Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 284:




Theo tấm bản đồ Phì Hổ và Hận Điệp vẽ, đầu ra của đường hầm này đảm bảo an toàn, được che giấu vô cùng kín đáo. Cho nên khi vừa mới chui ra đã bị người bắt gặp, Phó Thần cũng sững sờ mất một lúc.
Ban nãy, khi hắn di chuyển trong đường hầm, Phó Thần luân căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi xác định khả năng an toàn tương đối cao mới quyết định chui ra, nhưng không ngờ mình lại gặp phải xác suất nhỏ bé này.
Người trước mặt ăn mặc lôi thôi, tấm áo bông thủng nhiều chỗ, lòi cả sợi bông ra ngoài. Toàn thân dính đầy bùn đất cùng đủ thứ vết bẩn không rõ nguồn gốc, khiến vài góc áo đã chuyển thành màu đen. Ẩn sau mái tóc bù xù, bẩn thỉu là cặp mắt không giấu được vẻ kinh hãi. Thấy Phó Thần, gã há mồm thở dốc, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Phó Thần giấu khí thế sắc bén trong lòng, chỉ để lộ gương mặt ngây thơ như loài động vật nhỏ bé vô hại. Bắt cứ ai nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đều nảy sinh thiện cảm.
Phó Thần cảm thấy người này hơi kỳ quái, liền chậm rãi tới gần.
Người này dường như e ngại, hai tay vung lung tung, nhưng phía sau hắn làm một bức tường. Gã không có cách nào tránh né, cũng không cản được Phó Thần đến gần. Phó Thần năm cằm gã, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, nhưng lại được hàng mi dày như phiến quạt che khuất, nhìn sẽ tưởng rất nhu hoàng, "Ngươi tên là gì?"
Tên lang thang kêu A A, khoa chân múa tay như muốn nói gì đó, nhưng yết hầu như bị chặn bằng bông, chỉ phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
Phó Thần kiền hiểu ra, người này quả nhiên bị câm, nhìn động tác có vẻ cũng yếu ớt vô lực. Hắn không hề do dự, nhanh tay bổ một cú vào sau gáy đối phương. Một tay hắn đỡ lấy, một tay tách miệng, đút cho gã một viên dược đặc chế của Lương Thành Văn, khiến người ta hôn mê bất tỉnh thật lâu. Sau khi xác nhận gã đã nuốt viên thuốc xuống, Phó Thần mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Bốn bề tĩnh lặng.
Ngay cả tiếng chân của binh lính đi ngang qua cũng hết sức rõ ràng, thỉnh thoảng còn xen đôi ba tiếng trò chuyện. Nơi phát ra tiếng nói cách đó không xa, hẳn là từ một trong những căn nhà trong vùng. Còn nơi phát ra tiếng bước chân là ngoài ngã tư đường.
Ngón tay thon dài điểm nhẹ trên cánh tay, đo đạc tần suất, nhịp độ và khoảng cách bước chân. Đến đến mười tám, Phó Thần mới xác định, nhóm binh lính là chính là Đệ Nhất Quân trực thuộc Lý phái, còn gọi là Long Lân quân. Nhịp điệu đặc trưng này chỉ có ở Long Lân quân do đích thân Lý Biến Thiên thành lập năm xưa.
Giới chức tước Lý phái thường nói một câu, nơi nào có Long Lân quân, vương ở đó.
Quả nhiên Lý Biến Thiên đang ở trong thành này.
Cũng may ban nãy người phát hiện ra hắn là người câm, chứ xui xẻo một chút, chưa ra khỏi hang đã gặp địch thì chết chắc rồi. Nhưng mà vận may bất ngờ thường tìm đến người ta vào những thời điểm khó tin nhất, hắn cũng vậy. Nếu muốn vào thành thì phải chuẩn bị trước tinh thần tùy cơ ứng biến.
Nơi này trông như giếng trời hoang phế, cỏ dại um tùm, rêu xanh phủ kín bốn bước tường gạch. Nhìn những bức tượng phật bằng đất sét đổ dọc đổ ngang có thể đoán được, nó đã từng một một ngôi miếu.
Ngay cả tín ngưỡng cũng chẳng đủ để giúp người ta chống đỡ tinh thần qua cơn nghèo đói này.
Phó Thần cau mày nhìn tên ăn mày đã bất tỉnh, chậm rãi khép mắt. Hắn đi theo Lý Biến Thiên khá lâu rồi, luyện thành một vài thói quen. Lỗ tai hắn khẽ động, tính toán thời gian và khoảng cách tuần tra của quân lính.
Có lẽ sau khoảng một khắc, chúng sẽ lịa vòng về đây lần nữa.
Hắn không thể tùy tiện trà trộn vào. VỚi mức độ đề phòng cẩn mật của Lệ thành, nếu người lạ xuất hiện thì rất dễ trở thành mục tiêu. Hắn cần một thân phận tạm thời để lẩn trốn trong Lệ thành.
Giờ thì có sẵn rồi.
Ban nãy, Phó Thần đã quan sát, thấy thân hình tên ăn mày tương đối cao lớn, chỉ là hơi gầy, không giống hắn cho lắm. Nhưng bình thường, đâu có ai chăm chút quan sát vóc người của một kẻ lang thang.
Tây Bắc lạnh lẽo, người này không biết khoác bao nhiêu tầng áo bông, mặc vào là có thể che lấp những điểm khác biệt ấy.
Để phòng ngừa phiền toái không cần thiết, hắn nhanh chóng đổi quần áo của hai người. Nhìn những băng pháo tín hiệu quấn quanh người mình, lại nhớ cứ qua một khắc, lính Kích quốc sẽ quay về đây tuần tra. Đám lính này vô cùng cẩn thận, khó mà đảm bảo sẽ không bị phát hiện.
Người bình thường có lẽ không để ý, nhưng hắn thì rất hiểu quân Kích quốc. Trong số chúng có không ít kỳ nhân dị sĩ. Phó Thần do dự một hồi, vẫn quyết định bỏ pháo tín hiệu lại. Hắn không thể mạo hiểm được. Sau lưng hắn còn vô số mạng người, hắn biết rõ hậu quả nếu mình thất bại. Dù rằng quyết định này rất bất lợi cho bản thân, nhưng hắn không hề do dự.
Sau khi vào đến Lệ thành, đúng như Tiết Duệ nghĩ, Phó Thần không chắc sẽ mang theo pháo hiệu bên mình để thông báo cho họ lúc nguy cấp.
Phó Thần gỡ chúng ra, bỏ vào đường hầm giấu kỹ.
Hắn thở dài một tiếng.
.....Tên ngốc kia mà biết, thế nào cũng cáu với hắn cho xem. Nhưng biết làm sao được, hắn không có lựa chọn tốt hơn.
Mới xa nhau có mấy ngày mà hắn đã bắt đầu nhung nhớ rồi.
Rõ ràng mấy năm trước không gặp nhau lần này cũng chẳng có cảm giác gì, còn giờ thì càng lúc càng lão hóa ngược, thành đám thanh niên trẻ trâu.
Tương tư nhung nhớ đối với Phó Thần là đau khổ nhiều hơn vui sướng. Kiếp trước, hắn là thiên sát cô tinh, đến lúc chết đi vẫn chưa cảm thấy mình được giải thoát.
Giờ mới biết, hóa ra tương tư không hề đau đớn như vậy.
Cuộc sống tàn khuyết của hắn đã thay đổi, nhờ cái tên ngốc kia.
Phó Thần gạt nụ cười bên khóe miệng, không để tình cảm lưu luyến ảnh hưởng đến mình.
Hắn bỏ tên ăn mày vào một góc tối đen, lấy rơm cỏ phủ kín. Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì vài ngày sau gã mới tỉnh. Khi ấy mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
Phó Thần nhìn lại bản thân. Nhiều năm luyện dịch dung khiến hắn hoàn thiện luôn cả khả năng đóng giả người khác.
Hắn bôi bẩn tay chân, thấy móng tay vẫn quá sạch sẽ, bèn vùi vào trong đất cho bùn nhét đầy kẽ móng mới thôi. Sửa sang bản thân ổn thỏa, hắn mới đi về nơi có tiếng người phát ra.
Ban nãy hắn nghe được vài tiếng nói chuyện lác đác từ trong ngôi miếu. Không ít người tụ tập ở đây. Tên ăn mày hẳn cũng vừa từ đó ra.
Trong miếu có hai đống lửa, chiếu sáng mặt đất xung quanh. Người nằm bốn phía la liệt, đủ cả già trẻ lớn bé, ước chừng hai ba mươi người. Bọn họ đều đang ngủ say, chỉ có vài người mất ngủ, thì thầm nói chuyện.
Căn miếu không lớn lắm mà phải chứa bằng ấy người, nhìn có vẻ chật chội. Phó Thần không tìm được chỗ để nằm, mà kể cả có thì cũng bị chiếm, bởi ngay khi mới thấy hắn, có vài kẻ đã trừng ngay cặp mắt cảnh cáo. Hắn không đến gần kiếm chuyện, rất "thức thời" mà tỏ ra mình không tồn tại, nhìn xuyên mái tóc rối bù che kín mặt để ghi nhớ tình trạng nơi này.
Nhóm người này hẳn đã trốn vào đây sau khi thành bị công chiếm. Ở gần hắn nhất là một đôi nam nữ bế đứa trẻ, ngủ cùng nhau. Nhìn bọn họ không giống ăn mày, mà có vẻ như là cư dân trong thành. Ngoài ra, còn vài người nữa cũng là ăn mày như Phó Thần đang đóng giả, lẻ loi một mình, cuộn tròn trong góc, có lẽ không biết khi nào sẽ chết đói hoặc chết rét. Vài tên ăn mày khác thì keetst hành băng đảng. Tiếng trò chuyện hắn nghe được ban nãy là từ đôi vợ chồng kia. Bọn họ không phát hiện trong miếu có nhiều thêm một Phó Thần, mà kể có thấy cũng không quan tâm.
Phó Thần tìm một góc gần đó để ngồ xuống. Mấy tên ăn xin ngủ bên cạnh chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái, không chào hỏi, tiếp tục trở mình ngủ.
Nhìn tình hình này, có lẽ tên câm cũng không thân thuộc với những người ở đây. Đó là lý do vì sao gã lang thang một mình ở khu vực giếng trời.
Lúc này, đôi vợ chồng lại thì thào nói chuyện. Đêm đã về khuya, những người khác đều say giấc, chỉ nghe được lửa bén củi khô lách tách. Phó Thần vểnh đôi tai thính, lắng nghe câu chuyện của họ.
"Ngày mai còn không? Nếu không có thì con mình phải làm sao bây giờ?" Người vợ lo lắng.
"Có, sẽ có. Những người này không đánh không giết chúng ta. Nghe nói, hoàng đế Kích quốc là hoàng đế tối." Trước kia, chẳng một ai ca tụng Tấn Thành đế là vị vua anh minh, nhưng thanh danh của Lý hoàng ở Kích quốc, người Tấn quốc cũng nghe.
"Nhưng mình là người Tấn quốc, hắn có tiếc gì cơ chứ?"
"Chuyện này chúng ta chẳng quyết định được, vận mệnh không ở trong tay mình. Bây giờ tân hoàng mới đăng cơ, không biết liệu có......" phái binh đến cứu hay không.
Nếu Thụy vương đăng cơ thì tốt biết bao. Chính Thụy vương đã sắp xếp để nạn dân bọn họ đế Lệ thành an cư lạc nghiệp. Dù hoàng đế có thờ ơ, Thụy vương chắc chắn không bỏ rơi bọn họ chứ.
Người chồng không ý thước được, nghị luận về thị phi hoàng gia là tội chết, thao thao bất tuyệt với vợ, ôm chút hi vọng cỏn con.
Người vợ than thở, mong sao có được đồ ăn. Chồng nàng chỉ biết an ủi vài câu lấy lệ.
Bọn họ đã đói bụng, lại còn phải nuôi đứa bé ba tuổi. Nhưng lần này, người chồng cảm giác quân xâm lược không giống với Khương Vu hay các tiểu quốc khác. Kẻ địch tương đối nhân từ với dân chúng, chỉ ra tay tàn nhẫn với binh lính tấn quốc. Gã từng tận mắt nhìn thấy một tướng lãnh Kích quốc vung đao chặt đầu quan thủ thành thà chết không chịu khuất phục. Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng máu chảy thành sông kia, hắn lại nổi cả gai ốc.
Một chiêu giết gà dọa khỉ này khiến không ít quan quân Lệ thành im miệng, để cho Kích quân dễ dàng chiếm đóng thành.
Bọn họ không biết phẫn hận kẻ nhu nhược, hay nên ai oán mình bất hạnh. Tướng lĩnh như thế thì ai dám tin Tấn quốc còn có tương lai?
Tấn quân như thế thì làm sao ngăn được bước chân xâm lược của ngoại tộc? Bọn họ đã hiểu ra, đây không còn là quốc gia đã từng cường thịnh của mình nữa.
Bọn họ trước cũng là nạn dân, vất vả lắm mới chạy được đến Lệ thành để định cư. Giờ lại gặp quân Kích quốc, có thể giữ đươc mạng là tốt lắm rồi. Đầu năm nay, sống ngày nào khó khăn ngày ấy.
Để an ủi vợ, người chồng đành nói, "Nàng yên tâm, trên người ta vẫn còn...."
Âm thanh tiếp theo rất nhỏ, Phó Thần cũng không cố gắng nghe, chỉ đoán là liên quan tới đồ ăn, Nhìn ánh mắt hai vợ chồng nhìn đứa trẻ đang say ngủ, hắn có thể đoán ra, họ giấu được chút đồ cho đứa bé này.
Nhưng mà trong miếu có bao nhiêu người, bọn họ không dám nói. Lỡ có ai nghe được, đến trộm đồ ăn thì phải làm sao?
Dựa vào cuộc nói chuyện của hai vợ chồng, Phó Thần biết, tuy Kích quốc chiếm thành nhưng không tàn sát bách tính, cho bọn họ tiếp tục sinh sống ở đây. Thậm chí, có người còn nhờ ơn Kích quân mà được ăn no.
Đối với dân chúng bình thường, một bữa cơm no có khi đủ để ghi nhớ suốt đời. Quân Kích quốc hiểu rõ điều này, nên dù chiếm thành cũng không cướp lương thực của dân chúng.
Phó Thần cũng xuất thân gì gia cảnh nghè đói, hắn biết thế nào là cảm giác đói đến phát điên, cho nên cũng không trách khi bọn họ cảm tạ quân Kích quốc. Đối với đa số người dân, chỉ cần được ăn no, hoàng đế là ai, đất nước mang tên gì cũng không quan trọng.
Thực tế, Phó Thần cũng chẳng hề kinh ngạc. Không có năng lực mị dân nhường ấy thì chẳng phải là Lý Biến Thiên.
Phó Thần không định nghe tiếp câu chuyện cuộc đời khó nhọc của hai vợ chồng nghèo nữa, nhưng nghe được một đoạn, hắn phát hiện, cuộc trò chuyện của họ có nhắc đến tình trạng tòa thành này hiện giờ, đúng là thông tin hắn cần.
Nghe họ mô tả trang phục quân nhân, Phó Thần có thể phân biệt quân đội nào của Kích quốc tuần tra ban ngày, tra xét kỹ những nơi thế nào....tập hợp vài tin lặt vặt, hắn đã nắm được tình hình cơ bản.
Phó Thần vốn định tìm một nơi an toàn để nghỉ chân, ngày hôm sau sẽ dùng thân phận dân chúng bình thường để vào thành xem xét một chút.
Lúc này có lẽ là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của hắn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nhắm mắt dưỡng sức thì lại nghe tiếng chân quen thuộc của Đệ Nhất quân lại gần, hướng thẳng về phía ngôi miếu.
Chẳng lẽ chúng phát hiện ra gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.