"Mấy kẻ ta sai các ngươi bắt giữ đâu?"
Quỷ Tử ngập ngừng một lát, "Thuộc hạ nhất thời sơ sẩy, bọn họ...cắn độc dược trong miệng."
Thiệu Hoa Trì mặt mày xám xịt. Chết cả rồi sao? Kẻ đứng sau lưng đáng để bọn chúng tận tâm trung thành như vậy?
Manh mối chỉ lần được tới đây là đứt đoạn. Nhớ đến những chuyện bọn chúng gây ra cho Phó Thần, Thiệu Hoa Trì chỉ muốn phanh thây cả đám.
"Lúc nào, ở đâu?" Phó Thần hỏi. Trong lúc nói chuyện với Thiệu Hoa Trì, hắn vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chờ đám Quỷ Tử quay về báo cáo tin tức.
Giống như đang chơi một ván cờ, ngươi một nước ta một nước. Ta phải thu thập được càng nhiều tin tức của ngươi mới có thể đoán ra nước đi kế tiếp, không thể vội vàng. Những phương án Phó Thần tin là khả năng xảy ra cao nhất cũng chưa chắc là lựa chọn của đối phương. Hơn nữa, còn chưa tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiêu sao lưới, hắn không thể nào an tâm được.
Phó Thần lên tiếng hỏi trước Thiệu Hoa Trì là hành vi không hợp quy củ. Nhưng sau khi Thiệu Hoa Trì đã nhiều lần tỏ rõ thái độ, Phó Thần mới dấn thêm một bước để thử lòng y. Chủ tử và thuộc hạ đôi khi cũng phải đánh cờ, đưa ra phán đoán hợp lý từ những chi tiết nhỏ, từ đó hiểu rõ địa vị của bản thân. Chốn công sở cũng tương tự như thế.
Mấy người Quỷ Tử không trả lời câu hỏi của Phó Thần, im lặng chờ Thiệu Hoa Trì ra chỉ thị.
"Về sau hắn hỏi bất cứ điều gì đều ngang với mệnh lệnh của ta."
Các hộ vệ kinh hãi trước sự coi trọng cua Thiệu Hoa Trì đối với Phó Thần, bèn thẳng thắn báo cáo, "Tối nay Lệ Hình xử tăng cường lính gác. Hoàng thượng ra lệnh phải canh chừng cẩn mật cho nên thuộc hạ không thể tới gần, chỉ có thể đứng một chỗ quan sát để lát sau truy bắt đào phạm. Sau đó có tin báo phát hiện ra phòng giam Thẩm Kiêu bỗng nhiên trốn trơn không còn kẻ nào, người biến mất mà chúng thuộc hạ chờ bên ngoài lại không thấy ai rời đi."
Cũng vì việc này, người trong hoàng cung ai nấy đều hoảng sợ, nói có yêu ma quỷ quái. Bọn họ còn nghe được một ít lời đồn đại lạ lùng, nói hoành thượng oan uổng trung lương, ông trời nổi giận không chịu nổi nên mới ra tay cứu Thẩm đại nhân, khiến Tấn Thành đế vô cùng giận dữ.
Hay cho một tên Thẩm Kiêu, dù đã bị bắt mà còn làm trò quỷ. Tấn Thành nổi giận lôi đình, quăng quyển án xuống mặt đất, sai Ngạc Hồng Phong lục soát khắp nơi.
"Một người đang yên đang lành sao lại mất tích!" Thiệu Hoa Trì không tin thần phật, ma quỷ chẳng qua chỉ là do kẻ khác bày trò. Lại còn ông trời cứu đi? Nếu trên đời này có thần thánh thì sao không bao giờ tới cứu mình? Thấy Phó Thần trầm mặc, Thiệu Hoa Trì cau mày, "Ngươi cũng cho là y được thần linh cứu thoát sao?"
"Nếu thánh thượng biết chuyện của Thẩm Kiêu, nhiều khả năng sẽ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, không rêu rao ra ngoài. Vậy ai gây ra chuyện này?" Phó Thần nhẹ giọng nói.
Thời gian Thẩm Kiêu bị bắt chưa được bao lâu, không thể kịp truyền bá tin đồ này ra ngoài. Nếu bây giờ người người đều biết, vậy ai sẽ được lợi nhiều nhất đây, đương nhiên chính là kẻ truyền tin rồi.
Thiệu Hoa Trì ngẩn người giây lát, "Là bọn chúng tự tung tin?"
Hơn nữa, ai cũng biết Thẩm Kiêu bị tống giam mà không biết nguyên nhân cụ thể, một là do hoàng đế cố tình bưng bít, hai là đám người Thẩm Kiêu cố tình gây chuyện.
Phó Thần hỏi thêm một số chi tiết, tự vẽ ra trong đầu kết cấu, bố trí, địa hình trong Lệ Hình xử, kết hợp với lực lượng phòng thủ trong từng thời điểm. Thẩm Kiêu dù có bay lên trời cũng không thể nào trốn thoát. Như vậy, có lẽ y không hề trốn, mà là....
"Điện hạ đại tài, kẻ phát tán tin đồn chính là vây cánh của Thẩm Kiêu. Chúng muốn đánh trúng điểm Thánh thượng không muốn công khai vụ việc này." Hắn đương nhiên không muốn công khai. Chuyện đó chẳng những tổn hại đến danh dự của công chúa mà còn mất mặt hoàng gia. Hoàng đế không nói gì, người khác sẽ càng phỏng đoán nguyên nhân, điều này càng có lợi cho Thẩm Kiêu, "Sau đó bọn chúng sẽ thả ra một số phạm nhân, thừa lúc phòng thủ thưa thớt mà chạy trốn. Thẩm Kiêu không thể nào tự nhiên biến mất, y nhất đinh còn trong ngục giam. Có lẽ lúc này, Thẩm Kiêu đang trà trộn trong binh lính."
Phó Thần nhíu màu, tay mân mê đôi môi mỏng. Mất tích...Chuyện này thật quen thuộc làm sao. Thẩm Kiêu đang dùng chính phương pháp của hắn để khiêu khích hắn, đây là một lời tuyên chiến rõ ràng.
Không chỉ phản công ở bước đường cùng, y hẳn là còn muốn báo thù cho vị Tưởng Thần kia.
Thiệu Hoa Trì nhớ Phó Thần cũng hóa trang thành cung nữ để che mắt kẻ khác. Thẩm Kiêu chính là học từ Phó Thần mới bày ra trò này. "Bị bắt mà không hề hoảng sợ, trái lại còn dựa vào thế lực bài trí sẵn, nhân cơ hội chạy trốn, khiến phụ hoàng phải làm người câm nuốt hoàng liên. Kẻ này giỏi suy đoán nhân tâm, từ một huyện lệnh nhỏ nhoi mà lên được chức trưởng sử chỉ trong vài năm ngắn ngủi, quả là đáng để phụ hoàng phải khen không tiếc lời."
Bỗng nhiên, có tiếng Quỷ Tị thông báo từ bên ngoài. "Điện hạ, hoàng thượng khẩn cấp triệu hồi ngài về cung."
"Ngay lúc này lại truyền khẩu dụ!" Thật không biết chọn thời điểm. Bây giờ Thiệu Hoa Trì cũng không muốn vào cung. Sự an nguy của Phó Thần còn chưa đảm bảo, y rời đi rồi ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng khẩu dụ của hoàng đế không thể làm trái. Y nhìn Phó Thần, "Trạch viện này có người của ta bố trí, tương đối an toàn, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, không được đi ra ngoài. Công sự trong cung và chỗ Cẩn phi, ta sẽ sai người thu xếp, không để ngươi bị trách tội. Đám Quỷ Ngọ sẽ ở lại cho ngươi sai khiến."
Xây dựng cả trạch viện vốn chỉ để khiến An Trung Hải yên lòng, thậm chí còn sắp xếp người canh gác, không nghĩ hôm nay lại dùng. Thiệu Hoa Trì thầm cảm thấy may mắn.
"Rõ." Phó Thần đáp, bỗng nhớ ra việc gì, lại lên tiếng, "Điện hạ."
Thiệu Hoa Trì đang chuẩn bị ra ngoài, tim bỗng nhiên giật thót, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt quay đầu nhìn, trong mắt ẩn chứa chút chờ mong, "Chuyện gì?"
"Mấy ngày nữa, các thương binh từ Tây Bắc sẽ về triều, bệ hạ sẽ nhắc đến. Những các vị điện hạ khác từ chối công sự này, ngài có thể tiếp nhận không?"
Thương binh không được về triều trong cảnh trống rong vờ mở. Họ đi một tuyến đường khác với quân đội chính quy. Tất cả bọn họ đều là kẻ tàn phế, thương tật, không thể xem là người có khả năng vệ quốc. Các hoàng tử đi đón tiếp họ, chẳng những không chiếm được lợi lộc gì mà còn dễ bị dân chúng buông lời oán ghét. Đây là việc mà hoàng tử nào cũng trốn tránh.
Thiệu Hoa Trì sắp mười lăm tuổi, ở tuổi này mà y vẫn chưa được giao cho công sự gì trong khi tam hoàng tử đã tạo được không ít thành tích. Không biết Tấn Thành đế quên mất hay ngại nhi tử này dung mạo xấu xí doạ người. Dù có sủng ái đi nữa thì sự sủng hạnh này cũng như với một món đồ trang trí mà thôi, thích thì cầm lên ngắm nghía, đến lúc chán thì vứt chẳng tiếc tay.
Nếu hoàng đế không chủ động thì Thiệu Hoa Trì phải tự mình tìm thời cơ.
Sợ cây to đón gió lớn lại bị kẻ khác ghen ghét?
Bây giờ Thiệu Hoa Trì không nghĩ được nhiều như thế. Sự sủng ái của Tấn Thành đế có thể kéo dài bao lâu. Y phải nhân lúc nhiệt còn chưa hạ để tranh thủ giành nhiều lợi thế.
Muốn thành tích thì phải trá giá thôi.
Tinh thần thấp thỏm của Thiệu Hoa Trì cũng bay biến. Y không rõ bản thân đang mong nghe được lời gì từ miệng Phó Thần, chỉ qua loa đáp lời.
Trấn an thương binh là chuyện vừa vất vả vừa chẳng lợi lộc gì, làm không tốt sẽ chỉ khiến dân chúng oán ghét, tổn hại thanh danh, chẳng ai tình nguyện làm hết.
Nhưng một khi Phó Thần đã nói thế, Thiệu Hoa Trì cứ ra vẻ đồng ý trước.
Tuy y biết Phó Thần vẫn chưa hoàn toàn theo dưới trường của mình, nhưng dựa vào con người Phó Thần, ít nhiều hắn cũng đang nghiêng về phía y, đương nhiên không ngu xuẩn đến mức dùng cách này hại y.
Thiệu Hoa Trì đi rồi, Phó Thần lại quay về bài, cầm lấy cây bút lông sói vẫn chưa ráo mực. Miệng vết thương lúc trước khi giao chiến với Tưởng Thần khá sâu nhưng hắn cắn răng nhịn đau, cố gắng viết ra lực lượng thủ vệ bảy cổng thành cùng những phương thức Thẩm Kiêu có thể sử dụng để trốn ra. Dựa trên tin tức mấy người Quỷ Tử đưa tới, từ giờ Tuất đến lúc này chưa quá ba canh giờ, ba cổng hoàng cung đều có người ra vào.
Hắn đang đợi tin tức này. Chỉ khi xác định được đại khái phương hướng của đối tượng mới có thể bày kế hoạch chi tiết.
Từ ba cửa cung lần lượt có thể dẫn tới Trường Phản pha, Nghĩa Triệu khu cùng bến tàu Ly Giang. Trường Phản pha có An nhạc chi gia, An nhạc chi gia lại thuộc quản lý của quốc sư... Nghĩa Triệu Khu là nơi ngư long hỗn tạp nhất kinh thành, đầy kẻ truyền giáo, nạn dân, bần dân, chợ búa, bài bạc, nơi đấu giá.... Cuối cùng là bến tàu Ly Giang, nằm ở tận cùng dòng chảy của sông hộ thành.
Thẩm Kiêu sẽ đi hướng nào đây?
Phó Thần không ngừng suy diễn, hạ bút như thần, không hề giống một kẻ bị thương. Bốn người Quỷ Tử không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
"Quỷ Tử, các người đi theo ta."
"Nhưng điện hạ dặn ngài phải tĩnh dưỡng, không được ra ngoài...."
"Ta chỉ là nô tài, thân thể khỏe mạnh, chút vết thương nhỏ đó không đáng bận tâm."
Da thịt ngài bị đục thủng lỗ chỗ mà còn gọi là vết thương cỏn con? Bọn họ lại có thêm nhận thức mới về Phó Thần.
Thấy mấy người kia không muốn nghe lời, cặp mắt đen sâu hun hút của Phó Thần lại quét qua, nở nụ cười lạnh lẽo, "Điện hạ cũng bảo các ngươi phải nghe sự sai bảo của ta. Bây giờ ta muốn các ngươi chết, các ngươi không thể sống. Ta không sợ điện hạ biết, các ngươi có tin ta có cách để khiến điện hạ không thể nào trách tội ta?"
Tin! Đương nhiên là tin!
Đám Quỷ Tử đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thủ đoạn của Phó Thần bọn họ đều chứng kiến. Mấy người họ cũng không phải mới quen Phó Thần ngày một ngày hai, cũng biết Phó Thần bao lần bày mưu tính kế cho Thiệu Hoa Trì. Dù hắn chỉ là một thái giám nhưng Vanh Hiến tiên sinh cũng khen ngợi không hết lời. Nếu hắn muốn bọn họ chịu tội đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
"Nên làm gì, các ngươi tự quyết định."
Bốn người nín lặng, xem như cam chịu.
Điện hạ muốn trách tội thì cũng tại Phó Thần, đâu phải bọn họ cố ý.
Phó Thần nuối một viên bổ khí dược hoàn Lương Thành Văn để lại, nét tái nhợt trên khuôn mặt mới dịu đi một chút.
"Đi thôi."
Quỷ Tử vội vàng cầm lấy áo khoác dạ hành tối màu, phủ lên người Phó Thần, "Đêm khuya sương lạnh, Phó Gia cẩn thận kẻo bị cảm."
Lúc Thiệu Hoa Trì không còn ở đây, bọn họ rất sáng suốt mà nghe theo mệnh lệnh của thất hoàng tử, coi Phó Thần là thủ lĩnh. Bọn họ đều là người hiểu rõ tình thế, không phải do bị huấn luyện thành, mà đều do ở cùng với Thiệu Hoa Trì lâu ngày nên ảnh hưởng.
Phó Thần vỗ vai Quỷ Tử, đi thẳng một mạch.
Quỷ Tử nhẹ giọng hỏi mấy người bên cạnh, "Vừa nãy Phó gia có ý gì vậy?"
"Hẳn là nhận tấm lòng của ngài, còn có chút coi trọng ngài."
"Phó gia, thật sự rất khó đoán."
"Bằng không thì sao điện hạ có thể xem trọng như thế."
Bọn họ đi ra ngoài đã bị nha môn tuần sử kiểm tra. Tuần sử là lực lượng trị an ở kinh thành. Say khi Thẩm Kiêu đào thoát, Thánh thượng quyết định sai tuần sử bí mật tìm người. Vừa không muốn kinh động kẻ khác, không để dân chúng hoang mang hoài nghi, lại vừa muốn nhanh chóng bắt Thẩm Kiêu về, việc này cũng khiến hành trình của Phó Thần chậm lại.
"Phó gia, chúng ta đã thông báo cho người phe mình bố trí ở một số nơi khác. Bọn họ sẽ tập trung lại ba điểm mà ngài nói ban nãy." Sau khi bị kiểm tra xong, Quỷ Tử xốc màn xe, báo cáo với Phó Thần.
"Được, ngươi đi trước dò đường."
Dò đường xong, Quỷ Tị quay về báo, "Mấy chỗ rẽ đằng trước đều bu kín người, chúng ta không đi vào được."
"Nghĩ cách đi, lôi kéo mọi người tập trung ra một con đường chính."
Lúc này cần phải nhanh chóng đi qua.
Mấy con đường trước mắt, kể cả ngã tư cũng đều chật kín, dù bọn họ đi hướng nào cũng sẽ chậm trễ ít nhiều.
Bỗng nhiên, nhiều người bắt đầu tập trung lên đường chính. Một số hàng quán suýt chút nữa bị hất đi. Cả một đám người ồn ào náo động.
Phó Thần xốc mành che lên, nhìn thấy Túc Ngọc đang đứng ẩn mình trong đám đông cách đó không xa, đưa mắt nhìn về nơi này.
Túc Ngọc chỉ nhìn một cái đã biết là xe ngựa cho chính y chuẩn bị nên mới lén lút đi theo.
Quả nhiên chưa được bao lâu, một góc mành đã được vén lên, người ngồi trong là công tử nhà y.
Y khom người hành lễ.
Phó Thần gật đầu, cực kỳ hài lòng với khả năng tùy cơ ứng biến của đối phương.
Chỉ vì y quá mức xinh đẹp mới dựa vào việc bán thân thu thập tình báo, đáng tiếc làm sao.
Trên đời này không có kẻ vô dùng, chỉ có tài nguyện bị dùng sai cách. Mọi người đều cho rằng y chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà bỏ qua ưu điểm lớn.
Ngã tư hôm nay vô cùng náo nhiệt, có bách tính thấy người tụ tập đông, không hiểu rõ nên hỏi người qua đường, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Người qua đường hưng phấn nói, "Ngươi cũng không biết sao, nghe đâu ba vị hoa khôi Lam, Tranh, Thanh của Tiêu Tương quá so với các tiểu thư khuê các còn văn nhã hơn, so với hoa nở ven sông hộ thành còn xinh đẹp hơn, so với nhạc sư còn thạo âm luật hơn, đều đi ra ngoài kia. Trời ơi, lộng lẫy quá, chưa từng trông thấy các cô nương xinh đẹp như vậy bao giờ. Thường ngày các nàng chỉ ru rú trong phòng, rất ít khi ra phố. Bây giờ cả ba người lại cùng ra, bỏ lỡ dịp này thì phải chờ đến khi nào."
Nghe nói tam đại đầu bài của Tiêu Tương Quán cùng rất nhiều cô nương xinh đẹp khác cùng nhau dạo phố du thuyền, khiến nhiều công tử tâm hồn bay bổng, hỏi khắp xung quanh xem mỹ nhân đến từ nơi nào, muốn nhân dịp nào tạo thành giai thoại gặp gỡ một phen, khiến chi ngã tư đường vốn đang lộn xộn lại bu vào một chỗ, kín đến độ nước chảy không lọt.
Phó Thần và Quỷ Tử xuống xe, đang định nhanh chân lách vào ngõ ngỏ, Phó Thần bỗng nhiên dừng lại nhìn, "Khoan đã."
Cửa sau Tiêu Tương quán có một chiếc xe ngựa đang dừng. Từ trong xe có người đi ra.
Người kia đã cải trang kỹ càng, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng thể tránh được khả năng quan sát phi thường của Phí Thần.
Đó là nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương, người theo bên cạnh y là Xu Mật phó xứ, quan to từ nhất phẩm.
Nhị hoàng tử bị cấm túc trong phủ mà còn có lá gan tự ý ra ngoài, nếu bị phát hiện thì chính là tội lớn, kháng chỉ bất tôn, nếu nghiêm trọng thì còn có khả năng mất mạng. Rốt cuộc chuyện gì khiến y mạo hiểm tới đây?
Đám Quỷ Tử nhỏ giọng nói chuyện gì đó sau lưng, một lúc sau lại tiến lên báo cáo với Phó thần, "Túc thủ tịch hỏi ngài có điều gì cần sai bảo không, y sẽ cố gắng hoàn thành nhanh chóng."
"Bảo y sai người theo chiếc xe ngựa của chúng ta, đều phải có võ công cao cường. Còn những người quá mức gây chú ý thì ở yên tại chỗ chờ phân phó." Phó Thần nhanh chóng hạ lệnh, người quá bắt mắt hắn nói tới đương nhiên là mấy nàng hoa khôi.
"Vâng."
Sau khi được người tiếp ứng, Thẩm Kiêu ẩn mình tránh tai mắt kẻ khác, khiến cho bọn họ tìm kiếm điên cuồng. Tới lúc đêm xuống mới tránh thoát hai lần tuần sử kiểm tra, tới bến tàu Ly Giang.
Bên tàu hôm nay yên tĩnh lạ thường. Thẩm Kiêu được một tử sĩ dìu xuống xe ngựa, "Hôm nay chủ công sẽ tới sao?"
"Chủ công đã tới Loan kinh từ trước, giờ đang ở Quan Tinh lâu."
"Nơi này được chuẩn bị tức thời sao?" Thẩm Kiêu nhìn mặt sông tối đen, bóng đêm đặc sệt như mực tàu, không gió, không trăng, tựa như sự yên lặng trước cơn bão lớn.
"Đúng vậy, chủ công sai người hỗ trợ ngài chạy trốn cho nên mới đưa hết lái đò, chủ thuyền ngư gia đi chỗ khác." Tử sĩ cúi đầu báo cáo. Việc này cũng không phải biện pháp ôn hòa gì, cũng không có thời gian từ từ sắp xếp. Những người đó đều bị đánh thuốc mê rồi đem đến chỗ hoang vu nào đó, ngày hôm sau tỉnh lại cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
"Chủ công có căn dặn gì không?"
"Bảo ngài cứ rời đi trước hãy tính, không thể xúc động được."
Xúc động? Ý nói đến việc y cố tình khiêu khích đối phương trước khi trốn khỏi cung sao? Y đương nhiên muốn khiêu khích. Bị kẻ địch lừa gạt suốt một đêm, sau đó hại chết Tưởng Thần, nỗi hận này sao y nuốt trôi được.
Nếu không phải bị Tấn Thành đế hạ ngục, y đương nhiên muốn tự tay mình đâm nát hắn, sau đó rút gân lột da.
Y tin những sĩ tử theo hầu mình sẽ không đứng yên một chỗ chờ chết. Bọn họ nhất định sẽ nghe tín hiệu cuối cùng của Tưởng Thần, truy tìm theo bầy chim tê tước, giết chết kẻ kia.
Lúc này, Thẩm Kiêu cho rằng Phó Thần đã sớm hồn lìa khỏi xác.
Mà không hề biết, mấy sĩ tử kia tình cờ bị Thiệu Hoa Trì chặn lại, buộc phải cắn thuốc độc tự sát. Bọn họ thực sự đi tìm Phó Thần, sáu người bao vây tiêu diệt một kẻ không hề có võ công. Không ai có thể cho rằng người rơi vào tình cảnh đó còn sống sót chạy đi được.
Chỉ cần Phó Thần chết là diệt được một mối họa lớn.
Thẩm Kiêu thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía kinh thành, lòng có chút cảm khái. Xa xa là phố xá phồn thịnh, đèn đuốc sáng trưng, là nơi y xây dựng mưu đồ bấy lâu nhưng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sao không động lòng cho được.
"Nếu không phải ta tự ý hành động thì sẽ không dẫn đến cục diện hôm nay, vậy mà chủ công vẫn phí tâm hỗ trợ ta rời đi. Căn cơ mười năm hủy trong tay một người, ta khó thoát khỏi trách nhiệm....Đi thôi."
Nhưng vừa đặt chân lên ván, Thẩm Kiêu bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm hai tử sĩ trên mui thuyền, sau đó quan sát xung quanh, hai mắt đỏ rực như lửa. "Đợi đã, hình như ta có đồ bỏ quên trong xe, ngươi quay lại lấy giúp ta."
Có mai phục.....
Thẩm Kiêu không dư sức suy đoán xem ai đã sắp xếp việc này. Bến tàu là hướng đi ít người ngờ đến nhất, chỉ bằng đầu óc quả nho của Tấn Thành đế thì sao mà đoán ra được? Có lẽ là do đám mưu thần của Tấn Thành đế, nhưng về mặt thời gian thì bất khả thi. Bọn họ có sai phái nhân thủ cũng không nhanh chóng như vậy. Làm cách nào di chuyển từ hoàng cung đến tận bến tàu mà không kinh động một ai?
Y không xem nhẹ người trong thiên hạ, nhưng kẻ có năng lực thì không ở đây, không thể liên quan đến chuyện lần này. Kẻ có khả năng chuẩn bị kế hoạch trong thời gian ngắn, thậm chí chỉ trong mấy canh giờ mà tính toán chuẩn xác hướng đi của y, sau đó tiến hành mai phục chẳng còn mấy người. Rốt cuộc là ai?
Y xuống khỏi ván, tai nghe bốn phương.
"Là cao nhân phương nào mà giấu đầu lòi đuôi mất khí tiết như vậy, sao không ra đây để hai ta gặp mặt?"
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tưa như hết thảy chỉ là ảo giác của Thẩm Kiêu.
Y đang định nói thêm vài câu, thì chiếc thuyền nhỏ bị bỏ lại bên sông bỗng nhiên nhẹ nhàng lay động kẽo kẹt...
Phó Thần bước ra từ trong khoang thuyền, mà đó chính là chiếc thuyền Thẩm Kiêu ban nãy định bước lên.
Thẩm Kiêu trợn mắt kinh ngạc, sao có thể thế được?
Mắt y cuồn cuộn như bão tố dính chặt lấy Phó Thần. Tại sao đã bị bao bây tiêu diệt như thế mà hắn còn chưa chết?!