽ hành động như thế rồi.
Điền thị không sợ vương gia. Dù thị có gây sự thế nào thì vương gia cũng nghĩ đến tiểu vương mà giơ cao đánh khẽ. Mà ngay từ đầu Thiệu Hoa Trì cũng chẳng phải người quá hà khắc với hạ nhân, y là một chủ tử rất biết thống trị.
Nhưng chuyện liên quan đến Phó Thần khì không phải bàn.
Điền thị chẳng bằng một sợi tóc của hắn.
Thiệu Hoa Trì thong thả lau máu trên đao, trả vũ khí về cho thị vệ, quét mắt nhìn quanh, "Vừa nãy các ngươi có nghe thấy gì không?"
Bọn họ đều ngầm hiểu. Dù lúc đầu cũng hơi kinh ngạc, nhưng dù có sóng gió động trời thì vẫn biết phải cư xử ra sao. "Không nghe thấy gì ạ."
Chủ tử không muốn họ nghe thì họ coi như điếc.
Đó là thành quả huấn luyện nhiều năm của Thiệu Hoa Trì. Mà đám Thanh Nhiễm thì do Phó Thần chỉ dạy, đương nhiên biết rõ phong cách mấy chủ tử này, chẳng ai dễ đối phó cả.
"Còn ngươi?" Y lại liếc mắt nhìn Thanh Nhiễm. Thanh Nhiễm gật đầu cái rụp.
Tốt lắm, đều là người thông minh, biết cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn. Chuyện này xem như đóng kín ở đây. Nếu Phó Thần biết y gặp được thị nữ này thì chỉ sợ sẽ nghĩ nhiều. Y đã chờ suốt bao năm, không thể để Phó Thần trốn mất vào lúc quan trọng thế này được.
Không biết Thanh Tửu lại chạy ra ngoài từ khi nào.
Thiệu Hoa Trì lười quản, nhưng y vừa xử lý xong thị nữ thì Thanh Tửu lại hoảng hốt chạy về. Lần này nó thở không ra hơi, đến khi bình tĩnh lại chút mới vội vàng nói, "Ta trông thấy công tử."
Điền thị sợ đến mức ngã lắn ra đất, vội vàng lùi ra sau. Chuyện thị nói cho thị nữ là thật, cho rằng ít ra cũng có thể dọa được Phó Thần. Nhưng không có tác dụng, nam nhân này chẳng hề mảy may cân nhắc.
Thực ra, không phải những lời Điền thị nói không ảnh hưởng gì. Cả hắn và Thiệu Hoa Trì đều là người không dễ tin kẻ khác. Đến ngày hôm nay, khi mâu thuẫn được gỡ bỏ, dù Thiệu Hoa Trì có tâm tư gì với hắn thì hai người cũng đã trải qua nhiều phen sinh tử cùng nhau. Nếu nói hắn có thể tin ai thì Thiệu Hoa Trì là một trong số đó. Nếu vì Điền thị mà quan hệ giữa họ rạn nứt, hắn cũng không muốn chút nào.
Khi Phó Thần sắp tóm được Điền thị, gương mặt yếu ớt của thị bỗng trở nên dữ tợn. Thị cầm một nhúm thuốc bột, tạt thẳng về phía Phó Thần.
Thị đã chuẩn bị thứ này từ trước. Khi bị vương phi ép đến thành Bảo Tuyên, thị đã tính toán rất nhiều.
Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.
Thuốc này có thành phần mị dược, tuy không cao nhưng cũng ảnh hưởng đến thần trí.
Nếu hoàng đế không tiếc mạng thị, vương phu căm ghét thị, thì đành phải liều thôi. Thị mang theo nó để lừa được một đêm phu thê với nhị hoàng tử, nhằm giữ mạng cho mình.
Nghe nói năm xưa nhị hoàng tử có chút dính líu đến Kỳ quý tần xinh đẹp xuất chúng. Nếu lần này Duệ vương định ra tay với Thiệu Hoa Trì thì thị là người kề cận chăm sóc y, chắc chắn cũng không thoát chết.
Thứ này xem như vũ khí duy nhất trên người thị.
Động tác của Phó Thần cũng bị ảnh hưởng, thoáng chậm lại một lát.
Điền thị ra tay quá bất ngờ, Phó Thần không phòng bị. Điền thị định nhân cơ hội này chạy ra ngoài. Chỉ cần thị hô hoán lên thì.....
Phó Thần bị che mắt, Điền thị nghĩ như vậy là có thể thoát được rồi. Thị cầm lấy con dao gần đó, định đâm Phó Thần.
Nhưng thị lại không biết Phó Thần đã mù lòa một thời gian, chưa kể lúc còn làm bác sĩ tâm lý, hắn cũng từng giam mình trong phòng tối để hiểu tình trạng của bệnh nhân bị mù. Dù hai mắt đau rát nhưng hắn vẫn có thể đánh văng con dao trong tay Điền thị.
Nhanh như chớp, Phó Thần tóm được cổ tay thị, kéo người về phía mình. Sau khi mở mắt ra, hắn thấy tầm nhìn hơi nhòe nhưng cũng nhẹ nhõm, thứ phấn này không có độc.
Đúng lúc đó, hắn nghe tiếng mở cửa rất khẽ.
Có người vào!
Nơi này cách cửa một quãng khá xa, nhưng bọn họ nhanh chân quá.
Phó Thần kẹp lấy Điền thị, nấp ra sau màn.
Bính lính bước qua cửa. Có vẻ như bọn họ đã tìm khắp nơi mà không thấy ai nên mới đến nơi này, kiểm tra không cẩn thận lắm.
ĐIền thị cũng phát hiện ra. Thị há miệng nhưng lại bị Phó Thần bịt kín. Thị vùng vẫy phản kháng. Phó Thần đang bị thương, hơi khó để khống chế.
Chết thật, lẽ ra nên giải quyết thị sớm mới đúng, chỉ vì thị nói mấy lời kia nên mới do dự đến lúc này. Phó Thần cắn răng, thấy Điền thị định đá đổ bình hoa bên cạnh, hắn cứa con dao qua cổ thị, cắt đứt mạng sống.
"Các ngươi không nghe thấy tiếng động gì sao?"
"Làm gì có, mau ra ngoài đi thôi."
"Nhanh kiểm tra cho xong, đừng loanh quanh ở đây nữa. Mấy cái bẫy này nhìn thì có vẻ như hỏng hết rồi, nhưng hôm nọ có người sơ sảy một chút, bị dính bẫy mất mạng rồi đó."
Chỗ Phó Thần nấp có tủ quần áo che chắn, bọn họ không phát hiện ra.
Sau khi thị vệ đi rồi, Phó Thần mới thở phào một hơi.
Hắn không thèm để ý xem Điền thị chết có nhắm mắt không, giờ hắn không có thời gian cho chuyện đó.
Chưa kịp ra khỏi viện, Phó Thần cảm thấy mặt hơi ngứa. Đáy lòng hắn lạnh toát, chính là chỗ lúc nãy bị dính thuốc bột.
Cả người khô nóng như muốn được đụng chạm. Thứ thuốc kia.......!
Điền thị là một trắc phi đoan chính của Thụy vương, sao lại mang thứ này bên người mà ngang nhiên đi lại.
Lúc thị đến đây, Thiệu Hoa Trì nhiễm thiên hoa, bệnh rất nặng. Thị chắc chắn không biến thái đến mức định dùng thuốc để ép Thiệu Hoa Trì là chuyện kia trong tình trạng như vậy. Thế thì thứ này không phải để dùng cho Thiệu Hoa Trì, mà là cho người khác.
Phó Thần không muốn nghĩ thêm nữa, gắng tập trung tự chủ đầu óc.
Hắn nhất định phải khống chế bản thân, ra khỏi biệt trang đã rồi tính.
Phó Thần nhìn thoáng qua vết máu trên ngực. Hắn nhặt con dao dưới đất lên, đâm thêm một nhát, dùng cơn đau đánh thức bản thân.
Hắn đánh ngất một thị vệ, thay quần áo rồi vội chạy ra bên ngoài.
Nhưng lúc này, người hắn khô nóng như bốc hỏa, dù đầu óc vẫn tỉnh táo được một chút nhưng không ngăn được phản ứng bản năng. Hắn chỉ có thể tìm một nơi kín đáo để chịu đựng cho qua thời gian này.
Mồ hôi nóng rực chảy xuống. Cơ thể như bị ngàn con kiến gặm cắn, đòi thỏa mãn nhu cầu cấp bách.
Đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng Thanh Tửu. Phó Thần vẫn còn duy trì được lý trí, quát, "Đừng đến gần ta...!"
Lúc Thanh Tửu dẫn được Thiệu Hoa Trì đến nơi, y thấy Phó Thần đang nấp trong góc tường, rên rỉ trong thống khổ vì chịu đựng.
Y nhẹ nhàng lại gần. Mắt Phó Thần mờ mịt, chỉ thấy ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng lo âu, thật giống một người. Di Nhiên?
Đã từng có một người luôn dùng ánh mắt dịu dàng như thế để nhìn hắn.
Chỉ khi ấy, hắn mới cảm thấy mình không lẻ loi trên cõi đời này.
Ai cũng nói hắn là thiên tài. Ha ha, một thiên tài nhưng là thiên sát cô tinh thì nghĩa lý gì? Người thân coi hắn như rắn rết, những ai yêu thương hắn đều lần lượt chịu bất hạnh......
Anh đã hứa với em, anh sẽ sống thật tốt.
Nhưng anh chỉ có một mình.
Phó Thần rất ít khi nhớ lại chuyện cũ. Nhưng khoảng khắc này, cả sinh lý và tâm lý đều bị đè nén, những ký ức ẩn trong góc sâu thẳm nhất của nội tâm đều tràn ra.
Không, không phải.....
Người này không phải Di Nhiên!
Không ai thay thế được cô ấy!
Phó Thần mở to mắt, muốn nhìn thấy người đang lại gần. Nỗi khao khát như sắp phá tung cả thân thể.
Lồng ngực hắn phập phồng liên tục, những ngón tay siết chặt đến mức khớp xương lộ ra trắng bệch.
Dáng vẻ hắn lúc này như một con sư tử đang nổi điên, nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.
Phó Thần trông rất đáng sợ, ngay cả Thiệu Hoa Trì cũng có chút kinh hãi. Phó Thần tựa như dòng nước, có thể cứng có thể mềm. Nhưng giờ đây, tấm mặt nạ hiền hòa ấy đã bị xé bỏ, để lộ một góc tàn nhẫn chân thực trong con người hắn.
Bị Phó Thần nhìn chằm chằm như con mồi, trái tim Thiệu Hoa Trì cũng run rẩy, nhưng sự kiêu hãnh của nam nhân không cho y chùn bước. Y biết nếu lại gần Phó Thần bây giờ, mình sẽ gặp nguy hiểm.
Y định gọi người đến cùng hỗ trợ, nhưng chưa kịp di chuyển thì Phó Thần đã nhanh chóng tóm được cổ tay y, không cho y cơ hội phản kháng, nhanh như chớp đẩy y vào tường, sau đó đè lên.
"Khoan đã....Phó....."
Phó Thần dùng sức lực để khống chế thân thể không hề yếu ớt này dưới thân, đặt tay sau đầu, khép lại khoảng cách giữa họ, đặt môi hôn lên.
*Lời editor: làm tốt lắm, Điền thị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.