Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 4:




Nghe nói đã rất lâu rồi chưa thấy thánh thượng cười sảng khoái như vậy. Nô tài ở dưỡng tâm điện ngày ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ chẳng may khiến thánh thượng mất hứng.
Phó Thần lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, bảo toàn được tính mạng, hoàng đế cũng không nhắc đến chuyện xử lý bọn họ nữa.
Đối với loại hôn quân này thì càng phải vô sỉ đến vứt hết mặt mũi đi mới ứng phó được.
Phó Thần vừa nhặt về một mạng, lúc rời đi ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn về phía Thiệu Hoa Trì vừa mất đi mẫu thân che chở. Y muốn đến đỡ Lệ phi nhưng bị thị vệ ngăn lại, thái độ đối với hoàng tử cũng chẳng lễ phép bao nhiêu. Hiển nhiên ai cũng hiểu mẹ con Lệ phi từ nay rất khó trở mình.
Đối với việc xử trí Lệ phi, hoàng đế cũng không rút lời.
Thực ra đối với loại sự tình này, thật hay giả có lẽ không phải điều quan trọng.
Dường như nhận thấy ánh mắt mình, trong chốc lát, Thiệu Hoa Trì hướng nửa gương mặt quỷ về phía Phó Thần, sau đó làm khẩu hình.
Gọi Thiệu Hoa Trì là quỷ nhân cũng không phải không có lý, bởi nửa bên mặt dị dạng kia vì nhiều năm đeo mặt nạ, khiến lớp da nhăn nheo tụ lại từng khối, so với quỷ là còn quá nhẹ nhàng.
Nhưng đời trước, chuyện ghê tởm nào cũng đã gặp qua nên Phó Thần vẫn trấn định như cũ, cái khiến cho hắn cảm thấy lạ lùng là Thiệu Hoa Trì vừa thổ huyết vừa làm khẩu hình, nói với hắn một câu.
Suy xét một hồi, là: giờ hợi hôm nay, ngoài cung Thanh Phong.
Giờ hơị là sau chính giờ tối, mà cung Thanh Phong lại là tòa cung điện bỏ hoang bên cạnh lãnh cung.
Phó Thần rũ mắt thuận theo, ý của Thiệu Hoa Trì, hắn hiểu rõ.
Chỉ là hắn không định để tâm.
Hắn chẳng có lý do gì để buộc mình vào một con thuyền mục nát.
Ra đến của cung liền gặp Lý Tường Anh. Hắn thấy đám người Phó Thần thế mà lại sống sót trở ra, hiển nhiên không nghĩ tới rơi vào tình cảnh này mà vận khí không tồi.
Nhưng lão rất nhanh che giấu vẻ mặt. Phó Thần phát hiện Lý Tường Anh trên người đã không có mùi thuốc lào gai mũi kia, chắc để nghênh đón hoàng đế nên mới vội vàng tắm rửa.
Lý Tường Anh nhìn chằm chằm đũng quần đám người Trần Tác Nhân đầy trêu tức, vẻ trào phúng kia chẳng cần nói cũng hiểu, mà chẳng ai dám tranh luận với lão. Chưởng sự thái giám đối với các tiểu thái giám mạt hạng chính là Thiên vương lão tử, muốn đánh muốn phạt cũng chỉ cần nói một câu.
Phó Thần vội vàng kéo Trần Tác Nhân đang định xông đến gây gổ. Nhìn Trần Tác Nhân gầy gò, thấp bé nhưng sức mạnh không tầm thường chút nào, Phó Thần suýt nữa đã giữ không nổi, để hắn vùng ra mất.
"Hôm nay trời thật đẹp. Chúng tiểu nhân, theo Tạp gia đi đến phủ nội vụ." Lý Tường Anh nhìn lên điện Triêu Dương nói, thản nhiên làm ra vẻ trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đi chưa được bao xa đã quay người lại, như cười như không nhìn Trần Tác Nhân như một con chó nhỏ: "Xem ra Mộ Duệ Đạt dạy các người quy củ chẳng ra gì, bản công công không thể không giúp một tay."
Mộ Duệ Đạt là chưởng sự thái giám, quản lý đám người Phó Thần, cũng là sư phó của bọn họ, còn có thể gọi một tiếng "cha nuôi", thường ngày đối xử với họ tương đối khoan hòa.
Vừa mới trải qua một trận kinh hách với hoàng đế, giờ nghe Lý Tường Anh nói một câu kia, đấm người đều nín lặng.
Bởi vì trên người đầy mùi xú uế, không muốn ở lâu bên ngoài, bọn họ nhanh chóng nối đuôi nhau về.
Giường đã thay đệm, cũng có nghĩa là mùa hè sắp đến. Một quý có hai bộ quần áo để thay giặt. Bộ hôm nay đã không còn dùng được nữa, nếu có thể thay thì thay, còn không thể thay cũng chỉ biết giặt qua với nước xong rồi cứ thế mặc lên người.
Phó Thần bưng chậu nước, giúp bọn họ thu dọn, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, hiệu suất rất cao.
Đợi đến khi thay quần áo xong, cảm giác bàng hoàng sau khi thoát khỏi tai nạ cũng lắng xuống, mọi người lúc này mới hoàn hồn, nhận ra đầu vẫn còn trên cổ.
Bỗng nhiên, một thái giám thân hình cao lớn đi đến trước mặt Phó Thần.
Đùng một tiếng, quỳ xuống.
"Làm gì vậy?" Phó Thần bưng chậu giặt, đang định đi ra ngoài thì gặp cảnh này, suýt nữa làm nước bẩn văng tung tóe.
"Thần Tử, Vương Phú Quý ta ít nhiều gì cũng từng là người đọc sách, biết lễ nghĩa liêm sỉ, đạo lý tri ân báo đáp. Mạng ta hôm nay là do ngươi cứu, nhận của ta một lạy!" Vương Phú Quý là người lớn tuổi nhất, năm nay hai mươi ba, năm năm làm thái giám. Trước kia hắn là thương nhân, từng dùi mài đèn sách, qua tam thí, đáng tiếc là dù bỏ ra núi vàng núi bạc cũng không đậu tú tài, trời sinh không phải người học thi thư, theo cách nói của hắn thì chỉ là một kẻ vũ phu. Sau này hắn phạm án, vì trốn tội mà tịnh thân vào cung. Vì ở đây toàn một đám tiểu thái giám nên hắn tự cho mình là lão đại.
Phía sau Vương Phú Quý chính là đám tiểu thái giám do hắn cầm đầu.
"Đứng hết lên, ta chỉ cứu chính mình, quan hệ gì đến các ngươi."
Nhìn sự chân thành cảm kích trong mắt họ, không có chút nào giả dối, Phó Thần cũng có chút hy vọng, dù trong cung lạnh giá như hầm băng vẫn có được vài tia ấm áp.
Phó Thần sống mũi cay cay, bèn che mặt lại, giấu đi vài tia cảm xúc yếu đuối, hắng giọng quát: "Đều con mẹ nó đứng lên hết cho ta, quỳ đến nghiện rồi à!"
Cả đám cười ầm lên, trong chốc lát, không khí trong phòng so với bên ngoài càng tràn ngập dương quang.
"Ha ha ha, đây là lần đầu tiên ta nghe Thần Tử phun lời thô tục đấy nhé!" Vương Phú Quý cười nói, đập một cái lên đầu Phó Thần.
Phó Thần cũng dở khóc dở cười trả hắn một cú, có qua có lại.
"Ngay cả chửi bậy cũng rất dễ nghe, nếu nói về tướng mạo, Thần Tử trông rất giống thư sinh."
"Cũng không phải chỉ có tướng mạo thôi đâu, Thần Tử, ngươi làm thế nào biết nhiều như vậy" Có tiểu thái giám vây quanh Phó Thần hỏi. Ban ngãy nghe hắn một lèo thao thao bất tuyệt đủ thứ dược liệu hiếm thấy trên đời, ai nấy đều rất ngạc nhiên.
"Chém gió đấy." Cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng, từ xưa đến nay, nào có ai bên cạnh hoàng đế mà không khoác lác vài câu.
"Chém gió, là ý gì?"
Phó Thần sửng sốt, phải rồi, thời này người ta còn chưa biết ngôn ngữ mạng.
"Thần Tử, biết ta thích nhất thứ gì ở ngươi không?" Vương Phú Quý bỗng nhiên nhìn Phó Thần chăm chăm.
"Cái gì?" Phó Thần cũng học theo cách ăn nói của hắn mà trả lời.
"Ngươi là người tốt, thật sự, không nói sai."
Đây là lần đầu có người dùng từ này để khen hắn. Trước kia hắn nghe người ta đánh giá về mình nhiều nhất là ôn thần, thiên tài, khắc thê khắc tử.
Hoặc ít ra, bản thân hắn chưa bao giờ tự cho mình là người tốt.
Mấy người sửa sang lại quần áo đạo cụ, nói nói cười cười đi ra, liền chạm mặt chưởng sự thái giám Mộ Duệ Đạt đang đứng ở ngoài thềm.
Mộ Duệ Đạt khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, màu da vàng vọt, cả ngày mang bộ mặt theo như Trần Tác Nhân nói là giống như người ta nợ hắn một trăm tám mươi lạng bạc.
Nháy mắt, cả đám đều im phắc không một tiếng cười, cung kính nói "Sư phó".
Một đám đứng im quy củ, chờ nghe giáo huấn.
"Phó Thần, hôm nay tới hầu hạ."
Hầu hạ ở đây ý đúng như trên mặt chữ, từ bưng trà rót nước, hầu hạ tắm rửa cho đến cột tóc, cắt móng tay, châm lửa, tắt đèn, đến khi đưa Mộ chưởng sự lên giường mới xong.
Cơ bản mỗi chưởng sự đều có thái giám chuyên môn hầu hạ. Bình thường, chỉ những tiểu thái giám được chưởng sự nhận là "nhi tử" mới có quyền lợi đó. Loại công việc này, đám Phó Thần có muốn cũng không được làm, chẳng phải là quang minh chính đại cướp đi bát cơn của của những tiểu thái giám đang muốn được yêu thích hay sao?
Con nuôi Mộ Duệ Đạt tên gọi Diệp Tân, là kẻ ưa giận cá chém thớt, mồm mép lại ngọt như mía lùi.
Phó Thần tưởng không rõ vì cái gì sẽ đột nhiên điểm danh hắn, nhưng cũng không tốt hỏi, Mộ Duệ Đạt nhưng cho tới nay không phải dễ nói chuyện.
Phó Thần cũng chẳng biết tại sao lại gọi đích danh hắn nhưng cũng không tiện hỏi, Mộ Duệ Đạt xưa nay nào phải người dễ nói chuyện.
"Vâng, sư phó."
Sau đó, Mộ Duệ Đạt liền rời đi.
Một từ cũng không nhắc đến sự việc buổi tối ở Vị Ương cung, không biết là không nhận được tin tức, hay là không cần phạt bọn họ, Phó Thần nghĩ đến câu nói của Lý Tưởng Anh, cảm thấy sự việc lần này sẽ không đễ dàng trôi qua như thế.
Đám người đi nhà ăn cạnh hành dài bên ngoài Giám Lan viện. Đây là nơi bọn họ dùng cơm sáng hàng ngày, trên bàn lúc này có một nồi cháo lớn cùng chút thức ăn, ngoài ra còn có bánh bao và tiểu thực. Cơm canh trong cung cũng không tồi, giống như ăn cơm tập thể, nếu là thái giám cung nữ có phẩm cấp thì đãi ngộ lại càng tốt.
"Lão già khốn kiếp, hắn cho mình là thứ gì, bò vài thập niên mới lên chức chưởng sự, đợi sau này ta có thế lực, ta sẽ khiến hắn...." Trần Tác Nhân hung hang cắn miếng bánh bao như thể đang vo viên trong tay hắn chính là cái đầu của Lý Tường Anh, phồng mang trợn má như yêu quái.
"Nhân Tử, cẩn thận cái mồm." Phó Thần vừa nói vừa quan sát bên ngoài.
Ý tứ không cần nói cũng biết, nhiều người nhiều chuyện, nếu nhẹ thì chỉ bị trách phạt nhưng nghiêm trọng thì mất mạng như chơi.
Triều đại này có lưu hành một câu: "hai ngàn tám, đủ hay không", không phải để nói số lượng cung nữ mà là số thái giám trong cung. Nghe nói tiền triều từng có chín ngàn, nhưng đến thời Thái Tông hoàng đế đã trả về phần lớn.
Mà nhiều thái giám như vậy, thì thiếu một hai người, thậm chí mấy chục người, cũng chẳng gây nên sóng gió gì.
Trần Tác Nhân trừng mắt không phục, nhưng cũng chẳng dám nói gì.
"Thần tử, đêm nay ngươi hầu hạ cho cẩn thận." Ăn xong, Vương Phú Quý nhắc nhở hắn.
"Được, ta sẽ chú ý". Hẳn hiểu ý Vương Phú Quý, tức là hãy đề phòng Diệp Tử ngáng chân.
Cơ bản hắn không có tâm tư tranh thủ lấy lòng ai, mà người khác lại không cho là như vậy.
Phó Thần chỉ ăn no sáu phần, không phải vì không muốn ăn thêm, mà là luật bất thành văn, ăn nhiều sẽ muốn đi vệ sinh, nếu vừa lúc gặp chuyện quan trọng thì rất phiền toái.
Mà ở trong cung, thứ cần tránh nhất chính là phiền toái.
Khi ra khỏi Giám Lan viên, hắn gặp Mai cô cô Mai Giác ở cửa sau cùng cung nữ thủ hạ của nàng, Tiểu Ương. Phó Thần còn nhớ lần đầu thấy Mai cô cô, hắn đã kinh ngạc trước dung nhan nàng. Khí chất trong nhu có cương, so với Lệ phi không hề thua kém. Càng hiếm thấy hơn là cô cô ít khi không mang vẻ nghiêm nghị, nhưng dù là đánh mắng giáo huấn cũng vẫn yêu thương cung nữ.
Mấy năm nay hắn cũng biết được, Mai cô cô vào cung là để tìm người thân, cô ý khiến mình trông có vẻ bình phàm vô kỳ, bằng không dựa vào dung mạng nàng, đã sớm bị hoàng đế đắm chìm trong sắc dục kia mang đi, sao có chuyện còn ở lại chốn chật hẹp này.
"Mai cô cô, sao người lại tới đây?" Phó Thần nghênh đón.
"Còn không phải tại Tiểu Ương khóc nháo cả buổi, ta cũng phát phiền nên đâu còn cách khác." Mai cô cô chỉ sang cung nữ nép bên cạnh. "Hôm nay cũng vừa lúc muốn đi cục thượng phục, tiện đường qua đây hỏi thăm, nghe nói các ngươi tối qua trước mặt thánh thượng, suýt nữa rơi đầu."
Quả nhiên, Phó Thần nhìn hai hốc mắt Tiểu Ương đã sưng như trái hạch đào, thầm nghĩ chắc là lo lắng cả đêm. Tiểu Ương là thê tử của Vương Phú Quý từ trước khi vào cung. Sau này hắn phạm án, giữa chịu chết và tịnh thân, Vương Phú Quý chọn đường sống sót. Tiểu Ương si tình đuổi theo đến tận đây. Như lời Vương Phú Quý nói thì bọn họ trời sinh một đôi.
" Tiểu Ương, không có việc gì, chúng ta đều ổn, Phú Quý vừa đi thượng sai, thánh thượng khoan dung đại lượng, đương nhiên không phạt chúng ta." Tiểu Ương mới hơn mười tám, so với Phó Thần lớn khá nhiều nhưng Phó Thần lại xem nàng như tiểu muội muội.
Tiểu Ương đỏ mặt nói lời cảm tạ, dù đã vào cung lâu như vậy rồi mà cô nương này vẫn rất câu nệ.
Vẫy tay tạm biệt bọn họ, Phó Thần đi thẳng đến nơi được phân công. Nơi hắn phụ trách là xung quanh khu vực hồ Dịch Đình, bao gồm ba tòa cung điện cùng đường đi ven hồ.
Hồ Dịch Đình phong cảnh rất đẹp, lá sen phất phới, giữa hồ còn có một tòa lạc đình, mà đứng sừng sung bên trong là tượng Tấn Thái Tông bằng đồng đen. Mỗi ngày hắn đều phải đến lau pho tượng một lần.
Đang lúc cặp mắt trừng lớn đầy uy lực thì nghe thấy hồ nước phía sau vang lên một tiếng "Tùm".
Như là tiếng thứ gì rơi xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.