Thiệu Hoa Trì há miệng thở gấp, nuốt nghẹn vài lần, chỉ thấy yết hầu khô cháy, bốc hỏa ngùn ngụt, bàn tay ngập ngừng mãi không dám động.
Trong đầu y hiện ra hình ảnh mấy nữ tử phụ hoàng đưa tới hết lần này đến lần khác. Dù các nàng đều kiều diễm như hoa, tươi cười nịnh nọt lấy lòng y, nhưng trong đáy mắt không che dấu được sự chán ghét dung mạo y cùng sự sợ hãi tiếng tăm của y. Y nhớ đến Phó Thần khi biết được y không muốn mây mưa cùng nữ tử, ánh mắt nhìn y như quái vật, tuy rằng không nói ra lời nhưng rõ ràng xem y là kẻ khác thường, như vậy còn đau đớn hơn bất cứ lời nhục mạ nào.
Gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương, dù là thời điểm đấu tranh sống chết y cũng chưa từng sợ hãi như thế. Y sợ rằng mình không giống người bình thường.
Lớp áo kia được kéo mở từng chút một, y càng thêm hoảng loạn đến nỗi hít thở không thông.
Làn da Phó Thần trắng như trứng gà bóc, lộ dần sao lớp áo đã nhuộm đỏ. Trên da thịt trắng nõn có mấy chỗ khoét sâu do bị mổ, nhìn mà kinh hãi.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì đóng đinh trên phiến ngực bằng phẳng kia, hình ảnh kinh diễm y từng thấy ở Trọng Hoa cung đến nay vẫn khó quên lại một lần nữa quay về. Hình ảnh kia, khung cảnh kia, nam nhân kia đã khắc sâu trong tâm trí y.
"Vì sao lại là ngươi...." Nếu ngươi là nữ tử thì tốt biết bao.
Thiệu Hoa Trì chớp mắt bài cái, ngăn lại thủy quang dâng lên trong mặt, ôm đầu Phó Thần vào lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang cố chứng minh với bản thân, "Ta là người bình thường, ta chỉ yêu thích nữ tử. Ngươi là thuộc hạ của ta, là quốc sĩ của ta, ta sẽ không để mình tiếp tục phạm sai lầm."
Nếu đây là một chuyện ngoài ý muốn, một sự nhầm lẫn nhỏ, vậy thì trước khi hết đường cứu vãn, ta sẽ cắt đứt mọi tâm tư.
"Nếu ngươi biết được, e là sẽ tìm mọi cách tránh né ta."
Ngươi chính là loại người như thế, không khiến cho bất cứ ai chán ghét nhưng cũng rất ít người có thể chạm đến trái tim ngươi. Nếu ngươi đã cố tình né tránh ta, chỉ sợ ta có uy hiếp thế nào cũng vô dụng.
Thiệu Hoa Trì cầm lấy lọ thuốc bên cạnh, bôi lên những vết thương máu thịt lẫn lộn của Phó Thần. Lúc nay Phó Thần không còn bộ dáng cúi mi nhu thuận như mọi ngày nữa, cũng như bao người bình thường khác, đau thì sẽ nhăn mặt chứ không thể bình thản được.
Nghe tiếng Phó Thần hít thở nặng nề, Thiệu Hoa Trì bất giác nhẹ tay hơn.
Y bỗng nhiên phát hiện Phó Thần cắn chặt môi dưới, lúc ở dưới nước cũng thấy mùi máu tươi trong miệng rất nồng, bèn tách mở khoang miệng hắn, quả nhiên đã bị cắn đến rối tinh rối mù.
"Đến bao giờ ngươi mới chịu đối xử với bản thân tốt hơn một chút!"
Đừng nghĩ là ta sẽ mềm lòng.
Thiệu Hua Trì hung hăng mắng mỏ, một lúc sau, thấy Phó Thần lại muốn cắn, y đặt cổ tay mình vào miệng Phó Thần, để nó giữa hai hàm răng, một tay còn lại tiếp tục bôi thuốc cho hắn.
Thuốc này chỉ là thuốc bột cầm máu, muốn chữa khỏi hẳn thì chỉ có thể đến chỗ y sư. Lúc này, Lương Thành Văn đã được phái đi tìm thuốc để giải độc tố trong cơ thể y cho nên bên cạnh không còn người nào dùng được.
Nếu không vì muốn khiến các hoàng tử khác khinh thường mà mất cảnh giác thì y đã sớm khôi phục dung mạo rồi.
Y từng nghĩ khuôn mặt này cũng chẳng quan trọng, xấu hay đẹp y đã quen từ lâu. Trái lại, cũng nhờ mang dung mạo xấu xí mà y có thể thấy rõ ngư quỷ xà thần bên cạnh mình.
Trên xe ngựa xóc nảy, tâm tình Thiệu Hoa Trì cũng dần thoải mái hơn.
"Ngươi nói tướng mạo ngươi như thế, có phải khi trông thấy ta cũng cảm thấy ta rất xấu xí ghê tởm?" Thiệu Hoa Trì nâng cánh tay đã bị Phó Thần cắn mấy miếng để lại dấu răng, lại nhìn bộ dạng vô tri vô giác của Phó Thần cùng sắc mặt tái nhợt, hơi thở nhẹ nhàng, "Hóa ra ngươi cũng có lúc yếu ớt như vậy."
Y có cảm giác, khoảng cách giữa y và Phó Thần cũng không phải quá xa xôi.
Trong không gian chật chội, chỉ có tiếng y thủ thỉ một mình vang vọng, không ai lên tiếng trả lời.
Khi đến một trước một trạch viện ở ngõ Đông Du, y gõ ba tiếng dài, hai tiếng ngắn cực kỳ đúng tiết tấu, ngay sau đó, một bà lão bên trong mở cửa ra.
Trước kia, để ép An Trung Hải giúp mình sửa lại án oan của Lệ phi, Thiệu Hoa Trì dùng thế lực riêng bên ngoài cung, tìm được đối tượng kết làm thực hộ của An Trung Hải, là một cung nữ từng hầu hạ bên cạnh tiên hoàng. Lúc trẻ, nàng có chút tư sắc, cũng từng làm y nữ vài năm ở Thái Y viện.
Bởi lang bạt kỳ hồ, dung mạo cùng dáng vóc nữ tử đã thay đổi nhiều, nhìn qua có vẻ già hơn so với tuổi thật, tựa như một lão bà, nhưng nét mặt lại hết sức bình thản.
Bà đế bên xe ngựa, xốc lên một góc mành, Thiệu Hoa Trì đích thân tới, trong lòng còn ôm thứ gì đó. Ánh mắt bà u tĩnh như hoa dưới trăng, lặng lẽ quan sát. Thất hoàng tử trước mắt bà đã khác một trời một vực so với tiểu nam hài bà từng gặp trước kia.
Càng trở nên phong thần tuấn lãng, toàn thân tỏa ra khí độ hoàng gia, không phải thứ mà người bình thường có được.
"Ngài tới sao không sai người thông báo trước cho nô tỳ một tiếng để còn chuẩn bị." Ở bên ngoài, bà không thể nói ra thân phận của thất điện hạ nên chỉ có thể bỏ qua cách xưng hô.
Nhờ có Lệ phi nương nương sai người chiếu cố, bà mới có thể giữ được tính mạng, sống tới bây giờ để gặp lại An Trung Hải đã là chuyện may mắn lắm rồi. An Trung Hải là tổng quản công công hầu hạ hoàng đế, chỉ vào ngày nghỉ luân phiên mới có thể ra khỏi cung để gặp bà. Bà một mình sống trong tiểu viện, trải qua những ngay vô tranh với thế gian.
Đối với một cô quả lão nhân mà nói, có người ghé thăm chính là chuyện cực kỳ vui mừng.
Bà thấy thất điện hạ dùng tấm áo choàng cẩn thận bọc lấy một người, không lộ chút khe hở cho người ngoài dòm ngó. Thất điện hạ là người không mấy kiên nhẫn, có thể đối xử chu đáo với kẻ khác như vật khiến bà cực kỳ ngạc nhiên.
Thiệu Hoa Trì ôm người, vén mành lên, định bước xuống xe.
Quỷ Tử đã chờ sẵn bên dưới, đưa tay chuẩn bị đỡ Phó Thần.
Nhưng Thiệu Hoa Trì chỉ lạnh nhạt nói, "Không cần, ngươi mở đường đi."
Y nhẹ nhàng ôm người xuống xe ngựa, bước đi vững vàng không để người trong lòng bị xóc nảy, cứ thế tiến vào trong.
"Lý tẩu, xem vết thương của hắn giúp ta." Lão cung nữ vốn họ Lý, sau khi xuất cung thì dùng lại họ này.
"Được, ta sẽ chuẩn bị ngay."
Lý tẩu cũng không quá quen thuộc với thất điện hạ nhưng cũng tương đối hiểu tính nết hoàng gia, ít khi thấy bọn họ che chở người nào như thế.
"Vị này là...." Bà từng là lão cung nữ, hơn nữa còn hầu hạ tiên đế, mỗi khi Thiệu Hoa Trì tới đây, bà cũng không coi y là hoàng tử, trái lại vẫn cư xử như một bà lão bình thường, khiến Thiệu Hoa Trì hết sức thoải mái. Y cũng có thể hiểu vì sao An Trung Hải nhất định muốn gắn bó với vị cung nữ này.
Chuyện minh oan cho Lệ phi cũng là nhờ Lý tẩu đứng giữa nói đỡ nhiều lần mới có thể khiến An Trung Hải mạo hiểm rat ay.
Nghe Lý tẩu hỏi một câu như thế, Thiệu Hoa Trì bỗng đờ người.
"Là một..." Y ngập ngừng một chút rồi nói, "Thuộc hạ quan trọng."