Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 289: Phiên ngoại




Đại điển đăng quang kết thúc. Việc đại xá thiên hạ hay phong quan gia tước cho các thành viên thuộc thất vương đảng cũng không khiến người khác ngạc nhiên. Nhưng điều nhà nhà bàn tán xôn xao nhất là, bệ hạ lần đầu tiên mở ra tiền lệ, phong vương cho một hoạn quan. Dù nghe những công tích đáng nể của vị hoạn quan này, nhưng nhiều người vẫn không thể không dè bỉu.
Đây không phải chuyện hoạn quan tiếm quyền, tự phong mình làm cửu thiên tuế như tiền triều, mà được hoàng thất chính thức ủng hộ, trở thành quận vương, ghi tên trong sử sách.
Đất phong của hắn là đất phong cũ của Thụy vương, tức là thành Bảo Tuyên. Không phải chỉ ban đất phong trên danh nghĩa mà là trao thực quyền, khác các quận vương chỉ có danh hiệu một trời một vực. Bởi tính đặc thù của vị quận vương khác họ này, hoàng thượng ban tặng cung điện cũ mình từng ở là Cảnh Dương cung cho hắn, xem như lần đầu tiên trong lịch sử có người không thuộc hoàng thất mà nhận được bằng ấy vinh diệu.
Hơn nữa, Bảo Tuyên vương có đặc quyền tùy ý ra vào cung. Từ điểm này có thể thấy hoàng thượng đối đãi với hắn ra sao.
Nghi thức kết thúc, dù các đại thần có nhao nhao xin cầu kiến cũng chẳng gặp được tân đế.
Bọn họ âm thầm phản cảm với việc phong hoạn quan làm vương, nhưng ngại uy vọng độc nhất vô nhị của tân đế, không dám làm lớn chuyện. Muốn động vào tân đế thì phải lo cho thanh danh của bản thân từ giờ về sau. Những người dám can gián tân đế, trước nay không ai không bị búa rìu dư luận đè chết. Tân đế không phải một vị vua bù nhìn, tuy còn trẻ nhưng thủ đoạn vô biên.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên sẽ không ngồi lại nghe đám lão thần góp lời. Đám người này trung thành thì trung thành đấy, nhưng hết sức cổ hủ, không chịu tiếp thu cũng không muốn tiếp thu, không thuyết phục được thì vùng vằng đòi từ quan về quê. Y cũng đã chuẩn bị sẵn vô số mầm non triển vọng để thay thế rồi.
Việc phong vương cho Phó Thần đã là kế hoạch y dự định từ lâu, không ai được phép ngăn cản.
Kẻ như hắn, đời nào chịu khuất phục dưới người khác?
Rõ ràng Phó Thần cũng không thích tự xưng là nô tài. Giờ cuối cùng y đã ngồi lên ngai vàng, đương nhiên y phải khiến Phó Thần sống tự do tự tại hơn một chút.
Bằng không thì tranh đoạt có ý nghĩa gì đâu?
Thiệu Hoa Trì không để ý đến những chuyện xảy ra sau đại điển đăng cơ. Y có việc quan trọng hơn cần làm. Người kia đã đồng ý......tiến thêm một bước với y rồi.
Y phong trần mệt mỏi về đến Dưỡng Tâm điện, lúc này đã được đổi tên thành Cam Tuyền cung, gọi Vương Ninh Đức tới, "Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi."
Vương Ninh Đức một mực lễ phép, "Bệ hạ mời nói."
"Ngươi cảm thấy, liệu Phó Thần có tình nguyện......." Ngẫm nghĩ nửa ngày, Thiệu Hoa Trì vẫn không tìm được từ ngữ nào thích hợp. Phó Thần đồng ý quá nhanh, ban đầu y còn chưa nghĩ kỹ, nhưng giờ ngẫm lại thì thấy, nhanh đến khó tin. Với tính nết cao ngạo của Phó Thần, chẳng lẽ hắn lại dễ dàng chấp nhận nằm dưới thân mình thừa hoan? Hơn nữa còn đồng ý một cách rất thoải mái nữa? Đáng lẽ hắn phải tránh né một thời gian mới đúng chứ?
Vương Ninh Đức chờ mỏi cổ vẫn chưa thấy bệ hạ nói tiếp. Rốt cuộc ngài định hỏi gì ạ?
Thiệu Hoa Trì cảm thấy, loại chuyện riêng tư thế này, y không nói ra được, đành bực bội sai người lui xuống, dặn dò thêm một câu, "Hắn đến thì lập tức thông báo cho ta."
Vương Ninh Đức chẳng hiểu đầu cua tai nheo, đành ngơ ngác rời khỏi điện.
Cứ mỗi lần gặp Phó ca của bọn họ là bệ hạ lại khó đoán như thế.
Nhưng hắn nhớ lời Phó ca dạy, ít nói ít nhìn, nghe nhiều nghĩ nhiều.
Thiệu Hoa Trì sai người chuẩn bị nước tắm. Sau khi tẩy sạch bụi bặm, y chỉ mặc một tấm áo lót mỏng, khoác hoàng bào bên ngoài, dáng vẻ phong lưu mà gợi cảm, mị lực lan tràn.
Ngoài điện vẫn yên lặng như tờ.
Y ngồi bên long sàng, không biết có nên uống rượu hay không, cuối cùng vẫn sai người mang đi.
Thôi, cứ đợi người đến trước rồi hỏi ý hắn cho thỏa đáng.
Một lát sau, y lại hỏi Vương Ninh Đức đang gác đêm bên ngoài, "Hắn còn chưa về à?"
Vương Ninh Đức dùng hết ba mươi hai phép thần thông để đáp "chưa về", vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của một đại nội tổng quản, ánh mắt linh hoạt nhìn ra bên ngoài. Có lắm khi, hắn phục Phó ca sát đất. Làm gì có ai để hoàng đế chờ lâu vậy mà không bị giáng tội. Chỉ có độc nhất vô nhị Phó Thần mà thôi.
Thiệu Hoa Trì đi đi lại lại bên trong điện, "Tên này rốt cuộc có để trẫm vào mắt không? Chẳng phải đã đồng ý rồi à? Có lẽ nào hắn quên? Hay là hối hận rồi?"
Tiếng lẩm bẩm thỉnh thoảng lại vang lên trong điện.
Để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch không ngừng, Thiệu Hoa Trì lấy mấy cuốn Tị Hỏa đồ (sách đen ạ) đã giấu sẵn trong gầm giường ra. Y đã sai thuộc hạ của Ẩn vương thu thập khắp thiên hạ, mang về đây tích trữ, tất cả là tạp thư về quan hệ nam nam. Trong sách có đủ thứ tư thế đa dạng phong phú, hình vẽ còn lộ liễu hơn cả tranh nam nữ. Thiệu Hoa Trì mới lật vài trang đã mặt đỏ như gấc, nổi giận đùng đùng, "Không biết xấu hổ!"
Y thẳng tay dùng nội lực đánh nát chồng sách. Đám thuộc hạ bôn ba khắp nước tìm sách cho y mà biết, sẽ khóc không ra nước mắt. Long Dương đồ đã hiếm thì chớ, nếu chủ tử không hứng thú thì sao còn bắt bọn họ tìm?
Thiệu Hoa Trì thẹn nóng cả người, vứt sách xuống đất. Mấy cái người vẽ ra thứ này có biết liêm sỉ không vậy?
Phải đem đám không biết lễ giáo đó tống hết vào nhà lao.
Vừa nghĩ, y vừa bất giác vểnh tai nghe ngóng bên ngoài.
Vì sao đến giờ hoàng đế cũng hồi cung rồi mà Phó Thần còn chưa về, bận rộn hơn cả y nữa? Thực ra không phải Phó Thần về muộn mà là Thiệu Hoa Trì về quá sớm. Ai mà ngờ hoàng đế vốn dĩ phải bộn tối mắt sau đại điển đăng cơ lại ở tẩm cung giờ này.
Thiệu Hoa Trì đi đến trước tấm gương lưu ly do Thiệu Cẩn Đàm tiến cống. Gương này được chế theo phương pháp Phó Thần đã mô tả. Loạt hàng đầu tiên được đưa vào hoàng cung. Gương lưu ly khác với gương đồng, có thể phản chiếu rõ ràng hình bóng người soi trên đó.
Y cởi bỏ ngoại bào và nửa trên của lớp trung y. Trong gương là một nam tử cao ngất, đẹp đến mức không giống người phàm.
Người đó có mái tóc trắng tựa như muôn sợi tơ bạc, để tiện cho Phó Thần vuốt ve nên xõa tung trên bờ vài, đổ dài như dòng thác lấp lánh huyền ảo. Ngũ quan tinh xảo tột cùng, không có nét nào không được điêu mài hoa mỹ. Cặp mắt thâm thúy lộ vẻ uy nghiêm. Đuôi mắt xếch lên một đường cong như câu hồn nhiếp phách. Nét cười nhẹ chứa vẻ ngạo nghễ của hoàng gia cùng mị lực khó cưỡng.
Tứ chi thon dài hữu lực, đường cong cơ thịt mượt mà. Y chăm chỉ bôi thuốc mờ sẹo do Lương Thành Văn đặc chế, những vết thương trên chiến trường lúc trước đã nhạt dần, chỉ còn bờ ngực trắng như sứ, lại sáng bóng mê người. Khí tức tôn quý cùng dung mạo không tì vết, đủ khiến vô số nữ nhân không rời mắt được.
Không nữ nhân nào cưỡng lại được thân thể này.
Nhưng Phó Thần là nam nhân. Nam nhân có thể yêu thích thân thể không chút nữ khí này hay không?
Y tò mò sờ nắn thử cơ thịt trên ngực mình. Cảm giác cũng không tệ, mượt mà săn chắc, nhưng mà không giống nữ nhân chút nào, chẳng mềm mại gì hết...... Thiệu Hoa Trì rất say sưa nghiên cứu thân thể mình.
Gió nhẹ chợt thổi, khiến vài sợi tóc trắng tinh lất phất vuốt ve gò má. Phó Thần vén màn tơ bạc ấy lên, khóe môi cong lên như cười như không. Giọng nói từ tốn, trầm thấp nhưng tựa như cất giấu vô số móc câu li ti, găm vào trái tim người kia, "Hoàng thượng đang làm gì vậy?"
Bấy giờ Thiệu Hoa Trì mới nhận ra, có thêm một bóng người nữa trong gương, đang ở ngay sau lưng mình.
Người kia không biết đã đứng đó từ lúc nào. Mặt y nóng như thiêu, không biết trốn đâu cho đỡ mất mặt. Y đang làm cái gì? Để Phó Thần thấy hành vi phóng đãng bất kham thế này, rồi hắn sẽ nghĩ y thế nào?
Bàn tay đang vuốt ve thân thể vội vàng buông xuống, nhanh như chớp khép tà áo lại. Vì lùi quá nhanh nên y suýt chút nữa ngã vào tấm gương đằng sau.
Phó Thần duỗi tay ra, ôm người sắp ngã vào lòng mình, "Hoàng thượng cẩn thận."
"Ngươi đến từ lúc nào?" Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cố gắng lượm lại chút uy nghiêm vừa đánh rớt.
"Từ lúc ngài bắt bắt đầu thay quần áo, thần đã bảo Ninh Đức về nghỉ ngơi trước. Xin hoàng thượng thứ tội." Phó Thần ngoan ngoan ngoãn sửa cách xưng hô.
Thay quần áo? Thay quần áo cái khỉ? Là cởi đồ lõa thể tự luyến trước gương thì có.
Thiệu Hoa Trì xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui. Liệu Phó Thần có nghĩ y thèm khát quá không....Mà tên Vương Ninh Đức này sao trốn nhanh như thế? Lại còn dám kháng chỉ nữa chứ. Hắn là thái giám của ai hả?
"Ồ." Thiệu Hoa Trì rầu rĩ đáp, chẳng còn cách nào vớt vát thể diện nữa.
Cứ nghĩ đến việc Phó Thần đã đứng kia từ đầu đến cuối, nhìn y tự vuốt ve bản thân, chỉ muốn chọc mù hai mắt.
"Không biết đêm nay thần có thể cùng bầu bạn hay chăng?" Phó Thần vừa nói vừa treo ngoại bào lên giá, nhìn thản nhiên như thể hắn mới chính là chủ nhân của tẩm cung này, vừa cười vừa giải thích, "Ban nãy gặp mấy người quen cũ. Hôm nay ngài khiến ta nổi bật quá rồi."
Thiệu Hoa Trì kiên quyết không quay sang nhìn cái kẻ đang tỏa đầy khí tức âm hiểm kia. Nếu là thời hiện đại, người ta sẽ gọi hắn là cái máy phát nội tiết tố di động. Đầu y còn miên man đủ thứ, chỉ thuận miệng đáp, "Đó là thứ ngươi xứng đáng có được. Bọn chúng làm gì có tư cách xen vào."
Sau khi Phó Thần được phong làm quận vương, vô số người chặn đường hắn lại. Đám hoàng tử và đại thần thì không cần nói, vất vả lắm mới trốn ra thì lại bị các đồng bạn cũ ở Giám Lan viện bắt được. Bọn họ cực kỳ phấn khởi, lôi kéo hắn đi ăn mừng cho bằng được. Phó Thần không thể từ chối, đành góp mặt một lúc, cho nên mới về muộn.
Không ngờ vừa vào đến tẩm cung thì lại thấy một cảnh hoạt sắc sinh hương. Người yêu hắn thân thể ẩm ướt, nửa lộ nửa che đứng ngay trước mặt. Sắc đẹp phi giới tính như vậy, dù là thánh nhân cũng khó mà cầm lòng.
Hắn động tình.
Phó Thần không nói thêm nữa, chuẩn bị hành động. Thiệu Hoa Trì cũng còn đang xấu hổ, bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên ngại ngùng.
Thiệu Hoa Trì ngồi xuống long sàng thì chợt thấy đống tị hỏa đồ bị đánh nát vụn, vội vàng gạt chân, đá chúng xuống gầm giường. Động tác của y nhìn như lơ đãng, tự nhiên, nhưng vẫn bị Phó Thần thấy hết, bao gồm cả hình vẽ trong tranh.
Hoàng thượng đang xem loại sách này sao?
Phó Thần cũng bị ý nghĩ đó làm cho nóng cả người, ánh mắt cháy rực, bổ nhào lên giường, đè người dưới thân. Hắn vén góc áo Thiệu Hoa Trì, bàn tay trượt lên vòng eo trơn nhẵn. Chỗ mẫn cảm bị chạm phải, khiến Thiệu Hoa Trì không kìm được mà khẽ cong lưng, môi vô thức nhếch lên. Phó Thần nhắm đúng lúc ấy mà ngậm lấy môi y, hôn thật nồng nhiệt. Những ngón tay mang lớp chai mỏng cũng nhân lúc Thiệu Hoa Trì lơ đãng mà mở tà áo ra.
Thiệt Hoa Trì thấy Phó Thần nhiệt tình như vậy, bỗng nhiên được yêu mà sợ. Môi y bị vờn đến nóng cháy. Y không nghĩ Phó Thần lại hứng khởi như thế. Hôm nay đáng lẽ y nên là người chủ động dẫn dắt mới phải chứ. Dù sao y cũng là người tham khảo sách đen mà, chắc Phó Thần không rành những chuyện này bằng y được.
Nhưng trong thời gian ở cùng nhau, hai người đã thân cận vài lần, Phó Thần nắm rõ điểm mẫn cảm của Thiệu Hoa Trì như lòng bàn tay. Thiệu Hoa Trì bị hôn đến tê dại, thân thể mềm nhũn thành vũng nước xuân dưới những vuốt ve của hắn. Y cảm nhận rất rõ thân thể cường tráng của nam nhân bên trên, cùng bụng dưới nóng bỏng dâng trào....
Ớ?
Không, không đúng....Dâng trào???
Y bỗng sững người như bị sét đánh, mở to mắt ra, đối diện cặp mắt sâu không thấy đáy của Phó Thần. Rõ ràng động tác hôn môi rất kịch liệt nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, như thể chờ y nhận ra.
Cùng là nam nhân, y sao có thể không biết đó là thứ gì? Nhưng Phó Thần làm sao mà có được?
Phó Thần nhẹ nhàng vén bên tóc mai ướt át của y, cúi đầu ngậm lấy một giọt mồ hôi vừa rơi xuống. Đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra thoáng chốc, rồi lại cuộn vào trong miệng. Cảnh tượng yêu dã, tình sắc đến nỗi khiến người ta khô nóng toàn thân.
Nhưng mà Thiệu Hoa Trì còn đâu tâm tư mà nhìn nhìn nam nhân đang bung tỏa mị lực bốn phía này nữa. Y vẫn chưa hết kinh sợ.
Cuối cùng, hôm nay, Phó Thần đã có thể không e ngại, công bố bí mật động trời này.
Hắn chủ động cầm tay Thiệu Hoa Trì, đặt lên nơi đã cứng rắn của mình.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì bất chợt trống rỗng. Bàn tay có thể cảm nhận được hình dạng và nhiệt độ của thứ kia xuyên qua lớp vải mỏng. Y không thể nói hết một câu lưu loát, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm nơi đó,,"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......!!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.