Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 252:




Thiệu Hoa Trì đã từng trải qua bao lần ám sát. Mấy năm nay, nếu không nhờ Phó Thần ngăn bớt vài trận thì có lẽ y không chắc sẽ sống yên lành được tới giờ.
Nhưng dù như thế đi nữa, cũng từng có vô số lưỡi đao xẹt qua cổ y, cho nên cảm giác của y về những kẻ tới giết mình càng lúc càng sâu sắc.
Y không mất thời gian để ý đến kẻ đang nấp trong góc tố âm u đằng kia, chỉ cảm thấy đối phương có đơi chút quỷ dị.
Thực ra, nhìn bước chân và thủ pháp ẩn mình của kẻ đó có thể nhận ra, hắn là tay lão luyện.
Động tác vừa nhanh chóng, vừa mau lẹ, thành thạo vô cùng, người bình thường khó lòng phát hiện ra.
Dù là y thì nếu không phản ban nãy, đối phương để lộ chút sơ hở, có lẽ không không nhận ra.
Y chưa gặp tình cảnh này bao giờ. Đã có khả năng ẩn nấp thì sao còn cố tình để cho kẻ địch trông thấy. Rốt cuộc người này đang nghĩ gì.
Thiệu Hoa Trì không quan tâm. Ra tay ám sát ở kinh thành không dễ dàng. Hơn nữa, y tin rằng với thân thủ của kẻ kia thì không khó để trốn thoát, làm ầm lên bây giờ thì dễ đánh rắn động cỏ. Chi bằng vờ như không biết, lặng lẽ chờ thời cơ.
Y lo đối phương có quan hệ với Lý phái. Kẻ có thân thủ bậc ấy nhiều khả năng là thành viên cốt cát trong Lý phái, không chừng còn nắm được tin tức của Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì bình tĩnh lại. Lúc Tùng Dịch lĩnh mệnh, chuẩn bị rời đi, y lại nói, "Đưa Thanh Tửu đến đây."
Thanh Tửu?
Tùng Dịch sửng sốt? Thằng nhóc đó có lẽ đang ở cùng với đám Tiết Duệ.
Tùng Dịch đoán không sai, Thanh Tửu vô tình thấy công tử trên đường, hơn nữa công từ chẳng hiểu sao lại lên một cỗ xe ngựa lạ hoắc. Nó muốn đuổi theo, nhưng hình như đối phương rất có kinh nghiệm, chẳng bao lâu nó đã mất dấu.
Nó không hề do dự, tạm thời dừng công việc truy tìm đối tượng khả nghi mà công tử giao cho trước đó, chạy đến bàn bạc với Tiết Duệ. Tiết Duệ nghe vậy, lập tức huy động lực lượng của bản thân để tìm Phó Thần. Đúng lúc ấy, người của Thiệu Hoa Trì cũng đang hành động, hai bên đụng mặt nhau.
Trong lúc đám thuộc hạ đang lật tung cả kinh thành, nơi đầu tiên Thiệu Hoa Trì tìm đến là phủ của Từ Thanh tướng quân, người đứng đầu bốn vị thần tướng ở Tấn quốc. Thiệu Hoa Trì cầm bức thư tay mà Nhã Nhĩ Cáp tướng quân tự mình viết, sai thủ hạ đến dâng tận tay Từ tướng quân. Nhưng kể từ khi tất cả các con chết trận sa trường, ông ta đều thờ ơ lạnh nhạt với thế cục, chỉ ở trong phủ của mình trồng hoa nuôi chim. Thiệu Hoa Trì đã gửi thư đến mấy lần mà chưa từng nhận được hồi đáp.
Nhưng lần này, y biết tính mạng Phó Thần lâm nguy, mà y lại không dám khinh thường thế lực của Lý phái. Không thể lãng phí thời gian nữa, y cần tập trung thật nhiều sức mạnh trong thời gian ngắn nhất, sau đó tìm ra vị trí của Phó Thần.
Nhưng dù y tự mình đến bái kiến, vị tướng quân này vẫn đóng cửa không gặp.
Lính gác cổng cũng rất xấu hổ. Thụy vương nổi danh là bậc hiền vương trong kinh thành, để y đứng chờ ngoài cổng thấy này rất tổn hại thanh danh. Chẳng lẽ tướng quân cũng không màng tới hay sao.
Hơn nữa, Thụy vương đã đích thân đến thì nhất định là việc gấp, sao không gặp một lần?
Thiệu Hoa Trì thoáng nhìn thấy kẻ đang theo dõi mình từ đằng xa. Hắn bám đuôi đến tận đây, rốt cuộc khi nào mới định ra tay?
Y cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi phủ tướng quân. Y không còn nhiều thời gian để lãng phí.
Trong lòng y đã chẳng còn hy vọng nào có thể mời được vị đại tướng này ra nữa.
Nơi thứ hai y tìm đến lại khiến người ta không thể ngờ. Chẳng ai nghĩ Thiệu Hoa Trì lại tới Bát quận vương phủ, tình cờ gặp được cả Thập nhị hoàng tử đang ở đây ăn chực cơm. Lúc thấy Thiệu Hoa Trì, bọn họ cũng ngây người ra. Người người đều biết, hai người họ và Thiệu Hoa Trì mâu thuẫn với nhau, nếu có ngày ngồi chung mâm mới là chuyện lạ. Lúc trước, bát tử và thập nhị tử đều theo phe lão nhị, bắt nạt Thiệu Hoa Trì rất thê thảm. Nói bắt nạt vẫn còn là nhẹ, nếu tính toán cẩn thận thì Thiệu Hoa Trì không lấy mạng bọn họ đã là nhân từ rồi.
"Thất ca, sao huynh tới đây?"
Thiệu Hoa Trì nói thẳng vào vấn đề, yêu cầu bọn họ hỗ trợ.
Y từng nghe Phó Thần và Tiết Duệ nhắc đến, hai kẻ này từng bị Phó Thần uy hiếp, chon nên vẫn làm công tác tình báo cho hắn.
Bọn họ có thể ăn hại đủ đường, nhưng lại nắm rõ tình hình trong kinh như lòng bàn tay, chỉ cần có gió thổi cỏ lay đều biết.
Bọn họ về kinh nhiều năm rồi, an phận hơn hẳn ngày trước, không còn quấy rối Thiệu Hoa Trì nữa, chỉ vui vẻ làm một vương gia thích dạo kỹ viện, nghe hát, nuôi chim. Ngoài mặt, họ là những vương gia nhàn tản, nhưng âm thầm thu được vô số tin tức. Nghe yêu cầu của Thiệu Hoa Trì, bọn họ cũng nghiêm chỉnh nhận lời. Họ vẫn thường liên hệ với Tiết Duệ, cung cấp nhiều tin đáng giá từ các thế lực ở thanh lâu.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng, Thiệu Hoa Trì cũng không nhắc lại những xích mích ngày trước. Thấy kẻ từng là địch thủ của mình đến hạ mình nhờ vả vì một thuộc hạ, lão bát và thập nhị đều há mồm kinh hãi. Lão thất vốn là một tên kiêu căng, vậy mà lại dốc lòng dốc dạ đối xử tốt với thuộc hạ, chẳng trách sao lại có bao người tài đi theo y.
Thất bọn họ đồng ý hỗ trợ chứ không phải chỉ đồng ý cho có lệ, còn không mở miệng đá xéo câu nào, Thiệu Hoa Trì mới yên tâm.
Nơi cuối cùng y đến là phủ hữu tướng.
Lúc này, kẻ trong chỗ tối kia đã bắt đầu sốt ruột.
Lúc đến gần cửa phủ hữu tướng, Thiệu Hoa Trì quay đầu nhìn về phía kẻ kia, hắn rõ ràng cố tình để lộ sơ hở.
Khi ánh đèn lồng ven đường soi xuống, y thoáng thấy lờ mờ một nửa khuôn mặt.
Trái tim Thiệu Hoa Trì run lên.
Cảm giác ấy vô cùng quen thuộc.
Nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn gạt đi, quay lưng bước vào phủ hữu tướng. Kể từ khi Tiết Ung cáo lão về quê, hữu tướng nắm giữ hơn phân nửa triều chính. Tả tướng tuổi đã cao, lực bất tòng tâm. Mấy năm nay, thế lực của Thọ vương Thiệu Mộ Tiễn lớn mạnh được như vậy là nhờ có hữu tướng đứng sau chống lưng.
Nếu không phải Thiệu Mộ Tiễn bất ngờ bị Linh Hào giết chết thì tình hình lúc này có lẽ còn hỗn loạn hơn.
Từ sau lễ tang Thiệu Mộ Tiễn, hữu tướng yên lặng hơn rất nhiều, hầu như không bước chân ra khỏi phủ. Dù có vào triều trình diện như lúc trên triều cũng không tỏ thái độ ủng hộ ai. Lão cửu đang nhân cơ hội này để mua chuộc lòng người.
Nhưng Thiệu Hoa Trì chưa bao giờ cảm thấy lão cửu có gì đáng lo. Mộ kẻ mắt mờ, không thấy rõ cục diện, chỉ biết nhân lúc cháy nhà đi hôi cửa, tranh đoạt thế lực cho mình, thì nào đáng để y phải coi trọng.
Y được quản sự đón vào trong, thấy hữu tướng Quách Vĩnh Húc đang độc ẩm dưới trăng. Quách nhị vừa về từ trong cung. Lão cũng biết sơ sơ tình huống, nhưng tâm trạng lúc này đều chìm đắm trong nỗi đau mất đứa cháu ngoại, cho nên hoàng thượng vừa tỉnh, lão đã quay về phủ.
Có lẽ mất đi đứa cháu ngoại duy nhất, vẻ mặt lão càng thêm sầu bi, buồn thảm.
"Thụy vương? Thật là hiếm thấy. Ngài tới đây có việc gì quan trọng?" Quách Vĩnh Húc ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa Trì một cái, rồi lại cúi xuống nhâm nhi chén rượu.
Thiệu Hoa Trì không nói lời vô nghĩa, chỉ thuật lại ngắn gọn tình hình. Y hoài nghi một phần ba nhân khẩu trong thành là kẻ ngoại lai, đã âm thầm trà trộn vào suốt năm năm qua. Hôm nay, Tấn Thành đế bị ám sát trong cung, suýt nữa bỏ mạng, thuốc nổ giấu ở khắp nơi, y sợ rằng ngay cả khi hoàng đế tỉnh lại cũng gặp nguy hiểm, bởi vì trước đó, hắn đã uống thứ thuốc đốt cháy sinh mệnh.
Cuối cùng, y mới nói mình đã phát hiện ra đối phương đang định tiến hành một âm mưu lớn, hy vọng hữu tướng có thể rat ay hỗ trợ.
Chi tiết chuyện hoàng đế bị ám hại trong cung được giấu kín, ngay cả Quách Vĩnh Húc muốn tìm hiểu cũng không tiện điều tra quá kỹ càng, cho nên không biết được cặn kẽ. Nghe Thiệu Hoa Trì nói thế, lão mới ý thức được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
"Chuyện này có thật không?"
"Không thể sai được." Thiệu Hoa Trì cung kính cúi đầu trước vị đại thần nguyên lão này. Dù trước kia, bọn họ ở hai phía đối địch, âm thầm tính kế hãm hại lẫn nhau, nhưng đứng trước cảnh đất nước lâm nguy, y tin rằng hữu tướng sẽ không khoanh tay dửng dưng. Hữu tướng đã theo hoàng tổ phụ chinh chiến bao năm, Quách gia là một trong những thế tộc khai quốc công thần, lòng trung quân ái quốc của bọn họ chưa từng thay đổi, "Xin Quách tướng giúp đỡ Hoa Trì một tay."
"Ta không thể không nói, Thụy vương điện hạ tìm một người từng là đối thủ để xin sự trợ giúp, ngài đúng là vị vương gia đặc biệt nhất ta từng gặp." Tuy kẻ địch lớn nhất của bọn họ là lão nhị, nhưng phe lão đại bọn họ cũng chẳng tử tế gì với Thiệu Hoa Trì. Y là con của một yêu phi họa quốc, sinh ra đã là tội nghiệt trong mắt nhiều người. Ngay cả kẻ ngoài cuộc như lão cũng biết, hồi nhỏ y đã phải chịu không ít khổ ải. Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì bình định được chiến sư, cứu tế Tây Bắc, thu phục lòng dân, được tôn là hiền vương, Quách Vĩnh Húc chỉ cho rằng y diễn trò, tô vẽ hỉnh tượng bản thân cho đẹp. Thế nhưng bây giờ, lão quả thật phải nhìn bằng cặp mắt khác, "Ngài có trí tuệ như vậy, khiến người khác kinh ngạc. Nếu ta từ chối thì không xứng là con dân Đại Tấn."
Tấn quốc đã lâm nguy đến mức này, Quách Vĩnh Húc cũng tạm thời quên đi cái chết của đứa cháu ngoại, đồng lòng kháng địch mới là quan trọng nhất.
Môn sinh của hữu tướng trải rộng khắp thiên hạ, tỷ như phủ doãn Ấp An phủ từng là học trò của lão. Nếu thật sự hành động thì có thể tìm được từng cọng rơm nhỏ trong kinh thành, hơn nữa, còn hết sức quang minh chính đại.
Có lời này của hữu tướng, Thiệu Hoa Trì cũng thả lỏng tinh thần được phần nào.
Bây giờ, y muốn nhanh chóng tìm ra nơi Phó Thần bị giam giữ. Phó Thần đã đi lâu vậy rồi, dù bây giờ có đến cứu cũng chưa chắc đã kịp. Nhưng y sợ nếu mình không làm gì đó thì ngay cả chút lý trí còn sót lại này cũng sẽ mất hết.
Còn về Phó Thần, liệu hắn có còn trên thế gian này hay không, y chưa dám nghĩ tới.
Ra khỏi phủ hữu tướng, Thiệu Hoa Trì hỏi, "Thanh Tửu đến chưa? Đám Tiết Duệ đâu? Người của chúng ta đâu? Có tin tức gì rồi?"
"Thanh Tửu vẫn đang trên đường, sẽ mau tới thôi. Tạm thời vẫn chưa nhận được tin gì cả."
Thiệu Hoa Trì siết chặt nắm tay, "Tiếp tục tìm, đẩy nhanh tốc độ!"
Y phát hiện ra, kẻ âm thầm theo dõi y nãy giờ đã biến mất.
Thiệu Hoa Trì nhìn quanh. Hắn đi rồi sao? Không thể nào.
Thiệu Hoa Trì dựa vào địa hình để đoán ra vị trí duy nhất mà hắn có thể di chuyển tới: dưới gầm xe ngựa. "Bước ra đây đi. Đã theo ta đến tận lúc này rồi mà không lộ diện, chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Dứt lời, Thiệu Hoa Trì đã sẵn sàng tư thế nghênh chiến.
Quả nhiên, không biết kẻ này đã làm cách nào mà thoát được ám vệ bên cạnh Thụy vương, lặng lẽ trốn dưới gầm xe ngựa.
Tuy Thiệu Hoa Trì đã giảm bớt số người bảo vệ mình, dồn hết nhân lực để tìm kiếm Phó Thần, nhưng đối phương có thể dễ dàng xuyên qua hàng phòng ngự để tiếp cận y như vậy, chứng tỏ hắn cũng thuộc hàng cao thủ đệ nhất.
Sát thủ dường như đang chờ thời cơ. Nghe Thiệu Hoa Trì nói vậy, hắn rời khỏi chỗ nấp, xuất hiện tức thì.
Bước chân đạp lên mặt đất, mượn lực lao đến giết Thiệu Hoa Trì.
Động tác mau lẹ mà cay nghiệt.
Thiệu Hoa Trì nghiêng người tránh được một kích dữ dội như sấm sét, thoáng thấy dung mạo thích khách.
Hóa ra cảm giác quen thuộc ban nãy không phải tưởng tượng.
Phó Thần?
Trái tim Thiệu Hoa Trì chết lặng giây lát. Đúng như Lương Thành Văn nói, hễ là chuyện liên quan đến Phó Thần thì điện hạ không còn là chính mình nữa.
Nhưng nếu không phải Phó Thần thì sao, điện hạ vẫn là Ẩn vương thống lĩnh nhiều thế lực ở Tây Bắc. Tuy trong bóng tối âm u, không thấy rõ đường nét gương mặt thích khách, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn có thể nhận ra vài điểm không bình thường. Y đã tận mắt quan sát Phó Thần từng chút từng chút một, mỗi chân tơ kẽ tóc đều khắc sâu trong tâm hồn. Dù người kia có khuôn mặt thật sự rất giống Phó Thần, nhưng Thiệu Hoa Trì chỉ nhìn một cái là nhận ra sự khác biệt. Đó không phải là về dung mạo, mà là thần thái.
Hơn nữa, nếu Phó Thần muốn giết y thì cần gì phải phiền toái, hắn có thể lấy mạng y không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ nghĩ vậy, Thiệu Hoa Trì đã rất mau chóng bình tĩnh trở lại.
Động tác của y hung ác hẳn lên, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng. Trên người thích khách mau chóng xuất hiện nhiều vết thương. Thái độ tuyệt tình, không nể mặt của Thiệu Hoa Trì khiến thích khách tin chắc, tình hữu nghị giữa thất tử và Phó Thần đã không còn gì có thể cứu vãn.
Dù bị thương, nhưng thích khách vẫn không màng sống chết, tiếp tục tấn công, tung hết ám khí trên người.
Hai bên so chiêu không ngừng. Ám vệ bên cạnh Thiệu Hoa Trì cũng nhanh trí, mau chóng vây quanh, áp sát kẻ địch.
Thiệu Hoa Trì dần dần tách ra khỏi trận chiến, có thời gian quan sát từng chi tiết trên thân thể kẻ kia.
Quả nhiên hắn không phải Phó Thần.
Tay không giống. Ngón tay Phó Thần thon dài hơn một chút, khớp xương tinh tế đẹp đẽ hơn, nếp nhăn không nhiều như vậy, móng tay cũn không vuông vức. Cổ Phó Thần thon dài hơn một chút, chênh lệch chừng hai li. Kích thước bàn chân không giống, mà Phó Thần cũng không thích dùng kiểu giày này. Ban nãy, khi bọn họ đánh nhau, vô tình ghé sát lại, mùi hương cũng khác biệt. Tuy Phó Thần tự nhận bản thân không mùi, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn cảm nhận được mùi thơm riêng biệt từ thân thể hắn.....Có quá nhiều sơ hở. Thiệu Hoa Trì cười lạnh, hạ lệnh giết không cần bàn.
Y chưa bao giờ có ý định giữ lại tù binh. Nếu đoán được do ai phái tới rồi thì việc gì phải phiền phức.
Muốn ly gián y và Phó Thần dễ thế sao?
Nếu đối phương giả làm người khác thì Thiệu Hoa Trì có thể sẽ mắc bẫy. Dù sao y cũng đâu phải đầu óc có vấn đều mà đi quan sát thuộc hạ của mình kỹ càng đến thế.
Nhưng hắn lại giả trang thành Phó Thần, rõ là chán sống!
Dù Lý phái có khả năng thông thiên thì cũng không biết mối quan hệ giữa y và Phó Thần. Thậm chí ngay cả Phó Thần cũng không biết, Thiệu Hoa Trì luôn hình dung bóng dáng hắn mỗi đêm để nhung nhớ. Y còn biết rõ thân thể Phó Thần hơn cả chính chủ. Mà nếu Phó Thần có ý định giết Thiệu Hoa Trì thì hắn dễ dàng ra tay từ năm năm trước, không cần bày trò như thế.
Nhưng người ngoài đều cho rằng bọn họ chỉ đơn thuần là chủ công và mưu sĩ, cho nên A Tứ mới nghĩ kế hoạch này chuẩn không cần chỉnh. Nếu hắn định lừa ai khác mà không phải Thiệu Hoa Trì thì chắc chắn thành công.
Sau khi Thiệu Hoa Trì hạ lệnh giết, các ám vệ cũng công kích dữ dội hơn. Thuộc hạ của y đấu một trọi một với A tứ thì không phải đối thủ, nhưng nếu nhiều người rat ay cùng lúc, A Tứ nhanh chóng bại lui.
Sau nhiều lần ám sát Thiệu Hoa Trì thất bại, A Tứ cũng biết, lần này mình tới đây cũng khó mà thành công. Chẳng qua, nếu tiện thể giết được thất tử thì cũng là chuyện tốt. Còn nếu không, mục đích của hắn chỉ là gây mâu thuẫn giữa Thất Sát và Thiệu Hoa Trì, để y không còn tin tưởng Thất Sát nữa.
Lý Ngộ có thể không phải người của Lý phái, nhưng cũng không thể thuộc về thất vương đảng.
Cả người A Tứ đầm đìa máu, bị thương rất nặng, đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng mục đích ban đầu của hắn đã đạt được. Hắn tin chắc Thiệu Hoa Trì đã trông thấy khuôn mặt này. Lúc nãy, hắn cố tình lộ sơ hở là để Thiệu Hoa Trì có cơ hội đó.
Từ nay, Lý Ngộ sẽ không còn quay về bên Thiệu Hoa Trì được nữa. Như thế là cách tốt nhất.
A Tứ bị trọng thương, chuẩn bị rút lui. Cặp mắt Thiệu Hoa Trì nheo lại, "Đuổi theo!"
Bất cứ kẻ nào có liên quan đến Phó Thần, y sẽ không bỏ qua.
Thiệu Hoa Trì cũng bị thương nhẹ. Võ công của A Tứ cao hơn y, mà quan trọng nhất là hắn biết nắm bắt thời cơ. Lúc y đang tự băng bó vết thương thì hữu tướng daanxn gười trong phủ chạy đến, thấy Thiệu Hoa Trì bị thương mà mặt không đổi sắc, càng đánh giá cao y. Đừng nói đám hoàng tử kiêu ngạo như Thiệu Mộ Tiễn, Thiệu Hoa Dương không so được, ngay cả Thiệu Tử Du cũng kém y ở một chữ nhẫn, khí độ và năng lực. Thật đáng tiếc, thân thế của y lại như vậy, còn thêm thân thể tàn tật.
Thanh Tửu xuất hiện từ đằng xa, chạy về phía Thiệu Hoa Trì, vội vàng gọi, "Điện hạ"
Thấy bọn họ, Thiệu Hoa Trì nhanh chóng bước tới, chỉ mong sao Thanh Tửu không khiến y thất vọng.
A Tứ chật vật một hồi mới thoát được truy binh của Thiệu Hoa Trì. Hắn vẫn còn việc chưa hoàn thành được.
Hắn tự mình băng bó một chút, lòng vòng cắt đuôi địch, cuối cùng mới quay về Quan Tinh lâu. Các thành viên còn lại của Đệ Bát quân đang nói chuyện phiếm với "A Tứ" ở đây. Thực ra đó chỉ là một thân tín của A Tứ giả trang thành.
Tầng hầm đã được hắn dùng cơ qua để che lấp, những người này sẽ không tìm ra nơi giam giữ Lý Ngộ thực sự.
Bây giờ, những gì hắn cần làm là giả dạng Lý Ngộ, chờ những người này thẩm vấn. Khả năng dịch dung của Lý phái là đê nhất thiên hạ, người duy nhất có thể nhận ra sơ hở là Phó Thần, bởi chính hắn đã đưa ra phương pháp cải tiến dịch dung. Ngoài ra cũng chỉ có Lý Biến Thiên có thể quan sát được. Trừ phi Đệ Bát quân đến thật gần, dùng tay để khám xét dấu vết, nếu không thì chẳng thể nhận ra sự khác biệt giữa hắn và Lý Ngộ.
Nhưng Đệ Bát quân đời nào lại nghi ngờ người A Tứ bắt về không phải Lý Ngộ thật sự. Bọn họ không tự dung hoài nghi người mình, cho nên tinh thần đoàn kết của Lý phái mới đáng ngạc nhiên như thế.
A Tứ hiểu rõ nhất cử nhất động của Lý Ngộ. Hắn và Lý Ngộ đã chơi trò đổi vai cho nhau một lần mà không bị ai phát hiện ra. Nếu hắn muốn thật sự giả làm Lý Ngộ thì không có sơ hở nào hết.
Sai khi ám sát Thụy vương, hắn đi vào gian phòng ngoài nơi giam giữ Lý Ngộ bằng mật đạo. Dù ngăn cách bằng một bức tường, nhưng vẫn có thể quan sát được qua khe hở nhỏ. Chỗ Phó Thần là một cơ quan giấu trong mật thất, đại khái là mật thất kép. Nếu hắn không lên tiếng thì những kẻ không biết gì về cơ quan ở Quan Tinh lâu sẽ không đoán ra có người ở đây.
Mà A Tứ tin chắc, đã đến nước này rồi, Lý Ngộ sẽ không phạm sai lầm ngu xuẩn như thế, để Đệ Bát quân phát hiện ra.
Khi A Tứ lén lút đi vào gian ngoài của mật Thất, Phó Thần mệt mỏi tỉnh giấc. Hắn mở mắt, dồn hết sức lực để bò đến sát mép tường, mở mấy viên gạch hỗn độn trên tường, quan sát bên ngoài bằng mắt theo dõi nhỏ.
A Tứ ca! Huynh ấy về rồi.
Việc Lý Ngộ bị đưa xuống hầm, ai cũng nhìn thấy, cho nên A Tứ có về cũng phải về chỗ này.
Phó Thần nhéo đùi mình, cố gắng tỉnh táo hơn một chút.
Khắp người A Tứ đầy vết thương. Nếu hắn đã dịch dung thành Phó Thần để đi ra ngoài chỉ có thể là để đánh lừa một trong hai đối tượng, hoặc là Lý phái, hoặc là kẻ thù không đội trời chung của Lý phái, thất vương đảng.
Bây giờ A Tứ lén lút quay về Quan Tinh lâu thì chắc hẳn kẻ hắn đối phó ban nãy không phải người Lý phái. Lý phái trông thấy "Lý Ngộ" cũng sẽ không để yên cho hắn. Thứ hắn phải chịu đựng sẽ là cuộc hành hình thống khổ, chứ không phải những vết thương quang minh chính đại.
Cho nên, hắn vừa mới đến chỗ Thiệu Hoa Trì.....
Đáy lòng Phó Thần lại nặng nề. Lúc A Tứ giả trang hắn để ra ngoài, hắn đã nghĩ đến khả năng này, nhưng mong sao mình đừng đoán đúng. Với trình độ dịch dung của Lý phái, chẳng mấy ai đủ tài quan sát để nhận ra sự khác biệt, cho nên Thiệu Hoa Trì sẽ hiểu lầm hắn mất.
Hai người họ vừa mới thổ lộ tâm tình xong mà lại rơi vào tình cảnh này. Một thuộc hạ ám sát chủ công, dù là thật hay giả thì đa số mọi người đều thà rằng cho là thật, còn hơn tin tưởng để rồi mất mạng. Dù Thiệu Hoa Trì thích hắn nhưng chuyện liên quan đến sống chết, chưa chắc y đã cư xử theo cảm tính. Y vốn là một vương gia tràn đầy dã tâm mà.
Chỉ mong sao Thiệu Hoa Trì thích hắn đủ nhiều, đủ để cho hắn cơ hội giải thích.
Ít nhất cũng đừng vì yêu sinh hận.
Trong lúc Phó Thần mải suy nghĩ, chín người khác bước vào mật thất, bao gồm tám thành viên của Đệ Bát quân và một kẻ cải trang thành A Tứ. Nếu Phó Thần không biết sự thật thì có lẽ cũng không nhận ra A Tứ kia là giả. Người của Lý phái cũng không ngờ rằng, A Tứ lại bày ra một cái bẫy phức tạp như thế.
Từ khi Lý phái hình thành đến nay, gần như không xuất hiện kẻ phản bội trong nội bộ. Khái niệm này dường như chưa từng tồn tại trong tư tưởng bọn họ.
Tám người kia năng lực kém hơn tám kẻ đã chết trong cung, nếu không đã chẳng bị bỏ lại bên ngoài, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Kẻ cầm đầu là Thập Hào, trông thấy "Lý Ngộ" bị thương nặng, đoán "A Tứ" đã dùng hình với "Lý Ngộ" mới khiến hắn tả tơi thê thảm như thế.
Nhưng đối với Đệ Bát quân mà nói, chỉ thế thôi không đủ. Bọn họ đã nghe tin A Nhất chết thế nào, cho nên Lý Ngộ chỉ bị thương ngoài da chút ít, có thấm vào đâu?
Thập Hào bước tới, cầm cổ tay A Tứ, rút dao nhỏ bên hông, nhẹ nhàng chém vài đường, cắt đứt gân tay "Lý Ngộ".
"A...." A Tứ đau đến tê tâm liệt phế, tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hắn thậm chí không ngăn nổi âm thanh của mình.
Đồng tử hắn mở lớn. Ngay lúc ngã xuống, hắn đưa mắt về phía lỗ quan sát nhỏ trên vách tường, cái nhìn lại hết sức dịu dàng, dường như muốn nói: Ngoan, cứ ở yên đó.
Thật muốn nghe đệ gọi ta là A Tứ ca lần nữa. Ta chưa nói cho đệ biết, năm năm chúng ta ở cùng nhau là những ngày ta sống thật sự giống con người nhất. Ta vui lắm.
Trái tim Phó Thần như bị cào xé. Khóe mắt khô rát, đau đớn. Hắn chen nắm tay vào miệng để không phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Ta không cần huynh bảo vệ!
Huynh nghe thấy không. Tất cả chỉ là giả dối thôi.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.